Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao?
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
"Kiều Trác Phàm, anh về rồi sao?" Lúc Tiếu Bảo Bối vội vàng chạy ra cửa, thì phát hiện ra quả thực là có một chiếc xe ô tô. Nhưng mà chiếc xe
này, không phải là xe của Kiều Trác Phàm!
Người kia bước từ trên xe xuống cũng không phải là Kiều Trác Phàm của cô, mà chính là A Vĩ vẫn thường xuyên đi bên cạnh Kiều Trác Phàm để xử lý mọi chuyện.
Phát hiện này khiến cho Tiếu Bảo Bối trong nháy mắt ỉu xìu xuống.
“Kiều phu nhân?” A Vĩ thấy Tiếu Bảo Bối chủ động ra chào đón như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh.
Phải biết là người phụ nữ này chính là người mà Kiều thiếu của bọn họ vô cùng cưng chiều.
Thấy cô ra tận cửa đón tiếp mình như vậy, quả thực là khiến cho A Vĩ có chút băn khoăn.
Nhưng mà, mấy lần trước gặp mặt Tiếu Bảo Bối, bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều. Dù sao thì có khi Kiều Trác Phàm ở đây, ai cũng đừng hòng thân cận với Tiếu Bảo Bối.
Mà A Vĩ thì không thể nào ngờ được, lần này Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy anh ta, lại xưng hô với anh ta như vậy.
“Anh Vĩ, Kiều Trác Phàm đâu?”
Anh Vĩ?
Nếu như lược bớt đi một chữ, vậy có phải là Kiều Thiếu sẽ lột da anh ta đi không?
“Khụ khụ...” Bị cách xưng hô như vậy của Tiếu Bảo Bối làm cho ho sặc sụa, một lúc sau A Vĩ mới khôi phục lại trạng thái như bình thường, nói: “Kiều thiếu nói hai ngày nay chuyện ở công ty rất nhiều, nên tạm thời ở bên kia. Anh ấy dặn dò tôi, tới đây lấy mấy bộ quần áo cho anh ấy!”
Những lời này, thực sự là Kiều Trác Phàm nói. Bây giờ A Vĩ chỉ thuật lại nguyên văn cho Tiếu Bảo Bối nghe.
Nói thật anh ta cũng có thể cảm nhận được hôm nay tâm tình của Kiều thiếu không được tốt. Thậm chí, hình như còn muốn chiến tranh lạnh với Tiếu Bảo Bối thì phải. Người đàn ông này từ sau khi kết hôn thì thường không muốn ở lại công ty thêm chút nào nữa, vậy mà ngày hôm nay anh lại muốn qua đêm ở trong phòng làm việc. Lúc A Vĩ nghe thấy điều này còn tưởng rằng tai của mình có vấn đề gì, cho nên khi Kiều Trác Phàm lặp lại hai lần, anh ta mới chắc chắn là mình đã không hề nghe nhầm.
Mà bây giờ, khi anh ta lặp lại nguyên văn lời nói của Kiều Trác Phàm cho Tiếu Bảo Bối nghe, thì gương mặt của Tiếu Bảo Bối nhăn nhó như ăn phải khổ qua, Mà bộ dạng như sắp khóc kia của cô khiến cho trong lòng của A Vĩ càng rối loạn hơn.
A Vĩ chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết phải dỗ cho con gái vui như thế nào, điều quan trọng hơn nữa là người phụ nữ này lại còn là người mà Kiều đại gia yêu.
Mặc dù bây giờ Kiều Trác Phàm không chịu về nhà, không chịu đối diện với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà nếu như ai chọc cho Tiếu Bảo Bối khóc, đó lại là chuyện khác.
Điều này chính là điển hình của hành động chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn mà A Vĩ được chứng kiến.
“Tên nhóc thúi Kiều Trác Phàm kia lại làm sao? Cậu kêu nó về ngay lập tức cho tôi!” Thẩm Niệm Cẩm tưởng là Kiều Trác Phàm trở về, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chờ một lúc lâu, cũng không thấy người vào cửa, bà biết là có chuyện không hay rồi! Cho nên bà cũng đi theo ra cửa. Khi thấy A Vĩ đứng ở trước cửa nhà, mà vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối thì ủ rũ, thậm chí còn uể oải hơn cả lúc nãy, thì bà lập tức đoán được có chuyện gì xảy ra.
Mà A Vĩ sau khi nghe thấy lời của Thẩm Niệm Cẩm, thì cung kính gật đầu, sau đó khó xử mở miệng: “Kiều thiếu chỉ dặn tôi tới lấy quần áo...”
Lời này khiến cho Thẩm Niệm Cẩm nhướng mày.
Quả thực là chuyện mà thằng nhóc thúi này không muốn, thì không ai có thể miễn cưỡng được.
Bây giờ bà đưa ra yêu cầu như vậy, quả thực là có chút làm khó cho A Vĩ.
Sau khi đánh giá một lượt, Thẩm Niệm Cẩm lại nói: “Vậy trước tiên cậu đi thu dọn quần áo của Kiều đi, chờ một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho thằng nhóc thúi kia!” Sau khi nói xong lời này, Thẩm Niệm Cẩm lại nhìn sang bên cạnh, Tiếu Bảo Bối đang cúi thấp đầu tới mức sắp chạm tới đất luôn rồi.
“Bảo Bối, bây giờ con đi vào cùng dì. Đừng lo lắng, dì nhỏ của con không phải là đồ bỏ đi. Một lát nữa, dì sẽ kêu thằng nhóc Kiều về nhà!” Nói xong, Thẩm Niệm Cẩm cầm lấy tay của Tiếu Bảo Bối, kéo cô đi vào trong nhà.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối một mình ngây người ở trong phòng ngủ, nhìn A Vĩ gấp từng bộ quần áo của Kiều Trác Phàm bỏ vào trong cái vali nhỏ.
Nhìn tủ quần áo của Kiều Trác Phàm trống hơn phân nửa, Tiếu Bảo Bối có cảm giác như: Kiều Trác Phàm không phải là muốn tới ở trong phòng làm việc, mà là muốn bỏ nhà ra đi!
A Vĩ thu dọn được một lúc, nhìn thấy vali đã đầy quần áo, liền ngồi xổm xuống, bắt đầu kéo khóa lại.
“Kiều phu nhân, mấy thứ cần mang đi tôi đã thu dọn xong rồi!” A Vĩ cầm va li quần áo đứng dậy nói.
“Ừ!” Không biết là cô có nghe thấy không, mà lặng lẽ ngồi vào trong góc.
Con mèo nhỏ được cô đưa về cũng không thích nhìn thấy người lạ. Lúc này con mèo kia cũng lặng lẽ ngồi ở trong cái ổ ở trên sân thượng, cũng yên lặng đến mức quỷ dị giống như Tiếu Bảo Bối.
“Vậy bây giờ tôi về công ty để phục mệnh trước nhé?” A Vĩ lại hỏi.
Thực ra khi nói những lời này, A Vĩ cũng muốn nhìn thử xem Tiếu Bảo Bối có lời gì muốn nhắn với Kiều Trác Phàm không.
Nhưng mà sau khi A Vĩ nói như vậy với Tiếu Bảo Bối xong thì cô lại gật đầu một cái: “Được!”
Lần này A Vĩ cũng không dám tự chủ trương muốn Tiếu Bảo Bối nói cái gì nữa. Cuối cùng nhìn Tiếu Bảo Bối một cái, A Vĩ chỉ có thể nhấc va li hành lý lên xách đi.
Lúc đi xuống tới dưới lầu, Thẩm Niệm Cẩm lại đưa cho anh ta một bình giữ nhiệt.
“Mang cái này đưa cho thằng nhóc thúi kia! Nói với nó là trước khi uống rượu thì uống cái này đã!” Thẩm Niệm Cẩm cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Kiều Trác Phàm.
Thằng nhóc thúi kia cái gì cũng tốt, nhưng mà mỗi lần chỉ cần có chuyện liên quan tới Tiếu Bảo Bối, thì thằng nhóc này không còn là chính mình nữa.
Giống như là biết chắc là đêm nay Kiều Trác Phàm sẽ uống rượu vậy, Thẩm Niệm Cẩm đã nấu một bình giữ nhiệt canh cho anh, bên trong cũng có thêm một chút thuốc bổ gan.
Nhận lấy bình giữ nhiệt mà Thẩm Niệm Cẩm đưa, A Vĩ lại nở miệng: “Cái này cháu sẽ giao cho Kiều thiếu. Nhưng mà Kiều thiếu nói...”
A Vĩ còn đang muốn nói gì đó, nhưng mà trước khi anh ta nói ra khỏi miệng, Thẩm Niệm Cẩm đã nói thẳng: “Tôi biết rồi, cậu nói cho nó biết là tôi sẽ trông chừng Tiếu Bảo Bối giúp nó! Nhưng mà cậu cũng nhắc nhở nó là đừng ở bên ngoài quá lâu, nếu như vợ của nó chạy theo người khác, vậy thì chuyện này không liên quan tới tôi!”
“Cháu sẽ chuyển lời tới Kiều thiếu!” A Vĩ khẽ gật đầu, quả thực là vừa rồi trước khi anh ta tới đây Kiều Trác Phàm đã nói phải nhắc nhở Thẩm Niệm Cẩm những chuyện này. Không ngờ anh ta không cần phải nói ra, Thẩm Niệm Cẩm cũng có thể biết được ý của anh ta.
Xem ra, tâm tư của Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối, khắp thiên hạ ai cũng biết. Duy nhất chỉ có Tiếu Bảo Bối là không biết...
“Đi đi, tôi đi lên xem con bé một chút.” Thẩm Niệm Cẩm vừa nói xong liền đi lên lầu.
Mà A Vĩ cũng xách va li hành lý lên, nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Người kia bước từ trên xe xuống cũng không phải là Kiều Trác Phàm của cô, mà chính là A Vĩ vẫn thường xuyên đi bên cạnh Kiều Trác Phàm để xử lý mọi chuyện.
Phát hiện này khiến cho Tiếu Bảo Bối trong nháy mắt ỉu xìu xuống.
“Kiều phu nhân?” A Vĩ thấy Tiếu Bảo Bối chủ động ra chào đón như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh.
Phải biết là người phụ nữ này chính là người mà Kiều thiếu của bọn họ vô cùng cưng chiều.
Thấy cô ra tận cửa đón tiếp mình như vậy, quả thực là khiến cho A Vĩ có chút băn khoăn.
Nhưng mà, mấy lần trước gặp mặt Tiếu Bảo Bối, bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều. Dù sao thì có khi Kiều Trác Phàm ở đây, ai cũng đừng hòng thân cận với Tiếu Bảo Bối.
Mà A Vĩ thì không thể nào ngờ được, lần này Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy anh ta, lại xưng hô với anh ta như vậy.
“Anh Vĩ, Kiều Trác Phàm đâu?”
Anh Vĩ?
Nếu như lược bớt đi một chữ, vậy có phải là Kiều Thiếu sẽ lột da anh ta đi không?
“Khụ khụ...” Bị cách xưng hô như vậy của Tiếu Bảo Bối làm cho ho sặc sụa, một lúc sau A Vĩ mới khôi phục lại trạng thái như bình thường, nói: “Kiều thiếu nói hai ngày nay chuyện ở công ty rất nhiều, nên tạm thời ở bên kia. Anh ấy dặn dò tôi, tới đây lấy mấy bộ quần áo cho anh ấy!”
Những lời này, thực sự là Kiều Trác Phàm nói. Bây giờ A Vĩ chỉ thuật lại nguyên văn cho Tiếu Bảo Bối nghe.
Nói thật anh ta cũng có thể cảm nhận được hôm nay tâm tình của Kiều thiếu không được tốt. Thậm chí, hình như còn muốn chiến tranh lạnh với Tiếu Bảo Bối thì phải. Người đàn ông này từ sau khi kết hôn thì thường không muốn ở lại công ty thêm chút nào nữa, vậy mà ngày hôm nay anh lại muốn qua đêm ở trong phòng làm việc. Lúc A Vĩ nghe thấy điều này còn tưởng rằng tai của mình có vấn đề gì, cho nên khi Kiều Trác Phàm lặp lại hai lần, anh ta mới chắc chắn là mình đã không hề nghe nhầm.
Mà bây giờ, khi anh ta lặp lại nguyên văn lời nói của Kiều Trác Phàm cho Tiếu Bảo Bối nghe, thì gương mặt của Tiếu Bảo Bối nhăn nhó như ăn phải khổ qua, Mà bộ dạng như sắp khóc kia của cô khiến cho trong lòng của A Vĩ càng rối loạn hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Vĩ chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết phải dỗ cho con gái vui như thế nào, điều quan trọng hơn nữa là người phụ nữ này lại còn là người mà Kiều đại gia yêu.
Mặc dù bây giờ Kiều Trác Phàm không chịu về nhà, không chịu đối diện với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà nếu như ai chọc cho Tiếu Bảo Bối khóc, đó lại là chuyện khác.
Điều này chính là điển hình của hành động chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn mà A Vĩ được chứng kiến.
“Tên nhóc thúi Kiều Trác Phàm kia lại làm sao? Cậu kêu nó về ngay lập tức cho tôi!” Thẩm Niệm Cẩm tưởng là Kiều Trác Phàm trở về, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chờ một lúc lâu, cũng không thấy người vào cửa, bà biết là có chuyện không hay rồi! Cho nên bà cũng đi theo ra cửa. Khi thấy A Vĩ đứng ở trước cửa nhà, mà vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối thì ủ rũ, thậm chí còn uể oải hơn cả lúc nãy, thì bà lập tức đoán được có chuyện gì xảy ra.
Mà A Vĩ sau khi nghe thấy lời của Thẩm Niệm Cẩm, thì cung kính gật đầu, sau đó khó xử mở miệng: “Kiều thiếu chỉ dặn tôi tới lấy quần áo...”
Lời này khiến cho Thẩm Niệm Cẩm nhướng mày.
Quả thực là chuyện mà thằng nhóc thúi này không muốn, thì không ai có thể miễn cưỡng được.
Bây giờ bà đưa ra yêu cầu như vậy, quả thực là có chút làm khó cho A Vĩ.
Sau khi đánh giá một lượt, Thẩm Niệm Cẩm lại nói: “Vậy trước tiên cậu đi thu dọn quần áo của Kiều đi, chờ một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho thằng nhóc thúi kia!” Sau khi nói xong lời này, Thẩm Niệm Cẩm lại nhìn sang bên cạnh, Tiếu Bảo Bối đang cúi thấp đầu tới mức sắp chạm tới đất luôn rồi.
“Bảo Bối, bây giờ con đi vào cùng dì. Đừng lo lắng, dì nhỏ của con không phải là đồ bỏ đi. Một lát nữa, dì sẽ kêu thằng nhóc Kiều về nhà!” Nói xong, Thẩm Niệm Cẩm cầm lấy tay của Tiếu Bảo Bối, kéo cô đi vào trong nhà.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối một mình ngây người ở trong phòng ngủ, nhìn A Vĩ gấp từng bộ quần áo của Kiều Trác Phàm bỏ vào trong cái vali nhỏ.
Nhìn tủ quần áo của Kiều Trác Phàm trống hơn phân nửa, Tiếu Bảo Bối có cảm giác như: Kiều Trác Phàm không phải là muốn tới ở trong phòng làm việc, mà là muốn bỏ nhà ra đi!
A Vĩ thu dọn được một lúc, nhìn thấy vali đã đầy quần áo, liền ngồi xổm xuống, bắt đầu kéo khóa lại.
“Kiều phu nhân, mấy thứ cần mang đi tôi đã thu dọn xong rồi!” A Vĩ cầm va li quần áo đứng dậy nói.
“Ừ!” Không biết là cô có nghe thấy không, mà lặng lẽ ngồi vào trong góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con mèo nhỏ được cô đưa về cũng không thích nhìn thấy người lạ. Lúc này con mèo kia cũng lặng lẽ ngồi ở trong cái ổ ở trên sân thượng, cũng yên lặng đến mức quỷ dị giống như Tiếu Bảo Bối.
“Vậy bây giờ tôi về công ty để phục mệnh trước nhé?” A Vĩ lại hỏi.
Thực ra khi nói những lời này, A Vĩ cũng muốn nhìn thử xem Tiếu Bảo Bối có lời gì muốn nhắn với Kiều Trác Phàm không.
Nhưng mà sau khi A Vĩ nói như vậy với Tiếu Bảo Bối xong thì cô lại gật đầu một cái: “Được!”
Lần này A Vĩ cũng không dám tự chủ trương muốn Tiếu Bảo Bối nói cái gì nữa. Cuối cùng nhìn Tiếu Bảo Bối một cái, A Vĩ chỉ có thể nhấc va li hành lý lên xách đi.
Lúc đi xuống tới dưới lầu, Thẩm Niệm Cẩm lại đưa cho anh ta một bình giữ nhiệt.
“Mang cái này đưa cho thằng nhóc thúi kia! Nói với nó là trước khi uống rượu thì uống cái này đã!” Thẩm Niệm Cẩm cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Kiều Trác Phàm.
Thằng nhóc thúi kia cái gì cũng tốt, nhưng mà mỗi lần chỉ cần có chuyện liên quan tới Tiếu Bảo Bối, thì thằng nhóc này không còn là chính mình nữa.
Giống như là biết chắc là đêm nay Kiều Trác Phàm sẽ uống rượu vậy, Thẩm Niệm Cẩm đã nấu một bình giữ nhiệt canh cho anh, bên trong cũng có thêm một chút thuốc bổ gan.
Nhận lấy bình giữ nhiệt mà Thẩm Niệm Cẩm đưa, A Vĩ lại nở miệng: “Cái này cháu sẽ giao cho Kiều thiếu. Nhưng mà Kiều thiếu nói...”
A Vĩ còn đang muốn nói gì đó, nhưng mà trước khi anh ta nói ra khỏi miệng, Thẩm Niệm Cẩm đã nói thẳng: “Tôi biết rồi, cậu nói cho nó biết là tôi sẽ trông chừng Tiếu Bảo Bối giúp nó! Nhưng mà cậu cũng nhắc nhở nó là đừng ở bên ngoài quá lâu, nếu như vợ của nó chạy theo người khác, vậy thì chuyện này không liên quan tới tôi!”
“Cháu sẽ chuyển lời tới Kiều thiếu!” A Vĩ khẽ gật đầu, quả thực là vừa rồi trước khi anh ta tới đây Kiều Trác Phàm đã nói phải nhắc nhở Thẩm Niệm Cẩm những chuyện này. Không ngờ anh ta không cần phải nói ra, Thẩm Niệm Cẩm cũng có thể biết được ý của anh ta.
Xem ra, tâm tư của Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối, khắp thiên hạ ai cũng biết. Duy nhất chỉ có Tiếu Bảo Bối là không biết...
“Đi đi, tôi đi lên xem con bé một chút.” Thẩm Niệm Cẩm vừa nói xong liền đi lên lầu.
Mà A Vĩ cũng xách va li hành lý lên, nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro