Cấu Kết
Tiểu Tiểu Bát
2024-11-15 05:20:10
Mấy ngày sau, ở trong phòng nghị sự.
"Ngũ trưởng lão, đã chuẩn bị xong thiết tử vân cho ngươi, chỉ cần trực tiếp mang về gia tộc là được. Tất nhiên, nếu như ngươi muốn tiếp tục ở lại quặng mỏ ngắm phong cảnh dãy núi Vẫn Tinh thì bọn ta cũng rất hoan nghênh."
Tứ trưởng lão khiêm nhường nói.
Tuy mấy hôm trước Ngũ trưởng lão đã nháo một trận nhưng dù sao đều là người Tiêu gia, Tứ Lục trưởng lão và nhóm chấp sự cũng không để trong lòng.
Sắc mặt Ngũ trưởng lão u ám, hẳn là vẫn chưa nguôi giận, không lạnh không nhạt nói: "Hôm nay vẫn còn sớm, không vội. Trà tử diệp linh trong quặng mỏ có mùi vị đặc biệt, lão phu thưởng thức thêm vài chén rồi đi cũng không muộn."
Tứ trưởng lão cười nói: "Nếu Ngũ trưởng lão nói thì cứ uống nhiều một chút. Ta sẽ bảo người chuẩn bị nhiều một chút, mang về gia tộc thưởng thức cũng tốt."
"Làm phiền rồi." Ngũ trưởng lão tùy ý chắp tay.
"Khách sáo rồi." Tứ trưởng lão cười cười xua tay.
Bầu không khí đột nhiên im lặng hơn.
Ngũ trưởng lão thở dài: "Lão Tứ, lão Lục."
"Sao?" Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão cùng ngẩn người, có hơi kinh ngạc khi Ngũ trưởng lão không gọi bọn họ là trưởng lão.
Thật ra rất nhiều năm trước, khi nội bộ Tiêu gia vẫn chưa tranh chấp, quan hệ của chín vị trưởng lão rất thân thiết. Khi đó bọn họ không gọi nhau bằng xưng hô trưởng lão xa lạ, mà lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục.
Khi đó gia chủ Tiêu gia là Tiêu Thần Phong vẫn chưa mất tích, thế lực gia tộc cũng nằm ở mốc đỉnh cao, hùng mạnh hơn hai gia tộc lớn khác, có thể nói là bá chủ của thành Tử Vân.
Chỉ là sau một loạt chuyện xảy ra, gia chủ mất tích, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão lần lượt bớt quản chuyện trong tộc, nhóm trưởng lão còn lại bởi vì phân chia quyền lực mà sinh ra khoảng cách.
Ngũ trưởng lão đột nhiên cười nói: "Nhớ lại thì rất nhiều năm trước, lúc chúng ta còn ở tuổi tráng niên thì cũng giống như đám con cháu gia tộc hiện giờ, tới dãy núi Vẫn Tinh này rèn luyện."
Nhớ những ngày tháng rực rỡ năm đó, Tứ Lục trưởng lão cũng bật cười.
"Đúng vậy, dãy núi Vẫn Tinh năm đó hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều. Không ít thế lực khác muốn măm me quặng mỏ Tiêu gia chúng ta."
"Vì tôn nghiêm vì vinh quang và lợi thế gia tộc, chúng ta đã thề sống chết chiến đấu với bọn họ. Còn nhớ đám khốn Mộ Dung gia và Giang gia kia không, cả đám đều bị chúng ta xử lý thê thảm."
"Ha ha, khi đó gia chủ vẫn còn trẻ tuổi, dẫn theo chúng ta quét ngang dãy núi Vẫn Tinh, không ai có thể địch lại. Đám trưởng lão Mộ Dung gia và Giang gia hiện giờ có tên nào là chưa từng bị chúng ta xử đâu chứ, nhớ lại đúng là khoái chí."
Nói tới chuyện xưa, Tứ trưởng lão khá vui vẻ, trò chuyện khá hăng say với Ngũ trưởng lão.
Cũng không biết vì sao hôm nay Ngũ trưởng lão lại có hứng thú nhắc lại chuyện ngày xưa, từng ly nước trà vào bụng, không hề có ý muốn rời đi.
"Lão Tứ, lão Lục, các ngươi nhớ kỹ gia chủ từng dẫn dắt chúng ta. Lẽ nào đã quên chúng ta từng sóng vai chiến đấu, thậm chí là sinh tử có nhau sao?" Đột nhiên Ngũ trưởng lão thở dài.
Tứ trưởng lão nói: "Lão Ngũ, đương nhiên bọn ta vẫn nhớ. Ta còn nhớ lần đó đám chúng ta đi sâu vào trong dãy núi Vẫn Tinh rồi gặp yêu thú tập kích, nếu không nhờ ngươi nhanh trí thì ta và lão Lục suýt chút nữa đã bỏ mạng ở đó."
"Nếu nhớ kỹ." Ngũ trưởng lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng trở thành phẫn nộ: "Vì sao bọn ngươi lại giúp đỡ tên phế vật Tiêu Dật kia mà đối nghịch với ta trong mọi việc chứ, tại sao lại không nghĩ tới tình cảm năm đó?"
Ể." Lục trưởng lão kinh hãi, không ngờ Ngũ trưởng lão lại đột nhiên tức giận như vậy.
Tiêu Dật ở bên kia vốn lẳng lặng nghe ba vị trưởng lão nói chuyện phiếm, lúc này cũng nhíu mày.
"Lão Ngũ, ngươi đừng nóng giận..." Tứ trưởng lão nói.
"Câm miệng." Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng: "Các ngươi không xứng gọi ta như vậy, các ngươi đã quên đi tình nghĩa năm đó, không còn xem ta là tộc nhân Tiêu gia, vậy thì ta cũng không cần khách sáo với các ngươi, cũng không cần mềm lòng."
"Lão Ngũ, bọn ta chưa bao giờ có suy nghĩ không coi ngươi là người Tiêu gia cả..." Tứ Lục trưởng lão vừa muốn giải thích thì sắc mặt thay đổi kịch liệt.
"Ngũ trưởng lão, ngươi.... phụt." Tứ, Lục trưởng lão đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Nhóm chấp sự, bao gồm cả Tiêu Dật cũng lộ ra vẻ mặt khó coi, sau đó đều hộc máu.
"Nước trà này có vấn đề." Tiêu Dật liếc nhìn về phía tách trà.
Những người khác cũng nghĩ tới chuyện này, đồng loạt nhìn về phía nước trà trong tách.
Vẻ mặt Tứ trưởng lão biến thành màu đen, nghi ngờ nhìn sang Ngũ trưởng lão: "Sao có thể, trà tử diệp linh vẫn luôn có người đặc biệt canh giữ, ngươi không có cơ hội ra tay."
"Ha ha ha ha." Ngũ trưởng lão cười to nói: "Trà đương nhiên không có vấn đề, nhưng nước thì... ha ha."
Tứ trưởng lão lập tức giận dữ: "Ngươi hạ độc vào nước? Như vậy chẳng phải toàn bộ quặng mỏ này không phải chỉ mình bọn ta mà tất cả tộc nhân đều trúng độc à?"
Vì quá phẫn nộ nên Lục trưởng lão dự định trực tiếp ra tay, nhưng hắn vừa định điều động chân khí thì cơ thể mềm nhũn, tê liệt ngồi tại chỗ.
"Làm sao có thể, chân khí của ta đã bị áp chế hoàn toàn toàn, ngay cả nửa phần công lực cũng không sử dụng được." Lục trưởng lão khiếp sợ.
"Ha ha ha ha, không có tác dụng đâu." Ngũ trưởng lão cười to nói: "Trong vòng hai canh giờ, các ngươi đừng mơ tới chuyện thi triển tu vi, các ngươi chẳng khác gì đám phế vật."
"Không có khả năng." Tứ trưởng lão nghi ngờ nói: "Ta và lão Lục chính là võ giả Tiên Thiên, chân mạch nuôi dưỡng toàn thân, không có khả năng bị chất độc áp chế tu vi."
Tiêu Dật ở bên cạnh cắn răng nói: "Không phải chất độc, là sức mạnh võ hồn."
Không quản thế nào Tiêu Dật cũng không ngờ người khôn khéo cẩn thận như mình cũng bị như lời Ngũ trưởng lão nói, chân khí bị áp chế hoàn toàn, toàn thân không còn sức.
Hắn phát hiện trong cơ thể mình có một luồng khí đen không rõ là gì, nó tự mình vận chuyển rồi ngưng kết thành một nụ hoa đen như mực. Là nụ hoa đó đã áp chế chân khí.
Hiển nhiên đây không phải chất độc, mà là sức mạnh võ hồn thấm vào trong cơ thể.
"Ngũ trưởng lão, ngươi thật hèn hạ." Tiêu Dật lạnh lùng nhìn sang Ngũ trưởng lão, ánh mắt lộ ra tia hung ác.
Hắn không thể nào ngờ được Ngũ trưởng lão phát rồ tới mức này, ngay cả những đồng tộc khác cũng không buông tha, thật sự quá độc ác.
Tất nhiên chuyện này không thể trách hắn. Dù sao thì trong quặng mỏ cũng có tới hai vị trưởng lão Tiên Thiên.
Võ giả Tiên Thiên mạnh mẽ mang tới sự tự tin tràn đầy.
Thân thể võ giả Tiên Thiên mạnh đến mức độ kinh khủng, tuyệt đối không có bất cứ vật bên ngoài nào có thể tổn thương bọn họ, cho dù là chất độc từ đan dược tam phẩm cũng không được.
Chỉ có võ giả Tiên Thiên càng mạnh mẽ hơn mới có thể tổn thương võ giả Tiên Thiên.
Cũng vì thế nên Tiêu Dật mới không sợ Ngũ trưởng lão sẽ chơi chiêu, lại càng không đề phòng.
Tứ Lục trưởng lão và nhóm chấp sự cũng nghĩ như thế.
Lúc này Tứ trưởng lão nghe thấy lời Tiêu Dật thì sắc mặt thay đổi kịch liệt: "Sức mạnh võ hồn? Trong thành Tử Vân chỉ có một loại võ hồn có độc lại có thể đè ép tu vi của người khác."
"Mộ Dung Mặc, Đại trưởng lão đã nhiều năm không lộ diện của Mộ Dung gia." Lục trưởng lão cắn răng.
"Mộ Dung Mặc?" Tiêu Dật giật mình, hắn từng nghe nói tới cái tên này, là một nhân vật lớn từng danh chấn thành Tử Vân nhiều năm trước.
Có điều người này đã không lộ diện nhiều năm rồi, có người nói hắn đã lùi lại phía sau, có người nói hắn đã rời khỏi thành Tử Vân, rất nhiều cách nói nhưng không ai biết được sự thật là gì.
"Ngũ trưởng lão, ngươi dám cấu kết với người Mộ Dung gia?" Tứ trưởng lão lộ ra sát ý.
Trước kia cho dù Ngũ trưởng lão thiên vị, chèn ép tộc nhân Tiêu gia, vì nghĩ tới hắn có công với gia tộc mà các trưởng lão khác vẫn luôn nhắm một con mắt mở một con mắt.
Nhưng cấu kết người ngoài tàn hại đồng tộc thì chính là cấm kỵ trong tộc quy Tiêu gia.
Nhóm trưởng lão và chấp sự đều đã nổi sát ý, nhưng bởi vì chân khí bị áp chế, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh băng để róc xương lóc thịt Ngũ trưởng lão.
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của đám người, Ngũ trưởng lão không hề quan tâm chút nào.
"Đừng có trách ta." Ngũ trưởng lão lạnh lùng nói: "Muốn trách thì trách chính bọn ngươi đi, các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta vô nghĩa."
"Ha ha ha ha, nói hay lắm."
Bên ngoài phòng nghị sự đột nhiên truyền tới một giọng cười nham hiểm, hai bóng người tiến vào phòng nghị sự.
"Mộ Dung Hòe, Mộ Dung Hạt?" Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Người tới lại chính là hai vị trưởng lão trong quặng mỏ Mộ Dung gia.
"Ngũ trưởng lão, người làm đại sự thì nên có khí phách này." Mộ Dung Hòe cười nói.
"Hôm nay người Tiêu gia đừng mơ còn mạng sống sót." Mộ Dung Hạt đắc ý nói, ánh mắt lạnh lùng âm u đảo qua đám người Tiêu gia.
Nhìn một vòng, khi tới chỗ Tiêu Dật thì ánh mắt lại càng độc ác hơn.
"Đáng chết, hai tên trưởng lão Mộ Dung gia cũng tới." Trong lòng Tiêu Dật lập tức căng thẳng.
[hết 49]
"Ngũ trưởng lão, đã chuẩn bị xong thiết tử vân cho ngươi, chỉ cần trực tiếp mang về gia tộc là được. Tất nhiên, nếu như ngươi muốn tiếp tục ở lại quặng mỏ ngắm phong cảnh dãy núi Vẫn Tinh thì bọn ta cũng rất hoan nghênh."
Tứ trưởng lão khiêm nhường nói.
Tuy mấy hôm trước Ngũ trưởng lão đã nháo một trận nhưng dù sao đều là người Tiêu gia, Tứ Lục trưởng lão và nhóm chấp sự cũng không để trong lòng.
Sắc mặt Ngũ trưởng lão u ám, hẳn là vẫn chưa nguôi giận, không lạnh không nhạt nói: "Hôm nay vẫn còn sớm, không vội. Trà tử diệp linh trong quặng mỏ có mùi vị đặc biệt, lão phu thưởng thức thêm vài chén rồi đi cũng không muộn."
Tứ trưởng lão cười nói: "Nếu Ngũ trưởng lão nói thì cứ uống nhiều một chút. Ta sẽ bảo người chuẩn bị nhiều một chút, mang về gia tộc thưởng thức cũng tốt."
"Làm phiền rồi." Ngũ trưởng lão tùy ý chắp tay.
"Khách sáo rồi." Tứ trưởng lão cười cười xua tay.
Bầu không khí đột nhiên im lặng hơn.
Ngũ trưởng lão thở dài: "Lão Tứ, lão Lục."
"Sao?" Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão cùng ngẩn người, có hơi kinh ngạc khi Ngũ trưởng lão không gọi bọn họ là trưởng lão.
Thật ra rất nhiều năm trước, khi nội bộ Tiêu gia vẫn chưa tranh chấp, quan hệ của chín vị trưởng lão rất thân thiết. Khi đó bọn họ không gọi nhau bằng xưng hô trưởng lão xa lạ, mà lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục.
Khi đó gia chủ Tiêu gia là Tiêu Thần Phong vẫn chưa mất tích, thế lực gia tộc cũng nằm ở mốc đỉnh cao, hùng mạnh hơn hai gia tộc lớn khác, có thể nói là bá chủ của thành Tử Vân.
Chỉ là sau một loạt chuyện xảy ra, gia chủ mất tích, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão lần lượt bớt quản chuyện trong tộc, nhóm trưởng lão còn lại bởi vì phân chia quyền lực mà sinh ra khoảng cách.
Ngũ trưởng lão đột nhiên cười nói: "Nhớ lại thì rất nhiều năm trước, lúc chúng ta còn ở tuổi tráng niên thì cũng giống như đám con cháu gia tộc hiện giờ, tới dãy núi Vẫn Tinh này rèn luyện."
Nhớ những ngày tháng rực rỡ năm đó, Tứ Lục trưởng lão cũng bật cười.
"Đúng vậy, dãy núi Vẫn Tinh năm đó hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều. Không ít thế lực khác muốn măm me quặng mỏ Tiêu gia chúng ta."
"Vì tôn nghiêm vì vinh quang và lợi thế gia tộc, chúng ta đã thề sống chết chiến đấu với bọn họ. Còn nhớ đám khốn Mộ Dung gia và Giang gia kia không, cả đám đều bị chúng ta xử lý thê thảm."
"Ha ha, khi đó gia chủ vẫn còn trẻ tuổi, dẫn theo chúng ta quét ngang dãy núi Vẫn Tinh, không ai có thể địch lại. Đám trưởng lão Mộ Dung gia và Giang gia hiện giờ có tên nào là chưa từng bị chúng ta xử đâu chứ, nhớ lại đúng là khoái chí."
Nói tới chuyện xưa, Tứ trưởng lão khá vui vẻ, trò chuyện khá hăng say với Ngũ trưởng lão.
Cũng không biết vì sao hôm nay Ngũ trưởng lão lại có hứng thú nhắc lại chuyện ngày xưa, từng ly nước trà vào bụng, không hề có ý muốn rời đi.
"Lão Tứ, lão Lục, các ngươi nhớ kỹ gia chủ từng dẫn dắt chúng ta. Lẽ nào đã quên chúng ta từng sóng vai chiến đấu, thậm chí là sinh tử có nhau sao?" Đột nhiên Ngũ trưởng lão thở dài.
Tứ trưởng lão nói: "Lão Ngũ, đương nhiên bọn ta vẫn nhớ. Ta còn nhớ lần đó đám chúng ta đi sâu vào trong dãy núi Vẫn Tinh rồi gặp yêu thú tập kích, nếu không nhờ ngươi nhanh trí thì ta và lão Lục suýt chút nữa đã bỏ mạng ở đó."
"Nếu nhớ kỹ." Ngũ trưởng lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng trở thành phẫn nộ: "Vì sao bọn ngươi lại giúp đỡ tên phế vật Tiêu Dật kia mà đối nghịch với ta trong mọi việc chứ, tại sao lại không nghĩ tới tình cảm năm đó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ể." Lục trưởng lão kinh hãi, không ngờ Ngũ trưởng lão lại đột nhiên tức giận như vậy.
Tiêu Dật ở bên kia vốn lẳng lặng nghe ba vị trưởng lão nói chuyện phiếm, lúc này cũng nhíu mày.
"Lão Ngũ, ngươi đừng nóng giận..." Tứ trưởng lão nói.
"Câm miệng." Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng: "Các ngươi không xứng gọi ta như vậy, các ngươi đã quên đi tình nghĩa năm đó, không còn xem ta là tộc nhân Tiêu gia, vậy thì ta cũng không cần khách sáo với các ngươi, cũng không cần mềm lòng."
"Lão Ngũ, bọn ta chưa bao giờ có suy nghĩ không coi ngươi là người Tiêu gia cả..." Tứ Lục trưởng lão vừa muốn giải thích thì sắc mặt thay đổi kịch liệt.
"Ngũ trưởng lão, ngươi.... phụt." Tứ, Lục trưởng lão đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Nhóm chấp sự, bao gồm cả Tiêu Dật cũng lộ ra vẻ mặt khó coi, sau đó đều hộc máu.
"Nước trà này có vấn đề." Tiêu Dật liếc nhìn về phía tách trà.
Những người khác cũng nghĩ tới chuyện này, đồng loạt nhìn về phía nước trà trong tách.
Vẻ mặt Tứ trưởng lão biến thành màu đen, nghi ngờ nhìn sang Ngũ trưởng lão: "Sao có thể, trà tử diệp linh vẫn luôn có người đặc biệt canh giữ, ngươi không có cơ hội ra tay."
"Ha ha ha ha." Ngũ trưởng lão cười to nói: "Trà đương nhiên không có vấn đề, nhưng nước thì... ha ha."
Tứ trưởng lão lập tức giận dữ: "Ngươi hạ độc vào nước? Như vậy chẳng phải toàn bộ quặng mỏ này không phải chỉ mình bọn ta mà tất cả tộc nhân đều trúng độc à?"
Vì quá phẫn nộ nên Lục trưởng lão dự định trực tiếp ra tay, nhưng hắn vừa định điều động chân khí thì cơ thể mềm nhũn, tê liệt ngồi tại chỗ.
"Làm sao có thể, chân khí của ta đã bị áp chế hoàn toàn toàn, ngay cả nửa phần công lực cũng không sử dụng được." Lục trưởng lão khiếp sợ.
"Ha ha ha ha, không có tác dụng đâu." Ngũ trưởng lão cười to nói: "Trong vòng hai canh giờ, các ngươi đừng mơ tới chuyện thi triển tu vi, các ngươi chẳng khác gì đám phế vật."
"Không có khả năng." Tứ trưởng lão nghi ngờ nói: "Ta và lão Lục chính là võ giả Tiên Thiên, chân mạch nuôi dưỡng toàn thân, không có khả năng bị chất độc áp chế tu vi."
Tiêu Dật ở bên cạnh cắn răng nói: "Không phải chất độc, là sức mạnh võ hồn."
Không quản thế nào Tiêu Dật cũng không ngờ người khôn khéo cẩn thận như mình cũng bị như lời Ngũ trưởng lão nói, chân khí bị áp chế hoàn toàn, toàn thân không còn sức.
Hắn phát hiện trong cơ thể mình có một luồng khí đen không rõ là gì, nó tự mình vận chuyển rồi ngưng kết thành một nụ hoa đen như mực. Là nụ hoa đó đã áp chế chân khí.
Hiển nhiên đây không phải chất độc, mà là sức mạnh võ hồn thấm vào trong cơ thể.
"Ngũ trưởng lão, ngươi thật hèn hạ." Tiêu Dật lạnh lùng nhìn sang Ngũ trưởng lão, ánh mắt lộ ra tia hung ác.
Hắn không thể nào ngờ được Ngũ trưởng lão phát rồ tới mức này, ngay cả những đồng tộc khác cũng không buông tha, thật sự quá độc ác.
Tất nhiên chuyện này không thể trách hắn. Dù sao thì trong quặng mỏ cũng có tới hai vị trưởng lão Tiên Thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Võ giả Tiên Thiên mạnh mẽ mang tới sự tự tin tràn đầy.
Thân thể võ giả Tiên Thiên mạnh đến mức độ kinh khủng, tuyệt đối không có bất cứ vật bên ngoài nào có thể tổn thương bọn họ, cho dù là chất độc từ đan dược tam phẩm cũng không được.
Chỉ có võ giả Tiên Thiên càng mạnh mẽ hơn mới có thể tổn thương võ giả Tiên Thiên.
Cũng vì thế nên Tiêu Dật mới không sợ Ngũ trưởng lão sẽ chơi chiêu, lại càng không đề phòng.
Tứ Lục trưởng lão và nhóm chấp sự cũng nghĩ như thế.
Lúc này Tứ trưởng lão nghe thấy lời Tiêu Dật thì sắc mặt thay đổi kịch liệt: "Sức mạnh võ hồn? Trong thành Tử Vân chỉ có một loại võ hồn có độc lại có thể đè ép tu vi của người khác."
"Mộ Dung Mặc, Đại trưởng lão đã nhiều năm không lộ diện của Mộ Dung gia." Lục trưởng lão cắn răng.
"Mộ Dung Mặc?" Tiêu Dật giật mình, hắn từng nghe nói tới cái tên này, là một nhân vật lớn từng danh chấn thành Tử Vân nhiều năm trước.
Có điều người này đã không lộ diện nhiều năm rồi, có người nói hắn đã lùi lại phía sau, có người nói hắn đã rời khỏi thành Tử Vân, rất nhiều cách nói nhưng không ai biết được sự thật là gì.
"Ngũ trưởng lão, ngươi dám cấu kết với người Mộ Dung gia?" Tứ trưởng lão lộ ra sát ý.
Trước kia cho dù Ngũ trưởng lão thiên vị, chèn ép tộc nhân Tiêu gia, vì nghĩ tới hắn có công với gia tộc mà các trưởng lão khác vẫn luôn nhắm một con mắt mở một con mắt.
Nhưng cấu kết người ngoài tàn hại đồng tộc thì chính là cấm kỵ trong tộc quy Tiêu gia.
Nhóm trưởng lão và chấp sự đều đã nổi sát ý, nhưng bởi vì chân khí bị áp chế, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh băng để róc xương lóc thịt Ngũ trưởng lão.
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của đám người, Ngũ trưởng lão không hề quan tâm chút nào.
"Đừng có trách ta." Ngũ trưởng lão lạnh lùng nói: "Muốn trách thì trách chính bọn ngươi đi, các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta vô nghĩa."
"Ha ha ha ha, nói hay lắm."
Bên ngoài phòng nghị sự đột nhiên truyền tới một giọng cười nham hiểm, hai bóng người tiến vào phòng nghị sự.
"Mộ Dung Hòe, Mộ Dung Hạt?" Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Người tới lại chính là hai vị trưởng lão trong quặng mỏ Mộ Dung gia.
"Ngũ trưởng lão, người làm đại sự thì nên có khí phách này." Mộ Dung Hòe cười nói.
"Hôm nay người Tiêu gia đừng mơ còn mạng sống sót." Mộ Dung Hạt đắc ý nói, ánh mắt lạnh lùng âm u đảo qua đám người Tiêu gia.
Nhìn một vòng, khi tới chỗ Tiêu Dật thì ánh mắt lại càng độc ác hơn.
"Đáng chết, hai tên trưởng lão Mộ Dung gia cũng tới." Trong lòng Tiêu Dật lập tức căng thẳng.
[hết 49]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro