Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 174.4
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Thật ra chuyện này khi Tiếu Bảo Bối ở công ty cũng thường làm. Dù sao
Kiều Trác Phàm không có ngăn cản cô, hẳn là không lo lắng cô sẽ lộ bí
mật đi?
Hơn nữa, mỗi lần nhìn những dòng chi chít chữ này, Tiếu Bảo Bối đều bị kích thích đến muốn ngủ.
Ha ha, đây mới là mục đích của Tiếu Bảo Bối.
Thật ra cô nghĩ muốn nhân lúc Kiều Trác Phàm làm cơm thì sẽ ngủ một giấc ngon lành nên mới đi đảo loạn mấy cái tài liệu này.
Thế nhưng dường như may mắn của Tiếu Bảo Bối hôm nay không tốt lắm.
Tiện tay lấy ra một phần tài liệu liền khiến cô không còn kích thích muốn ngủ.
Bởi vì...
Phần văn bản kia, Tiếu Bảo Bối đã từng xem qua ở chỗ cha Tiếu!
Văn bản kia chính là kế hoạch hợp tác Diêm Soái muốn bàn với tập đoàn Tiếu thị.
Cha Tiếu lo lắng Diêm Soái sẽ hành động liên tiếp cho nên liền bắt cô tới cho xem mấy thứ này, phòng người anh sẽ làm ra chuyện gì thương tổn cô.
Nhưng vấn đề là sao tài liệu này lại ở chỗ Kiều Trác Phàm chứ?
"Kiều Trác Phàm, sao thứ Diêm Soái này lại ở chỗ anh..." Ôm phần tài liệu kia, Tiếu Bảo Bối chạy vào trong bếp.
Lúc này, máy hút khói trong phòng bếp vang lên tiếng vù vù.
Cũng không biết Kiều Trác Phàm không nghe thấy giọng nói của Tiếu Bảo Bối hay có chuyện gì khác, lúc này anh vẫn chuyên chú mở nồi ra, hoàn toàn không để ý đến người nào đó đằng sau.
Dưới cơn giận dữ, Tiếu Bảo Bối trực tiếp tiến lên, tắt đi máy hút mùi, sau đó liền đặt phần văn bản kia trước mặt Kiều Trác Phàm.
"Thứ đồ của Diêm Soái này sao lại có thể ở chỗ anh?" Cô giống như chú gà mái nhỏ xù lông, có chút hùng hổ giận dữ.
Về Diêm Soái người này, thật ra tới bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng chưa nghĩ tốt xem nên trả lời như thế nào.
Thế nhưng thứ đồ của anh ta lại xuất hiện trong nhà khiến cho trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút cảm xúc không tả rõ.
Hơn nữa hiện tại Kiều Trác Phàm còn có dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Trong lòng Tiếu Bảo Bối buồn bực: Chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối em ở trong lòng Kiều Trác Phàm anh một chút địa vị cũng không có, cho nên đến thứ đồ của Diêm Soái này anh cũng có thể không chút kiêng nể cầm lấy?
Chính vì loại cảm xúc không vui này nên Tiếu Bảo Bối mới tức giận, lại càng vội vàng muốn từ trong miệng Kiều Trác Phàm đạt được một loại hứa hẹn gì đó.
Nhưng lúc này, biểu hiện của Kiều Trác Phàm lại khiến Tiếu Bảo Bối thất vọng rồi.
Vì khi Tiếu Bảo Bối cầm phần tài liệu này, người đàn ông này lại nói với cô: "Đây là anh cầm tới! Làm sao, có vấn đề gì sao?"
Hôm nay sau khi gặp Diêm Soái ở Tiếu thị, Kiều Trác Phàm giống như đã thay đổi thành một người khác.
"Rất có vấn đề!" Vấn đề rất lớn!
Tiếu Bảo Bối tiếp tục kêu lên.
"Vì sao anh lại muốn cầm cái đồ này của anh ta? Vì sao anh..." Vì sao lại giống như không thèm để ý đến em nữa?
Nhưng câu nói kế tiếp Tiếu Bảo Bối còn không nói ra miệng thì đã nghe thấy Kiều Trác Phàm nói thế này với cô: "Cục cưng, anh đã nói cha em đồng ý với kế hoạch kia của Diêm Soái, cho nên anh mới cầm thứ này về nghiên cứu một chút."
Anh dùng giọng điệu trần thuật, trả lời hết tất cả nghi ngờ trước đó của cô.
Nhưng lời nói như vậy, Tiếu Bảo Bối tình nguyện bản thân chưa từng nghe thấy.
Bởi vì giọng điệu của anh thật sự chỉ giống như đang giải đáp vấn đề của cô, trong đó không hề có sự lấy lòng cô muốn, không sự lo lắng mà cô hi vọng!
Không hề có...
Một chút cũng không có!
Thật ra, trước kia khi qua lại với Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cũng không dám yêu cầu xa vời nghe được giọng điệu như vậy từ trong miệng Quý Xuyên.
Nhưng sau khi cùng nhau sinh hoạt với Kiều Trác Phàm, cô liền giống như đối với điều này có chấp niệm.
Mà tất cả những thứ này, đều là anh cho, điều này cô cũng biết.
Nhưng Kiều Trác Phàm, nếu như anh không thể mãi cho em thì hãy đừng biểu hiện ra ngoài. Tiếu Bảo Bối em cũng không phải kẻ không biết đủ...
"Kiều Trác Phàm, anh có biết hay không điều kiện tiên quyết của cái này là gì..." Trên tay cô vẫn cầm phần văn bản đó, tràn đầy thống khổ hỏi anh.
Vẫn còn nhớ rõ, hai ngày trước cô đã nói qua chuyện này với anh!
Chẳng lẽ, anh đã quên rồi?
"Anh...biết!" Không chỉ cô nói quá, chính hôm qua cha Tiếu cũng nói qua với Kiều Trác Phàm.
Điều kiện tiên quyết chính là để Tiếu Bảo Bối làm đại diện đi đàm phán với Diêm Soái về việc này. Nói cách khác, Diêm Soái sẽ đưa tiền vô điều kiện, chỉ cần Tiếu Bảo Bối gặp anh.
"Cái đó với việc bán đứng em có gì khác nhau không, sao anh có thể đồng ý?" Thật ra, cô không hề muốn khóc.
Nhưng khi hỏi vấn đề này, cô vẫn nhịn không được đỏ mắt.
Hơn nữa, trong lòng còn nhịn không được chờ mong người đàn ông này sẽ thay đổi thái độ.
Hơn nữa, mỗi lần nhìn những dòng chi chít chữ này, Tiếu Bảo Bối đều bị kích thích đến muốn ngủ.
Ha ha, đây mới là mục đích của Tiếu Bảo Bối.
Thật ra cô nghĩ muốn nhân lúc Kiều Trác Phàm làm cơm thì sẽ ngủ một giấc ngon lành nên mới đi đảo loạn mấy cái tài liệu này.
Thế nhưng dường như may mắn của Tiếu Bảo Bối hôm nay không tốt lắm.
Tiện tay lấy ra một phần tài liệu liền khiến cô không còn kích thích muốn ngủ.
Bởi vì...
Phần văn bản kia, Tiếu Bảo Bối đã từng xem qua ở chỗ cha Tiếu!
Văn bản kia chính là kế hoạch hợp tác Diêm Soái muốn bàn với tập đoàn Tiếu thị.
Cha Tiếu lo lắng Diêm Soái sẽ hành động liên tiếp cho nên liền bắt cô tới cho xem mấy thứ này, phòng người anh sẽ làm ra chuyện gì thương tổn cô.
Nhưng vấn đề là sao tài liệu này lại ở chỗ Kiều Trác Phàm chứ?
"Kiều Trác Phàm, sao thứ Diêm Soái này lại ở chỗ anh..." Ôm phần tài liệu kia, Tiếu Bảo Bối chạy vào trong bếp.
Lúc này, máy hút khói trong phòng bếp vang lên tiếng vù vù.
Cũng không biết Kiều Trác Phàm không nghe thấy giọng nói của Tiếu Bảo Bối hay có chuyện gì khác, lúc này anh vẫn chuyên chú mở nồi ra, hoàn toàn không để ý đến người nào đó đằng sau.
Dưới cơn giận dữ, Tiếu Bảo Bối trực tiếp tiến lên, tắt đi máy hút mùi, sau đó liền đặt phần văn bản kia trước mặt Kiều Trác Phàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thứ đồ của Diêm Soái này sao lại có thể ở chỗ anh?" Cô giống như chú gà mái nhỏ xù lông, có chút hùng hổ giận dữ.
Về Diêm Soái người này, thật ra tới bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng chưa nghĩ tốt xem nên trả lời như thế nào.
Thế nhưng thứ đồ của anh ta lại xuất hiện trong nhà khiến cho trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút cảm xúc không tả rõ.
Hơn nữa hiện tại Kiều Trác Phàm còn có dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Trong lòng Tiếu Bảo Bối buồn bực: Chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối em ở trong lòng Kiều Trác Phàm anh một chút địa vị cũng không có, cho nên đến thứ đồ của Diêm Soái này anh cũng có thể không chút kiêng nể cầm lấy?
Chính vì loại cảm xúc không vui này nên Tiếu Bảo Bối mới tức giận, lại càng vội vàng muốn từ trong miệng Kiều Trác Phàm đạt được một loại hứa hẹn gì đó.
Nhưng lúc này, biểu hiện của Kiều Trác Phàm lại khiến Tiếu Bảo Bối thất vọng rồi.
Vì khi Tiếu Bảo Bối cầm phần tài liệu này, người đàn ông này lại nói với cô: "Đây là anh cầm tới! Làm sao, có vấn đề gì sao?"
Hôm nay sau khi gặp Diêm Soái ở Tiếu thị, Kiều Trác Phàm giống như đã thay đổi thành một người khác.
"Rất có vấn đề!" Vấn đề rất lớn!
Tiếu Bảo Bối tiếp tục kêu lên.
"Vì sao anh lại muốn cầm cái đồ này của anh ta? Vì sao anh..." Vì sao lại giống như không thèm để ý đến em nữa?
Nhưng câu nói kế tiếp Tiếu Bảo Bối còn không nói ra miệng thì đã nghe thấy Kiều Trác Phàm nói thế này với cô: "Cục cưng, anh đã nói cha em đồng ý với kế hoạch kia của Diêm Soái, cho nên anh mới cầm thứ này về nghiên cứu một chút."
Anh dùng giọng điệu trần thuật, trả lời hết tất cả nghi ngờ trước đó của cô.
Nhưng lời nói như vậy, Tiếu Bảo Bối tình nguyện bản thân chưa từng nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì giọng điệu của anh thật sự chỉ giống như đang giải đáp vấn đề của cô, trong đó không hề có sự lấy lòng cô muốn, không sự lo lắng mà cô hi vọng!
Không hề có...
Một chút cũng không có!
Thật ra, trước kia khi qua lại với Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cũng không dám yêu cầu xa vời nghe được giọng điệu như vậy từ trong miệng Quý Xuyên.
Nhưng sau khi cùng nhau sinh hoạt với Kiều Trác Phàm, cô liền giống như đối với điều này có chấp niệm.
Mà tất cả những thứ này, đều là anh cho, điều này cô cũng biết.
Nhưng Kiều Trác Phàm, nếu như anh không thể mãi cho em thì hãy đừng biểu hiện ra ngoài. Tiếu Bảo Bối em cũng không phải kẻ không biết đủ...
"Kiều Trác Phàm, anh có biết hay không điều kiện tiên quyết của cái này là gì..." Trên tay cô vẫn cầm phần văn bản đó, tràn đầy thống khổ hỏi anh.
Vẫn còn nhớ rõ, hai ngày trước cô đã nói qua chuyện này với anh!
Chẳng lẽ, anh đã quên rồi?
"Anh...biết!" Không chỉ cô nói quá, chính hôm qua cha Tiếu cũng nói qua với Kiều Trác Phàm.
Điều kiện tiên quyết chính là để Tiếu Bảo Bối làm đại diện đi đàm phán với Diêm Soái về việc này. Nói cách khác, Diêm Soái sẽ đưa tiền vô điều kiện, chỉ cần Tiếu Bảo Bối gặp anh.
"Cái đó với việc bán đứng em có gì khác nhau không, sao anh có thể đồng ý?" Thật ra, cô không hề muốn khóc.
Nhưng khi hỏi vấn đề này, cô vẫn nhịn không được đỏ mắt.
Hơn nữa, trong lòng còn nhịn không được chờ mong người đàn ông này sẽ thay đổi thái độ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro