Chương 37
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Trần Miên im lặng nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi.
22 centimet, chiều dài một cây bút chì và sự chênh lệch chiều cao của hai người đã làm giảm sự lạnh lùng trong mắt Trần Miên khi cô ngẩng lên.
Tay kia trong túi của Thẩm Vực nắm lấy điện thoại đang rung lên, khom lưng, ngón trỏ dịu dàng lau vệt nước dính trên mắt Trần Miên, nói với giọng rất bình tĩnh: “Từ lớp 10 đến lớp 12, giả vờ không quen biết tôi ở trường học, hợp tác với Trần Nhân để che giấu, lại có kết quả này.”
Kết quả này.
Bị Trần Kha tố cáo, tịch thu điện thoại.
Làm chân chạy vặt cho Trần Nhân, cuối cùng lại bị cô ta nói không xứng.
“Sắp tốt nghiệp rồi, đổi cách chơi khác.”
Thẩm Vực không nói rõ ràng, anh nhìn Trần Miên.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Trần Miên hỏi.
“Vậy thì tôi sẽ nghĩ cách làm quen với cậu.” Thẩm Vực cười, giọng điệu không sao cả.
Trần Miên nghe ra ý tứ trong lời của Thẩm Vực.
Cô bật cười, cũng học theo giọng điệu của anh để đáp lại: “Tôi thấy cậu cứ ném tiền vào tôi thì sẽ nhanh hơn đấy.”
Đây là những gì Thẩm Vực đã nói với Trần Kha ở sân bóng rổ.
Đổi hoàn cảnh, nó lại phát ra từ miệng của cô.
Trần Miên nói xong, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của những bạn học không quen biết, cô tránh khỏi Thẩm Vực, về lớp mình.
Kéo dài gần nửa giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Miên không phải học sinh nội trú, đáng lẽ ra cô đã rời trường từ lâu.
Triệu Li Li mới tắm rửa ở ký túc xá rồi quay lại, thấy cô thì rất kinh ngạc, hỏi cô: “Cậu tới học tiết tự học tối ư?”
Trần Miên lắc đầu, khom lưng thu dọn đồ đạc trong ngăn bàn vào cặp sách: “Tớ về nhà.”
Khi ôm cặp chuẩn bị rời đi, cô lại thấy hàng ghế đầu trống rỗng, cô tạm dừng một chút.
Triệu Lị Lị thấy vậy thì nhỏ giọng nói với cô: “Học xong tiết thể dục, Trần Kha rời đi cùng mấy người ở ban tự nhiên rồi.”
Rời đi cùng ban tự nhiên.
Trần Miên nhớ tới điện thoại của Thẩm Vực rung lên không ngừng.
Cô dời mắt, nói tạm biệt với Triệu Lị Lị.
Khi về đến nhà, trong nhà trống không.
Thím Trương đối diện mở cửa, vẫy tay với Trần Miên: “Miên Miên sang nhà thím ăn cơm đi, bố và dì cháu đều không ở nhà, hình như là đi dự đám cưới của bạn bè.”
Đám cưới của bạn… Ngoài những người bạn nhậu và bài bạc thì Trần Tống lấy đâu ra bạn bè?
Tống Ngải còn đi cùng.
Hiếm lạ.
Trần Miên khẽ từ chối: “Không cần đâu thím Trương, cháu đã ăn ở trường rồi.”
Nhìn thím Trương có vẻ rất tiếc nuối: “Sao lại không ăn chứ, nhà học sinh mà thím tới giúp việc cũng vậy, cũng nói đã ăn ở trường, thím mua rất nhiều đồ ăn.”
Trần Miên đẩy cửa phòng, trở lại phòng, vừa ngồi xuống, đã nhận được tin nhắn WeChat.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là của Thẩm Vực.
Ảnh chụp ở nhà hàng Tây, là phòng riêng, trên bàn là một chiếc bánh sinh nhật, bên trên còn cắm nến.
Người ngồi xung quanh đều là học sinh ban tự nhiên, có người đội mũ sinh nhật ngồi giữa, đối diện là Thẩm Vực.
Ánh đèn mở ảo, chỉ có ánh sáng của nến trên chiếc bánh sinh nhật.
Mặt người đối diện bị ánh lửa làm mờ, không rõ lắm.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Vực cho cô câu trả lời.
Sinh nhật của lớp trưởng, không tới chúc mừng à?
Trần Miên không trả lời.
Cô vừa lấy tài liệu ôn tập trong cặp ra để xem thì đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Tiếng chìa khóa xoay mở cửa, cùng những câu chửi tục tĩu của Trần Tống truyền đến, Tống Ngải lại nhỏ giọng khuyên vài âu.
Trần Miên lập tức đi đến cửa phòng ngủ, khóa trái cửa.
Lạch cạch một tiếng, lọt vào tai Trần Tống.
Tâm trạng ông ta vốn đã không tốt, ông ta được một người bạn chơi bài cùng mời đến dự đám cưới. Ông ta vốn định không đi, nhưng Tống Ngải thấy thiệp mời, bà ta còn chủ động đưa tiền cho ông ta, nếu ông ta không đi sẽ bị người khác coi thường.
Lúc này, Trần Tống còn cảm thấy Tống Ngải rất thức thời.
Nhưng khi tới đám cưới thì lại không vui, đám người chơi bài với ông ta chưa từng thấy Tổng Ngải, chỉ nghe nói ông ta kết hôn lần hai, còn tự cho rằng người vợ nghèo này cũng không lên nổi mặt bàn.
Không ngờ Tống Ngải rất xinh đẹp nên liếc nhìn bà ta, còn không quan tâm Trần Tống đang ở đây.
Trần Tống cũng không quan tâm Tống Ngải lắm, nhưng cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm, tức giận kéo Tống Ngải rời đi, trên đường về còn mắng đám người đó khốn nạn, mắng Tống Ngải hồ ly tinh, cuối cùng còn mắng cả người mời ông ta đến dự lễ cưới, nguyền rủa người ta không sinh được con, bị cắm sừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro