Chương 16
Điềm Nhu
2024-07-13 19:23:55
Lời tự bạch của nam chính.
Tôi là Tùy Chiêu Thành, tôi có rất nhiều điều muốn nói về chuyện của Khanh Khanh và tôi.
Thật ra, cũng có thể nhìn ra được, tôi có bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng, tôi rất yêu Khanh Khanh, yêu đến không thể tự chủ được.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Khanh Khanh là ở khuôn viên trường đại học khi tôi đến thăm một vị giáo sư, tất nhiên không chỉ là giáo sư mà còn là một trong nhữn ân nhân của tôi.
Ở gần quảng trường gần trường đại học, tôi thấy Khanh Khanh lái xe đạp, từ mái tóc dài đến nụ cười dịu dàng của cô khiến người ta gặp qua là không quên được.
Tôi thừa nhận, tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhiều người nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là vì ham muốn sắc đẹp, tôi thừa nhận, tôi ham muốn sắc đẹp của Khanh Khanh.
Tôi đã hỏi nhiều người về Khanh Khanh, biết tên của cô, gia thế, ký ức từ nhỏ đến lớn, biết cô là bông hoa trong nhà kính, dù nhà họ Chử không phải gia đình quá giàu có nhưng Khanh Khanh vẫn luôn được cưng chiều mà lớn lên.
Lúc này, tôi mới nhận ra ý kiến của người khác đối với mình quan trọng như thế nào, tôi từng cử người đến thử ba Chử, hỏi ông ấy nếu tôi làm con rể ông ấy thì sao, tôi nghĩ ba Chử rất vui vẻ, nhưng ba Chử lại mắng người đó một trận, cảnh cáo người đó không được nguyền rủa con gái ông ấy, ông ấy tuyệt đối không bao giờ gả Khanh Khanh của ông cho dạng người như tôi.
Lúc đó tôi đã nghĩ, mình là dạng người như thế nào? Sau khi tìm kiếm trên mạng, tôi liền biết được đáp án, lạnh lùng vô tình, như diêm vương địa ngục, tàn nhẫn ngang ngược,...Còn rất rất nhiều điều, tóm lại, đều không phải từ ngữ tốt.
Tôi yên lặng xem những bình luận đó, thì ra tôi là loại người như vậy, thì ra có nhiều người ghét tôi như vậy.
Nhưng tôi yêu Khanh Khanh vô cùng, càng biết thêm về Khanh Khanh, tôi càng hiểu rằng cô ấy chính là xương sườn của tôi, tôi đã cầu xin rất nhiều lần, không biết bao nhiêu lần gặp thoáng qua mới đổi được một cái quay đầu nhìn.
Tôi sẽ không từ bỏ, ngay cả khi tôi không trong sạch, bị người đời phỉ nhổ, nhưng mà tôi biết, trái tim tôi hoàn toàn sạch sẽ, tôi yêu Khanh Khanh, vì Khanh Khanh, tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đúng vậy, tôi đã động tay động chân vào công ty của nhà họ Chử, tôi cố ý đẩy nhà họ Chử vào con đường tuyệt vọng, khiến ba Chử không còn lựa chọn nào khác, như vậy, tôi mới có được Khanh Khanh.
Lúc nhà họ Chử lâm nguy nhất, tôi xuất hiện, trơ trẽn đưa ra điều kiện muốn cưới Khanh Khanh, có Khanh Khanh rồi thì nhà họ Chử sẽ bay về như lúc đầu, ban đầu, ba Chử không đồng ý, muốn tôi bỏ ý định này, tôi biết, ba Chử rất thương Khanh Khanh, nhưng tôi cũng yêu Khanh Khanh mà!
Tôi đã báo tin cho Khanh Khanh, Khanh Khanh rất hiền lạnh, vì ba mẹ, Khanh Khanh đã đồng ý, rất nhanh, Khanh Khanh đã đồng ý.
Có trời mới biết lúc vào Cục Dân Chính, tôi đã vui mừng như thế nào, cho dù là lần đầu tôi kiếm được mấy triệu cũng không vui vẻ như vậy, khi thấy giấy chứng nhân kết hôn, tôi nghĩ xương sườn của mình đã quay lại rồi, tôi đã là một con người hoàn chỉnh.
Để không làm Khanh Khanh sợ hãi, tôi đã cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, làm một người chồng tốt, nhưng đôi khi tôi cũng không kìm chế được, ví dụ như liên quan đến công việc của Khanh Khanh, đây là việc tôi khá cố chấp, biết đâu còn nhiều hơn nữa, có thể do tôi không nhớ rõ thôi.
Có Khanh Khanh rồi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn rất nhiều, tuy ban đầu Khanh Khanh sợ tôi, ngại tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ.
Sau đó, Khanh Khanh có thai, tôi cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc, Khanh Khanh có thai, cô ấy sẽ sinh cho tôi một đứa con, sau này, tôi và Khanh Khanh sẽ có một mối quan hệ không đứt được.
Khi nhìn thấy đứa bé, tôi lại không vui lắm, sau này sẽ có người khác chia sẻ tình yêu của Khanh Khanh với anh, nhưng nghĩ rằng đó là con trai mình, tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho nó một chút.
Sau đó, thuận theo tự nhiên tổ chức đám cưới, Khanh Khanh nói thích tôi, lúc đó, dường như linh hồn của tôi không còn ở trong cơ thể nữa.
Vào năm thứ ba của cuộc hôn nhân, tôi nghe Khanh Khanh nói rằng cô ấy yêu tôi, tôi cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá.
Tôi cũng sẵn lòng che giấu tất cả vì Khanh Khanh, Khanh Khanh sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến.
Khanh Khanh sẽ chỉ yêu tôi, những thứ này sẽ trôi qua theo thời gian, tôi sẽ ở bên Khanh Khanh đến bạc đầu, nắm tay ở bên nhau suốt đời.
Không nói nhiều nữa, Khanh Khanh và các con đã trở về, tôi muốn chạy về phía hạnh phúc của tôi, tạm biệt quá khứ đen tối.
Tôi là Tùy Chiêu Thành, tôi có rất nhiều điều muốn nói về chuyện của Khanh Khanh và tôi.
Thật ra, cũng có thể nhìn ra được, tôi có bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng, tôi rất yêu Khanh Khanh, yêu đến không thể tự chủ được.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Khanh Khanh là ở khuôn viên trường đại học khi tôi đến thăm một vị giáo sư, tất nhiên không chỉ là giáo sư mà còn là một trong nhữn ân nhân của tôi.
Ở gần quảng trường gần trường đại học, tôi thấy Khanh Khanh lái xe đạp, từ mái tóc dài đến nụ cười dịu dàng của cô khiến người ta gặp qua là không quên được.
Tôi thừa nhận, tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhiều người nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là vì ham muốn sắc đẹp, tôi thừa nhận, tôi ham muốn sắc đẹp của Khanh Khanh.
Tôi đã hỏi nhiều người về Khanh Khanh, biết tên của cô, gia thế, ký ức từ nhỏ đến lớn, biết cô là bông hoa trong nhà kính, dù nhà họ Chử không phải gia đình quá giàu có nhưng Khanh Khanh vẫn luôn được cưng chiều mà lớn lên.
Lúc này, tôi mới nhận ra ý kiến của người khác đối với mình quan trọng như thế nào, tôi từng cử người đến thử ba Chử, hỏi ông ấy nếu tôi làm con rể ông ấy thì sao, tôi nghĩ ba Chử rất vui vẻ, nhưng ba Chử lại mắng người đó một trận, cảnh cáo người đó không được nguyền rủa con gái ông ấy, ông ấy tuyệt đối không bao giờ gả Khanh Khanh của ông cho dạng người như tôi.
Lúc đó tôi đã nghĩ, mình là dạng người như thế nào? Sau khi tìm kiếm trên mạng, tôi liền biết được đáp án, lạnh lùng vô tình, như diêm vương địa ngục, tàn nhẫn ngang ngược,...Còn rất rất nhiều điều, tóm lại, đều không phải từ ngữ tốt.
Tôi yên lặng xem những bình luận đó, thì ra tôi là loại người như vậy, thì ra có nhiều người ghét tôi như vậy.
Nhưng tôi yêu Khanh Khanh vô cùng, càng biết thêm về Khanh Khanh, tôi càng hiểu rằng cô ấy chính là xương sườn của tôi, tôi đã cầu xin rất nhiều lần, không biết bao nhiêu lần gặp thoáng qua mới đổi được một cái quay đầu nhìn.
Tôi sẽ không từ bỏ, ngay cả khi tôi không trong sạch, bị người đời phỉ nhổ, nhưng mà tôi biết, trái tim tôi hoàn toàn sạch sẽ, tôi yêu Khanh Khanh, vì Khanh Khanh, tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đúng vậy, tôi đã động tay động chân vào công ty của nhà họ Chử, tôi cố ý đẩy nhà họ Chử vào con đường tuyệt vọng, khiến ba Chử không còn lựa chọn nào khác, như vậy, tôi mới có được Khanh Khanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nhà họ Chử lâm nguy nhất, tôi xuất hiện, trơ trẽn đưa ra điều kiện muốn cưới Khanh Khanh, có Khanh Khanh rồi thì nhà họ Chử sẽ bay về như lúc đầu, ban đầu, ba Chử không đồng ý, muốn tôi bỏ ý định này, tôi biết, ba Chử rất thương Khanh Khanh, nhưng tôi cũng yêu Khanh Khanh mà!
Tôi đã báo tin cho Khanh Khanh, Khanh Khanh rất hiền lạnh, vì ba mẹ, Khanh Khanh đã đồng ý, rất nhanh, Khanh Khanh đã đồng ý.
Có trời mới biết lúc vào Cục Dân Chính, tôi đã vui mừng như thế nào, cho dù là lần đầu tôi kiếm được mấy triệu cũng không vui vẻ như vậy, khi thấy giấy chứng nhân kết hôn, tôi nghĩ xương sườn của mình đã quay lại rồi, tôi đã là một con người hoàn chỉnh.
Để không làm Khanh Khanh sợ hãi, tôi đã cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, làm một người chồng tốt, nhưng đôi khi tôi cũng không kìm chế được, ví dụ như liên quan đến công việc của Khanh Khanh, đây là việc tôi khá cố chấp, biết đâu còn nhiều hơn nữa, có thể do tôi không nhớ rõ thôi.
Có Khanh Khanh rồi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn rất nhiều, tuy ban đầu Khanh Khanh sợ tôi, ngại tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ.
Sau đó, Khanh Khanh có thai, tôi cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc, Khanh Khanh có thai, cô ấy sẽ sinh cho tôi một đứa con, sau này, tôi và Khanh Khanh sẽ có một mối quan hệ không đứt được.
Khi nhìn thấy đứa bé, tôi lại không vui lắm, sau này sẽ có người khác chia sẻ tình yêu của Khanh Khanh với anh, nhưng nghĩ rằng đó là con trai mình, tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho nó một chút.
Sau đó, thuận theo tự nhiên tổ chức đám cưới, Khanh Khanh nói thích tôi, lúc đó, dường như linh hồn của tôi không còn ở trong cơ thể nữa.
Vào năm thứ ba của cuộc hôn nhân, tôi nghe Khanh Khanh nói rằng cô ấy yêu tôi, tôi cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá.
Tôi cũng sẵn lòng che giấu tất cả vì Khanh Khanh, Khanh Khanh sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến.
Khanh Khanh sẽ chỉ yêu tôi, những thứ này sẽ trôi qua theo thời gian, tôi sẽ ở bên Khanh Khanh đến bạc đầu, nắm tay ở bên nhau suốt đời.
Không nói nhiều nữa, Khanh Khanh và các con đã trở về, tôi muốn chạy về phía hạnh phúc của tôi, tạm biệt quá khứ đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro