Chương 6
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Triệu Lị Lị lập tức không nói gì nữa, gục xuống bàn than thở: "Cậu bận bịu thật đó Miên Miên, cậu phải đi làm gia sư hả?"
Trần Miên mỉm cười, lấy tập viết ra chép bài, khẽ nói: "Không phải, là nuôi chó."
Phía trên bục giảng, giáo viên Ngữ Văn đang giảng tới điểm quan trọng nhất của cuộc thi văn học cổ điển, đồng hồ đếm ngược kì thi đại học bên cạnh đang hiển thị 100.
Trần Miên là học sinh ngoại trú, không cần học thêm lớp tự chọn buổi tối ở trường.
Kết thúc tiết học cuối cũng đến lúc tan học, Trần Miên đi đến quầy bán đồ ăn vặt lấy tiền mà Trần Nhân cho cô mua túi đậu socola cất trong cặp sách, sau đó mới tới trạm xe buýt chờ xe.
Lúc đến cửa biệt thự, trong nhà không có ai, cô bèn lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra, ngồi xổm bên góc tường mở vòng bạn bè ra xem.
Nội dung muôn hình vạn trạng.
Trần Nhân liên tiếp đăng rất nhiều bài post.
Bài trước là mấy tấm ở quán lẩu, sau đó lại biến thành mấy tấm ở phòng Karaoke.
Không có gì bất ngờ khi trong hình đều có bóng dáng của Thẩm Vực, có khi là cánh tay vô tình bị lọt vào khung hình, cũng có khi là vạt áo trắng đồng phục của anh.
Những thứ này, Trần Miên đều có thể nhìn ra.
Thậm chí có thể nhìn ra được dáng vẻ không mấy hứng thú của Thẩm Vực thông qua những tấm ảnh này.
Anh vốn dĩ không muốn đi cùng, nhưng cũng không thể không đi.
Trần Miên rũ đôi mắt xuống, chọc chọc dây giày của mình.
Bên trong góc tường có một bông hoa nhỏ mọc lên, cô buồn bực duỗi tay đụng một cái, lại chỉ nghe tiếng xe đạp vọng tới.
Thím Trương đeo túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa, cũng không thấy Trần Miên đang ngồi núp ở một góc bên cạnh.
Cô rũ đôi mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc lâu sau đó mới gửi một tin nhắn cho Thẩm Vực.
[Không về thì tôi đi đó.]
[Ngẩng đầu lên.]
Trần Miên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Vực cầm điện thoại di động đang đứng cách đó không xa nhìn về phía cô.
Cứ như phép màu hô biến vậy, người vốn dĩ còn đang ở trong cuộc vui xa hoa trên vòng bạn bè, một giây sau đó lại bỗng xuất hiện ở ngay nơi này.
Thím Trương đã làm việc ở đây hơn mấy tháng rồi, công việc nhàn rỗi, tiền lương lại cao.
Điểm quái lạ duy nhất chính là ở đây có một thằng nhóc không thích nói chuyện cho lắm, thường ngày nhìn thấy bà ấy chỉ đều là gật đầu ra hiệu.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới gọi bà ấy tới dọn dẹp sớm, , bà ấy vừa mới cầm khăn lau đi vào nhà bếp đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Cạch một tiếng.
"Cậu đã về rồi à?"
"Ừm."
Thẩm Vực đáp lời thím Trương, nhưng mắt lại ngập tràn hứng thú nhìn Trần Miên.
Anh biết cô rất để tâm.
Cũng giống như chuyện không muốn dính líu gì với anh ở trường học, cô cứ duy trì khoảng cách tuyệt đối khiến bản thân có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Thẩm Vực lại không muốn thế, anh cứ từng chút một mà vượt quá giới hạn, đứng ở chỗ đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng khẽ liếc nhìn mình của Trần Miên.
Sau đó, anh cười thành tiếng, ôm lấy eo của người kia rồi đi lên lầu.
Thím Trương ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Vực đang ôm ấp một cô gái nhỏ.
"Giới trẻ bây giờ thật là..."
Bà ấy nhẹ giọng cảm thán một câu, không nhận ra người bị Thẩm Vực ôm vào trong ngực chính là Trần Miên mà bà ấy rất thương.
Lúc cửa phòng đóng lại, Thẩm Vực cảm nhận được tấm lưng thẳng tắp của Trần Miên bỗng thả lỏng ra.
Điều này khiến anh cảm thấy thú vị, anh ngồi trên ghế, hất cằm về phía cái bàn vừa nhấc, Trần Miên nương theo tầm mắt của người kia mà ngồi lên.
Sau đó, làn váy bị người trước mặt tốc lên làm lộ ra bắp đùi trắng nõn thon thả.
Trần Miên rất trắng, cho nên vết máu tụ trên đầu gối cũng lộ ra rất rõ ràng.
Hàng xóm đều cho rằng là bị Trần Tống đánh.
Nhưng thực chất, đã rất lâu rồi Trần Tống không có đánh cô nữa.
Đây là những lúc cô ở chỗ của Thẩm Vực, bị người này rút ra cắm vào làm đến thành ra như thế.
Đối diện với cánh cửa sổ sát nền đất trong phòng của Thẩm Vực là một hồ nước.
Thẩm Vực thích ôm lấy cô từ phía sau, vuốt ve da thịt cô, đè ép cặp ngực của cô rồi hỏi phía trước mặt có cái gì.
Đó là lần đầu tiên cô vào phòng của Thẩm Vực, cũng là lần đầu tiên quan hệ thân mật với anh.
Là vào hai năm trước, lúc cả người đang bê bết toàn là máu chạy trốn từ trong nhà ra đến ven đường, cô đã nhìn thấy Thẩm Vực đứng ở đó hút thuốc.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không hỏi mấy câu quan tâm dư thừa như người khác, chỉ dán mắt lên người cô rồi hỏi: "Cần tiền không?"
Trần Miên nhìn ra hàm ý sâu xa trong ánh mắt của anh, bàn tay siết chặt cặp sách nới lỏng ra, sau đó gật đầu một cái.
Thẩm Vực chưa bao giờ hôn môi cô.
Trên bàn là bài thi đạt điểm tối đa bị cô ngồi lên, còn anh lại kéo cái ghế tới ngồi trước người của cô.
Ngón tay xoa nắn lên từng tấc da thịt bị hằn lại dấu vết sau những trận đòn tàn bạo của người kia.
Cuối cùng mới ngước mắt lên nhìn cô rồi nói: "Muốn không bị đánh nữa không?"
Trần Miên không có cách nào nói không.
Cho nên, Trần Tống đã gặp Tống Ngả.
Trần Miên mỉm cười, lấy tập viết ra chép bài, khẽ nói: "Không phải, là nuôi chó."
Phía trên bục giảng, giáo viên Ngữ Văn đang giảng tới điểm quan trọng nhất của cuộc thi văn học cổ điển, đồng hồ đếm ngược kì thi đại học bên cạnh đang hiển thị 100.
Trần Miên là học sinh ngoại trú, không cần học thêm lớp tự chọn buổi tối ở trường.
Kết thúc tiết học cuối cũng đến lúc tan học, Trần Miên đi đến quầy bán đồ ăn vặt lấy tiền mà Trần Nhân cho cô mua túi đậu socola cất trong cặp sách, sau đó mới tới trạm xe buýt chờ xe.
Lúc đến cửa biệt thự, trong nhà không có ai, cô bèn lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra, ngồi xổm bên góc tường mở vòng bạn bè ra xem.
Nội dung muôn hình vạn trạng.
Trần Nhân liên tiếp đăng rất nhiều bài post.
Bài trước là mấy tấm ở quán lẩu, sau đó lại biến thành mấy tấm ở phòng Karaoke.
Không có gì bất ngờ khi trong hình đều có bóng dáng của Thẩm Vực, có khi là cánh tay vô tình bị lọt vào khung hình, cũng có khi là vạt áo trắng đồng phục của anh.
Những thứ này, Trần Miên đều có thể nhìn ra.
Thậm chí có thể nhìn ra được dáng vẻ không mấy hứng thú của Thẩm Vực thông qua những tấm ảnh này.
Anh vốn dĩ không muốn đi cùng, nhưng cũng không thể không đi.
Trần Miên rũ đôi mắt xuống, chọc chọc dây giày của mình.
Bên trong góc tường có một bông hoa nhỏ mọc lên, cô buồn bực duỗi tay đụng một cái, lại chỉ nghe tiếng xe đạp vọng tới.
Thím Trương đeo túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa, cũng không thấy Trần Miên đang ngồi núp ở một góc bên cạnh.
Cô rũ đôi mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc lâu sau đó mới gửi một tin nhắn cho Thẩm Vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Không về thì tôi đi đó.]
[Ngẩng đầu lên.]
Trần Miên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Vực cầm điện thoại di động đang đứng cách đó không xa nhìn về phía cô.
Cứ như phép màu hô biến vậy, người vốn dĩ còn đang ở trong cuộc vui xa hoa trên vòng bạn bè, một giây sau đó lại bỗng xuất hiện ở ngay nơi này.
Thím Trương đã làm việc ở đây hơn mấy tháng rồi, công việc nhàn rỗi, tiền lương lại cao.
Điểm quái lạ duy nhất chính là ở đây có một thằng nhóc không thích nói chuyện cho lắm, thường ngày nhìn thấy bà ấy chỉ đều là gật đầu ra hiệu.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới gọi bà ấy tới dọn dẹp sớm, , bà ấy vừa mới cầm khăn lau đi vào nhà bếp đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Cạch một tiếng.
"Cậu đã về rồi à?"
"Ừm."
Thẩm Vực đáp lời thím Trương, nhưng mắt lại ngập tràn hứng thú nhìn Trần Miên.
Anh biết cô rất để tâm.
Cũng giống như chuyện không muốn dính líu gì với anh ở trường học, cô cứ duy trì khoảng cách tuyệt đối khiến bản thân có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Thẩm Vực lại không muốn thế, anh cứ từng chút một mà vượt quá giới hạn, đứng ở chỗ đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng khẽ liếc nhìn mình của Trần Miên.
Sau đó, anh cười thành tiếng, ôm lấy eo của người kia rồi đi lên lầu.
Thím Trương ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Vực đang ôm ấp một cô gái nhỏ.
"Giới trẻ bây giờ thật là..."
Bà ấy nhẹ giọng cảm thán một câu, không nhận ra người bị Thẩm Vực ôm vào trong ngực chính là Trần Miên mà bà ấy rất thương.
Lúc cửa phòng đóng lại, Thẩm Vực cảm nhận được tấm lưng thẳng tắp của Trần Miên bỗng thả lỏng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến anh cảm thấy thú vị, anh ngồi trên ghế, hất cằm về phía cái bàn vừa nhấc, Trần Miên nương theo tầm mắt của người kia mà ngồi lên.
Sau đó, làn váy bị người trước mặt tốc lên làm lộ ra bắp đùi trắng nõn thon thả.
Trần Miên rất trắng, cho nên vết máu tụ trên đầu gối cũng lộ ra rất rõ ràng.
Hàng xóm đều cho rằng là bị Trần Tống đánh.
Nhưng thực chất, đã rất lâu rồi Trần Tống không có đánh cô nữa.
Đây là những lúc cô ở chỗ của Thẩm Vực, bị người này rút ra cắm vào làm đến thành ra như thế.
Đối diện với cánh cửa sổ sát nền đất trong phòng của Thẩm Vực là một hồ nước.
Thẩm Vực thích ôm lấy cô từ phía sau, vuốt ve da thịt cô, đè ép cặp ngực của cô rồi hỏi phía trước mặt có cái gì.
Đó là lần đầu tiên cô vào phòng của Thẩm Vực, cũng là lần đầu tiên quan hệ thân mật với anh.
Là vào hai năm trước, lúc cả người đang bê bết toàn là máu chạy trốn từ trong nhà ra đến ven đường, cô đã nhìn thấy Thẩm Vực đứng ở đó hút thuốc.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không hỏi mấy câu quan tâm dư thừa như người khác, chỉ dán mắt lên người cô rồi hỏi: "Cần tiền không?"
Trần Miên nhìn ra hàm ý sâu xa trong ánh mắt của anh, bàn tay siết chặt cặp sách nới lỏng ra, sau đó gật đầu một cái.
Thẩm Vực chưa bao giờ hôn môi cô.
Trên bàn là bài thi đạt điểm tối đa bị cô ngồi lên, còn anh lại kéo cái ghế tới ngồi trước người của cô.
Ngón tay xoa nắn lên từng tấc da thịt bị hằn lại dấu vết sau những trận đòn tàn bạo của người kia.
Cuối cùng mới ngước mắt lên nhìn cô rồi nói: "Muốn không bị đánh nữa không?"
Trần Miên không có cách nào nói không.
Cho nên, Trần Tống đã gặp Tống Ngả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro