Hồn Đế Võ Thần

Tiên Thiên Đan

Tiểu Tiểu Bát

2024-11-15 05:20:10

Tiêu Nhược Hàn! Ngươi thua rồi!

Lúc Tiêu Dật khẳng khái tuyên bố như thế, chẳng có bất kỳ người nào phản đối, cũng chẳng có ai tỏ thái độ bất mãn.

Là vì bây giờ Tiêu Dật đã có đủ tư cách để nói những lời này.

Cho dù Tiêu Dật có võ hồn rác rưởi, còn Tiêu Nhược Hàn là võ hồn mạnh mẽ cấp bậc màu vàng.

Võ hồn là yếu tố quyết định của thiên phú, thiên tài hay phế vật đều phụ thuộc võ hồn mạnh hay yếu.

Nhưng thế giới này coi trọng nhất là thực lực, thực lực mới quyết định tất cả đặc quyền.

Dù sao thì cho dù thiên phú tốt nhưng nếu chưa trưởng thành thì chẳng có tác dụng gì. Mà thực lực thì thật sự tồn tại.

Ngồi trên hàng ghế trưởng lão, Ngũ trưởng lão ngoài mặt xám xịt, trong lòng ngầm căm hận: "Đáng chết, Tiêu Dật thế mà lại có thể đánh bại Tiêu Tử Mộc. Thế này thì kế hoạch của ta sẽ bị hắn làm rối hết lên mất."

Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hàn cũng chẳng đẹp đẽ bao nhiêu, đưa ánh mắt tội nghiệp hướng về Ngũ trưởng lão.

Ngũ trưởng lão gật gật đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm.

Lập tức, Ngũ trưởng lão đứng lên, lớn giọng nói: "Tiêu Dật, phần luận võ gia tộc đã kết thúc, ngươi đi xuống đi."

Dứt lời, hắn nhìn sang các trưởng lão khác ngồi bên cạnh nói: "Các vị trưởng lão, đã tới giờ mở Tử Vân Động rồi, chúng ta đi thôi."

Hắn muốn giải quyết thật nhanh, không để Tiêu Dật có cơ hội nói chuyện.

Nhưng Tiêu Dật tự có cách đối phó, cũng cất cao giọng: "Sao hả Ngũ trưởng lão, ngươi muốn chơi xấu à?"

Tiêu Dật lớn giọng nói Ngũ trưởng lão chơi xấu như thế, Ngũ trưởng lão cũng không thể ậm ờ quanh co nữa, đành phải ngẩng cổ cao đầu mà đối mặt.

Ngũ trưởng nhíu hai cái lông mày lại, hỏi vặn: "Tiêu Dật, lời này của ngươi là có ý gì? Đừng tưởng mình là thiếu gia chủ thì có thể tùy ý nói xấu trưởng lão, cẩn thận ta xử ngươi tội không cung kính trưởng bối đấy."

Lão hồ ly này, bây giờ muốn lật ngược tình thể vu cho ta tội không cung kính trưởng bối sao?

Tiêu Dật nào có run sợ, tiếp lời: "Ngũ trưởng lão, nửa tháng trước ta và Tiêu Nhược Hàn đánh cược, người người đều biết. Bây giờ mở Tử Vân Động thì xin ngài quản tốt con trai mình, đừng để hắn đục nước béo cò mà chui vào."

"Ha ha ha." Nhóm tộc nhân nghe Tiêu Dật chế nhạo thì cùng cười phá lên.

"Ngươi… Ngươi." Ngũ trưởng lão mặt mày u ám, quát lên: "Tiêu Dật, đám tiểu bối các ngươi đánh cược với nhau chẳng qua là những chuyện lăng nhăng nhốn nha nhốn nháo, không thể coi là thật."

Ngũ trưởng lão nhấn từng chữ một, cố tạo áp lực, dọa nạt Tiêu Dật.

Dĩ nhiên Tiêu Dật chẳng sợ một tẹo nào, hỏi vặn lại: "Không thể coi là thật? Cơ mà nửa tháng trước trong phòng nghị sự, nhóm trưởng lão và nhóm chấp sự các ngươi chẳng phải cũng đã đồng thanh tương ứng đồng ý yêu cầu đó à? Ngươi nghĩ nếu đó là chuyện lăng nhăng nhốn nháo thì chẳng phải nói phòng nghị sự Tiêu gia chúng ta chỉ là nơi vui đùa thôi hay sao?"

"Hừ." Ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cách đáp trả, lớn giọng kẻ cả: "Tiêu Dật, ngươi cho đó là thật sao? Tốt lắm, vậy bây giờ trước mặt tất cả tộc nhân, ta ngược lại muốn hỏi xem có ai xem loại đánh cược khi tức giận hồ đồ này là thật chứ hả?"

Ngũ trưởng lão nói xong thì quét ánh mắt hung ác của mình nhìn về phía nhóm tộc nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay lúc đó, Thất trưởng lão, Bát trưởng lão, Cửu trưởng lão đồng loạt đứng sát cạnh bên hắn.

Bốn vị trưởng lão đang tạo áp lực, toàn bộ tộc nhân im phăng phắc, chẳng dại gì lên tiếng.

Ngũ trưởng lão lộ rõ vẻ đắc ý, hắn đã sớm biết sẽ chẳng có ai bởi việc đánh cược chẳng liên quan đến mình mà đắc tội với hắn và ba vị trưởng lão.

Đột nhiên, một giọng nói oai phong vọng vào: "Ta cho là thật!"

Giọng nói sang sảng, vọng đến tai mọi người rõ mồn một.

"Hử?" Vẻ mặt Ngũ trưởng lão trở nên lạnh băng, muốn xem xem kẻ nào cả gan dám làm càn trước mặt mình.

"Người là cái đinh gì…" Ngũ trưởng lão rộng mồm quát lớn, với thân phận trưởng lão của mình, hắn có đủ đặc quyền đe nẹt quát mắng người Tiêu gia.

Thế nhưng khi hắn nhìn rõ người tới thì lập tức im bặt.

Người tới là một ông lão, râu tóc bạc phơ, mà thần thái rất phấn chấn, giữa hai lông mày hiện lên một tia tinh quang, nhìn một cái liền biết không phải người tầm thường.

"Tham kiến Nhị trưởng lão!" Tất cả tộc nhân đều cung kính hành lễ.

"Nhị trưởng lão." Các trưởng lão và nhóm chấp sự cũng hơi cúi người.

Đúng vậy, người từ đầu đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện đó, chính là Nhị trưởng lão.

Trong chín vị đại trưởng lão của Tiêu gia, thường ngày nắm giữ quyền lực gia tộc, thảo luận quyết sách những việc quan trọng trong tộc đều do bảy vị trưởng lão phía sau.

Về phần Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, bọn họ đều là bậc cao niên của gia tộc, bối phận rất cao, so với các trưởng lão khác cao hơn một bậc. Do tuổi tác đã cao nên rất ít khi xuất hiện trước mặt tộc nhân, cũng ít khi để ý đến những chuyện vặt trong gia tộc.

Lần hội nghị trưởng lão trước đó, và trận tỷ võ hôm nay của gia tộc, hai vị này chưa từng xuất hiện.

Đại trưởng lão là luyện dược sư tam phẩm duy nhất của gia tộc, bản thân rất bận rộn, tất nhiên không có thời gian quản những chuyện khác.

Nhị trưởng lão là một võ si, chỉ say mê tu luyện, hiếm khi hiện thân.

Đồng thời ở trong tộc hiện giờ cũng chính là người có võ lực cao nhất, là võ giả Tiên Thiên Cảnh bậc chín, chỉ còn thiếu một chút là đạt đến Động Huyền Cảnh.

Vì thế, cho dù thường ngày Nhị trưởng lão không nắm quyền, nhưng có phần bối phận và thực lực này, uy danh so với các trưởng lão khác vẫn cao hơn một mảng lớn, cho dù là quyết định do bảy vị trưởng lão khác cùng quyết định, Nhị trưởng lão cũng có thể phản đối.

Trước tiên, Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Tiêu Dật, lộ vẻ tán thưởng, sau đó khôi phục phong thái uy nghiêm chuyển ánh mắt về phía Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn.

"Ta nói việc này là thật, ngươi có ý kiến gì?" Nhị trưởng lão uy nghiêm hỏi.

Ngũ trưởng lão vội vàng cung kính đáp: "Không dám, nếu là Nhị trưởng lão đưa ra quyết định, ta đương nhiên không có ý kiến."

Nhị trưởng lão đã từng là lão sư chỉ đạo võ thuật vỡ lòng cho các vị đại trưởng lão và cha của Tiêu Dật, hắn vừa hỏi một câu, Ngũ trưởng lão ngay cả rắm cũng không dám thả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ, không có ý kiến thì tốt rồi." Nhị trưởng lão hừ một tiếng, nói tiếp: "Việc đánh cược, ta cũng có loáng thoáng nghe thấy. Tuy đây chỉ là việc cá cược của đám tiểu bối, nhưng hai bọn chúng đều là võ giả, được xem là một võ giả, nếu ngay cả việc gánh vác hậu quả thất bại cũng không làm được thì còn tư cách gì mà làm võ giả nữa chứ?"

"Một võ giả, nếu không có tâm tư kiên định bất khuất, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không dám đối mặt, ngày sau làm sao vượt qua con đường võ đạo gian truân, sóng to gió lớn, làm ra thành tựu cơ chứ?"

"Cho dù không đề cập đến võ giả, chỉ cần nói mà không giữ lời thì không xứng làm con cháu Tiêu gia."

Nhị trưởng lão tức giận dạy bảo cho một hồi.

"Vâng vâng vâng." Ngũ trưởng lão gật đầu ra vẻ cung kính, sau đó bối rối nói: "Nhưng mà Nhị trưởng lão, ngài cũng biết Nhược Hàn có thiên phú đứng đầu con cháu gia tộc, tu vi Phàm Cảnh bậc bảy có một không hai trong toàn tộc, hơn nữa lại là võ hồn cấp bậc màu vàng, nếu không cho hắn tiến vào Tử Vân Động tu luyện thì chính là bỏ lỡ cả đời hắn."

"Chuyện này…" Nhị trưởng lão rơi vào tình huống khó xử, lão đương nhiên không muốn con cháu của gia tộc bỏ lỡ mất cơ hội.

Lúc này, Tiêu Dật cao giọng cất lời: "Ngũ trưởng lão muốn cho Tiêu Nhược Hàn vào Tử Vân Động tu luyện cũng không phải không có cách. Nửa tháng trước ở phòng nghị sự ta có nói, ta và hắn cược rằng nếu như ta phải đối mặt với nguy hiểm thì Tiêu Nhược Hàn cũng phải gánh vác cái giá tương ứng."

"Như vậy, chỉ cần ngươi trả một cái giá tương ứng thì Tiêu Nhược Hàn có thể đổi được suất tham gia này." Tiêu Dật cười nói.

"Trả giá tương ứng?" Nhị trưởng lão nhìn Tiêu Dật, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Tiêu Dật đáp lời: "Rất đơn giản, một vạn lượng, dùng một vạn lượng để mua suất tu luyện này!"

Ngũ trưởng lão lập tức giận dữ, lớn tiếng: "Tiêu Dật, ngươi đừng có quá quắt, một tháng lão phu chỉ nhận được có mấy trăm lượng, làm sao có nổi một vạn lượng cho ngươi."

Tiêu Dật thản nhiên nói: "Đó là chuyện của ngươi, không đủ tiền thì lấy đồ thế chấp. Ta nghĩ cơ hội tiến Tử Vân Động quý giá như vậy, giá trị phải một vạn lượng mới xứng."

"Xứng đáng, đương nhiên xứng đáng." Nhị trưởng lão gật đầu: "Việc này quyết định vậy đi."

Tức khắc, Ngũ trưởng lão lộ vẻ mặt cầu xin nhưng Nhị trưởng lão đã quyết định rồi, hắn cũng không có cách nào phản đối.

"Tiêu Dật, năm ngàn lượng, cộng thêm ba viên Tiên Thiên Đan, mười viên Hậu Thiên Đan, có được không?" Ngũ trưởng lão chỉ còn nước khép nép mà cò kè.

Tiến vào Tử Vân Động tu luyện, chính là chuyện quan trọng nhất đối với Tiêu Nhược Hàn, Ngũ trưởng lão không còn con đường nào khác.

Tiêu Dật nhíu mày: "Năm ngàn lượng, cộng thêm năm viên Tiên Thiên Đan, hai mươi viên Hậu Thiên Đan."

"Năm viên Tiên Thiên Đan, hai mươi viên Hậu Thiên Đan?" Ngũ trưởng lão trừng to hai mắt, sau đó giận dữ hét lớn: "Tiêu Dật, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?"

Nhị trưởng lão ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Tiêu Dật, không nên cứ bám chặt buông như thế. Như vậy đi, năm ngàn lượng, cộng thêm ba viên Tiên Thiên Đan, mười lăm viên Hậu Thiên Đan."

Tiêu Dật mỉm miệng, nói: "Nếu Nhị trưởng lão đã quyết định, ta không có ý kiến."

"Đa tạ Nhị trưởng lão." Ngũ trưởng lão cảm kích nhìn Nhị trưởng lão, nhưng khi hắn liếc nhìn về phía Tiêu Dật, vẫn ánh mắt hắn vẫn đầy nham hiểm và độc ác như cũ.

"Được rồi." Nhị trưởng lão uy nghiêm nói tiếp: "Nếu chuyện đã giải quyết xong, bây giờ đi mở Tử Vân Động đi, đây là chuyện lớn của gia tộc, không thể qua loa."

"Vâng." Toàn thể trưởng lão đồng thanh cung kính đáp lời.

[Hết 17]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0