Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Cả thế giới cũng biết anh yêu em, duy chỉ có em là không biết
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Editor: Táo đỏ phố núi
Thật lâu sau, Kiều Trác Phàm mới lưu luyến rời khỏi môi của cô, lúc này mặt của Tiếu Bảo Bối đã đỏ bừng lên.
“Kiều Trác Phàm . . .” Tựa vào trong lòng của anh, cô đấm những quả đấm nhỏ lên ngực của anh, dùng hành động này để thể hiện sự kháng nghị của mình.
Nhưng mà mặc kệ cô làm cái gì đi nữa, thì trong mắt của Kiều Trác Phàm vẫn đều là tốt nhất. Như vậy có thể hiểu đại khái là trong mắt tình nhân chính là Tây Thi.
Sau khi cầm lấy bàn tay đang đập lên ngực của mình, đưa lên trên miệng hôn một cái, anh đột nhiên nói: “Không phải đã nói là muốn giúp anh sao?”
Bởi vì nụ hôn vừa rồi, khiến cho thân thể anh có phản ứng, nên bây giờ giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
Nhưng mà giọng nói như vậy chẳng những không ảnh hưởng tới cảm giác của Kiều Trác Phàm tạo ra cho người ta, mà ngược lại càng khiến cho anh có thêm đôi chút cuồng dã.
“Thực sự muốn em phụ giúp sao?” Tiếu Bảo Bối nghe thấy giọng nói nỉ non kia, mặc dù khuôn mặt của cô vẫn còn nóng ran, nhưng mà lại nhanh chóng vui mừng với ý thỏa hiệp trong lời nói của Kiều Trác Phàm.
“Đương nhiên. Chỉ cần em không ghét bỏ việc tới tập đoàn Đế Phàm, thì có thể lãnh lương hai bên luôn!”
Nhìn thấy cô cười, trên mặt của anh cũng lập tức cười tươi.
Chỉ cần Tiếu Bảo Bối có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cho dù cô có quậy như thế nào đi nữa, thì Kiều Trác Phàm anh cũng sẽ chiều cô tới cùng.
“Tổng giám đốc Kiều, cứ yên tâm giao nhiệm vụ cho tôi. Tiếu Bảo Bối tôi nhất định sẽ chịu đựng mọi vất vả để hoàn thành công việc thật tốt!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy lời kia của Kiều Trác Phàm, thì cô liền cung kính hành lễ với anh.
Nhìn như vậy Kiều Trác Phàm cười càng tươi hơn.
“Ừ, không tệ! Bây giờ, trước tiên hãy đưa tập văn kiện này tới phòng kế hoạch và phòng kế toán ở bên cạnh!” Xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lập tức cầm lấy tập văn kiện mà mình đã xử lý xong xuôi, đưa cho Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào tập văn kiện bị đưa tới ở trên tay, lập tức cảm thấy bối rối: “Tại sao lại giống như chân chạy vặt thế này?”
Cô còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm sẽ đưa cho cô tập tài liệu với những dòng chữ dày đặc, để cho cô tha hồ mà phát huy chứ!
“Sao thế? Bây giờ lại không vui? Không biết vừa rồi là ai nói, sẽ chịu đựng mọi vất vả!” Tất nhiên Kiều đại gia hiểu rõ trong lòng của Tiếu Bảo Bối suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà anh lo lắng, những văn kiện mà anh xử lý đều có một số từ ngữ chuyên môn.
Tiếu Bảo Bối chưa từng tiếp xúc qua lĩnh vực này, xem có thể hiểu được sao?
“Đúng là có nói như vậy, nhưng mà làm chuyện không có chút kỹ thuật mà chuyên môn nào, cảm giác như anh thật sự xem thường em!” Cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa bĩu lại.
Vốn là muốn thay Kiều Trác Phàm xử lý một đống công việc kia, bây giờ những chuyện này lại khiến cho cô không tránh khỏi có chút bị tổn thương lòng tự trọng.
“Em cho rằng chuyện này rất nhỏ? Sau khi đưa mấy văn kiện này tới hai bộ phận kia xong, còn có chuyện khác cần phải làm nữa!” Kiều Trác Phàm nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của cô, thì vội nói.
“Thật sao?” Nghe nói như thế, Tiếu Bảo Bối vội vàng ngẩng cái đầu vốn đang cúi thấp lên một lần nữa.
“Vậy để em đi giao những tập văn kiện này đã!” Nói xong, cô liền không đợi Kiều Trác Phàm đáp lại, đã vội vàng ôm tập văn kiện trên tay đi ra phía bên ngoài. Lúc này trong miệng của cô còn khẽ thì thầm bài hát mà cô thích nhất: “Con dê vui vẻ, con dê xinh đẹp, con dê lười biếng . . .” Mà cái đuôi ngựa ở sau đầu của cô cũng ngoe nguẩy, chứng tỏ rằng tâm trạng lúc này của cô không tệ . . .
Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối vui vẻ rời đi, không hề phát hiện ra người đàn ông vừa mới nói chuyện với cô ở phía sau, lúc này đang nhìn đống văn kiện lộn xộn kia, có chút đau đầu. Bởi vì anh suy nghĩ, rốt cuộc mình nên tìm công việc gì, mới khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy anh không xem thường cô, đồng thời lại không cần phải lo lắng cô làm cho công ty trở nên rối loạn?
- - Đường phân cách - -
“Hay là, lấy công ty sữa chua?” Kiều Trác Phàm suy đi nghĩ lại, cuối cùng tìm từ trong một đống lớn giấy tờ ở trên bàn lấy ra tập tài liệu của công ty sữa chua.
Nhớ ngày đó, mua mấy công ty này là bởi vì anh biết được Tiếu Bảo Bối thích ăn sữa chua, cho nên anh mới bảo A Vĩ thu mua nhiều công ty sữa chua như vậy chỉ trong một đêm, chỉ để cho Tiếu Bảo Bối được vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy, có thể lấy mấy công ty này ra để cho Tiếu Bảo Bối được thoái mái chơi đùa.
Đang định gọi điện thoại cho A Vĩ, khiến cho cậu ta đổi người phụ trách của công ty này thành Tiếu Bảo Bối, thì đột nhiên cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Trác Phàm cho rằng, người ở ngoài cửa chính là cục cưng của anh, có chút buồn bực tại sao cô nhóc này lại đi giao văn kiện nhanh như vậy.
“Cực cưng sao? Vào đi!”
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa dứt lời thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
Gương mặt xuất hiện ở cửa ra vào cũng không phải là khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối mà Kiều Trác Phàm đang mong đợi.
“Tổng giám đốc Kiều, chào anh! Tôi là người đại diện được tập đoàn Diêm thị phái tới, tên tôi là Diêm Soái!” Người kia mặc một bộ đồ vest màu xám nhạt, khiến cho thân hình của anh càng trở nên hoàn mỹ. Mà gương mặt đó là loại gương mặt rất được yêu thích giống như diễn viên nổi tiếng của Hàn Quốc. Nhưng mà người đàn ông này, trên gương mặt không hề có chút son phấn nào, ngược lại nhìn còn xuất sắc hơn những diễn viên Hàn quốc kia.
Nhưng Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào gương mặt của người kia, cũng không phải vì vẻ bề ngoài của anh.
Mà anh cảm thấy cái tên ‘Diêm Soái’ này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Nhưng mà dù sao thì Kiều Trác Phàm cũng là một người rất chuyên nghiệp. Chỉ ngây người ra trong một thời gian ngắn ngủi, bây giờ anh đã khôi phục lại.
“Chào anh, mời ngồi!” Kiều Trác Phàm ý bảo anh ngồi xuống ghế sofa, rồi nhấn số nội bộ: “Làm phiền hãy đưa hai ly cà phê vào!”
Sau khi làm xong những thứ này, thì Kiều Trác Phàm đi về phía Diêm Soái đang ngồi và ngồi vào vị trí chủ vị.
Mà lúc này, ánh mắt của Diêm Soái đang rơi vào chiếc túi xách hồ ly ở trên chiếc ghế sofa này.
Anh cảm thấy chiếc túi xách này ngoại trừ màu trắng thì chính là màu đen, nhưng mà lại không hề phù hợp với phòng làm việc của một người đàn ông với phong cách rất nam tính, hơn nữa chiếc túi xách hồ ly này . . .
Diêm Soái vẫn còn nhớ, loài động vật mà người nào đó thích nhất chính là hồ ly.
Nhưng mà chỉ có túi xách là cô chọn loài hồ ly, còn những thứ khác đều là những hình vẽ hoạt hình. Bởi vì cô nói là, hồ ly thích hợp chạy đi khắp nơi với cô. Còn những hình hoạt hình kia thì chỉ có thể ở nhà.
Nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của cô lúc cô thao thao bất tuyệt điều này với anh, khóe miệng Diêm Soái không nhịn được mà cong lên.
Cái đầu của cô nhóc kia giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đột nhiên anh nhớ cô . . .
Muốn nhìn xem bây giờ bộ dạng cô nhóc này của anh sẽ như thế nào.
Muốn nhìn xem cô có còn giống như trong ký ức của anh không, tính cách vẫn ngốc nghếch và đáng yêu như trước không . . .
Mà Kiều Trác Phàm cũng phát hiện người này vừa ngồi xuống thì liền nhìn chằm chằm vào cái túi sách hồ ly mà Tiếu Bảo Bối để lại.
Cảm giác này khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy không tốt chút nào.
Giống như người này vẫn luôn theo dõi Tiếu Bảo Bối của anh vậy.
Mà điều khiến cho Kiều Trác Phàm càng không thích chính là, người này không những chỉ nhìn không thôi mà bây giờ còn đang đưa tay về phía chiếc túi hồ ly của Tiếu Bảo Bối . . .
Một giây kia Kiều Trác Phàm đã nhận ra một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Thật lâu sau, Kiều Trác Phàm mới lưu luyến rời khỏi môi của cô, lúc này mặt của Tiếu Bảo Bối đã đỏ bừng lên.
“Kiều Trác Phàm . . .” Tựa vào trong lòng của anh, cô đấm những quả đấm nhỏ lên ngực của anh, dùng hành động này để thể hiện sự kháng nghị của mình.
Nhưng mà mặc kệ cô làm cái gì đi nữa, thì trong mắt của Kiều Trác Phàm vẫn đều là tốt nhất. Như vậy có thể hiểu đại khái là trong mắt tình nhân chính là Tây Thi.
Sau khi cầm lấy bàn tay đang đập lên ngực của mình, đưa lên trên miệng hôn một cái, anh đột nhiên nói: “Không phải đã nói là muốn giúp anh sao?”
Bởi vì nụ hôn vừa rồi, khiến cho thân thể anh có phản ứng, nên bây giờ giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
Nhưng mà giọng nói như vậy chẳng những không ảnh hưởng tới cảm giác của Kiều Trác Phàm tạo ra cho người ta, mà ngược lại càng khiến cho anh có thêm đôi chút cuồng dã.
“Thực sự muốn em phụ giúp sao?” Tiếu Bảo Bối nghe thấy giọng nói nỉ non kia, mặc dù khuôn mặt của cô vẫn còn nóng ran, nhưng mà lại nhanh chóng vui mừng với ý thỏa hiệp trong lời nói của Kiều Trác Phàm.
“Đương nhiên. Chỉ cần em không ghét bỏ việc tới tập đoàn Đế Phàm, thì có thể lãnh lương hai bên luôn!”
Nhìn thấy cô cười, trên mặt của anh cũng lập tức cười tươi.
Chỉ cần Tiếu Bảo Bối có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cho dù cô có quậy như thế nào đi nữa, thì Kiều Trác Phàm anh cũng sẽ chiều cô tới cùng.
“Tổng giám đốc Kiều, cứ yên tâm giao nhiệm vụ cho tôi. Tiếu Bảo Bối tôi nhất định sẽ chịu đựng mọi vất vả để hoàn thành công việc thật tốt!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy lời kia của Kiều Trác Phàm, thì cô liền cung kính hành lễ với anh.
Nhìn như vậy Kiều Trác Phàm cười càng tươi hơn.
“Ừ, không tệ! Bây giờ, trước tiên hãy đưa tập văn kiện này tới phòng kế hoạch và phòng kế toán ở bên cạnh!” Xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lập tức cầm lấy tập văn kiện mà mình đã xử lý xong xuôi, đưa cho Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào tập văn kiện bị đưa tới ở trên tay, lập tức cảm thấy bối rối: “Tại sao lại giống như chân chạy vặt thế này?”
Cô còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm sẽ đưa cho cô tập tài liệu với những dòng chữ dày đặc, để cho cô tha hồ mà phát huy chứ!
“Sao thế? Bây giờ lại không vui? Không biết vừa rồi là ai nói, sẽ chịu đựng mọi vất vả!” Tất nhiên Kiều đại gia hiểu rõ trong lòng của Tiếu Bảo Bối suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà anh lo lắng, những văn kiện mà anh xử lý đều có một số từ ngữ chuyên môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếu Bảo Bối chưa từng tiếp xúc qua lĩnh vực này, xem có thể hiểu được sao?
“Đúng là có nói như vậy, nhưng mà làm chuyện không có chút kỹ thuật mà chuyên môn nào, cảm giác như anh thật sự xem thường em!” Cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa bĩu lại.
Vốn là muốn thay Kiều Trác Phàm xử lý một đống công việc kia, bây giờ những chuyện này lại khiến cho cô không tránh khỏi có chút bị tổn thương lòng tự trọng.
“Em cho rằng chuyện này rất nhỏ? Sau khi đưa mấy văn kiện này tới hai bộ phận kia xong, còn có chuyện khác cần phải làm nữa!” Kiều Trác Phàm nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của cô, thì vội nói.
“Thật sao?” Nghe nói như thế, Tiếu Bảo Bối vội vàng ngẩng cái đầu vốn đang cúi thấp lên một lần nữa.
“Vậy để em đi giao những tập văn kiện này đã!” Nói xong, cô liền không đợi Kiều Trác Phàm đáp lại, đã vội vàng ôm tập văn kiện trên tay đi ra phía bên ngoài. Lúc này trong miệng của cô còn khẽ thì thầm bài hát mà cô thích nhất: “Con dê vui vẻ, con dê xinh đẹp, con dê lười biếng . . .” Mà cái đuôi ngựa ở sau đầu của cô cũng ngoe nguẩy, chứng tỏ rằng tâm trạng lúc này của cô không tệ . . .
Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối vui vẻ rời đi, không hề phát hiện ra người đàn ông vừa mới nói chuyện với cô ở phía sau, lúc này đang nhìn đống văn kiện lộn xộn kia, có chút đau đầu. Bởi vì anh suy nghĩ, rốt cuộc mình nên tìm công việc gì, mới khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy anh không xem thường cô, đồng thời lại không cần phải lo lắng cô làm cho công ty trở nên rối loạn?
- - Đường phân cách - -
“Hay là, lấy công ty sữa chua?” Kiều Trác Phàm suy đi nghĩ lại, cuối cùng tìm từ trong một đống lớn giấy tờ ở trên bàn lấy ra tập tài liệu của công ty sữa chua.
Nhớ ngày đó, mua mấy công ty này là bởi vì anh biết được Tiếu Bảo Bối thích ăn sữa chua, cho nên anh mới bảo A Vĩ thu mua nhiều công ty sữa chua như vậy chỉ trong một đêm, chỉ để cho Tiếu Bảo Bối được vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy, có thể lấy mấy công ty này ra để cho Tiếu Bảo Bối được thoái mái chơi đùa.
Đang định gọi điện thoại cho A Vĩ, khiến cho cậu ta đổi người phụ trách của công ty này thành Tiếu Bảo Bối, thì đột nhiên cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Trác Phàm cho rằng, người ở ngoài cửa chính là cục cưng của anh, có chút buồn bực tại sao cô nhóc này lại đi giao văn kiện nhanh như vậy.
“Cực cưng sao? Vào đi!”
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa dứt lời thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
Gương mặt xuất hiện ở cửa ra vào cũng không phải là khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối mà Kiều Trác Phàm đang mong đợi.
“Tổng giám đốc Kiều, chào anh! Tôi là người đại diện được tập đoàn Diêm thị phái tới, tên tôi là Diêm Soái!” Người kia mặc một bộ đồ vest màu xám nhạt, khiến cho thân hình của anh càng trở nên hoàn mỹ. Mà gương mặt đó là loại gương mặt rất được yêu thích giống như diễn viên nổi tiếng của Hàn Quốc. Nhưng mà người đàn ông này, trên gương mặt không hề có chút son phấn nào, ngược lại nhìn còn xuất sắc hơn những diễn viên Hàn quốc kia.
Nhưng Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào gương mặt của người kia, cũng không phải vì vẻ bề ngoài của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà anh cảm thấy cái tên ‘Diêm Soái’ này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Nhưng mà dù sao thì Kiều Trác Phàm cũng là một người rất chuyên nghiệp. Chỉ ngây người ra trong một thời gian ngắn ngủi, bây giờ anh đã khôi phục lại.
“Chào anh, mời ngồi!” Kiều Trác Phàm ý bảo anh ngồi xuống ghế sofa, rồi nhấn số nội bộ: “Làm phiền hãy đưa hai ly cà phê vào!”
Sau khi làm xong những thứ này, thì Kiều Trác Phàm đi về phía Diêm Soái đang ngồi và ngồi vào vị trí chủ vị.
Mà lúc này, ánh mắt của Diêm Soái đang rơi vào chiếc túi xách hồ ly ở trên chiếc ghế sofa này.
Anh cảm thấy chiếc túi xách này ngoại trừ màu trắng thì chính là màu đen, nhưng mà lại không hề phù hợp với phòng làm việc của một người đàn ông với phong cách rất nam tính, hơn nữa chiếc túi xách hồ ly này . . .
Diêm Soái vẫn còn nhớ, loài động vật mà người nào đó thích nhất chính là hồ ly.
Nhưng mà chỉ có túi xách là cô chọn loài hồ ly, còn những thứ khác đều là những hình vẽ hoạt hình. Bởi vì cô nói là, hồ ly thích hợp chạy đi khắp nơi với cô. Còn những hình hoạt hình kia thì chỉ có thể ở nhà.
Nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của cô lúc cô thao thao bất tuyệt điều này với anh, khóe miệng Diêm Soái không nhịn được mà cong lên.
Cái đầu của cô nhóc kia giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đột nhiên anh nhớ cô . . .
Muốn nhìn xem bây giờ bộ dạng cô nhóc này của anh sẽ như thế nào.
Muốn nhìn xem cô có còn giống như trong ký ức của anh không, tính cách vẫn ngốc nghếch và đáng yêu như trước không . . .
Mà Kiều Trác Phàm cũng phát hiện người này vừa ngồi xuống thì liền nhìn chằm chằm vào cái túi sách hồ ly mà Tiếu Bảo Bối để lại.
Cảm giác này khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy không tốt chút nào.
Giống như người này vẫn luôn theo dõi Tiếu Bảo Bối của anh vậy.
Mà điều khiến cho Kiều Trác Phàm càng không thích chính là, người này không những chỉ nhìn không thôi mà bây giờ còn đang đưa tay về phía chiếc túi hồ ly của Tiếu Bảo Bối . . .
Một giây kia Kiều Trác Phàm đã nhận ra một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro