Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 171.4
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Sau khi xoa nhẹ mái
tóc của tiểu Công Chúa, Lăng Nhị Gia lại bổ sung một câu: "Nhưng nếu
công việc này quá mệt mỏi thì con vẫn nên khi nào muốn từ chức liền từ
chức. Tuy phụ hoàng hi vọng con có thể tiếp nhận chức trách này nhưng
cũng phải lấy sức khỏe con làm tiền đề..."
"Con hiểu mà, phụ hoàng con vĩnh viễn là tốt với con nhất!" Chuyện vuốt mông ngựa này, từ bé đến lớn Lăng Công Chúa đúng là học được không ít từ trên người Tô Tiểu Nữu nhà bọn họ.
Một câu liền dỗ được Lăng Nhị Gia cười đến hăm hở.
"Được, biết ta thương con nhất là tốt rồi! Mệt mỏi thì mau ngủ đi..." Ông nhẹ nhàng hôn xuống mặt Lăng Công Chúa. Đây là món quà tốt nhất mà Tô Tiểu Nữu tặng cho ông, ông có thể không thương tiếc sao?
"Phụ hoàng cũng đi ngủ sớm một chút!"
Hai cha con thầm thì, còn bày tỏ tấm lòng ca ngợi nhan sắc của nhau một lúc rồi Lăng Nhị Gia mới rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng Lăng Công Chúa đóng lại lần nữa, hơn nữa cô còn lặng lẽ tiến lên khóa trái cửa lại thì trái tim của cô và Duật Tiểu Gia rốt cuộc mới về vị trí cũ.
Thế nhưng đuổi được Lăng Nhị Gia không hề có nghĩa là Lăng Công Chúa đã an toàn rồi.
Sau khi Lăng Nhị Gia rời khỏi, Duật Tiểu Gia đang trốn sau gấu bông liền nhanh chóng đi ra. Ngay tại lúc Lăng Công Chúa còn chưa bước về giường thì Duật Tiểu Gia lại ôm lấy eo cô, ý đồ tiến thêm bước nữa.
"Anh Duật, phụ hoàng em tùy lúc đều có thể quay lại!" Anh ôm cô như vậy, Lăng Công Chúa cũng có thể cảm giác được tiếng hít thở hỗn loạn cùng thân nhiệt của người nào đó dán lên.
Nếu không nhanh chóng đẩy anh ra thì không tránh khỏi việc lau súng cướp cò.
Nhưng Duật Tiểu Gia giống như không nghe thấy lời của cô, tay anh vẫn rơi xuống vòng eo cô, từng bước từng bước hướng lên trên...
"Anh Duật... Đừng làm vậy!" Ngay thời điểm nguy cấp, Lăng Công Chúa vội vàng giữ lại bàn tay anh, nói.
"Tiểu Chủ, đêm nay anh có thể ở lại đây không..." Rất không dễ dàng mới hòa hảo với cô, lúc này Duật Tiểu Gia một chút cũng không muốn rời cô.
Lại nói, cô tốt đẹp như vậy, anh cũng đã hưởng qua hương vị của cô rồi. Không muốn phát triển đến phương diện nào đó cũng thật khó!
Thực ra trước kia Duật Tiểu Gia vẫn luôn lấy tự chủ của mình thành vốn liếng để kiêu ngạo. Dù cho xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, anh thật sự chưa từng khó khăn để kiềm chế. Nhất là lúc trước cô nhiều lần vì muốn anh đi vào khuôn khổ mà quyến rũ, cuối cùng đều bị anh đẩy ra...
Nhưng mấy thứ này, dường như sau lần hưởng thụ đó liền ầm ầm sụp đổ...
Cô dưới ánh sáng vàng dường như càng xinh đẹp hơn so với bình thường. Nhất là đôi mắt hoa đào hơi hơi dương lên kia quả thật như đang đoạt lấy tâm trí anh vậy.
"Tiểu Chủ, anh giống như có chút không thể khống chế rồi!" Anh thốt ra lời này xong, cúi đầu liền muốn hôn cô.
Nhưng vừa hôn lên mới phát hiện mùi vị có chút không đúng, Chờ khi anh mở mắt ra mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào cô đã túm lấy gối ôm nhét giữa hai người bọn họ. Mà anh vừa hôn chính là cái gối ôm kia.
"Tiểu Chủ?" Cái gối ôm có hình dạng quả chuối kia bị Duật Tiểu Gia ném sang một bên, sau đó anh liền định tiếp tục tiến lên, hoàn thành đầy đủ chuyện chưa làm xong khi nãy.
Nhưng tại lúc anh vứt gối ôm hình cuối kia thì cô đã nhảy ra. Hơn nữa còn chạy trốn tới bên kia giường mà đối mặt nhau.
"Anh Duật, chúng ta không thể. Hiện giờ bọn mình mới vừa bắt đầu hẹn hò..." Cô nói.
"Nhưng chúng ta lúc trước..." không chỉ làm qua một lần đâu! Sự tốt đẹp kia đến bây giờ Duật Tiểu Gia vẫn không quên được!
"Đó là ngoài ý muốn! Vẫn nên chờ tới lúc chúng ta đều cảm thấy có thể tiến thêm một bước thì lại làm đi..." Nhìn Duật Tiểu Gia vẫn có ý đồ muốn phi qua giường tới bắt cô, Lăng Công Chúa cúi đầu: "Nhưng nếu anh Duật không thể nhịn được, vậy chúng ta vẫn nên tiếp tục làm anh em thôi!"
Lời này, ý của Lăng Công Chúa cũng thể hiện vô cùng rõ ràng.
Đêm nay nếu không giở trò lưu manh thì sẽ có cơ hội tiến thêm một bước. Nhưng nếu giở trò lưu manh, vậy cũng chỉ có thể làm anh em!
Đ** con mẹ nó anh em!
Duật Tiểu Gia mới không làm!
Cho nên liền tính hiện tại cả người anh đều căng cứng, anh vẫn nói: "Được rồi được rồi, anh không động vào em! Nhưng trước tiên chúng ta cũng phải bàn tốt, hôm nay không hẹn hò được, ngày mai nhất định phải bù lại!"
Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ, hẹn hò là cảm giác như thế nào!
"Thật tốt quá...." Lăng Công Chúa cuối cùng cũng đợi được câu hứa hẹn này của anh, lập tức không còn dáng vẻ đáng thương lúc trước.
Lúc này, cô càng hưng phấn đến nỗi hận không thể trực tiếp nhào đến hôn anh.
Mà hiện tại, Duật Tiểu Gia đã bị đốt đến nóng tận trời đâu có thể chịu được cảm giác này.
Nhìn hai viên tròn kia của Lăng Công Chúa đang lắc lư theo cô, hơn nữa cô còn có xu thế muốn nhào đến người anh, anh liền vội vàng nhảy ra xa khỏi khu vực nguy hiểm.
"Anh Duật?" Hình như cô bị ghét bỏ rồi?
"Nếu hiện tại em không muốn đêm nay xảy ra chuyện gì thì tốt nhất nên trốn vào trong chăn ngay đi. Nếu không thì dù cho chuyện gì xảy ra, em cũng đừng trách anh!" Duật Tiểu Gia cảm giác được bản thân đang đứng bên bờ tan vỡ rồi. Nếu cô nhóc kia còn tiếp tục đến gần, chắc anh liền phải vượt giới rồi!
"Hả?" Nghe thế, Lăng Công Chúa rốt cuộc có chút hiểu rõ.
Vốn cô muốn trêu chọc Duật Tiểu Gia nhưng nhìn thấy anh vì nhẫn nhịn mà gân xanh trên trán đều nổi rõ, rốt cuộc liền từ bỏ suy nghĩ này!
"Vậy được rồi, anh Duật nên về sớm chút nhé. Ngày mai chúng ta hẹn hò..."
Cuối cùng, dĩ nhiên đêm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng sau câu nói tạm biệt cuối cùng của Lăng Công Chúa, một đêm này cả hai người bọn họ đều không ngủ được!
Sở dĩ Lăng Công Chúa không ngủ được thực ra vì cô vẫn luôn xoắn xuýt ngày mai mình nên mặc quần áo gì đến gặp Đàm Duật.
Còn Đàm Duật ngủ không được là vì cả đêm anh đều xoắn xuýt nghĩ khi nào thì Lăng Công Chúa mới đồng ý để anh ở lại chỗ cô qua đêm đây? Bởi vậy, tối hôm đó Duật Tiểu Gia liền nghênh đón Lăng Công Chúa tiến vào mộng, ngày hôm sau anh liền không thể không giấu Cố Niệm hề lén giặt sạch ga trải giường...
- - đường phân cách - -
Sáng ngày hôm sau, tại quảng trường mua sắm khổng lồ tại trung tâm thành phố cách tập đoàn Đế Phàm không xa - -
Hôm nay Tiếu Bảo Bối mới vừa đi làm cùng Kiều Trác Phàm thì đã bị Anna mang ra ngoài.
Đối với việc này, trong mắt Kiều Trác Phàm là trăm phần trăm kháng nghị.
Nhưng ngại là dường như Tiếu Bảo Bối vô cùng vui vẻ với đề nghị của Anna, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng không thể không đồng ý.
Rốt cuộc Anna đã rủ đi đâu mà lại khiến Tiếu Bảo Bối hào hứng như vậy?
Sự thật chỉ có hai chữ - - đi shopping!
Phụ nữ ai cũng thích đi mua sắm.
"Con hiểu mà, phụ hoàng con vĩnh viễn là tốt với con nhất!" Chuyện vuốt mông ngựa này, từ bé đến lớn Lăng Công Chúa đúng là học được không ít từ trên người Tô Tiểu Nữu nhà bọn họ.
Một câu liền dỗ được Lăng Nhị Gia cười đến hăm hở.
"Được, biết ta thương con nhất là tốt rồi! Mệt mỏi thì mau ngủ đi..." Ông nhẹ nhàng hôn xuống mặt Lăng Công Chúa. Đây là món quà tốt nhất mà Tô Tiểu Nữu tặng cho ông, ông có thể không thương tiếc sao?
"Phụ hoàng cũng đi ngủ sớm một chút!"
Hai cha con thầm thì, còn bày tỏ tấm lòng ca ngợi nhan sắc của nhau một lúc rồi Lăng Nhị Gia mới rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng Lăng Công Chúa đóng lại lần nữa, hơn nữa cô còn lặng lẽ tiến lên khóa trái cửa lại thì trái tim của cô và Duật Tiểu Gia rốt cuộc mới về vị trí cũ.
Thế nhưng đuổi được Lăng Nhị Gia không hề có nghĩa là Lăng Công Chúa đã an toàn rồi.
Sau khi Lăng Nhị Gia rời khỏi, Duật Tiểu Gia đang trốn sau gấu bông liền nhanh chóng đi ra. Ngay tại lúc Lăng Công Chúa còn chưa bước về giường thì Duật Tiểu Gia lại ôm lấy eo cô, ý đồ tiến thêm bước nữa.
"Anh Duật, phụ hoàng em tùy lúc đều có thể quay lại!" Anh ôm cô như vậy, Lăng Công Chúa cũng có thể cảm giác được tiếng hít thở hỗn loạn cùng thân nhiệt của người nào đó dán lên.
Nếu không nhanh chóng đẩy anh ra thì không tránh khỏi việc lau súng cướp cò.
Nhưng Duật Tiểu Gia giống như không nghe thấy lời của cô, tay anh vẫn rơi xuống vòng eo cô, từng bước từng bước hướng lên trên...
"Anh Duật... Đừng làm vậy!" Ngay thời điểm nguy cấp, Lăng Công Chúa vội vàng giữ lại bàn tay anh, nói.
"Tiểu Chủ, đêm nay anh có thể ở lại đây không..." Rất không dễ dàng mới hòa hảo với cô, lúc này Duật Tiểu Gia một chút cũng không muốn rời cô.
Lại nói, cô tốt đẹp như vậy, anh cũng đã hưởng qua hương vị của cô rồi. Không muốn phát triển đến phương diện nào đó cũng thật khó!
Thực ra trước kia Duật Tiểu Gia vẫn luôn lấy tự chủ của mình thành vốn liếng để kiêu ngạo. Dù cho xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, anh thật sự chưa từng khó khăn để kiềm chế. Nhất là lúc trước cô nhiều lần vì muốn anh đi vào khuôn khổ mà quyến rũ, cuối cùng đều bị anh đẩy ra...
Nhưng mấy thứ này, dường như sau lần hưởng thụ đó liền ầm ầm sụp đổ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dưới ánh sáng vàng dường như càng xinh đẹp hơn so với bình thường. Nhất là đôi mắt hoa đào hơi hơi dương lên kia quả thật như đang đoạt lấy tâm trí anh vậy.
"Tiểu Chủ, anh giống như có chút không thể khống chế rồi!" Anh thốt ra lời này xong, cúi đầu liền muốn hôn cô.
Nhưng vừa hôn lên mới phát hiện mùi vị có chút không đúng, Chờ khi anh mở mắt ra mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào cô đã túm lấy gối ôm nhét giữa hai người bọn họ. Mà anh vừa hôn chính là cái gối ôm kia.
"Tiểu Chủ?" Cái gối ôm có hình dạng quả chuối kia bị Duật Tiểu Gia ném sang một bên, sau đó anh liền định tiếp tục tiến lên, hoàn thành đầy đủ chuyện chưa làm xong khi nãy.
Nhưng tại lúc anh vứt gối ôm hình cuối kia thì cô đã nhảy ra. Hơn nữa còn chạy trốn tới bên kia giường mà đối mặt nhau.
"Anh Duật, chúng ta không thể. Hiện giờ bọn mình mới vừa bắt đầu hẹn hò..." Cô nói.
"Nhưng chúng ta lúc trước..." không chỉ làm qua một lần đâu! Sự tốt đẹp kia đến bây giờ Duật Tiểu Gia vẫn không quên được!
"Đó là ngoài ý muốn! Vẫn nên chờ tới lúc chúng ta đều cảm thấy có thể tiến thêm một bước thì lại làm đi..." Nhìn Duật Tiểu Gia vẫn có ý đồ muốn phi qua giường tới bắt cô, Lăng Công Chúa cúi đầu: "Nhưng nếu anh Duật không thể nhịn được, vậy chúng ta vẫn nên tiếp tục làm anh em thôi!"
Lời này, ý của Lăng Công Chúa cũng thể hiện vô cùng rõ ràng.
Đêm nay nếu không giở trò lưu manh thì sẽ có cơ hội tiến thêm một bước. Nhưng nếu giở trò lưu manh, vậy cũng chỉ có thể làm anh em!
Đ** con mẹ nó anh em!
Duật Tiểu Gia mới không làm!
Cho nên liền tính hiện tại cả người anh đều căng cứng, anh vẫn nói: "Được rồi được rồi, anh không động vào em! Nhưng trước tiên chúng ta cũng phải bàn tốt, hôm nay không hẹn hò được, ngày mai nhất định phải bù lại!"
Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ, hẹn hò là cảm giác như thế nào!
"Thật tốt quá...." Lăng Công Chúa cuối cùng cũng đợi được câu hứa hẹn này của anh, lập tức không còn dáng vẻ đáng thương lúc trước.
Lúc này, cô càng hưng phấn đến nỗi hận không thể trực tiếp nhào đến hôn anh.
Mà hiện tại, Duật Tiểu Gia đã bị đốt đến nóng tận trời đâu có thể chịu được cảm giác này.
Nhìn hai viên tròn kia của Lăng Công Chúa đang lắc lư theo cô, hơn nữa cô còn có xu thế muốn nhào đến người anh, anh liền vội vàng nhảy ra xa khỏi khu vực nguy hiểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Duật?" Hình như cô bị ghét bỏ rồi?
"Nếu hiện tại em không muốn đêm nay xảy ra chuyện gì thì tốt nhất nên trốn vào trong chăn ngay đi. Nếu không thì dù cho chuyện gì xảy ra, em cũng đừng trách anh!" Duật Tiểu Gia cảm giác được bản thân đang đứng bên bờ tan vỡ rồi. Nếu cô nhóc kia còn tiếp tục đến gần, chắc anh liền phải vượt giới rồi!
"Hả?" Nghe thế, Lăng Công Chúa rốt cuộc có chút hiểu rõ.
Vốn cô muốn trêu chọc Duật Tiểu Gia nhưng nhìn thấy anh vì nhẫn nhịn mà gân xanh trên trán đều nổi rõ, rốt cuộc liền từ bỏ suy nghĩ này!
"Vậy được rồi, anh Duật nên về sớm chút nhé. Ngày mai chúng ta hẹn hò..."
Cuối cùng, dĩ nhiên đêm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng sau câu nói tạm biệt cuối cùng của Lăng Công Chúa, một đêm này cả hai người bọn họ đều không ngủ được!
Sở dĩ Lăng Công Chúa không ngủ được thực ra vì cô vẫn luôn xoắn xuýt ngày mai mình nên mặc quần áo gì đến gặp Đàm Duật.
Còn Đàm Duật ngủ không được là vì cả đêm anh đều xoắn xuýt nghĩ khi nào thì Lăng Công Chúa mới đồng ý để anh ở lại chỗ cô qua đêm đây? Bởi vậy, tối hôm đó Duật Tiểu Gia liền nghênh đón Lăng Công Chúa tiến vào mộng, ngày hôm sau anh liền không thể không giấu Cố Niệm hề lén giặt sạch ga trải giường...
- - đường phân cách - -
Sáng ngày hôm sau, tại quảng trường mua sắm khổng lồ tại trung tâm thành phố cách tập đoàn Đế Phàm không xa - -
Hôm nay Tiếu Bảo Bối mới vừa đi làm cùng Kiều Trác Phàm thì đã bị Anna mang ra ngoài.
Đối với việc này, trong mắt Kiều Trác Phàm là trăm phần trăm kháng nghị.
Nhưng ngại là dường như Tiếu Bảo Bối vô cùng vui vẻ với đề nghị của Anna, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng không thể không đồng ý.
Rốt cuộc Anna đã rủ đi đâu mà lại khiến Tiếu Bảo Bối hào hứng như vậy?
Sự thật chỉ có hai chữ - - đi shopping!
Phụ nữ ai cũng thích đi mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro