Chương 8
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Thẩm Vực không có cởi quần áo, cúc áo sơ mi còn được cài đến nút trên cùng.
Vẻ mặt cũng lười nhác, thậm chí ánh mắt còn lơ đãng không chú tâm lên người cô mà lại nhìn về phía bài thi môn khoa học tự nhiên đặt ở trên mặt bàn.
Phần bắp đùi của Trần Miên lại đang đè lên che chắn đi câu hỏi cuối cùng của bài thi.
Nét chữ cứng cáp rõ rệt mà ngắn gọn viết xong một nửa lời giải, chỉ còn một nửa cuối cùng.
Lời giải đó được viết bên dưới nốt ruồi nhỏ trên đùi của Trần Miên, vị trí của dấu hai chấm diễn giải chính là vùng tư mật bí ẩn nhất của cô gái.
Dường như câu hỏi môn Toán khó nhằn cuối cùng chính là cơ thể của Trần Miên.
Bàn tay của Thẩm Vực vuốt ve chân của cô, tay còn lại thì tích cực giải đề, dọc theo dấu hai chấm, anh dừng lại ở trước lớp vải che màu hồng nhạt.
Nơi đó giống như cánh hoa non nớt tiếp xúc với mùa xuân, chỉ khẽ cọ nhẹ một chút đã đổi lại một mảng trơn bóng rồi.
Cơn mưa ngoài cửa sổ kia như làm ướt bài thi của anh.
"Sáng mai phải nộp bài tập đó, bị cậu làm ướt thì phải làm sao?"
Thẩm Vực có hơi mệt mỏi vì bị quấy rầy ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn sự cười cợt.
Hơi thở của Trần Miên gấp gáp hơn.
Phía bên ngoài truyền tới âm thanh rào rào như tiếng máy hút bụi, dì Trương đã quét dọn lên đến thang gác lầu hai rồi.
Âm thanh chuyển động truyền tới cũng là lúc bàn tay của Thẩm Vực di chuyển theo, nhẹ nhàng xoa nắn lên lớp vải che chắn miệng huyện ướt át của cô.
"Trần Miên, tại sao không nói chuyện?"
Trần Miên cắn môi dưới, buồn bực khẽ rên, nhưng sợ bị người ngoài cửa nghe thấy bèn giơ tay lên muốn che miệng lại.
Nhưng đã bị người kia nhẹ nắm lấy vòm miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay của Thẩm vực đều dính mùi vị trên cơ thể của Trần Miên, cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt quẩn quanh ở môi dưới của cô, nắm thóp không để cho cô che giấu đi phản ứng của cơ thể.
Trần Miên nhìn Thẩm Vực, bàn chân bị tóm chặt đạp lên cự vật đang cương của anh.
Áo đồng phục của anh vẫn nguyên vẹn, nhưng quần đồng phục thì lại bị cọ đến nhăn nheo.
Dương vật bị đạp bởi vớ chân cương cứng đâm vào trong lòng bàn chân của cô, cứ như cả cơ thể của anh đều đang rất tích cực mong muốn được giải tỏa từ chỗ của cô vậy.
"Bài tập của cậu, tôi sẽ giải giúp cậu một phần. Tôi phải về nhà, đã rất muộn rồi." Trần Miên cắn môi, nói rất khẽ.
"Bài tập ban tự nhiên, cậu cũng biết giải à?"
Thẩm Vực vẫn không dừng động tác tay, mỉm cười hỏi cô, một tay khác thì xoa lấy tâm môi của cô khiến đôi môi đang khép kín của cô tê dại đến run rẩy, lúc hai bờ môi khẽ mở ra thì ngón tay của anh cũng nhanh chóng chui vào.
Bên trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi không ngoan ngoãn bị ngón tay của Thẩm Vực xoa lộng.
Viền mắt Trần Miên đều ướt át, khẽ thở dốc muốn nói chuyện lại bị người kia chặn lại.
Ánh mắt của Thẩm Vực sâu lắng, động tác tóm lấy chân của cô càng lúc càng nhanh hơn.
Cách một lớp vải quần, cự vật bị dán chặt cọ tới cọ lui.
Từ đầu tới cuối vị trí tiếp xúc của cả hai người đều có giới hạn, thậm chí quần áo đều rất chỉn chu, bên dưới làn váy bị tốc lên là phong cảnh đặc sắc mê hồn đang lộ ra.
Trần Miên lại bị chơi đến mặt mày ửng đỏ.
"Hmm..." Cô bỗng không kịp chuẩn bị mà rên lên một tiếng do đột ngột bị bế lên, ngồi vắt vẻo trên người của anh theo từng cái sải bước.
Cự vật của Thẩm Vực cũng đè sát lên miệng huyệt mềm mại của cô, cương cứng mà cọ cọ vào nơi đó.
Anh mỉm cười nhìn cô, học thói xấu xa hỏi tới: "Hửm?"
Váy dài che qua cơ thể của cả hai người, nhìn tựa như là một tư thế ôm nhưng giấu ở bên dưới là một màn tiếp xúc cơ thể chặt chẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người Trần Miên mềm nhũn tựa vào vai của Thẩm Vực.
Bị người kia đỉnh lộng từng cái một.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Thẩm Vực hoàn toàn không có cởi quần, chỉ nhắm vào chỗ không ngứa mà gãi, giống như là trêu chọc vậy.
Quần lót của Trần Miên đều ướt sũng, hai chân theo đó mà run rẩy, tay vòng qua ôm lấy bả vai của anh, cắn môi dưới khẽ thở hổn hển.
"Hmm..."
Âm thanh mềm mại, cứ như một viên kẹo đường mặc người khác nhào nắn.
Nhưng môi lưỡi lại nóng ran, ghé sát vào hõm cổ của anh mà gọi tên người kia.
"Thẩm Vực, cậu bắn nhanh lên một chút được không, tôi phải về nhà."
Giống như đang dạy chó vậy.
Dạy một con chó dữ không nghe lời.
Từ lâu Trần Miên đã biết mình phải kiên nhẫn và bình tĩnh.
Cô hôn lấy xương quai xanh của Thẩm Vực, ngậm lấy yết hầu của anh.
Dùng đầu lưỡi quét tới, giọng điệu mang theo ý cười mà dỗ dành người kia: "Thẩm Vực, đừng không vui nữa mà."
Đây là chuyện chỉ xảy ra khi ở trên giường mà thôi.
Khi cô hi vọng người này sẽ nhanh chóng kết thúc, mới có phản ứng như thế này.
Giống như sự thân mật nhất giữa người yêu với nhau.
Lại ngập tràn sự lừa lọc kém cỏi lấy lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro