Chương 4
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Không khí dày đặc như bị bao phủ bởi khói thuốc lại bị người khác nhuốm thêm vài tia lửa, cơn mưa bụi tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, trong hành lang có một thiếu niên cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thoạt nhìn đồng phục cũng không khác gì những người khác, thậm chí còn có phần nghiêm túc hơn khi còn cài cả chiếc cúc ở trên cùng. Cúc áo tròn ép sát vào yết hầu của anh, khi nó đảo một vòng thì cả cổ áo cũng khẽ chuyển động theo.
Mà tầm mắt của anh lại hướng từ dưới lên nhìn chằm chằm Trần Miên một đợt, động tác không nhanh không chậm, ít nhất thì những người xung quanh không hề nhận ra sự khác thường giữa bọn họ, vẫn cười đùa hô hào gọi Vực, gọi anh Thẩm, líu ra líu rít ồn ào hơn cả vẹt.
Trần Miên thờ ơ trước ánh mắt nhìn đăm đăm của Thẩm Vực, lông mi cũng chẳng thèm chớp.
Cô gắt gao kéo Triệu Lị Lị tay chân đang căng thẳng toàn tập tiếp tục đi xuống, mùi khói thuốc bao phủ ngày càng dày đặc.
Triệu Lị Lị không biết phải bày ra biểu cảm gì, cô ấy tự hỏi liệu mình có nên xin lỗi một tiếng hay không. Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác lại còn bị bắt tại trận, hơn nữa đám người trong ban Tự nhiên này khá thân thiết với Trần Nhân, nếu lỡ bị họ mách lẻo thì bản thân cô ấy cũng không vấn đề gì, nhưng Trần Miên bị kẹt ở giữa như vậy có lẽ sẽ không được yên ổn.
Nghĩ tới đây, cô ấy định dừng lại rồi thấp giọng gọi Trần Miên.
Đám người trong ban Tự nhiên này cũng cảm thấy Trần Miên rất thú vị, mặc dù người nói xấu sau lưng người khác là Triệu Lị Lị.
Nhưng có một quy luật bất thành văn thế này, người nổi bật luôn thu hút nhiều sự chú ý hơn, biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành nền trang trí, giống như đạo lý khi làm lỗi thì sẽ đi tìm người cầm đầu, cả đám đều không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Trần Miên.
Ở trung học Tuy Bắc có rất nhiều người nổi tiếng, trong đó phải kể đến nhóm người đẹp của ban Nghệ thuật, Thẩm Vực ban Tự nhiên và Trần Miên ban Xã hội.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khỏe khoắn, tính tình lạnh lùng như tảng băng không thể đun nóng. Ngày đó lúc cô mới vào trường đã có rất nhiều người muốn theo đuổi, kết quả đều bị cô phớt lờ, ngay cả lý do từ chối cũng không thèm tìm, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu tại sao tôi phải nói chuyện với cậu.
Trực tiếp ném ngược lại một câu hỏi khiến cho người theo đuổi nhận ra vô số hàm ý sâu xa, cảm thấy bị nhục nhã nhưng lại giống như không có.
Chỉ sau khi làm việc cho Trần Nhân, cảm giác không thể chạm tới mới bớt đi một chút.
Một khi liên quan đến tiền bạc, cho dù có là thần tiên cũng biến thành một kẻ phàm tục toàn thân đều mùi tiền.
“Sao lại bỏ đi như vậy, chẳng phải tò mò muốn biết có làm gì hay không sao? Hỏi thử xem đi?”
“Đúng đấy, cơ hội tốt thế này cơ mà, cô bạn họ Triệu gì đó của ban Xã hội mấy người hôm qua không phải đến tìm anh Thẩm của chúng tôi sao, cứ hỏi đi để giúp bạn học có được đáp án nào."
Đám người này không hề có chút kiêng dè nào, ỷ có nhiều người nên sấn tới trêu chọc các nữ sinh.
Bọn họ không cảm thấy lời nói của mình quá đáng, trong lời nói phỏng đoán có ý cười, lại cũng có thể hàm chứa sự bỡn cợt.
Bình thường Triệu Lị Lị hay đùa giỡn với bạn học cùng lớp là một chuyện, nhưng dù sao da mặt cô ấy cũng mỏng, bị một đám nam sinh vây quanh chọc ghẹo như vậy, nhất thời không thể khống chế được biểu cảm, cánh tay bám vào Trần Miên cũng thoáng run lên.
Trần Miên nắm chặt tay người kia, giữa những tiếng cười cợt lại lạnh lùng ồ một tiếng, sau đó hỏi cái người đang đứng ở giữa đám nam sinh kia: “Thẩm Vực, cậu và Trần Nhân yêu nhau sao?”
Cô thật sự hỏi rồi.
Triệu Lị Lị suýt chút nữa thở không ra hơi.
Lại nghe tiếng người vừa được hỏi trả lời: “Cậu đoán xem.”
Giọng điệu ngập tràn ý cười, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên ngực Trần Miên.
Là hàm ý sâu xa mà chỉ có hai người mới có thể nghe rõ được.
Mãi cho tới lúc kết thúc giờ ra chơi, Triệu Lị Lị vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Trường học vốn là một nơi nhàm chán, sở dĩ có khái niệm nhân vật nổi tiếng tồn tại chính là để khiến cuộc đời học sinh của bọn họ trở nên muôn màu muôn vẻ, chỉ đơn giản đề cập tới một chuyện gì đó thôi cũng đủ cho bọn họ tám suốt giờ học rồi, huống hồ là chuyện có liên quan trực tiếp tới bọn họ.
Cô ấy trầm mặc một lúc mới hỏi Trần Miên: "Thật sự không sao à?"
Trần Miên lắc đầu, áo khoác đồng phục dài che khuất đi cả bàn tay, cô đứng phía sau của Triệu Lị Lị tận dụng có vật che chắn mà liếc nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, sau đó nói với người kia: "Tớ ra cổng trường một chuyến."
"Hả? Tí nữa là vào học rồi, cậu đi làm gì?"
"Trần Nhân quay lại rồi, tới thu tiền công mang đồ giúp cô ta."
Triệu Lị Lị lập tức không nói gì nữa, nhìn bóng dáng Trần Miên chạy về phía xa mà thầm bực dọc khẽ càu nhàu một tiếng, cánh tay đang trống trải lập tức bị người khác lôi kéo.
Lâm Lâm đã hoàn toàn vực dậy khỏi cảm giác thất tình, mỉm cười nhiều chuyện hỏi: "Trần Miên đi đâu vậy?"
"Đi tìm cô bạn gái của cái người mà cậu đang thầm thương trộm nhớ đó."
Mà tầm mắt của anh lại hướng từ dưới lên nhìn chằm chằm Trần Miên một đợt, động tác không nhanh không chậm, ít nhất thì những người xung quanh không hề nhận ra sự khác thường giữa bọn họ, vẫn cười đùa hô hào gọi Vực, gọi anh Thẩm, líu ra líu rít ồn ào hơn cả vẹt.
Trần Miên thờ ơ trước ánh mắt nhìn đăm đăm của Thẩm Vực, lông mi cũng chẳng thèm chớp.
Cô gắt gao kéo Triệu Lị Lị tay chân đang căng thẳng toàn tập tiếp tục đi xuống, mùi khói thuốc bao phủ ngày càng dày đặc.
Triệu Lị Lị không biết phải bày ra biểu cảm gì, cô ấy tự hỏi liệu mình có nên xin lỗi một tiếng hay không. Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác lại còn bị bắt tại trận, hơn nữa đám người trong ban Tự nhiên này khá thân thiết với Trần Nhân, nếu lỡ bị họ mách lẻo thì bản thân cô ấy cũng không vấn đề gì, nhưng Trần Miên bị kẹt ở giữa như vậy có lẽ sẽ không được yên ổn.
Nghĩ tới đây, cô ấy định dừng lại rồi thấp giọng gọi Trần Miên.
Đám người trong ban Tự nhiên này cũng cảm thấy Trần Miên rất thú vị, mặc dù người nói xấu sau lưng người khác là Triệu Lị Lị.
Nhưng có một quy luật bất thành văn thế này, người nổi bật luôn thu hút nhiều sự chú ý hơn, biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành nền trang trí, giống như đạo lý khi làm lỗi thì sẽ đi tìm người cầm đầu, cả đám đều không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Trần Miên.
Ở trung học Tuy Bắc có rất nhiều người nổi tiếng, trong đó phải kể đến nhóm người đẹp của ban Nghệ thuật, Thẩm Vực ban Tự nhiên và Trần Miên ban Xã hội.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khỏe khoắn, tính tình lạnh lùng như tảng băng không thể đun nóng. Ngày đó lúc cô mới vào trường đã có rất nhiều người muốn theo đuổi, kết quả đều bị cô phớt lờ, ngay cả lý do từ chối cũng không thèm tìm, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu tại sao tôi phải nói chuyện với cậu.
Trực tiếp ném ngược lại một câu hỏi khiến cho người theo đuổi nhận ra vô số hàm ý sâu xa, cảm thấy bị nhục nhã nhưng lại giống như không có.
Chỉ sau khi làm việc cho Trần Nhân, cảm giác không thể chạm tới mới bớt đi một chút.
Một khi liên quan đến tiền bạc, cho dù có là thần tiên cũng biến thành một kẻ phàm tục toàn thân đều mùi tiền.
“Sao lại bỏ đi như vậy, chẳng phải tò mò muốn biết có làm gì hay không sao? Hỏi thử xem đi?”
“Đúng đấy, cơ hội tốt thế này cơ mà, cô bạn họ Triệu gì đó của ban Xã hội mấy người hôm qua không phải đến tìm anh Thẩm của chúng tôi sao, cứ hỏi đi để giúp bạn học có được đáp án nào."
Đám người này không hề có chút kiêng dè nào, ỷ có nhiều người nên sấn tới trêu chọc các nữ sinh.
Bọn họ không cảm thấy lời nói của mình quá đáng, trong lời nói phỏng đoán có ý cười, lại cũng có thể hàm chứa sự bỡn cợt.
Bình thường Triệu Lị Lị hay đùa giỡn với bạn học cùng lớp là một chuyện, nhưng dù sao da mặt cô ấy cũng mỏng, bị một đám nam sinh vây quanh chọc ghẹo như vậy, nhất thời không thể khống chế được biểu cảm, cánh tay bám vào Trần Miên cũng thoáng run lên.
Trần Miên nắm chặt tay người kia, giữa những tiếng cười cợt lại lạnh lùng ồ một tiếng, sau đó hỏi cái người đang đứng ở giữa đám nam sinh kia: “Thẩm Vực, cậu và Trần Nhân yêu nhau sao?”
Cô thật sự hỏi rồi.
Triệu Lị Lị suýt chút nữa thở không ra hơi.
Lại nghe tiếng người vừa được hỏi trả lời: “Cậu đoán xem.”
Giọng điệu ngập tràn ý cười, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên ngực Trần Miên.
Là hàm ý sâu xa mà chỉ có hai người mới có thể nghe rõ được.
Mãi cho tới lúc kết thúc giờ ra chơi, Triệu Lị Lị vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Trường học vốn là một nơi nhàm chán, sở dĩ có khái niệm nhân vật nổi tiếng tồn tại chính là để khiến cuộc đời học sinh của bọn họ trở nên muôn màu muôn vẻ, chỉ đơn giản đề cập tới một chuyện gì đó thôi cũng đủ cho bọn họ tám suốt giờ học rồi, huống hồ là chuyện có liên quan trực tiếp tới bọn họ.
Cô ấy trầm mặc một lúc mới hỏi Trần Miên: "Thật sự không sao à?"
Trần Miên lắc đầu, áo khoác đồng phục dài che khuất đi cả bàn tay, cô đứng phía sau của Triệu Lị Lị tận dụng có vật che chắn mà liếc nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, sau đó nói với người kia: "Tớ ra cổng trường một chuyến."
"Hả? Tí nữa là vào học rồi, cậu đi làm gì?"
"Trần Nhân quay lại rồi, tới thu tiền công mang đồ giúp cô ta."
Triệu Lị Lị lập tức không nói gì nữa, nhìn bóng dáng Trần Miên chạy về phía xa mà thầm bực dọc khẽ càu nhàu một tiếng, cánh tay đang trống trải lập tức bị người khác lôi kéo.
Lâm Lâm đã hoàn toàn vực dậy khỏi cảm giác thất tình, mỉm cười nhiều chuyện hỏi: "Trần Miên đi đâu vậy?"
"Đi tìm cô bạn gái của cái người mà cậu đang thầm thương trộm nhớ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro