Chương 43
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Bảy giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức reo lên như đã hẹn.
Trần Miên vừa mới nhắm mắt đứng dậy, đã không nhìn thấy người bên cạnh đâu rồi, dưới sàn có một đôi dép lê, cô bước ra mở cửa thì nghe thấy tiếng TV, cô quay lại đầu giường lấy điện thoại của mình, vừa mở lên xem thì nhìn thấy hôm nay là thứ tư.
Lúc xuống lầu, thì đã thấy Thẩm Vực gọi đồ ăn ngoài và dọn sẵn ra đĩa, hai đôi đũa được đặt cùng với nhau, bản tin buổi sáng đang được phát trên TV, giọng nói dịu dàng của người dẫn chương trình nói rằng Tuy Bắc vào thứ hai tới sẽ có thời tiết đẹp hiếm thấy, sẽ không có mưa.
Đồng phục phơi ngoài ban công cũng đã khô, Trần Miên lấy vào chuẩn bị đi thay, thì nghe thấy tiếng Thẩm Vực gọi cô, giọng của nam sinh mất ngủ cả đêm có hơi khàn hơn so với bình thường, chiếc áo hoodie trắng kia đã được đổi thành đồng phục rồi, cũng không biết người này dậy từ lúc nào, anh hất cằm về phía cô: “Ăn trước đi.”
Trần Miên không để ý đến anh, mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Từ đằng sau truyền đến một tiếng “chậc”.
Trần Miên dừng bước chân, tốt bụng xoay người qua nói với anh: “Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nữa.”
Trước giờ Trần Miên chưa từng đến nhà Thẩm Vực, đương nhiên cũng sẽ không có đồ dùng nào của cô ở đây, không biết Thẩm Vực tìm đâu ra một bộ bàn chải và kem đánh răng mới, bàn chải đặt ở trong một cái ly trên tấm kính ở bồn rửa, kem đánh răng và một chiếc khăn trắng sạch sẽ để ở kế bên.
Cô nhìn một lúc lâu mới mở vòi nước ra.
Sau khi thay đồng phục và bước ra ngoài, bản tin sáng trên TV đã biến thành kênh bóng đá, Trần Miên đối với cái này không cảm thấy hứng thú cho lắm, cô ngồi bên cạnh Thẩm Vực, bánh bao hấp và sữa đậu nành được để lên cái đĩa kiểu Tây, sự phối hợp này trông có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ đến là Thẩm Vực làm nên cũng không bất ngờ lắm.
Cho dù ở trong trường Thẩm Vực luôn tỏ ra kiêu ngạo và xa cách, nhưng nam thần lạnh lùng một khi bước vào cuộc sống thì cũng chỉ là một cậu nam sinh bình thường. Trần Miên nhớ lúc trước, có lần thím Trương mua đồ ăn bày sẵn ở trên bàn, khi cô vừa đến thì thấy Thẩm Vực lấy đũa gắp qua gắp lại trong đĩa, cuối cùng bỏ sang một bên, giọng điệu như ông lớn, nói: “Toàn là hành sao người ta ăn được.”
Trần Miên nghe thấy cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, bình thường đồ mà thím Trương làm cho cậu ấm này đều chọn đồ đắt tiền, đồ tốt, sao có thể toàn là hành được.
Cô cũng chỉ liếc nhìn trên bàn một cái, sau đó im lặng một lúc, nói với Thẩm Vực: “Cậu biết, có một loại rau, tên là cọng tỏi không?”
Thẩm Vực: “… ?”
Trần Miên: “Chính là đĩa kia trên bàn của cậu đó.”
Cô vừa cắn bánh bao vừa nhớ lại chuyện đã qua, nhịn không được mà lại nhìn Thẩm Vực một cái.
Dường như cậu ấm kia cũng biết hết suy nghĩ trong lòng cô, anh tiếp tục nghịch điều khiển từ xa trong tay, giọng điệu rất thản nhiên: “Đây chỉ là một kiểu bát đũa thôi, nhìn không thuận mắt thì giữ lại.”
Trần Miên chớp chớp mắt: “Ồ.”
Rất ngoan, dường như Thẩm Vực nói cái gì cô đều sẽ nghe theo như vậy.
Khiến cho Thẩm Vực có hơi mắc cười mà vứt cái điều khiển từ xa đi, nhìn về phía cô, hỏi: “Tan học cậu đến lớp chúng tôi đợi tôi hay tôi đến lớp các cậu.”
Trần Miên nghe ra ý trong lời nói của Thẩm Vực, anh đang mời cô đến nhà của mình.
Trần Miên cũng đang suy nghĩ, từ đây đến thi đại học cũng không còn xa nữa, hoàn cảnh gia đình của mình khiến cô hoàn toàn không có tâm trí để đầu tư vào việc học, khi còn là học sinh lớp 11, nhà trường đã cho cô lựa chọn giữa việc học ngoại trú và ở lại trường học, nhưng ở lại trường học phải tốn chi phí nhiều hơn một ngàn so với ngoại trú, vì vậy Trần Miên cũng không đăng ký.
Lúc đó cô còn chưa dính líu gì đến Thẩm Vực, chỉ làm thêm những công việc lặt vặt ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà, tiền ít đến mức đáng thương, lại tốn thời gian quá nhiều, ông chủ cũng có hơi sợ khi tuyển lao động trẻ em, nếu không phải sống trong khu chung cư và biết hoàn cảnh của Trần Miên thì đã không phá lệ và giúp cô chuyện này, vì thế cô chỉ tập trung đi làm. Mỗi lần về nhà đều đã hơn mười giờ, cô còn thức khuya để làm bài tập và học bài, điểm số của cô tụt dốc không phanh suốt học kỳ và cô gần như bị trượt khỏi lớp trọng điểm.
Trần Miên biết cái gì mới là quan trọng nhất, cũng biết rõ điều duy nhất có thể thay đổi vận mệnh đối với cô chỉ có thông qua học tập, cho dù mặt mũi cô xinh đẹp, bên cạnh có không ít người để ý, nhưng những người như Trần Tống cứ xuất hiện trước mặt cô trong khoảng thời gian rất dài, làm cho Trần Miên không có ấn tượng gì tốt đối với nam giới.
Thẩm Vực cũng coi như là một trường hợp đặc biệt dùng tiền để lót đường, nhưng làm tình vẫn là làm tình, cho dù không có kinh nghiệm trong tình ái, Trần Miên cũng biết, hai từ sống chung quá mơ hồ, giống như nó đang dẫn dắt mối quan hệ này sang một hướng khác.
Một hướng đi, mà tạm thời Trần Miên không nghĩ tới.
Trần Miên vừa mới nhắm mắt đứng dậy, đã không nhìn thấy người bên cạnh đâu rồi, dưới sàn có một đôi dép lê, cô bước ra mở cửa thì nghe thấy tiếng TV, cô quay lại đầu giường lấy điện thoại của mình, vừa mở lên xem thì nhìn thấy hôm nay là thứ tư.
Lúc xuống lầu, thì đã thấy Thẩm Vực gọi đồ ăn ngoài và dọn sẵn ra đĩa, hai đôi đũa được đặt cùng với nhau, bản tin buổi sáng đang được phát trên TV, giọng nói dịu dàng của người dẫn chương trình nói rằng Tuy Bắc vào thứ hai tới sẽ có thời tiết đẹp hiếm thấy, sẽ không có mưa.
Đồng phục phơi ngoài ban công cũng đã khô, Trần Miên lấy vào chuẩn bị đi thay, thì nghe thấy tiếng Thẩm Vực gọi cô, giọng của nam sinh mất ngủ cả đêm có hơi khàn hơn so với bình thường, chiếc áo hoodie trắng kia đã được đổi thành đồng phục rồi, cũng không biết người này dậy từ lúc nào, anh hất cằm về phía cô: “Ăn trước đi.”
Trần Miên không để ý đến anh, mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Từ đằng sau truyền đến một tiếng “chậc”.
Trần Miên dừng bước chân, tốt bụng xoay người qua nói với anh: “Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nữa.”
Trước giờ Trần Miên chưa từng đến nhà Thẩm Vực, đương nhiên cũng sẽ không có đồ dùng nào của cô ở đây, không biết Thẩm Vực tìm đâu ra một bộ bàn chải và kem đánh răng mới, bàn chải đặt ở trong một cái ly trên tấm kính ở bồn rửa, kem đánh răng và một chiếc khăn trắng sạch sẽ để ở kế bên.
Cô nhìn một lúc lâu mới mở vòi nước ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thay đồng phục và bước ra ngoài, bản tin sáng trên TV đã biến thành kênh bóng đá, Trần Miên đối với cái này không cảm thấy hứng thú cho lắm, cô ngồi bên cạnh Thẩm Vực, bánh bao hấp và sữa đậu nành được để lên cái đĩa kiểu Tây, sự phối hợp này trông có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ đến là Thẩm Vực làm nên cũng không bất ngờ lắm.
Cho dù ở trong trường Thẩm Vực luôn tỏ ra kiêu ngạo và xa cách, nhưng nam thần lạnh lùng một khi bước vào cuộc sống thì cũng chỉ là một cậu nam sinh bình thường. Trần Miên nhớ lúc trước, có lần thím Trương mua đồ ăn bày sẵn ở trên bàn, khi cô vừa đến thì thấy Thẩm Vực lấy đũa gắp qua gắp lại trong đĩa, cuối cùng bỏ sang một bên, giọng điệu như ông lớn, nói: “Toàn là hành sao người ta ăn được.”
Trần Miên nghe thấy cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, bình thường đồ mà thím Trương làm cho cậu ấm này đều chọn đồ đắt tiền, đồ tốt, sao có thể toàn là hành được.
Cô cũng chỉ liếc nhìn trên bàn một cái, sau đó im lặng một lúc, nói với Thẩm Vực: “Cậu biết, có một loại rau, tên là cọng tỏi không?”
Thẩm Vực: “… ?”
Trần Miên: “Chính là đĩa kia trên bàn của cậu đó.”
Cô vừa cắn bánh bao vừa nhớ lại chuyện đã qua, nhịn không được mà lại nhìn Thẩm Vực một cái.
Dường như cậu ấm kia cũng biết hết suy nghĩ trong lòng cô, anh tiếp tục nghịch điều khiển từ xa trong tay, giọng điệu rất thản nhiên: “Đây chỉ là một kiểu bát đũa thôi, nhìn không thuận mắt thì giữ lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Miên chớp chớp mắt: “Ồ.”
Rất ngoan, dường như Thẩm Vực nói cái gì cô đều sẽ nghe theo như vậy.
Khiến cho Thẩm Vực có hơi mắc cười mà vứt cái điều khiển từ xa đi, nhìn về phía cô, hỏi: “Tan học cậu đến lớp chúng tôi đợi tôi hay tôi đến lớp các cậu.”
Trần Miên nghe ra ý trong lời nói của Thẩm Vực, anh đang mời cô đến nhà của mình.
Trần Miên cũng đang suy nghĩ, từ đây đến thi đại học cũng không còn xa nữa, hoàn cảnh gia đình của mình khiến cô hoàn toàn không có tâm trí để đầu tư vào việc học, khi còn là học sinh lớp 11, nhà trường đã cho cô lựa chọn giữa việc học ngoại trú và ở lại trường học, nhưng ở lại trường học phải tốn chi phí nhiều hơn một ngàn so với ngoại trú, vì vậy Trần Miên cũng không đăng ký.
Lúc đó cô còn chưa dính líu gì đến Thẩm Vực, chỉ làm thêm những công việc lặt vặt ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà, tiền ít đến mức đáng thương, lại tốn thời gian quá nhiều, ông chủ cũng có hơi sợ khi tuyển lao động trẻ em, nếu không phải sống trong khu chung cư và biết hoàn cảnh của Trần Miên thì đã không phá lệ và giúp cô chuyện này, vì thế cô chỉ tập trung đi làm. Mỗi lần về nhà đều đã hơn mười giờ, cô còn thức khuya để làm bài tập và học bài, điểm số của cô tụt dốc không phanh suốt học kỳ và cô gần như bị trượt khỏi lớp trọng điểm.
Trần Miên biết cái gì mới là quan trọng nhất, cũng biết rõ điều duy nhất có thể thay đổi vận mệnh đối với cô chỉ có thông qua học tập, cho dù mặt mũi cô xinh đẹp, bên cạnh có không ít người để ý, nhưng những người như Trần Tống cứ xuất hiện trước mặt cô trong khoảng thời gian rất dài, làm cho Trần Miên không có ấn tượng gì tốt đối với nam giới.
Thẩm Vực cũng coi như là một trường hợp đặc biệt dùng tiền để lót đường, nhưng làm tình vẫn là làm tình, cho dù không có kinh nghiệm trong tình ái, Trần Miên cũng biết, hai từ sống chung quá mơ hồ, giống như nó đang dẫn dắt mối quan hệ này sang một hướng khác.
Một hướng đi, mà tạm thời Trần Miên không nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro