Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 130.4
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Editor: Mèo (meoancamam)
Nếu không bọn họ có thể giống như đang ở nước ngoài, trực tiếp đi vào tìm người rồi.
"Để tôi gọi cho cha!" Thời gian không đợi người, hiện giờ mấu chốt nhất vẫn là nhanh chóng tìm được Anna. Khuynh Tiểu Gia vươn tay móc điện thoại, trực tiếp gọi cho Đàm thiếu.
"Cha, con nghĩ con đã tìm được nơi Anna mất tích rồi. Ở cục XX, cha để người ta sắp xếp một chút, con muốn vào tìm cô ấy!"
Hiện giờ không phải là thời điểm để bọn họ hành động theo cảm tính. Chỉ có thể dùng quan hệ của nhà bọn họ mới có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Anna.
Mà người ở đầu dây bên kia, vừa nghe nói vậy liền lập tức nói: "Cha biết rồi!"
Sau đó bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Lăng Nhị Gia. Cũng có giọng nói kích động của Tô Tiểu Nữu...
Khuynh Tiểu Gia không nói gì, trực tiếp lái xe vào cổng lớn phía trước.
Không hổ là ông già nhà bọn họ làm việc, rất nhanh mọi thứ đều thuận lợi.
"Người các anh tìm là..."
"Người này!" Khuynh Tiểu Gia không nói hai lời, trực tiếp lấy bóp tiền của mình ra.
Bên trong có một tấm hình.
Trên ảnh chụp ngoài trừ chính anh ta, còn có anh trai Duật Tiểu Gia, Tiểu Tam Nhi Đàm gia, cả Chu Tư Tề và Chu Tiểu Tiểu nữa. Đứng giữa bức ảnh là Lăng Công Chúa.
Tấm hình này được chụp vào tết năm ngoái.
Lúc đó, những người khác đều đến lấy ảnh rồi nhanh chóng cất đi, chỉ có mình Khuynh Tiểu Gia không lấy.
Về sau trong ví tiền của anh ta lại tự dưng có tấm hình này. Khỏi cần nói, Khuynh Tiểu Gia cũng biết, hẳn là con bé Anna kia tự ý bỏ vào. Nhưng cũng chỉ mình con bé ngốc đó mới có gan làm như vậy.
Mà Kiều Trác Phàm bên cạnh nhìn tấm hình kia thế nhưng lại dùng ánh mắt dường như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Đàm Khuynh.
Nói thật, quen biết Đàm Khuynh cũng nhiều năm rồi. Nhưng Kiều Trác Phàm thật ra cũng chưa lần nào hiểu thấu được cái tên gia hỏa này...
Mà lúc này, Đàm Khuynh đương nhiên nhận ra được ánh mắt Kiều Trác Phàm nhìn mình giống như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Nhưng bây giờ anh ta cũng chẳng quan tâm được những thứ này.
Đến nói thêm vài lời với Kiều Trác Phàm cũng không có, anh ta vẫn tiếp tục dùng ánh mắt đầy áp lực nhìn đồng chí cảnh sát trước mặt.
"Người này..."
Nhìn trong ảnh chụp ai ai cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, đồng chí cảnh sát không tự chủ được mà mắt sáng lên.
Nhất là khi tầm mắt anh ta chạm phải cô gái xinh đẹp chính giữa, đáy mắt anh ta đồng loạt xuất hiện vẻ kinh diễm và ngạc nhiên.
Phản ứng như vậy đương nhiên khiến cho Khuynh Tiểu Gia cảm thấy kỳ lạ.
"Cô ấy ở trong này?" Lấy hiểu biết của anh ta với người khác, nếu không phải từng gặp qua, ánh mắt người này không nên xuất hiện vẻ kinh ngạc như vậy.
"Cái này..." Người cảnh sát kia dường như có chút xoắn xuýt.
Được rồi, anh ta chính là đồng chí cảnh sát trẻ tuổi mà ngày đó tại quán bar đã chính mắt trong thấy Anna nổ súng ở quán bar rồi đưa về sở, hơn nữa còn bắt đầu thẩm vấn cô.
Bởi vì suốt hai ngày hai đêm đều tra hỏi không có kết quả, bọn họ cũng vừa mới ra khỏi phòng thẩm vấn đây.
Chỉ là không nghĩ tới vừa ra ngoài thì người trong sở đã báo có hai nhận vật lớn vừa đến. Mà anh ta, vừa ra đã gặp được Khuynh Tiểu Gia.
Lấy kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của anh ta mà phán đoán, người này hẳn có lai lịch không nhỏ.
Mà trước mắt, cô gái mà bọn họ đang tìm kia chính là người đã nổ súng. Mà hiện giờ cô gái này lại xuất hiện trong ảnh cùng anh chàng đẹp trai này. Đủ loại hiện tượng đều cho thấy một điều: Cô gái này có thân phận không đơn giản!
Mà hai người bọn họ lại đưa cô gái này vào cục cảnh sát, có vẻ như sắp gặp phải chuyện lớn rồi!
"Nói nhanh lên, rốt cuộc cô ấy ở chỗ nào?" Thấy vẻ mặt người kia đầy lo sợ bất an, Khuynh Tiểu Gia càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Mà nhìn vẻ mắt hoang mang từ trong lòng của tên này, Khuynh Tiểu Gia đoán rằng hiện giờ tình trạng của Anna vô cùng không tốt.
Suy nghĩ này khiến Khuynh Tiểu Gia rốt cuộc không thể không chế lửa giận trong lòng, bước lên kéo áo tên cảnh sát kia.
"Khuynh, cậu bình tĩnh một chút!" Kiều Trác Phàm thấy vẻ mặt vô cùng muốn ra tay của Đàm Khuynh liền vội vàng khuyên.
Dù sao nơi này cũng không thể giống như nước ngoài, rất nhiều chuyện bọn họ làm đều phải hạn chế.
"Nói nhanh lên!" Nhưng Đàm Khuynh từ đầu đến cuối đều không chịu buông lỏng.
Gân xanh lộ ra đủ để chứng minh tức giận của anh ta lúc này. Những người bên cạnh tuy thấy một màn này nhưng ai cũng không dám tự mình tiến lên ngăn cản.
Dù sao khi nãy cuộc gọi kia chính là đồng chí cục trưởng tự mình gọi đến.
Đến đồng chí cục trưởng còn phải khúm núm với hai người đối diện, bọn họ đoán hẳn thân phận mấy người này tuyệt đối hơn tất cả kẻ nào trong này.
"Được được được... Tôi nói tôi nói." Người nọ bị túm cổ vô cùng mạnh, rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng âm thanh mỏng mảnh nói hết.
"Nguyên nhân cô ta ở trong phòng thẩm vấn là do đã nổ..." Là do đã nổ súng, có ý định khiến người khác bị thương.
Đồng chí cảnh sát muốn báo cho Đàm Khuynh như vậy, nhưng vừa nghe đến nơi Anna ở, sao Đàm Khuynh có thể đứng nguyên tại chỗ?
Một giây sau, đồng chí cảnh sát đã bị anh ta vứt ra chỗ khác.
Ho khan dữ dội một hồi, khó chịu ở lồng ngực cũng đã dịu đi, anh ta định giải thích chút gì đó nhưng khi ngẩng đầu liền phát hiện, trước mặt đâu còn thấy bóng dáng Đàm Khuynh nữa?
- - đường phân cách - -
"Các anh là ai? Nơi này không phải là chỗ để các anh tùy tiện giương oai!" Cảnh sát ghi chép dường như không lường trước được việc sẽ có người đột nhiên xông vào phòng thẩm vấn, có chút giận dữ nói.
Nhưng người người xông tới đến một cái liếc mắt nhìn anh ta cũng không có, đi thẳng đến chỗ cô gái đang nằm úp sấp trên bàn.
"Anna, mở mắt ra đi, là anh này!"
"Tiểu ca ca..."
"Anna, thật xin lỗi, là anh tới chậm..."
Nếu không bọn họ có thể giống như đang ở nước ngoài, trực tiếp đi vào tìm người rồi.
"Để tôi gọi cho cha!" Thời gian không đợi người, hiện giờ mấu chốt nhất vẫn là nhanh chóng tìm được Anna. Khuynh Tiểu Gia vươn tay móc điện thoại, trực tiếp gọi cho Đàm thiếu.
"Cha, con nghĩ con đã tìm được nơi Anna mất tích rồi. Ở cục XX, cha để người ta sắp xếp một chút, con muốn vào tìm cô ấy!"
Hiện giờ không phải là thời điểm để bọn họ hành động theo cảm tính. Chỉ có thể dùng quan hệ của nhà bọn họ mới có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Anna.
Mà người ở đầu dây bên kia, vừa nghe nói vậy liền lập tức nói: "Cha biết rồi!"
Sau đó bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Lăng Nhị Gia. Cũng có giọng nói kích động của Tô Tiểu Nữu...
Khuynh Tiểu Gia không nói gì, trực tiếp lái xe vào cổng lớn phía trước.
Không hổ là ông già nhà bọn họ làm việc, rất nhanh mọi thứ đều thuận lợi.
"Người các anh tìm là..."
"Người này!" Khuynh Tiểu Gia không nói hai lời, trực tiếp lấy bóp tiền của mình ra.
Bên trong có một tấm hình.
Trên ảnh chụp ngoài trừ chính anh ta, còn có anh trai Duật Tiểu Gia, Tiểu Tam Nhi Đàm gia, cả Chu Tư Tề và Chu Tiểu Tiểu nữa. Đứng giữa bức ảnh là Lăng Công Chúa.
Tấm hình này được chụp vào tết năm ngoái.
Lúc đó, những người khác đều đến lấy ảnh rồi nhanh chóng cất đi, chỉ có mình Khuynh Tiểu Gia không lấy.
Về sau trong ví tiền của anh ta lại tự dưng có tấm hình này. Khỏi cần nói, Khuynh Tiểu Gia cũng biết, hẳn là con bé Anna kia tự ý bỏ vào. Nhưng cũng chỉ mình con bé ngốc đó mới có gan làm như vậy.
Mà Kiều Trác Phàm bên cạnh nhìn tấm hình kia thế nhưng lại dùng ánh mắt dường như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Đàm Khuynh.
Nói thật, quen biết Đàm Khuynh cũng nhiều năm rồi. Nhưng Kiều Trác Phàm thật ra cũng chưa lần nào hiểu thấu được cái tên gia hỏa này...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lúc này, Đàm Khuynh đương nhiên nhận ra được ánh mắt Kiều Trác Phàm nhìn mình giống như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Nhưng bây giờ anh ta cũng chẳng quan tâm được những thứ này.
Đến nói thêm vài lời với Kiều Trác Phàm cũng không có, anh ta vẫn tiếp tục dùng ánh mắt đầy áp lực nhìn đồng chí cảnh sát trước mặt.
"Người này..."
Nhìn trong ảnh chụp ai ai cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, đồng chí cảnh sát không tự chủ được mà mắt sáng lên.
Nhất là khi tầm mắt anh ta chạm phải cô gái xinh đẹp chính giữa, đáy mắt anh ta đồng loạt xuất hiện vẻ kinh diễm và ngạc nhiên.
Phản ứng như vậy đương nhiên khiến cho Khuynh Tiểu Gia cảm thấy kỳ lạ.
"Cô ấy ở trong này?" Lấy hiểu biết của anh ta với người khác, nếu không phải từng gặp qua, ánh mắt người này không nên xuất hiện vẻ kinh ngạc như vậy.
"Cái này..." Người cảnh sát kia dường như có chút xoắn xuýt.
Được rồi, anh ta chính là đồng chí cảnh sát trẻ tuổi mà ngày đó tại quán bar đã chính mắt trong thấy Anna nổ súng ở quán bar rồi đưa về sở, hơn nữa còn bắt đầu thẩm vấn cô.
Bởi vì suốt hai ngày hai đêm đều tra hỏi không có kết quả, bọn họ cũng vừa mới ra khỏi phòng thẩm vấn đây.
Chỉ là không nghĩ tới vừa ra ngoài thì người trong sở đã báo có hai nhận vật lớn vừa đến. Mà anh ta, vừa ra đã gặp được Khuynh Tiểu Gia.
Lấy kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của anh ta mà phán đoán, người này hẳn có lai lịch không nhỏ.
Mà trước mắt, cô gái mà bọn họ đang tìm kia chính là người đã nổ súng. Mà hiện giờ cô gái này lại xuất hiện trong ảnh cùng anh chàng đẹp trai này. Đủ loại hiện tượng đều cho thấy một điều: Cô gái này có thân phận không đơn giản!
Mà hai người bọn họ lại đưa cô gái này vào cục cảnh sát, có vẻ như sắp gặp phải chuyện lớn rồi!
"Nói nhanh lên, rốt cuộc cô ấy ở chỗ nào?" Thấy vẻ mặt người kia đầy lo sợ bất an, Khuynh Tiểu Gia càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Mà nhìn vẻ mắt hoang mang từ trong lòng của tên này, Khuynh Tiểu Gia đoán rằng hiện giờ tình trạng của Anna vô cùng không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ này khiến Khuynh Tiểu Gia rốt cuộc không thể không chế lửa giận trong lòng, bước lên kéo áo tên cảnh sát kia.
"Khuynh, cậu bình tĩnh một chút!" Kiều Trác Phàm thấy vẻ mặt vô cùng muốn ra tay của Đàm Khuynh liền vội vàng khuyên.
Dù sao nơi này cũng không thể giống như nước ngoài, rất nhiều chuyện bọn họ làm đều phải hạn chế.
"Nói nhanh lên!" Nhưng Đàm Khuynh từ đầu đến cuối đều không chịu buông lỏng.
Gân xanh lộ ra đủ để chứng minh tức giận của anh ta lúc này. Những người bên cạnh tuy thấy một màn này nhưng ai cũng không dám tự mình tiến lên ngăn cản.
Dù sao khi nãy cuộc gọi kia chính là đồng chí cục trưởng tự mình gọi đến.
Đến đồng chí cục trưởng còn phải khúm núm với hai người đối diện, bọn họ đoán hẳn thân phận mấy người này tuyệt đối hơn tất cả kẻ nào trong này.
"Được được được... Tôi nói tôi nói." Người nọ bị túm cổ vô cùng mạnh, rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng âm thanh mỏng mảnh nói hết.
"Nguyên nhân cô ta ở trong phòng thẩm vấn là do đã nổ..." Là do đã nổ súng, có ý định khiến người khác bị thương.
Đồng chí cảnh sát muốn báo cho Đàm Khuynh như vậy, nhưng vừa nghe đến nơi Anna ở, sao Đàm Khuynh có thể đứng nguyên tại chỗ?
Một giây sau, đồng chí cảnh sát đã bị anh ta vứt ra chỗ khác.
Ho khan dữ dội một hồi, khó chịu ở lồng ngực cũng đã dịu đi, anh ta định giải thích chút gì đó nhưng khi ngẩng đầu liền phát hiện, trước mặt đâu còn thấy bóng dáng Đàm Khuynh nữa?
- - đường phân cách - -
"Các anh là ai? Nơi này không phải là chỗ để các anh tùy tiện giương oai!" Cảnh sát ghi chép dường như không lường trước được việc sẽ có người đột nhiên xông vào phòng thẩm vấn, có chút giận dữ nói.
Nhưng người người xông tới đến một cái liếc mắt nhìn anh ta cũng không có, đi thẳng đến chỗ cô gái đang nằm úp sấp trên bàn.
"Anna, mở mắt ra đi, là anh này!"
"Tiểu ca ca..."
"Anna, thật xin lỗi, là anh tới chậm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro