Chương 6
Điềm Nhu
2024-07-13 19:23:55
Tùy Chiêu Thành dạy học, Chử Khanh học, hai người khá vui vẻ, Chử Khanh cũng hiểu Tùy Chiêu Thành hơn, cảm thấy anh không phải người xấu, đối xử với cô cũng khá dịu dàng.
Cuộc sống của Chử Khanh ngày càng tốt hơn, nhưng trong công ty lại có tin đồn, mọi người đều đoán Chử Khanh có bay lên cành cao, bám vào Tùy Chiều Thành, sau này không cần lo gì nữa.
Chử Khanh cũng nhận ra, mỗi làn mình ra ngoài văn phòng thì mấy người kia đều nhìn cô, như muốn cởi đồ Chử Khanh ra xem có phải Chử Khanh và Tùy Chiêu Thành làm gì khác trong văn phòng hay không.
Chử Khanh sợ có người phát điên lao đến nên Chử Khanh ra ngoài cũng nơm nớp lo sợ, quả nhiên, ở cùng với Tùy Chiêu Thành thật sự nguy hiểm.
Bây giờ chỉ là làm chung văn phòng, nếu chuyện kết hôn của cô và Tùy Chiêu Thành lộ ra, vậy là cô không thể ra ngoài được luôn.
Buổi trưa ngày hôm nay, Tùy Chiêu Thành đi xã giao, Chử Khanh một mình từ nhà ăn, ăn trưa về, khi đến cửa phòng thư ký thì đụng phải Vu Dao Dao.
Chử Khanh biết chuyện nên lùi về sau một bước, không ngờ, tách trà trên tay Vu Dao Dao lại giội về phía cô.
Tay vô thức che mặt mình lại, may mắn lúc này là mùa đông, Chử Khanh có mặc áo khoác, nên dùng tay áo chặn lại, tuy nhiên, tay thì khó thoát khỏi hậu quả, mu bàn tay nhanh chóng đỏ bừng lên.
“A, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết cô sẽ đi qua.”
Vu Dao Dao nắm tay Chử Khanh, vẻ mặt lo lắng, như sợ đã làm tổn thương Chử Khanh.
Nhưng chỉ có Chử Khanh mới biết, tách trà nóng hổi, đổ hết lên mu bàn tay cô, rất đau rát, hơn nữa còn bị Vu Dao Dao kéo, nên càng đau đớn hơn.
“Buông tôi ra.”
Chử Khanh đẩy Vu Dao Dao, vết thương trên mu bàn tay thật sự rất đau, Vu Dao Dao còn dùng ngón tay ấn vào, Chử Khanh chỉ đẩy Vu Dao Dao một chút, không nghĩ đến Vu Dao Dao tự mình lùi lại, ngã nhào trên đất, “!...”
Hành động này khiến mọi người đi ra nhiều chuyện, mọi người chỉ thấy Vu Dao Dao trên mặt đất, hiển nhiên là bị Chử Khanh đẩy, trách cứ nhìn Chử Khanh.
“Chử Khanh, xin lỗi, tôi chỉ vô tình đụng vào cô, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể bồi thường cho cô, cầu xin cô, cô đừng kiện cáo với chủ tịch Tùy được không?”
Vu Dao Dao che mặt khóc sướt mướt, làm ra vẻ như bị Chử Khanh bắt nạt.
Chử Khanh trợn mắt, Tùy Thị đúng là có nhân tài, diễn xuất hay đến mức Chử Khanh cũng muốn tin là sự thật.
“Đúng vậy, Chử Khanh, Dao Dao không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.“. Truyện Xuyên Không
Có người lên tiếng bênh vực Vu Dao Dao, dù sao, hiện tại, Chử Khanh cũng là kẻ thù chung của mọi người.
“Đúng vậy, Dao Dao cũng bị ngã, đừng so đo nữa.”
Có người đỡ Vu Dao Dao đứng dậy, càng có nhiều người đến xem náo nhiệt.
Chử Khanh liếc nhìn bọn họ, không nói gì, quay lại văn phòng, lúc này Tùy Chiêu Thành cũng không có ở đây, mấy cô ấy mới có thể tập thể bắt nạt Chử Khanh, sao cô lại không hiểu chứ.
Nếu không phải khi nãy cô dùng tay đỡ thì nước đó đã văng lên mặt cô rồi, Vu Dao Dao muốn hủy dung của cô.
Chử Khanh nhanh chóng mở vòi nước lạnh để nó chảy lên mu bàn tay, lúc này vẫn là mùa đông, nước lạnh buốt thấu xương, Chử Khanh cắn răng nhẫn nhịn, nhưng lạnh thế nào cũng không có tác dụng, mu bàn tay đã nổi lên bọng máu, cả mu bàn tay đỏ bừng lên, giống như máu sắp trào ra khỏi da.
Chử Khanh nhịn đau tắt vòi nước, cô phải vào bệnh viện kiểm tra, nếu không phải hủy tay này mất, Chử Khanh từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Tùy Chiêu Thành đẩy cửa đi vào, Chử Khanh không tránh kịp.
Tùy Chiêu Thành liếc mắt nhìn thấy tay áo xắn cao và bàn tay đỏ bừng của Chử Khanh, anh bước ba bước nắm lấy cổ tay Chử Khanh hỏi: “Bị sao vậy?”
Tùy Chiêu Thành nhìn về mu bàn tay đỏ bừng của Chử Khanh, còn có vài bọt bong bóng, hai mắt đỏ ngầu, đây là nước nóng cỡ nào mà bị đến mức này.
Tùy Chiêu Thành cũng không thèm hỏi là ai làm, liền ôm Chử Khanh đi ra ngoài, xử lý không tốt thì nhất định sẽ để lại vết sẹo, tay của con gái rất quan trọng, không thể để lại sẹo.
Tùy Chiêu Thành cũng không thèm gọi điện cho Dư Giang, dắt Chử Khanh xuống bãi đậu xe, khởi động xe đi thẳng đến bệnh viện.
Người trong phòng thư ký nhìn thấy Tùy Chiêu Thành kéo Chử Khanh ra ngoài, xem ra chủ tịch Tùy rất quan tâm đến Chử Khanh, mọi người đều nhìn về phía Vu Dao Dao, không biết Chử Khanh có kiện cáo gì không.
Vu Dao Dao thấy mọi người nhìn như vậy thì cũng cảm thấy bất án, trước đó, cô muốn hủy mặt của Chử Khanh, như vậy chủ tịch Tùy sẽ không cần cô ấy nữa, nhưng không ngờ Chử Khanh né được, mặc dù không có bằng chứng chứng minh cô cố tình làm, nhưng sợ là chủ tịch Tùy sẽ tin tưởng Chử Khanh.
Vu Dao Dao không thể ngồi yên, cũng không ngờ chủ tịch Tùy lại quan tâm đến Chử Khanh như vậy, cô nhất định phải tìm người giúp đỡ.
Thậm chí Tùy Chiêu Thành còn kịp đăng ký, trực tiếp đi đến phòng chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm Tiêu biết Tùy Chiêu Thành, thấy Tùy Chiêu Thành đưa một người phụ nữ đến, chưa kịp chào hỏi, liền nghe thấy giọng nói của anh vang lên, giống như muốn ăn thịt người ta, “Xử lý cho cô ấy, nhanh lên!”
“Được rồi, được rồi, đi theo tôi.”
Thấy Tùy Chiêu Thành lo lắng như vậy, chủ nhiệm Tiêu cũng căng thẳng, đưa Chử Khanh đến phòng xử lý.
Vết thương do nước sôi đốt thực ra khá khó xử lý, vết thương chắc chắn sẽ rất đau, Chử Khanh cắn khóe môi, để lại vết đỏ, “Đừng cắn mình.”
Tùy Chiêu Thành giữ cằm của Chử Khanh, để Chử Khanh đừng cắn bản thân, lại đưa tay qua, nói: “Cắn anh đi.”
Sao Chử Khanh dám cắn Tùy Chiêu Thành, chỉ có thể cố gắn nhịn xuống.
Chủ nhiệm Tiêu nơm nớp lo sợ, lâu lắm rồi ông mới xử lý vết thương bỏg, bên cạnh còn có Tùy Chiêu Thành, không dám thở mạnh, lại sợ làm Chử Khanh đau, băng bó xong, toàn thân chủ nhiệm Tiêu cũng toát mồ hồi.
“Đừng chạm vào, mỗi ngày đến thay thuốc một lần, không được động vào nước, bây giờ tôi sẽ kê đơn thuốc.”
Chủ nhiệm Tiêu giống như vừa mới hoàn thành việc lớn, thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm Tiêu rời đi, văn phòng chủ nhiệm chỉ còn lại Tùy Chiêu Thành và Chử Khanh, Tùy Chiêu Thành nhìn tay Chử Khanh được bọc như cái bánh ú, thì không nhịn được nhíu mày, “Ai làm, đừng nói em làm, anh không tin em ngốc như vậy.”
“Em đâu có nói là em làm, là Vu Dao Dao, cô ta muốn giội lên mặt em, em dùng tay đỡ thì bị như vậy.”
Chử Khanh không giúp Vu Dao Dao giấu diếm đâu, Chử Khanh sợ Tùy Chiêu Thanh, là bở vì Tùy Chiêu Thành nắm giữ sự sống còn của nhà họ Chử, Chử Khanh không hề sợ Vu Dao Dao.
“Vu Dao Dao là ai?”
Trong đầu Tùy Chiêu Thành không biết ai có tên như vậy.
“Thư ký trong phòng thư ký.”
Chử Khanh thở dài, thậm chí anh còn không nhớ Vu Dao Dao, vậy những người khác càng không nhớ, cô thấy tội nghiệp cho đám phụ nữ kia, mỗi ngày đều trông mong bay lên đầu cành, không biết thật ra anh không hề biết đến sự tồn tại của họ.
“Được, tôi biết rồi.”
Tùy Chiêu Thành gọi chú Trần tới đưa Chử Khanh về nhà, Chử Khanh bị như vậy rồi sao có thể đến công ty nữa?
Chử Khanh cũng đau đến không chịu được, nghe Tùy Chiêu Thành nói thì về nhà, còn công ty thì sao, không liên quan gì đến Chử Khanh.
Khi Tùy Chiêu Thành quay lại công ty, Dư Giang đã biết rõ mọi chuyện và lấy được video, quả thật là Vu Dao Dao cố tình làm vậy, sau đó còn giả vờ vô tội.
“Đưa người phụ nữ này ra khỏi thành phố Lâm, sau này nơi nào có nhà họ Tùy thì sẽ không có người phụ nữ này, thành phố nào có Tùy Thị thì không cho phép người phụ nữ đó có công việc.”
“Vâng, chủ tịch Tùy.”
“Còn nữa, đổi hết mấy người nhiều chuyện kia đi, công ty nào dám thuê mấy người như vậy.”
Tùy Chiêu Thành nhìn vẻ mặt của những người phụ nữ nhiều chuyện kia, anh hận đến mức muốn xé xác họ ra, bắt nạt Khanh Khanh, tội đáng chết vạn lần!
Lời nói của Tùy Chiêu Thành đã cắt đứt đường sự nghiệp của họ ở thành phố Lâm, bị Tùy Thị đuổi, ai còn dám thuê họ nữa.
“Vâng, đúng rồi chủ tịch Tùy, hình như Vu Dao Dao và phí chủ tịch Lâm có chút quan hệ.”
“Chuẩn bị thư từ chức của anh ta gửi cho phòng nhân sự, hôm nay phải lập tức biến mất khỏi Tùy Thị.”
“Vâng, tôi lập tức đi xử lý.”
Dư Giang nhớ đây là lần đầu tiên anh thấy Tùy Chiêu Thành tức giận với mấy người trong công ty, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, ngay cả Chử Khanh mà cũng dám động vào.
Chưa nói đến việc hai người đã kết hôn, những người khác nhìn vào cũng phải hiểu, mỗi ngày, Chử Khanh đều ở trong văn phòng của chủ tịch Tùy, còn dám có ý đồ với Chử Khanh, đúng là đầu óc bị cho ăn mất rồi.
Vu Dao Dao thường bắt nạt những người mới đến vì cô ấy có phó chủ tịch Lâm chống lưng, bây giờ thì hay rồi, đời này, cô ta đừng mong bắt nạt người khác được nữa, chủ tịch Tùy chỉ mềm lòng với Chử Khanh thôi, đừng mong anh ấy sẽ đau lòng cho những người khác.
Cuộc sống của Chử Khanh ngày càng tốt hơn, nhưng trong công ty lại có tin đồn, mọi người đều đoán Chử Khanh có bay lên cành cao, bám vào Tùy Chiều Thành, sau này không cần lo gì nữa.
Chử Khanh cũng nhận ra, mỗi làn mình ra ngoài văn phòng thì mấy người kia đều nhìn cô, như muốn cởi đồ Chử Khanh ra xem có phải Chử Khanh và Tùy Chiêu Thành làm gì khác trong văn phòng hay không.
Chử Khanh sợ có người phát điên lao đến nên Chử Khanh ra ngoài cũng nơm nớp lo sợ, quả nhiên, ở cùng với Tùy Chiêu Thành thật sự nguy hiểm.
Bây giờ chỉ là làm chung văn phòng, nếu chuyện kết hôn của cô và Tùy Chiêu Thành lộ ra, vậy là cô không thể ra ngoài được luôn.
Buổi trưa ngày hôm nay, Tùy Chiêu Thành đi xã giao, Chử Khanh một mình từ nhà ăn, ăn trưa về, khi đến cửa phòng thư ký thì đụng phải Vu Dao Dao.
Chử Khanh biết chuyện nên lùi về sau một bước, không ngờ, tách trà trên tay Vu Dao Dao lại giội về phía cô.
Tay vô thức che mặt mình lại, may mắn lúc này là mùa đông, Chử Khanh có mặc áo khoác, nên dùng tay áo chặn lại, tuy nhiên, tay thì khó thoát khỏi hậu quả, mu bàn tay nhanh chóng đỏ bừng lên.
“A, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết cô sẽ đi qua.”
Vu Dao Dao nắm tay Chử Khanh, vẻ mặt lo lắng, như sợ đã làm tổn thương Chử Khanh.
Nhưng chỉ có Chử Khanh mới biết, tách trà nóng hổi, đổ hết lên mu bàn tay cô, rất đau rát, hơn nữa còn bị Vu Dao Dao kéo, nên càng đau đớn hơn.
“Buông tôi ra.”
Chử Khanh đẩy Vu Dao Dao, vết thương trên mu bàn tay thật sự rất đau, Vu Dao Dao còn dùng ngón tay ấn vào, Chử Khanh chỉ đẩy Vu Dao Dao một chút, không nghĩ đến Vu Dao Dao tự mình lùi lại, ngã nhào trên đất, “!...”
Hành động này khiến mọi người đi ra nhiều chuyện, mọi người chỉ thấy Vu Dao Dao trên mặt đất, hiển nhiên là bị Chử Khanh đẩy, trách cứ nhìn Chử Khanh.
“Chử Khanh, xin lỗi, tôi chỉ vô tình đụng vào cô, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể bồi thường cho cô, cầu xin cô, cô đừng kiện cáo với chủ tịch Tùy được không?”
Vu Dao Dao che mặt khóc sướt mướt, làm ra vẻ như bị Chử Khanh bắt nạt.
Chử Khanh trợn mắt, Tùy Thị đúng là có nhân tài, diễn xuất hay đến mức Chử Khanh cũng muốn tin là sự thật.
“Đúng vậy, Chử Khanh, Dao Dao không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.“. Truyện Xuyên Không
Có người lên tiếng bênh vực Vu Dao Dao, dù sao, hiện tại, Chử Khanh cũng là kẻ thù chung của mọi người.
“Đúng vậy, Dao Dao cũng bị ngã, đừng so đo nữa.”
Có người đỡ Vu Dao Dao đứng dậy, càng có nhiều người đến xem náo nhiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Khanh liếc nhìn bọn họ, không nói gì, quay lại văn phòng, lúc này Tùy Chiêu Thành cũng không có ở đây, mấy cô ấy mới có thể tập thể bắt nạt Chử Khanh, sao cô lại không hiểu chứ.
Nếu không phải khi nãy cô dùng tay đỡ thì nước đó đã văng lên mặt cô rồi, Vu Dao Dao muốn hủy dung của cô.
Chử Khanh nhanh chóng mở vòi nước lạnh để nó chảy lên mu bàn tay, lúc này vẫn là mùa đông, nước lạnh buốt thấu xương, Chử Khanh cắn răng nhẫn nhịn, nhưng lạnh thế nào cũng không có tác dụng, mu bàn tay đã nổi lên bọng máu, cả mu bàn tay đỏ bừng lên, giống như máu sắp trào ra khỏi da.
Chử Khanh nhịn đau tắt vòi nước, cô phải vào bệnh viện kiểm tra, nếu không phải hủy tay này mất, Chử Khanh từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Tùy Chiêu Thành đẩy cửa đi vào, Chử Khanh không tránh kịp.
Tùy Chiêu Thành liếc mắt nhìn thấy tay áo xắn cao và bàn tay đỏ bừng của Chử Khanh, anh bước ba bước nắm lấy cổ tay Chử Khanh hỏi: “Bị sao vậy?”
Tùy Chiêu Thành nhìn về mu bàn tay đỏ bừng của Chử Khanh, còn có vài bọt bong bóng, hai mắt đỏ ngầu, đây là nước nóng cỡ nào mà bị đến mức này.
Tùy Chiêu Thành cũng không thèm hỏi là ai làm, liền ôm Chử Khanh đi ra ngoài, xử lý không tốt thì nhất định sẽ để lại vết sẹo, tay của con gái rất quan trọng, không thể để lại sẹo.
Tùy Chiêu Thành cũng không thèm gọi điện cho Dư Giang, dắt Chử Khanh xuống bãi đậu xe, khởi động xe đi thẳng đến bệnh viện.
Người trong phòng thư ký nhìn thấy Tùy Chiêu Thành kéo Chử Khanh ra ngoài, xem ra chủ tịch Tùy rất quan tâm đến Chử Khanh, mọi người đều nhìn về phía Vu Dao Dao, không biết Chử Khanh có kiện cáo gì không.
Vu Dao Dao thấy mọi người nhìn như vậy thì cũng cảm thấy bất án, trước đó, cô muốn hủy mặt của Chử Khanh, như vậy chủ tịch Tùy sẽ không cần cô ấy nữa, nhưng không ngờ Chử Khanh né được, mặc dù không có bằng chứng chứng minh cô cố tình làm, nhưng sợ là chủ tịch Tùy sẽ tin tưởng Chử Khanh.
Vu Dao Dao không thể ngồi yên, cũng không ngờ chủ tịch Tùy lại quan tâm đến Chử Khanh như vậy, cô nhất định phải tìm người giúp đỡ.
Thậm chí Tùy Chiêu Thành còn kịp đăng ký, trực tiếp đi đến phòng chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm Tiêu biết Tùy Chiêu Thành, thấy Tùy Chiêu Thành đưa một người phụ nữ đến, chưa kịp chào hỏi, liền nghe thấy giọng nói của anh vang lên, giống như muốn ăn thịt người ta, “Xử lý cho cô ấy, nhanh lên!”
“Được rồi, được rồi, đi theo tôi.”
Thấy Tùy Chiêu Thành lo lắng như vậy, chủ nhiệm Tiêu cũng căng thẳng, đưa Chử Khanh đến phòng xử lý.
Vết thương do nước sôi đốt thực ra khá khó xử lý, vết thương chắc chắn sẽ rất đau, Chử Khanh cắn khóe môi, để lại vết đỏ, “Đừng cắn mình.”
Tùy Chiêu Thành giữ cằm của Chử Khanh, để Chử Khanh đừng cắn bản thân, lại đưa tay qua, nói: “Cắn anh đi.”
Sao Chử Khanh dám cắn Tùy Chiêu Thành, chỉ có thể cố gắn nhịn xuống.
Chủ nhiệm Tiêu nơm nớp lo sợ, lâu lắm rồi ông mới xử lý vết thương bỏg, bên cạnh còn có Tùy Chiêu Thành, không dám thở mạnh, lại sợ làm Chử Khanh đau, băng bó xong, toàn thân chủ nhiệm Tiêu cũng toát mồ hồi.
“Đừng chạm vào, mỗi ngày đến thay thuốc một lần, không được động vào nước, bây giờ tôi sẽ kê đơn thuốc.”
Chủ nhiệm Tiêu giống như vừa mới hoàn thành việc lớn, thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm Tiêu rời đi, văn phòng chủ nhiệm chỉ còn lại Tùy Chiêu Thành và Chử Khanh, Tùy Chiêu Thành nhìn tay Chử Khanh được bọc như cái bánh ú, thì không nhịn được nhíu mày, “Ai làm, đừng nói em làm, anh không tin em ngốc như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đâu có nói là em làm, là Vu Dao Dao, cô ta muốn giội lên mặt em, em dùng tay đỡ thì bị như vậy.”
Chử Khanh không giúp Vu Dao Dao giấu diếm đâu, Chử Khanh sợ Tùy Chiêu Thanh, là bở vì Tùy Chiêu Thành nắm giữ sự sống còn của nhà họ Chử, Chử Khanh không hề sợ Vu Dao Dao.
“Vu Dao Dao là ai?”
Trong đầu Tùy Chiêu Thành không biết ai có tên như vậy.
“Thư ký trong phòng thư ký.”
Chử Khanh thở dài, thậm chí anh còn không nhớ Vu Dao Dao, vậy những người khác càng không nhớ, cô thấy tội nghiệp cho đám phụ nữ kia, mỗi ngày đều trông mong bay lên đầu cành, không biết thật ra anh không hề biết đến sự tồn tại của họ.
“Được, tôi biết rồi.”
Tùy Chiêu Thành gọi chú Trần tới đưa Chử Khanh về nhà, Chử Khanh bị như vậy rồi sao có thể đến công ty nữa?
Chử Khanh cũng đau đến không chịu được, nghe Tùy Chiêu Thành nói thì về nhà, còn công ty thì sao, không liên quan gì đến Chử Khanh.
Khi Tùy Chiêu Thành quay lại công ty, Dư Giang đã biết rõ mọi chuyện và lấy được video, quả thật là Vu Dao Dao cố tình làm vậy, sau đó còn giả vờ vô tội.
“Đưa người phụ nữ này ra khỏi thành phố Lâm, sau này nơi nào có nhà họ Tùy thì sẽ không có người phụ nữ này, thành phố nào có Tùy Thị thì không cho phép người phụ nữ đó có công việc.”
“Vâng, chủ tịch Tùy.”
“Còn nữa, đổi hết mấy người nhiều chuyện kia đi, công ty nào dám thuê mấy người như vậy.”
Tùy Chiêu Thành nhìn vẻ mặt của những người phụ nữ nhiều chuyện kia, anh hận đến mức muốn xé xác họ ra, bắt nạt Khanh Khanh, tội đáng chết vạn lần!
Lời nói của Tùy Chiêu Thành đã cắt đứt đường sự nghiệp của họ ở thành phố Lâm, bị Tùy Thị đuổi, ai còn dám thuê họ nữa.
“Vâng, đúng rồi chủ tịch Tùy, hình như Vu Dao Dao và phí chủ tịch Lâm có chút quan hệ.”
“Chuẩn bị thư từ chức của anh ta gửi cho phòng nhân sự, hôm nay phải lập tức biến mất khỏi Tùy Thị.”
“Vâng, tôi lập tức đi xử lý.”
Dư Giang nhớ đây là lần đầu tiên anh thấy Tùy Chiêu Thành tức giận với mấy người trong công ty, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, ngay cả Chử Khanh mà cũng dám động vào.
Chưa nói đến việc hai người đã kết hôn, những người khác nhìn vào cũng phải hiểu, mỗi ngày, Chử Khanh đều ở trong văn phòng của chủ tịch Tùy, còn dám có ý đồ với Chử Khanh, đúng là đầu óc bị cho ăn mất rồi.
Vu Dao Dao thường bắt nạt những người mới đến vì cô ấy có phó chủ tịch Lâm chống lưng, bây giờ thì hay rồi, đời này, cô ta đừng mong bắt nạt người khác được nữa, chủ tịch Tùy chỉ mềm lòng với Chử Khanh thôi, đừng mong anh ấy sẽ đau lòng cho những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro