Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 185.2
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Cha Tiếu để đồ ăn lên bàn, sau đó đứng chắn giữa Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối.
"Cha, con..." Kiều Trác Phàm không hề dự đoán được thái độ của cha Tiếu. Không chỉ Tiếu Bảo Bối mà ngay cả cha Tiếu cũng đề phòng anh như vậy.
Lần trước cha Tiếu vào viện chính là do Kiều Trác Phàm anh làm. Vì vậy anh cũng không dám hy vọng lần này đến sẽ được cha Tiếu cho sắc mặt tốt.
"Cha? Cậu ra khỏi đồn cảnh sát một mình, để con gái tôi lại. Kiều tiên sinh, chữ "cha" này tôi không dám nhận!" Có thể nói, đây là lần đầu tiên ông đối xử lạnh nhạt với Kiều Trác Phàm như thế!
Dù ban đầu Kiều Trác Phàm dùng đủ loại uy hiếp để cha Tiếu gả Tiếu Bảo Bối cho anh thì ông cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối đang mang thai nhưng ông vẫn nói những lời sắc bén như thế với Kiều Trác Phàm. Đó không phải vì để lấy lại danh dự mà là Kiều Trác Phàm thật sự đã làm ông tức giận!
Đối với những chuyện khác, cha Tiếu rất nhân từ, dễ tính.
Giống như những năm gần đây, mẹ con Tiếu Vi kéo bè kéo phái ăn không ngồi rồi, gây chuyện ở Tiếu thị nhưng cha Tiếu cũng không trực tiếp trở mặt với họ. Ông là thương nhân, luôn đề cao sự điềm đạm, khôn khéo.
Nhưng cha Tiếu cũng có ranh giới cuối cùng của mình. Ranh giới đó chính là Tiếu Bảo Bối. Chỉ cần tất cả mọi chuyện không liên lụy tới Tiếu Bảo Bối, ông đều có thể bỏ qua. Tuy nhiên sự việc lần này rõ ràng đã chạm vào điểm mấu chốt.
Đối mặt với sự trách móc của cha Tiếu, Kiều Trác Phàm hơi nhíu mày.
Nếu là những người khác, ai dám mắng anh như vậy, Kiều Trác Phàm sẽ hoàn trả không thương tiếc. Hơn nữa, với tính tình của anh, Tiếu thị cũng sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng Kiều Trác Phàm không quên, trước mặt anh là cha của Tiếu Bảo Bối.
Đó là người mà anh sẽ gọi là cha cả đời. Nếu không có ông, sẽ không có Tiếu Bảo Bối...
Anh không thể làm như vậy!
Tầm mắt anh nhanh chóng chuyển từ cha Tiếu sang Tiếu Bảo Bối...
Lúc trước bởi vì giận dỗi nên dù gặp mặt nhưng anh vẫn chưa nhìn kỹ cô. Bây giờ anh mới phát hiện cô rất gầy.
Vốn dĩ khuôn mặt cô không lớn, hiện tại ngay cả nửa bàn tay anh cũng không bằng. Càng khiến Kiều Trác Phàm đau lòng hơn đó là bộ quần áo bệnh nhân số nhỏ nhất mà cô vẫn mặc rộng thùng thình. Tiếu Bảo Bối như vậy giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi. Ngay cả anh nhìn thấy còn đau lòng huống chi là đấng sinh thành của cô.
Sau khi tĩnh tâm lại, Kiều Trác Phàm đã thu hồi tất cả tức giận, khuôn mặt đầy chân thành nói: "Cha, con biết con sai rồi, có thể tha thứ cho con một lần ta hiểu biết rõ ta sớm lên chuyện là làm không được, nhưng cũng không thể tha thứ ta đây một lần..."
Nhìn cơ thể ốm yếu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm cực kỳ đau lòng.
Anh thật khó tưởng tượng, bộ dạng yếu ớt bây giờ của cô lại mang thêm một sinh mệnh khác ở trong bụng...
Anh quyết tâm sẽ vượt qua cửa ải của cha Tiếu, đích thân chăm sóc cô.
Tất nhiên anh còn muốn để Kiều Trì sang đây kiểm tra xem tại sao cô lại ốm thành như vậy!
Có thể nói hôm nay Kiều Trác Phàm xuống nước thừa nhận mình sai lầm như thế đều vì anh yêu cô...
Chỉ là vào lúc này, Kiều Trác Phàm mới ý thức được hành động trước đây của mình thật ngu ngốc.
Tiếu Bảo Bối cũng được anh cưới hỏi về nhà rồi, anh còn phải rối rắm nhiều như vậy làm gì?
Nếu cô dám có ý định không hay với người khác thì anh nói rõ ràng với cô là tốt rồi! Tại sao lại lãng phí nhiều thời gian, công sức giận dỗi cô như vậy?
"..." Không chỉ cha Tiếu mà ngay cả Tiếu Bảo Bối đang bị cha ngăn ở phía sau cũng có chút kinh ngạc, hôm nay người đàn ông này thế mà lại chủ động cúi đầu nhận sai!
Lúc này, lớp phòng ngự trong lòng Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa sụp đổ.
Thật ra lúc biết Kiều Trác Phàm để cô và đứa bé ở lại đồn cảnh sát, Tiếu Bảo Bối rất tức giận, rất tuyệt vọng. Thậm chí, cô còn có suy nghĩ cả đời này sẽ không quay lại với Kiều Trác Phàm nữa.
Nhưng khi người đàn ông này từ bỏ tự tôn, cúi đầu xin lỗi cha trước mặt cô thì tất cả kiên trì trong nháy mắt sụp xuống. Những mảnh vụn kia, từng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất, hoàn toàn thay đổi...
Khóe mắt cô bắt đầu nóng lên, nước mắt lưng tròng.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ có thể cúi đầu, để cho nước mắt không rơi xuống.
Có lẽ Tiếu Bảo Bối nghĩ rằng mình che giấu rất tốt nhưng cô không biết đôi vai cô run rẩy đã tiết lộ tất cả.
Nhìn cô gái nhỏ cúi đầu nhưng hai vai run rẩy, Kiều Trác Phàm liền biết cô đang khóc.
Đáng chết, khi cưới cô anh đã từng thề cả đời này sẽ không để cô rơi nước mắt. Nhưng dường như người chọc cô tức giận, khóc lóc nhiều nhất chính là Kiều Trác Phàm anh...
"Bảo bảo, đừng khóc! Đứa ngốc, là anh sai, em đánh anh, mắng anh là được rồi đừng để ở trong lòng..."
Nhìn dáng vẻ cô khóc thầm, Kiều Trác Phàm chuẩn bị tiến đến phía trước. Ngay lúc anh định bước đến bên cạnh Tiếu Bảo Bối thì có một bàn tay đưa ra ngăn cản anh..
"Kiều tiên sinh, hiện giờ con gái tôi cần nghỉ ngơi!" Cha Tiếu trực tiếp bước lên đứng trước mặt Kiều Trác Phàm.
Điều này lại làm cho Kiều Trác Phàm kinh ngạc thêm lần nữa...
"Cha, cha cho con nới với Bảo Bảo mấy câu đi, cầu xin cha..."
Lúc Kiều Trác Phàm đang xuống nước với cha Tiếu ở trong phòng thì một người nào đó đứng bên ngoài phòng bệnh đã cười đến đau cả bụng rồi.
Người này chính là A Vĩ đến cùng Kiều Trác Phàm.
Người luôn kiêu ngạo như Kiều Trác Phàm, có biết bao nhiêu người muốn gã con gái cho anh nhưng hôm nay anh lại nhún nhường cầu xin trước mặt cha Tiếu.
Chuyện này nếu truyền đi thì không biết có bao nhiêu người sẽ bị dọa sợ?
Dĩ nhiên Kiều Trác Phàm không biết A Vĩ đứng ở ngoài cửa đã nghe lén được nhiều tin tức như vậy. Ai bảo hiệu quả cách âm của phòng bệnh bình thường lại kém như vậy chứ? Kiều Thiếu cũng không có cách nào trách tội A Vĩ anh thiện lương lại ngây thơ, thuần khiết phải không?
"Cha, con..." Kiều Trác Phàm không hề dự đoán được thái độ của cha Tiếu. Không chỉ Tiếu Bảo Bối mà ngay cả cha Tiếu cũng đề phòng anh như vậy.
Lần trước cha Tiếu vào viện chính là do Kiều Trác Phàm anh làm. Vì vậy anh cũng không dám hy vọng lần này đến sẽ được cha Tiếu cho sắc mặt tốt.
"Cha? Cậu ra khỏi đồn cảnh sát một mình, để con gái tôi lại. Kiều tiên sinh, chữ "cha" này tôi không dám nhận!" Có thể nói, đây là lần đầu tiên ông đối xử lạnh nhạt với Kiều Trác Phàm như thế!
Dù ban đầu Kiều Trác Phàm dùng đủ loại uy hiếp để cha Tiếu gả Tiếu Bảo Bối cho anh thì ông cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối đang mang thai nhưng ông vẫn nói những lời sắc bén như thế với Kiều Trác Phàm. Đó không phải vì để lấy lại danh dự mà là Kiều Trác Phàm thật sự đã làm ông tức giận!
Đối với những chuyện khác, cha Tiếu rất nhân từ, dễ tính.
Giống như những năm gần đây, mẹ con Tiếu Vi kéo bè kéo phái ăn không ngồi rồi, gây chuyện ở Tiếu thị nhưng cha Tiếu cũng không trực tiếp trở mặt với họ. Ông là thương nhân, luôn đề cao sự điềm đạm, khôn khéo.
Nhưng cha Tiếu cũng có ranh giới cuối cùng của mình. Ranh giới đó chính là Tiếu Bảo Bối. Chỉ cần tất cả mọi chuyện không liên lụy tới Tiếu Bảo Bối, ông đều có thể bỏ qua. Tuy nhiên sự việc lần này rõ ràng đã chạm vào điểm mấu chốt.
Đối mặt với sự trách móc của cha Tiếu, Kiều Trác Phàm hơi nhíu mày.
Nếu là những người khác, ai dám mắng anh như vậy, Kiều Trác Phàm sẽ hoàn trả không thương tiếc. Hơn nữa, với tính tình của anh, Tiếu thị cũng sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng Kiều Trác Phàm không quên, trước mặt anh là cha của Tiếu Bảo Bối.
Đó là người mà anh sẽ gọi là cha cả đời. Nếu không có ông, sẽ không có Tiếu Bảo Bối...
Anh không thể làm như vậy!
Tầm mắt anh nhanh chóng chuyển từ cha Tiếu sang Tiếu Bảo Bối...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước bởi vì giận dỗi nên dù gặp mặt nhưng anh vẫn chưa nhìn kỹ cô. Bây giờ anh mới phát hiện cô rất gầy.
Vốn dĩ khuôn mặt cô không lớn, hiện tại ngay cả nửa bàn tay anh cũng không bằng. Càng khiến Kiều Trác Phàm đau lòng hơn đó là bộ quần áo bệnh nhân số nhỏ nhất mà cô vẫn mặc rộng thùng thình. Tiếu Bảo Bối như vậy giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi. Ngay cả anh nhìn thấy còn đau lòng huống chi là đấng sinh thành của cô.
Sau khi tĩnh tâm lại, Kiều Trác Phàm đã thu hồi tất cả tức giận, khuôn mặt đầy chân thành nói: "Cha, con biết con sai rồi, có thể tha thứ cho con một lần ta hiểu biết rõ ta sớm lên chuyện là làm không được, nhưng cũng không thể tha thứ ta đây một lần..."
Nhìn cơ thể ốm yếu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm cực kỳ đau lòng.
Anh thật khó tưởng tượng, bộ dạng yếu ớt bây giờ của cô lại mang thêm một sinh mệnh khác ở trong bụng...
Anh quyết tâm sẽ vượt qua cửa ải của cha Tiếu, đích thân chăm sóc cô.
Tất nhiên anh còn muốn để Kiều Trì sang đây kiểm tra xem tại sao cô lại ốm thành như vậy!
Có thể nói hôm nay Kiều Trác Phàm xuống nước thừa nhận mình sai lầm như thế đều vì anh yêu cô...
Chỉ là vào lúc này, Kiều Trác Phàm mới ý thức được hành động trước đây của mình thật ngu ngốc.
Tiếu Bảo Bối cũng được anh cưới hỏi về nhà rồi, anh còn phải rối rắm nhiều như vậy làm gì?
Nếu cô dám có ý định không hay với người khác thì anh nói rõ ràng với cô là tốt rồi! Tại sao lại lãng phí nhiều thời gian, công sức giận dỗi cô như vậy?
"..." Không chỉ cha Tiếu mà ngay cả Tiếu Bảo Bối đang bị cha ngăn ở phía sau cũng có chút kinh ngạc, hôm nay người đàn ông này thế mà lại chủ động cúi đầu nhận sai!
Lúc này, lớp phòng ngự trong lòng Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa sụp đổ.
Thật ra lúc biết Kiều Trác Phàm để cô và đứa bé ở lại đồn cảnh sát, Tiếu Bảo Bối rất tức giận, rất tuyệt vọng. Thậm chí, cô còn có suy nghĩ cả đời này sẽ không quay lại với Kiều Trác Phàm nữa.
Nhưng khi người đàn ông này từ bỏ tự tôn, cúi đầu xin lỗi cha trước mặt cô thì tất cả kiên trì trong nháy mắt sụp xuống. Những mảnh vụn kia, từng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất, hoàn toàn thay đổi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe mắt cô bắt đầu nóng lên, nước mắt lưng tròng.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ có thể cúi đầu, để cho nước mắt không rơi xuống.
Có lẽ Tiếu Bảo Bối nghĩ rằng mình che giấu rất tốt nhưng cô không biết đôi vai cô run rẩy đã tiết lộ tất cả.
Nhìn cô gái nhỏ cúi đầu nhưng hai vai run rẩy, Kiều Trác Phàm liền biết cô đang khóc.
Đáng chết, khi cưới cô anh đã từng thề cả đời này sẽ không để cô rơi nước mắt. Nhưng dường như người chọc cô tức giận, khóc lóc nhiều nhất chính là Kiều Trác Phàm anh...
"Bảo bảo, đừng khóc! Đứa ngốc, là anh sai, em đánh anh, mắng anh là được rồi đừng để ở trong lòng..."
Nhìn dáng vẻ cô khóc thầm, Kiều Trác Phàm chuẩn bị tiến đến phía trước. Ngay lúc anh định bước đến bên cạnh Tiếu Bảo Bối thì có một bàn tay đưa ra ngăn cản anh..
"Kiều tiên sinh, hiện giờ con gái tôi cần nghỉ ngơi!" Cha Tiếu trực tiếp bước lên đứng trước mặt Kiều Trác Phàm.
Điều này lại làm cho Kiều Trác Phàm kinh ngạc thêm lần nữa...
"Cha, cha cho con nới với Bảo Bảo mấy câu đi, cầu xin cha..."
Lúc Kiều Trác Phàm đang xuống nước với cha Tiếu ở trong phòng thì một người nào đó đứng bên ngoài phòng bệnh đã cười đến đau cả bụng rồi.
Người này chính là A Vĩ đến cùng Kiều Trác Phàm.
Người luôn kiêu ngạo như Kiều Trác Phàm, có biết bao nhiêu người muốn gã con gái cho anh nhưng hôm nay anh lại nhún nhường cầu xin trước mặt cha Tiếu.
Chuyện này nếu truyền đi thì không biết có bao nhiêu người sẽ bị dọa sợ?
Dĩ nhiên Kiều Trác Phàm không biết A Vĩ đứng ở ngoài cửa đã nghe lén được nhiều tin tức như vậy. Ai bảo hiệu quả cách âm của phòng bệnh bình thường lại kém như vậy chứ? Kiều Thiếu cũng không có cách nào trách tội A Vĩ anh thiện lương lại ngây thơ, thuần khiết phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro