Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 168.2
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
"Khụ khụ, đừng! Thật
ra vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, cậu không phát hiện từ sau khi tôi đến, phòng làm việc của cậu cũng tràn đầy sắc thái hoa hồng rồi hả?" Kiều
Trì nhìn Kiều Trác Phàm sắc mặt âm trầm, lại bắt đầu dáng vẻ làm nóng
người, lập tức ý thức được Kiều Trác Phàm sẽ làm gì anh ta.
Vốn luôn lẩm bẩm nhưng lúc này chỉ có cầu xin tha thứ.
Nhưng Kiều Trác Phàm tựa như không nghe thấy anh ta nói, đã bắt đầu sắp xếp vấn đề Tiếu Bảo Bối đi hay ở.
"Vậy... Đừng để ảnh hưởng tới vết thương!" Trước khi đi ra phòng làm việc, Tiếu Bảo Bối còn cực kỳ "thân thiết" dặn dò.
Lập tức, Kiều Trì lệ rơi đầy mặt.
Tại sao Tiếu Bảo Bối không khuyên nhủ Kiều Trác Phàm, không nên bạo lực đối với mỹ nam người gặp người yêu hoa gặp hoa nở như anh chứ?
Nhưng Tiếu Bảo Bối tàn nhẫn không nhìn thấy các loại ám hiệu, dặn dò Kiều Trác Phàm xong rồi rời đi.
Kiều Trì lập tức thay đổi cái nhìn đối với Tiếu Bảo Bối.
Trước kia anh còn cảm thấy tiểu nha đầu Tiếu Bảo Bối này rất khéo léo, thật hiểu chuyện. Nhưng bây giờ Kiều Trì lại thấy cô cùng một dạng với Kiều Trác Phàm, vắt cổ chày ra nước trong máy bay chiến đấu!
Thế nhưng vì thiên vị Kiều Trác Phàm, ngay cả một mỹ nam như Kiều Trì anh cũng không để ý...
Ô ô...
Gì?
Sau đó Kiều Trì như thế nào?
Còn có thể như thế nào?
Không những bị Kiều Trác Phàm đánh tơi bời một trận mà còn khiến anh từ một người có khuôn mặt nhỏ nhắn, bây giờ không dám ra ngoài tán gái...
—— tuyến phân cách ——
"Tiểu chủ..."
Lúc nhận được điện thoại của Duật Tiểu Gia, Lăng Công Chúa đang trong tập đoàn Đế Phàm.
Thời gian này đang là mùa kinh doanh ít khách, cho nên chuyện của công ty cũng không phải là rất bận. Sau khi cô đến công ty, không cần giống như trước chạy lên chạy xuống, mà nhàn hạ ngồi ở trước bàn làm việc uống cà phê mới vừa pha xong.
Cô không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Duật Tiểu Gia.
"Anh Duật... Có chuyện gì sao?"
Thật ra, kể từ buổi tiệc sinh nhật hôm đó, cô và Đàm Duật liền dây dưa như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Duật chủ động tới tìm cô nhiều lần, cũng thường xuyên gọi điện thoại. Dường như mỗi một ngày đều có thể nhận được điện thoại của anh, có lúc nội dung cuộc trò chuyện là nói về chó mèo nhà bọn họ, cũng có thể sẽ hỏi cô có muốn cùng anh ngồi xe điện hóng gió hay không...
"Anh muốn hỏi em đã nhận được hoa anh tặng chưa?" Đàm Duật bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không biết là hạ quyết tâm hay sao lại mở miệng hỏi. Lăng Công Chúa có thể nhận thấy rõ ràng tiếng hít thở có phần nặng nề hơn của Duật Tiểu Gia, giống như là mong đợi cùng khẩn trương...
Nhưng... Hoa?
Hoa gì?
Lăng Công Chúa tìm tòi vài vòng bàn làm việc của mình cũng không phát hiện bóng dáng của bó hoa nào.
"Nhìn thấy không?" Bên kia Duật Tiểu Gia còn đang thắc mắc hỏi.
Lăng Công Chúa nhíu mày vì cô nhìn thấy bàn của mình có thêm một chậu hoa nhỏ.
Nhưng vấn đề là, chậu hoa đó vốn không phải hoa tươi, mà là...
Xương rồng!
Cũng không đúng, phía trên cây xương rồng nở rộ một đóa hoa nhỏ!
Có lẽ Đàm Duật nói về bông hoa nhỏ này?
Cô đưa tay, cầm bồn hoa nhỏ lên. Hoa nở rộ trên thân xương rồng đầy gai, rất giống cô, không phải sao?
Lăng Nhị gia đặt tên cô là Công Chúa như muốn nói cho những người theo đuổi cô biết, cô cao không thể chạm tới. Tính tình cô cũng giống như xương rồng, đầy gai nhọn, không phải ai cũng có thể tùy tiện kịp chạm đến trái tim cô...
Vuốt ve những chiếc gai nhỏ, khóe miệng cô khẽ nâng lên mà chính cô cũng không biết...
"Nhìn thấy không? Anh đặt trên bàn làm việc của em đấy!" Một lúc lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, dường như có chút lo lắng về việc anh tặng cô chậu xương rồng đó.
Món quà này mặc dù không đáng tiền nhưng hôm qua anh đã xem xét rất lâu trong những chậu xương rồng. Chậu hoa đó là anh tỉ mỉ chọn, vừa đẹp vừa tràn đầy sức sống.
"..."
Cô mím môi không trả lời.
Bởi vì lúc này Lăng Công Chúa nhìn chậu cây thật lâu, nước mắt lưng tròng.
Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cô nhận được rất nhiều quà tặng.
Những người biết cha cô, mỗi lần đến nhà bọn họ đều sẽ lấy lòng cô trước.
Còn món quà hôm nay Đàm Duật đưa tới khiến cô rất xúc động.
Bên kia điện thoại, Duật Tiểu Gia vẫn còn vì chuyện này mà buồn bực: "Kỳ quái! Chẳng lẽ mình vừa rời khỏi liền bị người khác vứt đi."
"Không được, lát nữa phải quay lại tìm! Ông đây muốn xem xem, ai lại có lá gan trộm mất món quà mà ông tặng cho người phụ nữ của ông!"
Dường như Duật Tiểu Gia rất tức giận, vừa nói vừa thở hổn hển.
Chỉ là anh không biết lời nói của mình có chữ nào chạm vào điểm cười của Lăng Công Chúa.
Vào lúc này, cô gái bên kia cười khanh khách.
Tiếng cười kia thanh thúy dễ nghe, khiến Duật Tiểu Gia vì tiếng cười của cô mà tâm tình rất tốt.
"Thế nào? Thấy rồi sao?" Nghe được tiếng cười của cô, khóe môi anh càng cong hơn.
"Ừ, thấy rồi! Một cây xương rồng nhỏ..." Có thể Đàm Duật không biết, lúc này Lăng Công Chúa nói chuyện với anh, khóe mắt lấp lánh nước mắt.
Không phải vì lời nói của anh chạm được điểm cười, càng không phải vì món quà anh tặng đắt giá, mà là cô nghe được từ miệng của anh ba chữ "người phụ nữ của ông"!
Từ khi cô còn là một bé gái tết tóc sừng dê, đến giờ đã lột xác thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, rốt cuộc cũng được anh thừa nhận.
Còn có cái gì khiến cô vui vẻ hơn so với việc này?
"Em thích là tốt rồi, về sau anh lại tìm cho em thêm những vật nhỏ dễ thương khác!" Anh biết món quà mình đưa không phải thứ quý trọng gì, nhưng anh hiểu rõ, những đứa trẻ ràng như gia đình của bọn họ càng khát vọng tình cảm đơn giản mà tinh khiết hơn ai hết.
Nếu như có thể, anh rất hy vọng tình cảm của mình và Lăng Công Chúa không cần chứa đựng những thứ khác.
"Được! Nhưng lúc đưa tới đều phải ghi rõ tên của em!" Cô còn đưa ra yêu cầu nho nhỏ vì cô luôn lo lắng thứ thuộc về mình bị người khác cầm đi.
"Biết rồi... Nếu như em đang bận thì anh cúp máy đây..." Sau một hồi trò chuyện, hai người lại lâm vào bế tắc.
Thật ra bọn họ cũng có chút lưu luyến hình thức qua lại như bây giờ.
Dù chỉ là gọi điện, coi như nói cái gì cũng không nói, chỉ cần có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương thì đã cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào rồi.
"Anh Duật!"
Anh định cúp máy nhưng cô lại lên tiếng.
Người đàn ông vốn chuẩn bị cúp máy lại nhanh chóng đáp lời: "Chuyện gì?"
Anh cũng đang mong đợi Lăng Công Chúa giữ anh lại.
Mấy lần trước gọi điện cho Lăng Công Chúa, cô không hề muốn níu kéo cuộc trò chuyện...
"Hôm nay sau khi em tan làm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?" Anh tặng hoa cho cô, cô mời anh bữa trưa coi như đáp lại cũng là việc nên làm.
Nhưng quan trọng hơn là, bữa cơm này còn có thể cho hai người bọn họ có cơ hội gặp mặt, không phải sao?
"Được! Em muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó!" Duật Tiểu Gia lập tức đồng ý không chút do dự.
Vốn luôn lẩm bẩm nhưng lúc này chỉ có cầu xin tha thứ.
Nhưng Kiều Trác Phàm tựa như không nghe thấy anh ta nói, đã bắt đầu sắp xếp vấn đề Tiếu Bảo Bối đi hay ở.
"Vậy... Đừng để ảnh hưởng tới vết thương!" Trước khi đi ra phòng làm việc, Tiếu Bảo Bối còn cực kỳ "thân thiết" dặn dò.
Lập tức, Kiều Trì lệ rơi đầy mặt.
Tại sao Tiếu Bảo Bối không khuyên nhủ Kiều Trác Phàm, không nên bạo lực đối với mỹ nam người gặp người yêu hoa gặp hoa nở như anh chứ?
Nhưng Tiếu Bảo Bối tàn nhẫn không nhìn thấy các loại ám hiệu, dặn dò Kiều Trác Phàm xong rồi rời đi.
Kiều Trì lập tức thay đổi cái nhìn đối với Tiếu Bảo Bối.
Trước kia anh còn cảm thấy tiểu nha đầu Tiếu Bảo Bối này rất khéo léo, thật hiểu chuyện. Nhưng bây giờ Kiều Trì lại thấy cô cùng một dạng với Kiều Trác Phàm, vắt cổ chày ra nước trong máy bay chiến đấu!
Thế nhưng vì thiên vị Kiều Trác Phàm, ngay cả một mỹ nam như Kiều Trì anh cũng không để ý...
Ô ô...
Gì?
Sau đó Kiều Trì như thế nào?
Còn có thể như thế nào?
Không những bị Kiều Trác Phàm đánh tơi bời một trận mà còn khiến anh từ một người có khuôn mặt nhỏ nhắn, bây giờ không dám ra ngoài tán gái...
—— tuyến phân cách ——
"Tiểu chủ..."
Lúc nhận được điện thoại của Duật Tiểu Gia, Lăng Công Chúa đang trong tập đoàn Đế Phàm.
Thời gian này đang là mùa kinh doanh ít khách, cho nên chuyện của công ty cũng không phải là rất bận. Sau khi cô đến công ty, không cần giống như trước chạy lên chạy xuống, mà nhàn hạ ngồi ở trước bàn làm việc uống cà phê mới vừa pha xong.
Cô không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Duật Tiểu Gia.
"Anh Duật... Có chuyện gì sao?"
Thật ra, kể từ buổi tiệc sinh nhật hôm đó, cô và Đàm Duật liền dây dưa như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Duật chủ động tới tìm cô nhiều lần, cũng thường xuyên gọi điện thoại. Dường như mỗi một ngày đều có thể nhận được điện thoại của anh, có lúc nội dung cuộc trò chuyện là nói về chó mèo nhà bọn họ, cũng có thể sẽ hỏi cô có muốn cùng anh ngồi xe điện hóng gió hay không...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh muốn hỏi em đã nhận được hoa anh tặng chưa?" Đàm Duật bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không biết là hạ quyết tâm hay sao lại mở miệng hỏi. Lăng Công Chúa có thể nhận thấy rõ ràng tiếng hít thở có phần nặng nề hơn của Duật Tiểu Gia, giống như là mong đợi cùng khẩn trương...
Nhưng... Hoa?
Hoa gì?
Lăng Công Chúa tìm tòi vài vòng bàn làm việc của mình cũng không phát hiện bóng dáng của bó hoa nào.
"Nhìn thấy không?" Bên kia Duật Tiểu Gia còn đang thắc mắc hỏi.
Lăng Công Chúa nhíu mày vì cô nhìn thấy bàn của mình có thêm một chậu hoa nhỏ.
Nhưng vấn đề là, chậu hoa đó vốn không phải hoa tươi, mà là...
Xương rồng!
Cũng không đúng, phía trên cây xương rồng nở rộ một đóa hoa nhỏ!
Có lẽ Đàm Duật nói về bông hoa nhỏ này?
Cô đưa tay, cầm bồn hoa nhỏ lên. Hoa nở rộ trên thân xương rồng đầy gai, rất giống cô, không phải sao?
Lăng Nhị gia đặt tên cô là Công Chúa như muốn nói cho những người theo đuổi cô biết, cô cao không thể chạm tới. Tính tình cô cũng giống như xương rồng, đầy gai nhọn, không phải ai cũng có thể tùy tiện kịp chạm đến trái tim cô...
Vuốt ve những chiếc gai nhỏ, khóe miệng cô khẽ nâng lên mà chính cô cũng không biết...
"Nhìn thấy không? Anh đặt trên bàn làm việc của em đấy!" Một lúc lâu vẫn chưa thấy cô trả lời, dường như có chút lo lắng về việc anh tặng cô chậu xương rồng đó.
Món quà này mặc dù không đáng tiền nhưng hôm qua anh đã xem xét rất lâu trong những chậu xương rồng. Chậu hoa đó là anh tỉ mỉ chọn, vừa đẹp vừa tràn đầy sức sống.
"..."
Cô mím môi không trả lời.
Bởi vì lúc này Lăng Công Chúa nhìn chậu cây thật lâu, nước mắt lưng tròng.
Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cô nhận được rất nhiều quà tặng.
Những người biết cha cô, mỗi lần đến nhà bọn họ đều sẽ lấy lòng cô trước.
Còn món quà hôm nay Đàm Duật đưa tới khiến cô rất xúc động.
Bên kia điện thoại, Duật Tiểu Gia vẫn còn vì chuyện này mà buồn bực: "Kỳ quái! Chẳng lẽ mình vừa rời khỏi liền bị người khác vứt đi."
"Không được, lát nữa phải quay lại tìm! Ông đây muốn xem xem, ai lại có lá gan trộm mất món quà mà ông tặng cho người phụ nữ của ông!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như Duật Tiểu Gia rất tức giận, vừa nói vừa thở hổn hển.
Chỉ là anh không biết lời nói của mình có chữ nào chạm vào điểm cười của Lăng Công Chúa.
Vào lúc này, cô gái bên kia cười khanh khách.
Tiếng cười kia thanh thúy dễ nghe, khiến Duật Tiểu Gia vì tiếng cười của cô mà tâm tình rất tốt.
"Thế nào? Thấy rồi sao?" Nghe được tiếng cười của cô, khóe môi anh càng cong hơn.
"Ừ, thấy rồi! Một cây xương rồng nhỏ..." Có thể Đàm Duật không biết, lúc này Lăng Công Chúa nói chuyện với anh, khóe mắt lấp lánh nước mắt.
Không phải vì lời nói của anh chạm được điểm cười, càng không phải vì món quà anh tặng đắt giá, mà là cô nghe được từ miệng của anh ba chữ "người phụ nữ của ông"!
Từ khi cô còn là một bé gái tết tóc sừng dê, đến giờ đã lột xác thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, rốt cuộc cũng được anh thừa nhận.
Còn có cái gì khiến cô vui vẻ hơn so với việc này?
"Em thích là tốt rồi, về sau anh lại tìm cho em thêm những vật nhỏ dễ thương khác!" Anh biết món quà mình đưa không phải thứ quý trọng gì, nhưng anh hiểu rõ, những đứa trẻ ràng như gia đình của bọn họ càng khát vọng tình cảm đơn giản mà tinh khiết hơn ai hết.
Nếu như có thể, anh rất hy vọng tình cảm của mình và Lăng Công Chúa không cần chứa đựng những thứ khác.
"Được! Nhưng lúc đưa tới đều phải ghi rõ tên của em!" Cô còn đưa ra yêu cầu nho nhỏ vì cô luôn lo lắng thứ thuộc về mình bị người khác cầm đi.
"Biết rồi... Nếu như em đang bận thì anh cúp máy đây..." Sau một hồi trò chuyện, hai người lại lâm vào bế tắc.
Thật ra bọn họ cũng có chút lưu luyến hình thức qua lại như bây giờ.
Dù chỉ là gọi điện, coi như nói cái gì cũng không nói, chỉ cần có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương thì đã cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào rồi.
"Anh Duật!"
Anh định cúp máy nhưng cô lại lên tiếng.
Người đàn ông vốn chuẩn bị cúp máy lại nhanh chóng đáp lời: "Chuyện gì?"
Anh cũng đang mong đợi Lăng Công Chúa giữ anh lại.
Mấy lần trước gọi điện cho Lăng Công Chúa, cô không hề muốn níu kéo cuộc trò chuyện...
"Hôm nay sau khi em tan làm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?" Anh tặng hoa cho cô, cô mời anh bữa trưa coi như đáp lại cũng là việc nên làm.
Nhưng quan trọng hơn là, bữa cơm này còn có thể cho hai người bọn họ có cơ hội gặp mặt, không phải sao?
"Được! Em muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó!" Duật Tiểu Gia lập tức đồng ý không chút do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro