Chương 29
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Khi Trần Miên cầm tờ đăng ký đi ra, cô nhìn thấy Kiều Chi Vãn đang đứng ở hành lang, tay bám vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô ta quay người lại mỉm cười và nói với Trần Miên: "Xin chào, tôi tên là Kiều Chi Vãn."
Kiều Chi Vãn là một kiểu con gái khác hẳn Trần Nhân, từ trong xương tủy của cô ta đã toát ra vẻ dịu dàng, khi ở bên cạnh cô ta như được tắm trong gió xuân.
Lớp học của họ ở tầng trên lớp của Trần Miên, Trần Miên ở tầng bốn, Kiều Chi Vãn ở tầng sáu, ban mỹ thuật nằm rải rác ở các tòa nhà dạy học khác nhau.
Trần Miên tưởng rằng Kiều Chi Vãn tìm cô là vì chuyện của Thẩm Vực, nhưng hóa ra không phải vậy.
Kiều Chi Vãn dường như chỉ đơn thuần là muốn làm bạn với cô, cô ta mỉm cười và trò chuyện với cô vài câu cuộc thi viết văn rồi đi lên cầu thang.
Lâm Lâm từ nhà vệ sinh bước ra, tình cờ nhìn thấy khung cảnh Kiều Chi Vãn đang nói chuyện với Trần Miên, cô ta cảnh giác bước đến bên cạnh Trần Miên: "Cậu ấy tìm cậu làm gì?"
Trần Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng tôi đều đã đăng ký tham gia cuộc thi viết văn rồi."
"Không phải Trần Kha nói là cậu sẽ không tham gia sao?"
Trần Miên mỉm cười không trả lời.
Lâm Lâm thở dài và nói với Trần Miên: "Cậu không hiểu con người của Kiều Chi Vãn. Cậu ta trông rất dịu dàng, nhưng thực ra rất là trà xanh. Cậu ta không có nhiều bạn bè, nhóm Trần Nhân cũng không muốn chơi cùng với cậu ta."
Trần Miên nhìn cô ta, nhớ lại lời Triệu Lị Lị đã nói về việc Lâm Lâm lẻn vào trong nhóm của Thẩm Vực, hỏi cô ta: "Cậu cũng chơi với nhóm người của Trần Nhân à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Miên thường hiếm khi quan tâm đến những chuyện này.
Người bạn có quan hệ tốt duy nhất mà cô có chính là Triệu Lị Lị, còn Lâm Lâm là bạn học ngồi cùng hàng phía trước sau khi đổi chỗ mới xem như là thân quen được đôi chút.
Hai người bọn họ nhiều nhất là giúp nhau ghi chép số liệu trong giờ thể dục, Trần Miên không hứng thú với chuyện buôn dưa nên hai người không thể trò chuyện được với nhau.
Bây giờ Trần Miên nói ra câu này, khiến Lâm Lâm có chút không hài lòng.
Cô ta có cảm giác như Trần Miên đang nhắc nhở cô ta, cô ta và nhóm người của Trần Nhân không phải là cùng một loại người.
Trần Nhân và nhóm Du Hoài chơi rất tốt, một nhóm trai xinh gái đẹp thuần một sắc, họ là một nhóm nhỏ có tiếng trong khuôn viên trường.
Xét về hoàn cảnh gia đình, Lâm Lâm chỉ có thể được coi là khá giả.
Về ngoại hình thì Lâm Lâm cũng chỉ là xinh xắn thôi.
Cũng chính vì những sự không phù hợp rõ ràng này mà cô ta mới vô cùng nhạy cảm, toàn thân đều dựng hết gai lên, vô thức phản bác lại: “Tôi và Trần Nhân đã quen nhau từ lâu rồi, năm lớp 10 lúc mới vào trường chúng tôi là bạn cùng lớp. Lúc đó mối quan hệ của chúng tôi rất thân thiết. Sau đó, chúng tôi bị chia khối nên không còn ở chung với nhau nữa, lúc ở trong trường cũng không hay chơi với nhau chứ Trần Nhân và tôi đều rất thân thiết."
Trần Miên lười nói thêm gì nữa, gật đầu, dùng giọng điệu có lệ nói: "Như vậy à."
Chủ đề kết thúc ở đây.
Sau khi vào lớp, Triệu Lị Lị thấy vẻ mặt Lâm Lâm không tốt lắm nên thấp giọng hỏi Trần Miên: "Lúc nãy ở bên ngoài hai cậu đã ném thuốc súng à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy cảm thấy Trần Miên không phải là loại người sẽ đi so đo với Lâm Lâm, nên cô ấy chỉ vào hai chiếc bàn bị kéo cách rất xa trước mặt, chia sẻ chuyện phiếm với Trần Miên.
"Gần đây ở phía trước có chút không bình yên, hình như Lưu Quân Kiệt đã tỏ tình với Lâm Lâm nhưng kết quả lại bị từ chối rồi. Tên ngốc Lưu Quân Kiệt này con mắt nhìn người thật sự có vấn đề, theo đuổi người ta mà không biết tìm cách, chỉ cần cậu ta thân với nhóm của Thẩm Vực một chút, Lâm Lâm đã không từ chối cậu ta kiên quyết như vậy rồi.”
Cũng kỳ lạ thật.
Mặc dù bình thường tần suất cái tên Thẩm Vực này xuất hiện cũng không hiếm hoi gì, nhưng cũng không dày đặc như bây giờ.
Nụ hôn đêm qua dường như vẫn còn lưu lại trên môi, Trần Miên cảm thấy có chút không thoải mái, trước đây cho dù là súng thật, đạn thật cô cũng không có cảm giác như vậy.
Cô có chút ngây ngốc nghĩ rằng, chẳng trách mọi người đều nói nụ hôn đầu rất quan trọng, nhiệt độ cơ thể khi ôm, nước bọt trao đổi với nhau khi hôn, sự quấn quýt đến nỗi tâm trí không thể nào tỉnh táo bóc tách bản thân ra được.
"Miên Miên?"
Triệu Lị Lị đụng vào cô một cái: "Cậu có đang nghe không?"
"Cái gì?" Trần Miên có chút áy náy, cô mím môi, vẻ mặt trông có chút vô tội, giống như một con mèo nhỏ đang dụi vào trong ngực của người ta, sự đáng yêu lúc vô thức mới là điều thu hút người ta nhất.
Triệu Lị Lị không khỏi nhéo mặt cô, tiến tới ôm lấy cánh tay cô.
"Cậu thật là biết làm nũng đấy, Miên Miên à ~"
"..." Trần Miên đêm qua vừa mới bị nói là không biết làm nũng có chút bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro