Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 180.3
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Nói đến
đây, Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên nửa ngồi xuống, ngay trước mặt Tiếu Huyên
nói: "Ly nước này chính là vừa đun, rót xuống hẳn sẽ bị bỏng đi!" Khi
nói đến đây, một bàn tay Tiếu Bảo Bối rơi xuống trên mặt Tiếu uyên, sau
đó vẻ mặt liền thoáng hiện lên tiếc hận: "Như này đi, một ly nước nóng
rót xuống, toàn bộ đều thanh toán xong."
"Không... Tiếu Bảo Bối, cô không thể làm vậy!" Tiếu Huyên sợ hãi lui lại.
Nhưng cũng không biết Tiếu Bảo Bối lấy sức lực từ đâu mà cả quá trình đều gắt gao nắm chặt cằm cô ta không chịu buông ra.
"Không thể làm vậy? Vậy cô nói cho tôi biết tôi nên như thế nào? Tôi ngược lại cảm thấy cách này cũng khá tốt!" Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên buông lỏng cằm Tiếu Huyên, dáng vẻ giống như muốn rót ly nước nóng trên tay mình xuống mặt Tiếu Huyên.
Nhưng ngay lúc này, Tiếu Huyên liền gắng sức đứng dậy, sau đó đá văng đôi giày cao gót đã bị gãy đế ra, chật vật chạy ra ngoài cửa.
Trên thực tế, Tiếu Huyên không phải đánh không lại Tiếu Bảo Bối. Thật ra cô ta cũng có thể nhân lúc Tiếu Bảo Bối không chú ý đẩy ly nước nóng kia về hướng cô.
Nhưng vấn đề là, Tiếu Huyên không dám mạo hiểm. Cô ta sợ hãi khi bản thân đẩy ly nước kia lên mặt Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối sẽ phản ứng lại trước mà lần nữa hắt nước lên người cô ta...
Cô ta không dám khiến gương mặt bản thân vô cùng hài lòng kia có bất kỳ khả năng bị hủy hoại nào.
Cho nên Tiếu Huyên chỉ có thể dùng cách chạy trốn chật vật để kết thúc ngày hôm nay...
Thế nhưng hôm nay Tiếu Huyên hẳn bị hai bàn tay của Tiếu Bảo Bối tát cho đến mơ hồ rồi, cho nên khi cô ta chạy trốn liền hoàn toàn không chú ý tới, thật ra cô gái đằng sau cô ta từ đầu đến cuối đều không đuổi theo.
Bởi vì...
Sau khi nhìn dáng vẻ Tiếu Huyên biến mất tại cửa lớn, Tiếu Bảo Bối liền kề ly nước ấm kia lên môi mình, uống vài ngụm.
Được rồi, thật ra nước nóng để một lúc liền không đạt đến trình độ khiến người bị bỏng.
Chút nhiệt độ ấy tối đa tỏa ra chút khí nóng, hù dọa người mà thôi.
Lúc này nếu đuổi theo khẳng định sẽ bị Tiếu Huyên phát hiện.
Đến lúc đó, sau khi Tiếu Huyên phát hiện ra điều này liền khẳng định sẽ đuổi theo Tiếu Bảo Bối cô, báo thù cho hai cái tát khi nãy!
Nếu như trước đây, Tiếu Bảo Bối hẳn có thể liều một lần cô chết tôi sống với Tiếu Huyên...
Nhưng khi tầm mắt rơi xuống bụng mình, trong mắt Tiếu Bảo Bối liền hiện lên không nỡ...
Dù cho hiện tại cô vẫn chưa xác định được bản thân có thai nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Cô đã đồng ý với bản thân, tuyệt không thể khiến đứa bé của mình lại gặp phải chút nguy hiểm nào...
Mà hiện tại, Kiều Trác Phàm không ở cạnh cô.
Nếu cô không thể bảo vệ bản thân cùng đứa nhỏ, còn có thể dựa vào ai nữa?
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên giống như thay đổi thành người khác, đánh Tiếu Huyên còn khiêu khích!
Bởi vì hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ đạo lý người hiền hay bị bắt nạt!
Nếu thiện lương không thể làm, vậy thành kẻ ác thì sao?
Không phải Tiếu Huyên cảm thấy trước kia cô quá dễ nói chuyện sao? Cho nên dù cho cô trốn trong nhà thì Tiếu Huyên vẫn đòi bằng được phải đến chỗ này giẫm cô vài cái?
Nếu như vậy, từ hôm nay trở đi Tiếu Bảo Bối liền coi những chuyện mà cô ta từng làm với cô, tất cả đều truy cứu một lần thế nào?
Nhìn Tiếu Huyên đã sạch sẽ biến mất ngoài cửa, Tiếu Bảo Bối lạnh lùng cong môi.
Tiếu Huyên, cô nghĩ rằng tôi và cô thật sự muốn đánh lên thì có thể thoát thân xuống dưới sao?
- - đường phân cách - -
"Tiễn" đi Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối lại quay về nhà vệ sinh, bên trong có một chiếc túi nhỏ, trong đó đúng là mấy que thử thai mà Tiếu Bảo Bối vừa mua từ trong tiệm thuốc.
Cân nhắc một lúc, Tiếu Bảo Bối mở ra một que trong đó, làm theo theo hướng dẫn sử dụng. Đặt que thử thai kia ở trên nắp bồn cầu, mà bản thân lại ngồi xổm đối diện với thứ đồ này...
Cô muốn yên tâm bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Thế nhưng, có một số việc lại thường không thể như nguyện.
Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối một mình "ngốc" trong phòng vệ sinh chờ kết quả trên que thử thai, cửa lớn liền truyền đến tiếng động.
Chẳng lẽ sau khi Tiếu Huyên bị đánh liền mang người quay lại?
Tiếu Bảo Bối bỏ qua nhìn đến kết quả trên que thử thai, chỉ có thể đứng ở cửa lần nữa.
Thế nhưng so với lần trước thì Tiếu Bảo Bối cẩn thận không ít.
Bởi vì cô không xác định được người bên ngoài có phải là Tiếu Huyên kéo người quay lại báo thù hay không. Vậy nên cô trước nhìn thoáng qua mắt mèo người đứng bên ngoài.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, Tiếu Bảo Bối liền nhảy nhót không thôi.
Bởi vì ngoài cửa chính là A Vĩ!
Là A Vĩ vẫn luôn đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm!
"Anh A Vĩ..." Tiếu Bảo Bối vội vàng mở cửa.
Vốn sau khi nhìn thoáng qua người trước cửa, cô liền bắt đầu nhìn xung quanh.
Được rồi, thật ra cô vẫn ôm hi vọng, cho rằng Kiều Trác Phàm sẽ đến tìm cô.
Nhưng kết quả vẫn có chút khiến cô thất vọng rồi.
Bởi vì chỉ có một mình A Vĩ đứng ngoài cửa thôi, Tiếu Bảo Bối cũng không thấy người nào khác xung quanh này.
"Anh A Vĩ, Kiều Trác Phàm không có qua đây với anh sao?" Lòng chua xót cùng đắng lòng, vẫn khó tránh khỏi lại quan tâm hỏi!
"Không có..." A Vĩ thấy chờ mong trên mặt cô nháy mắt liền biến mất, cũng khó tránh khỏi cũng khó chịu như cô.
"Vậy sao anh qua đây vậy? Nếu không tiến vào ngồi một chút đi!" Dù sao trong nhà cũng chỉ có mình cô. May mắn bây giờ còn là ban ngày, nếu là buổi tối thì cô thật sự không biết nên ở trong căn nhà trống rỗng này một mình như thế nào. Nói xong, Tiếu Bảo Bối liền mở cửa lớn chờ A Vĩ tiến vào.
Nhưng A Vĩ cũng không bước lên như lời cô nói mà là mở miệng nói: "Đi vào thì không cần thiết lắm! Là Kiều thiếu để tôi qua đây..."
Đây dù gì cũng chỉ là một câu đơn giản nhưng dường như trực tiếp đốt lên ánh sáng hi vọng trong lòng Tiếu Bảo Bối. Khiến cho đôi mắt bồ câu kia của cô cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
"Kiều Trác Phàm để anh tới? Anh ấy muốn tìm tôi sao? Anh xem hiện tại tôi mặc như thế nào? Nếu không tôi lên đổi một bộ váy đi!"
Thật ra Tiếu Bảo Bối cũng không biết từ bao giờ bản thân lại để ý hình tượng của mình khi xuất hiện trước mặt Kiều Trác Phàm rồi.
Nhưng cô có thể xác định một chuyện là, dáng vẻ hiện tại của mình hẳn là không hề tốt chút nào.
"Không... Tiếu Bảo Bối, cô không thể làm vậy!" Tiếu Huyên sợ hãi lui lại.
Nhưng cũng không biết Tiếu Bảo Bối lấy sức lực từ đâu mà cả quá trình đều gắt gao nắm chặt cằm cô ta không chịu buông ra.
"Không thể làm vậy? Vậy cô nói cho tôi biết tôi nên như thế nào? Tôi ngược lại cảm thấy cách này cũng khá tốt!" Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên buông lỏng cằm Tiếu Huyên, dáng vẻ giống như muốn rót ly nước nóng trên tay mình xuống mặt Tiếu Huyên.
Nhưng ngay lúc này, Tiếu Huyên liền gắng sức đứng dậy, sau đó đá văng đôi giày cao gót đã bị gãy đế ra, chật vật chạy ra ngoài cửa.
Trên thực tế, Tiếu Huyên không phải đánh không lại Tiếu Bảo Bối. Thật ra cô ta cũng có thể nhân lúc Tiếu Bảo Bối không chú ý đẩy ly nước nóng kia về hướng cô.
Nhưng vấn đề là, Tiếu Huyên không dám mạo hiểm. Cô ta sợ hãi khi bản thân đẩy ly nước kia lên mặt Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối sẽ phản ứng lại trước mà lần nữa hắt nước lên người cô ta...
Cô ta không dám khiến gương mặt bản thân vô cùng hài lòng kia có bất kỳ khả năng bị hủy hoại nào.
Cho nên Tiếu Huyên chỉ có thể dùng cách chạy trốn chật vật để kết thúc ngày hôm nay...
Thế nhưng hôm nay Tiếu Huyên hẳn bị hai bàn tay của Tiếu Bảo Bối tát cho đến mơ hồ rồi, cho nên khi cô ta chạy trốn liền hoàn toàn không chú ý tới, thật ra cô gái đằng sau cô ta từ đầu đến cuối đều không đuổi theo.
Bởi vì...
Sau khi nhìn dáng vẻ Tiếu Huyên biến mất tại cửa lớn, Tiếu Bảo Bối liền kề ly nước ấm kia lên môi mình, uống vài ngụm.
Được rồi, thật ra nước nóng để một lúc liền không đạt đến trình độ khiến người bị bỏng.
Chút nhiệt độ ấy tối đa tỏa ra chút khí nóng, hù dọa người mà thôi.
Lúc này nếu đuổi theo khẳng định sẽ bị Tiếu Huyên phát hiện.
Đến lúc đó, sau khi Tiếu Huyên phát hiện ra điều này liền khẳng định sẽ đuổi theo Tiếu Bảo Bối cô, báo thù cho hai cái tát khi nãy!
Nếu như trước đây, Tiếu Bảo Bối hẳn có thể liều một lần cô chết tôi sống với Tiếu Huyên...
Nhưng khi tầm mắt rơi xuống bụng mình, trong mắt Tiếu Bảo Bối liền hiện lên không nỡ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cho hiện tại cô vẫn chưa xác định được bản thân có thai nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Cô đã đồng ý với bản thân, tuyệt không thể khiến đứa bé của mình lại gặp phải chút nguy hiểm nào...
Mà hiện tại, Kiều Trác Phàm không ở cạnh cô.
Nếu cô không thể bảo vệ bản thân cùng đứa nhỏ, còn có thể dựa vào ai nữa?
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Tiếu Bảo Bối bỗng nhiên giống như thay đổi thành người khác, đánh Tiếu Huyên còn khiêu khích!
Bởi vì hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ đạo lý người hiền hay bị bắt nạt!
Nếu thiện lương không thể làm, vậy thành kẻ ác thì sao?
Không phải Tiếu Huyên cảm thấy trước kia cô quá dễ nói chuyện sao? Cho nên dù cho cô trốn trong nhà thì Tiếu Huyên vẫn đòi bằng được phải đến chỗ này giẫm cô vài cái?
Nếu như vậy, từ hôm nay trở đi Tiếu Bảo Bối liền coi những chuyện mà cô ta từng làm với cô, tất cả đều truy cứu một lần thế nào?
Nhìn Tiếu Huyên đã sạch sẽ biến mất ngoài cửa, Tiếu Bảo Bối lạnh lùng cong môi.
Tiếu Huyên, cô nghĩ rằng tôi và cô thật sự muốn đánh lên thì có thể thoát thân xuống dưới sao?
- - đường phân cách - -
"Tiễn" đi Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối lại quay về nhà vệ sinh, bên trong có một chiếc túi nhỏ, trong đó đúng là mấy que thử thai mà Tiếu Bảo Bối vừa mua từ trong tiệm thuốc.
Cân nhắc một lúc, Tiếu Bảo Bối mở ra một que trong đó, làm theo theo hướng dẫn sử dụng. Đặt que thử thai kia ở trên nắp bồn cầu, mà bản thân lại ngồi xổm đối diện với thứ đồ này...
Cô muốn yên tâm bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Thế nhưng, có một số việc lại thường không thể như nguyện.
Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối một mình "ngốc" trong phòng vệ sinh chờ kết quả trên que thử thai, cửa lớn liền truyền đến tiếng động.
Chẳng lẽ sau khi Tiếu Huyên bị đánh liền mang người quay lại?
Tiếu Bảo Bối bỏ qua nhìn đến kết quả trên que thử thai, chỉ có thể đứng ở cửa lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng so với lần trước thì Tiếu Bảo Bối cẩn thận không ít.
Bởi vì cô không xác định được người bên ngoài có phải là Tiếu Huyên kéo người quay lại báo thù hay không. Vậy nên cô trước nhìn thoáng qua mắt mèo người đứng bên ngoài.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, Tiếu Bảo Bối liền nhảy nhót không thôi.
Bởi vì ngoài cửa chính là A Vĩ!
Là A Vĩ vẫn luôn đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm!
"Anh A Vĩ..." Tiếu Bảo Bối vội vàng mở cửa.
Vốn sau khi nhìn thoáng qua người trước cửa, cô liền bắt đầu nhìn xung quanh.
Được rồi, thật ra cô vẫn ôm hi vọng, cho rằng Kiều Trác Phàm sẽ đến tìm cô.
Nhưng kết quả vẫn có chút khiến cô thất vọng rồi.
Bởi vì chỉ có một mình A Vĩ đứng ngoài cửa thôi, Tiếu Bảo Bối cũng không thấy người nào khác xung quanh này.
"Anh A Vĩ, Kiều Trác Phàm không có qua đây với anh sao?" Lòng chua xót cùng đắng lòng, vẫn khó tránh khỏi lại quan tâm hỏi!
"Không có..." A Vĩ thấy chờ mong trên mặt cô nháy mắt liền biến mất, cũng khó tránh khỏi cũng khó chịu như cô.
"Vậy sao anh qua đây vậy? Nếu không tiến vào ngồi một chút đi!" Dù sao trong nhà cũng chỉ có mình cô. May mắn bây giờ còn là ban ngày, nếu là buổi tối thì cô thật sự không biết nên ở trong căn nhà trống rỗng này một mình như thế nào. Nói xong, Tiếu Bảo Bối liền mở cửa lớn chờ A Vĩ tiến vào.
Nhưng A Vĩ cũng không bước lên như lời cô nói mà là mở miệng nói: "Đi vào thì không cần thiết lắm! Là Kiều thiếu để tôi qua đây..."
Đây dù gì cũng chỉ là một câu đơn giản nhưng dường như trực tiếp đốt lên ánh sáng hi vọng trong lòng Tiếu Bảo Bối. Khiến cho đôi mắt bồ câu kia của cô cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
"Kiều Trác Phàm để anh tới? Anh ấy muốn tìm tôi sao? Anh xem hiện tại tôi mặc như thế nào? Nếu không tôi lên đổi một bộ váy đi!"
Thật ra Tiếu Bảo Bối cũng không biết từ bao giờ bản thân lại để ý hình tượng của mình khi xuất hiện trước mặt Kiều Trác Phàm rồi.
Nhưng cô có thể xác định một chuyện là, dáng vẻ hiện tại của mình hẳn là không hề tốt chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro