Hồn Đế Võ Thần

Thái Âm Thái Dư...

Tiểu Tiểu Bát

2024-11-15 05:20:10

Dao găm thất bại, Dương Phục có chút kinh hãi, ở trong dự đoán của hắn, với tốc độ của một kẻ Phàm Cảnh bậc hai thì tuyệt đối không thể nào tránh được.

Tiêu Dật thừa dịp vài giây Dương Phục sửng sốt, bước chân nhanh chóng di chuyển kéo giãn khoảng cách.

"Hừ, vốn muốn để ngươi chết nhanh gọn một chút, nhưng chính ngươi lại thích không thoải mái vậy thì đừng có trách ta." Dương Phục không muốn lãng phí thời gian, cũng không ẩn giấu thực lực nữa, toàn lực tấn công về phía Tiêu Dật.

Phàm Cảnh bậc chín dốc toàn lực ra tay, tốc độ nhanh tới dọa người, so với Phàm Cảnh bậc hai không chỉ nhanh hơn gấp mười lần.

"Lộ ra sơ hở rồi." Ánh mắt Tiêu Dật nheo lại, lộ ra nụ cười nhạt.

Tuy Dương Phục tự tin nhưng hiện giờ đang ở Tiêu gia, trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ, phải ra tay toàn lực.

Ra tay toàn lực, tốc độ gia tăng tới cực hạn đại biểu hắn đã không còn đường lui.

Đương nhiên, Dương Phục cho rằng mình không cần đường lui, chỉ là đối phó một Phàm Cảnh bậc hai mà thôi, hắn tuyệt đối có thể nháy mắt giết chết.

Nhưng mà Tiêu Dật cũng có con bài tẩy chưa lật để bảo vệ tính mạng --- võ hồn Băng Loan Kiếm.

Đối với thanh Băng Loan Kiếm thần bí kia, Tiêu Dật có đủ lòng tin, vững tin nó chắc chắn rất mạnh mẽ.

Với kinh nghiệm chiến đấu hơn người và kiến thức phong phú của Tiêu Dật, hắn tuyệt đối nắm chắc nếu lấy cái giá là bị trọng thương để liều mạng thì có thể đánh chết tên Dương Phục này.

Tuy cái giá có hơi lớn nhưng dù sao thì chênh lệch của Phàm Cảnh bậc hai và bậc chín cũng quá lớn.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Y Y đi vào, nhút nhát nói: "Thiếu gia, ta đã hâm nóng thức ăn rồi, ngươi ăn đi, Y Y sẽ đi ra ngoài, không ảnh hưởng tới tâm tình của thiếu gia đâu."

Y Y bất an cúi đầu, sợ chọc Tiêu Dật mất hứng.

Bầu không khí chợt khựng lại.

"Ầy." Tiêu Dật sửng sốt.

Dương Phục cũng sửng sốt, ngừng tấn công. Nơi này dù sao cũng là Tiêu gia, một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, bản thân hắn cũng lo lắng sẽ đột nhiên xuất hiện một vị võ giả mạnh mẽ cao hơn cấp Phàm Cảnh.

Khi phát hiện chỉ là một thị nữ không có thực lực thì Dương Phục thở phào nhẹ nhõm, bật người một lần nữa đâm về phía Tiêu Dật.

Lúc này, Y Y cũng ngẩng đầu lên, phát hiện tình huống trong phòng.

"Thiếu gia." Y Y kinh hãi, cơ thể gầy yếu lại bùng nổ tốc độ cực nhanh, bật người chạy về phía Tiêu Dật.

"Y Y, chạy mau." Tiêu Dật khẩn trương.

"Tiểu tử, ngươi lo cho mình trước đi." Dương Phục đâm dao găm tới.

Tiêu Dật thầm cắn răng, Y Y đột nhiên xuất hiện, hắn vừa phân tâm một cái đã bị Dương Phục cướp lấy thời cơ ra tay trước.

"Tiểu tử, chết đi." Dương Phục nhe răng cười.

'Phập' một tiếng, Độc Chủy đã đâm trúng.

Có điều, là đâm trúng vào cơ thể Y Y.

"Y Y." Tiêu Dật kinh hãi.

Y Y xuất hiện quá đột ngột, đột ngột tới mức Tiêu Dật không kịp phản ứng. Tới khi Tiêu Dật phản ứng lại thì Y Y đã chắn trước mặt hắn.

May mắn Tiêu Dật nhanh tay lẹ mắt kéo Y Y lại nên Độc Chủy mới không đâm trúng phần yếu hại của Y Y, chỉ đâm trúng vào phần eo.

"Khốn kiếp." Tiêu Dật vừa kinh hãi vừa tức giận, trong lòng xuất hiện sự phẫn nộ và sát ý mãnh liệt.

"Chết đi cho ta." Trong nháy mắt Tiêu Dật sử dụng Băng Loan Kiếm.

Một vòng sáng màu tím chói mắt đột nhiên xuất hiện, một cây thần binh tuyệt thế nháy mắt ngưng tụ trong tay, hung mãnh đâm về phía Dương Phục.

"Hừ." Dương Phục hừ lạnh một tiếng, rút Độc Chủy từ sau lưng Y Y ra, sau đó đâm về phía Tiêu Dật.

"Một kẻ Phàm Cảnh bậc hai lại dám đấu chính diện với ta, đúng là muốn chết." Vẻ mặt Dương Phục đầy khinh thường.

Nhưng một giây sau, vẻ mặt Dương Phục đã nháy mắt biến thành kinh hãi và khủng hoảng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc Băng Loan Kiếm va chạm với Độc Chủy, mũi kiếm đối đầu với mũi dao.

Độc Chủy do chân khí ngưng tụ mà thành nháy mắt tan vỡ.

"Làm sao có thể?" Dương Phục quá sợ hãi.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Độc Chủy đã bị nghiền nát biến mất, mà mũi nhọn màu tím mang theo hơi thở cực kỳ sắc bén đã xuyên thẳng vào trong cơ thể hắn, xuyên thủng trái tim.

Cơ thể mạnh mẽ của Phàm Cảnh bậc chím lại không hề có sức chống cự.

"Này... này..." Dương Phục còn chưa nói xong thì đầu óc đã mất đi ý thức, vô lực ngã xuống đất.

Tới lúc sắp chết hắn vẫn không thể nào nghĩ thông được, mình là một võ giả mạnh mẽ Phàm Cảnh bậc chín đã gần đạt tới Hậu Thiên Cảnh, thế mà lại chết trong tay tên tiểu tử Phàm Cảnh bậc hai này.

Sát thủ Độc Chủy vốn có hung danh trong Tử Vân Thành lại tử vong lúc này.

"Y Y." Tiêu Dật vừa định kiểm tra xem Y Y bị thương có nghiêm trọng hay không thì...

Trong đầu đột nhiên 'ầm' một tiếng, xuất hiện một phần trí nhớ xa lạ.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện năm chữ to 'Truyền Thừa Băng Loan Kiếm'.

Cùng thời gian đó, võ hồn Băng Loan Kiếm trong cơ thể chợt lóe sáng, một sức mạnh cổ xưa truyền tới hai mắt.

Ánh mắt Tiêu Dật đột nhiên thay đổi, mắt trái sâu thẳm đen như mực, lộ ra cảm giác lạnh buốt như vực sâu vô tận; mắt phải nóng như lửa, con ngươi đỏ bừng, giống như ẩn chứa một mặt trời.

"Lạnh quá... nóng quá." Mắt Tiêu Dật đột nhiên có cảm giác không khỏe.

"Mắt trái là Thái Âm, mắt phải là Thái Dương, đây là truyền thừa của Băng Loan Kiếm sao?" Tiêu Dật thầm lẩm bẩm một câu trong lòng.

Trải qua ký ức trong đầu Tiêu Dật biết được Thái Âm Thái Dương chính là khả năng ẩn chứa trong Băng Loan Kiếm.

Chỉ có phải là chủ nhân được Băng Loan Kiếm thừa nhận mới có thể nhận được và sử dụng năng lực này.

Đổi cách giải thích thì Thái Âm Thái Dương chính là dấu hiệu Băng Loan Kiếm nhận chủ.

Từ nay về sau, Băng Loan Kiếm sẽ thật sự nhận Tiêu Dật là chủ.

Có được năng lực này mới có thể chân chính khống chế Băng Loan Kiếm, cũng phát huy được trăm phần trăm uy lực của Băng Loan Kiếm.

Trong ánh mắt một đỏ một đen này, Tiêu Dật nhìn thấu cơ thể Dương Phục, thấy được võ hồn Độc Chủy cấp bậc màu vàng trong cơ thể hắn.

Đột nhiên, giữa mắt trái và mắt phải đồng thời lóe ra một vòng xoáy hư vô vô hình.

Hai vòng xoáy vô hình đang chủ động hấp thu võ hồn Độc Chủy trong người Dương Phục.

Cơ hồ là võ hồn Độc Chủy của Dương Phục không ngừng héo rút với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng trực tiếp biến mất.

Mà sức mạnh đó thông qua vòng xoáy truyền về ánh mắt Thái Âm Thái Dương, cuối cùng truyền vào võ hồn trong cơ thể Tiêu Dật.

"Hấp thu sức mạnh võ hồn, này..." Tiêu Dật ngẩn người.

Tiêu Dật cảm nhận được võ hồn Khống Hỏa Thú nhỏ yếu tỏa ra ánh sáng đỏ nháy mắt biến thành võ hồn màu cam; mà võ hồn Băng Loan Kiếm thì không có chút thay đổi nào.

Không, Băng Loan Kiếm cũng có thay đổi, chỉ là cực kỳ nhỏ bé. Võ hồn vốn có màu tím đậm, chỉ đậm thêm một tí xíu thì chỉ là quá nhỏ bé không đáng kể.

Đối với võ hồn cấp bậc màu đỏ thì sức mạnh của võ hồn cấp bậc màu vàng thật sự rất khổng lồ. Nhưng đối với võ hồn màu tím thì chỉ là nhỏ bé không đáng kể, yếu hơn không chỉ là trăm lần mà thôi.

"Hấp thu sức mạnh võ hồn của người khác, rót vào cho chính mình, thăng cấp sức mạnh võ hồn của mình, chậc chậc, Băng Loan Kiếm a Băng Loan Kiếm, năng lực của ngươi cũng quá biến thái rồi." Tiêu Dật vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Tiêu Dật suy đoán, Băng Loan Kiếm hẳn là đã sớm nhận mình là chủ nhân. Có điều khi mình lần đầu tiên ngưng tụ ra nó mới kích hoạt được truyền thừa của Băng Loan Kiếm, cũng có được năng lực ánh mắt Thái Âm Thái Dương.

Một giây sau, hai vòng xoáy vô hình biến mất, ánh mắt khôi phục bình thường, Tiêu Dật mới kịp phản ứng.

"Y Y." Tiêu Dật lập tức kiểm tra vết thương của Y Y.

Y Y đã không còn ý thức từ lâu, phần eo ồ ạt trào máu tươi, lan ra đầy đất.

"Y Y, đừng ngủ, mau tỉnh lại." Tiêu Dật vừa gọi Y Y vừa giúp nàng bụm vết thương lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây Tiêu Dật quanh năm lăn lộn trong hoàn cảnh nguy hiểm, từ lâu đã tự học được một thân y thuật không kém.

"May là không tổn hại phần yếu hại, chỉ cần băng bó vết thương..." Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, sắc mặt Y Y thoáng chốc chuyển thành màu đen, hơi thở cũng ngày một yếu hơn.

"Không tốt, đó là Độc Chủy, độc tính rất mạnh. Cho dù đã chặn miệng vết thương thì độc tính kia cũng đủ muốn mạng của Y Y." Tiêu Dật khẩn trương, lúc này mới nhớ tới võ hồn Độc Chủy của Dương Phục có kịch độc.

Lúc này, vì Tiêu Dật không ngừng gọi to, Y Y khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói một câu: "Thiếu gia."

"Thiếu gia cái rắm." Tiêu Dật quát lớn: "Không phải ta đã nói với ngươi, gặp nguy hiểm thì đừng có chắn trước mặt lão tử rồi à, ngươi.... aii...."

Y Y yếu ớt mỉm cười, nói: "Vâng, mạng của Y Y là của thiếu gia, Tiêu Dật thiếu gia phong lưu phóng khoáng tuấn tú tiêu sái ngọc thụ lâm phong tuyệt thế vô song soái ngất trời, Y Y đều nghe theo thiếu gia."

Giọng của Y Y rất nhỏ, nói cũng nói từng chữ một, thế nhưng Tiêu Dật lại nghe rất rõ ràng.

"Ngươi... ngươi thực sự nhớ kỹ..." Tiêu Dật chợt nhớ tới trước bữa cơm tối hôm nay, Y Y vẫn luôn mất hồn mất vía thường xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thì ra, cả ngày hôm nay nàng vẫn luôn nhớ lại lời hắn đã nói, cũng cố gắng ghi nhớ.

Lúc này, Y Y một lần nữa nhắm mắt lại.

Võ hồn Độc Chủy chính là võ hồn cấp bậc màu vàng, độc tính của nó đối với một người bình thường không có chút tu vi nào như Y Y thật sự quá mạnh.

"Khốn kiếp, mở mắt ra, lão tử không cho ngươi chết."

"Không phải ngươi nói cái gì cũng nghe theo ta cả à, bây giờ tỉnh lại cho ta."

"..."

Không biết vì sao, người đã từng làm Vua giới sát thủ, người có trái tim lạnh lùng như Tiêu Dật lại trở nên hoảng loạn.

"Không được hoảng, mình nhất định có thể nghĩ ra cách cứu người." Tâm trí của Tiêu Dật dù sao cũng rất hơn người, lập tức cố ép bình bình tĩnh lại.

Hắn biết rõ cho dù mình lo lắng thì cũng chẳng có chút tác dụng gì cả, chẳng bằng suy nghĩ cách cứu Y Y.

"Có, Hình Ý Ngũ Tuyệt, Hạc hình, năm đó mình bị thương nặng cỡ nào cũng có thể tự điều trị cho chính mình."

"Không được, Y Y không biết Hình Ý Ngũ Tuyệt."

"Y thuật của mình... không được, đây là độc tính mà võ hồn tạo ra, luyện dược sư của thế giới này có thể giải được nhưng y thuật của mình không có khả năng có hiệu quả."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật gấp gáp đến như thế, cho dù là năm đó ở địa cầu lẻ loi một mình đột nhập vào hang ổ lính đoàn đánh thuê cỡ lớn, một mình đối mặt với vô số kẻ địch mà hắn vẫn bình tĩnh như thường, không hề hoang mang rối loạn.

"Có rồi." Ánh mắt Tiêu Dật chột sáng lên: "Ánh mắt Thái Âm Thái Dương có thể hấp thu sức mạnh võ hồn."

Thật ra Tiêu Dật cũng không biết có được hay không, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

"Ngưng." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng, trong thoáng chốc, ánh mắt vốn bình thường một lần nữa biến thành một đen một đỏ, lạnh như băng và nóng cháy như lửa cũng xuất hiện.

Thông qua ký ức trong đầu, Tiêu Dật đã biết nên làm sao sử dụng năng lực này.

Khi ánh mắt của Tiêu Dật nhìn về phía Y Y thì phát hiện cơ thể Y Y đang bị một luồng sức mạnh đen như mực ăn mòn.

Nếu như không đoán sai thì sức mạnh đó chính là độc tính của Độc Chủy.

"Hấp thu cho ta." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng.

Hai vòng xoáy hư vô vô hình xuất hiện, trong khoảnh khắc hấp thu sạch sẽ sức mạnh màu đen như mực kia.

Có điều làm người ta kỳ quái là lần này sức mạnh không bị hấp thu vào trong võ hồn của Tiêu Dật và biến mất trong vòng xoáy vô hình.

Luồng sức mạnh màu đen kia tuy cũng là sức mạnh của võ hồn nhưng nó đã bị chuyển đổi thành độc tính rồi, nếu Tiêu Dật hấp thu thì chỉ tổn hại cơ thể của mình chứ không được ích lợi gì cả.

Lúc này, khí đen trên mặt Y Y đã rút đi, cũng chứng tỏ độc tính đã bị loại bỏ.

"Quả nhiên là có hiệu quả, độc tính đã bị loại bỏ, kế tiếp chỉ cần băng bó vết thương là được." Tiêu Dật cười cười, thở phào nhẹ nhõm.

[hết 6]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0