Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 198-12
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
"Đừng cho là tôi không biết, cô y tá kia khuyên tôi chắc nịch như vậy là do trước đó anh đã ở trước mặt cô ấy nói chúng ta là vợ chồng, đoán
chừng anh còn để cho cô ấy tới khuyên nhủ tôi đi? Tôi không thể không
thừa nhận, một chiêu tình sâu như biển này của anh diễn không tệ!” Khi
nói đến đây, Tiếu Bảo Bối dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ tiếc,
giữa chúng ta đã nhìn quen bộ mặt thật của nhau rồi. Anh diễn những thứ
này có chút dư thừa!"
Những lời này Tiếu Bảo Bối vừa nói ra, Quý Xuyên dùng một loại ánh mắt xa lạ chăm chú nhìn cô.
Trước kia, Quý Xuyên luôn cảm thấy Tiếu Bảo Bối ngây thơ giống như kẻ ngốc vậy. Bị anh ta lừa gạt như vậy mà còn có thể ngu ngốc lựa chọn tin tưởng anh ta. Cho nên đến bây giờ đối với việc Tiếu Bảo Bối trở lại bên cạnh, anh ta vẫn còn có chút tự tin. Nhưng mới khi nãy nghe được một loạt lời nói từ trong miệng Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên ngây ngẩn cả người.
Tiếu Bảo Bối có chỗ nào giống như đần độn? Cô quả thật là nhân tinh (ý nói những người thông suốt, hiểu được người khác)! Mặc dù cô mới tỉnh lại nhưng cũng đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện lúc trước. Trò dối trá khi nãy của anh ta cũng bị cô phơi bày!
Nhưng Quý Xuyên cũng buồn bực, tại sao Tiếu Bảo Bối thông minh như vậy, trước kia lại… Anh ta quả thật rất muốn từ trong miệng Tiếu Bảo Bối biết được đáp án xác thực.
Nhưng hiển nhiên Tiếu Bảo Bối không có tiếp tục nói chuyện cùng anh ta, khoát tay ngăn lại nói: "Hiện tại tôi không muốn gặp anh! Nếu không muốn tiếp tục tự mình chuốc lấy đau khổ, anh vẫn nên sớm đi ra ngoài đi!"
Nhìn kiên quyết trong mắt Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên vốn định mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm lại…
- - đường phân cách - -
"Cục cưng?"
"Cục cưng rời giường rồi sao? Mau tới đây xem xem anh mua cho em cái gì ăn ngon này!"
Kiều Trác Phàm vừa về đến nhà đã khẽ ngâm nga đi đến cầu thang.
Thật ra nếu đổi thành trước kia, thời gian này cũng không sai biệt lắm là lúc Tiếu Bảo Bối sắp đi làm.
Bình thường vào lúc này, Kiều Trác Phàm đều tự mình chăm sóc Tiếu Bảo Bối tắm rửa dùng cơm.
Chỉ là Kiều Trác Phàm cả đêm không về nên chỉ có thể trước khi về nhà vội vội vàng vàng mua bữa ăn sáng ở tiệm ăn gần đó.
Thế nhưng anh đã gọi hướng cầu thang một lúc lâu, bên trên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ còn chưa thức dậy sao, heo nhỏ lười này!" Khi nói đến đây, môi Kiều Trác Phàm lại không nhịn được khẽ cong lên.
Vừa nói anh vừa cầm nắp đậy lên thức ăn nóng hổi, sau đó sải bước đi lên tầng.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ với Tiếu bảo bối những món ăn nóng hổi, khi đến phòng ngủ lại phát hiện cửa phòng đã mở rộng.
Mà trong phòng ngủ, ngay cả một bóng người cũng không có!
"Cục cưng?" Kiều Trác Phàm có chút không tin vào những gì mình thấy, đi tới nhìn không nói còn trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh trong phòng. Nhưng trong đó cũng trống hoắc. Lo lắng bắt đầu nhanh chóng lan tràn trong lòng Kiều Trác Phàm.
Anh lục soát từng ngóc ngách trong phòng ngủ, đến cả chăn đệm đã được gấp tốt cũng không buông tha. Mãi đến khi xốc hết cả phòng ngủ, Kiều Trác Phàm mới tin tưởng Tiếu Bảo Bối không ở trong phòng. Mà lúc này, lực chú ý của anh rơi vào chiếc áo bra màu hồng nhạt lộ ra từ đống chăn đêm đã gấp ngay ngắn kia! Đó là sau khi Tiếu Bảo Bối mang thai, Kiều Trác Phàm cố ý mua cho cô. Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây toàn bộ việc thay giặt quần áo của Tiếu Bảo Bối, đều do anh tự mình chuẩn bị tốt cho cô.
Mà Kiều Trác Phàm vẫn nhớ rõ, tối qua chiếc bra anh chuẩn bị cho Tiếu Bảo Bối chính là cái này. Mỗi ngày anh về nhà ngủ đều sẽ để cô nhóc kia cởi cái thứ này ra. Một mặt vì thân thể của cô khỏe mạnh, mặt khác là xuất phát từ lòng riêng, hi vọng nhân cơ hội ăn chút đậu hủ. Chỉ là tối khi đi ngủ, đều là Kiều Trác Phàm anh tự mình giúp cô lấy thứ này xuống. Nếu là anh không ở nhà, cô nhóc này hoàn toàn lười đi giày vò mấy điều này.
Nhưng hiện tại, thứ này ở đây nhưng không thấy Tiếu Bảo Bối! Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A Vĩ, cục cưng không ở nhà! Nhanh chóng để Tiểu Chí hack vào tất cả camera theo dõi xung quanh đây, xem xem cô ấy đi nơi nào!"
Kiều Trác Phàm không nghĩ ra đáp án mình muốn, lập tức gọi điện thoại cho A Vĩ. Sau đó, chính anh cũng không dám nghĩ nhiều, trực tiếp cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài. Có thể nói, với Kiều Trác Phàm sống đến nhiều tuổi như vậy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên gấp gáp như vậy.
Hiện tại cô nhóc này còn mang thai. Gần đây chỉ cần dậy sớm một chút, cô đều sẽ ghé vào bồn rửa tay ói không ngừng! Có vài lần, cô nôn nghén đến đi đường cũng không xong, cần anh ở phía sau để dựa vào… Nhưng ngày hôm nay sáng sớm như vậy cô đã dậy, rốt cuộc là đi đâu chứ? Còn nữa, hiện tại cô ra sao đây?
Kiều Trác Phàm vừa suy nghĩ vừa tăng tốc độ xe đến cảnh giới mới.
Thế nhưng khi Kiều Trác Phàm vô cùng lo lắng, không có mục đích tìm kiếm ở trên đường bóng dáng của cô gái nào đó thì anh lại nhận được tin tức từ chỗ A Vĩ như này: Tiếu Bảo Bối đã về!
Đáp án này khiến Kiều Trác Phàm đã rời nhà cả một khoảng cách giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Nhưng lý trí của anh vẫn rất nhanh chiến thắng tất cả.
Sau khi nhanh chóng đánh tay lái, anh vội vã chạy về.
Sau khi liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng anh cũng vững vàng dừng xe trước cửa nhà.
Sau khi mở cửa xe, anh nhanh chóng nhảy xuống, bước nhanh vào trong.
Lúc này, A Vĩ được Kiều Trác Phàm dặn dò ở nhà chờ đang canh giữ cạnh cửa.
Thấy Kiều Trác Phàm đi vào, anh nhanh chóng liếc nhìn cho Kiều Trác Phàm một cái ánh mắt: tiểu tổ tông ở trên tầng!
"Cô ấy không sao chứ!" Kiều Trác Phàm theo ánh mắt của A Vĩ, tầm mắt rơi xuống cầu thang.
"Hình như không có việc gì!" Chỉ là sắc mặt có chút trắng. . . Nhưng mà lời nói đằng sau, A Vĩ không dám nói rõ. Những chuyện này vẫn nên để vợ chồng son bọn họ tự mình giải quyết tốt. Người ngoài như bọn họ đi tham gia, vậy thành cái gì?
"Tôi đi lên nhìn một chút!" Kiều Trác Phàm vừa dứt lời, vị trí bên cạnh A Vĩ đã trống không.
- - đường phân cách - -
"Cục cưng, sáng sớm em đã đi đâu vậy?" Kiều Trác Phàm vừa lên tầng liền theo thói quen đẩy cửa phòng ngủ.
Nhưng mà người A Vĩ vừa mới nói ở trên tầng hoàn toàn không xuất hiện.
Phòng ngủ của bọn họ vẫn còn duy trì dấu vết khi nãy Kiều Trác Phàm điên cuồng lục tung. Nhất là chăn đệm của đều bị anh làm cho rơi trên mặt đất. Gối đầu, cũng rớt một cái.
Nếu là trước kia, Tiếu Bảo Bối vừa trở về nhìn thấy cảnh này sẽ phải phát chút tính tình với anh mới đúng!
"Cục cưng?" Tầm mắt Kiều Trác Phàm lại lần nữa quét qua phòng ngủ, vẫn không phát hiện bóng dáng Tiếu Bảo Bối như cũ.
Thế nhưng ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động. Kiều Trác Phàm bước nhanh ra ngoài, tìm kiếm phương hướng phát ra tiếng động khi nãy. Sau khi tiến lên vài bước, Kiều Trác Phàm dừng chân ngay trước căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của bọn họ.
Căn phòng này, thật ra chính là căn phòng mà ngày trước sau khi Tiếu Bảo Bối gả cho anh nhưng không chịu cùng giường với anh nên đã sửa sang lại cho cô. Nhưng căn phòng này kể từ sau khi hai người bọn họ hòa hảo hơn vẫn chưa từng dùng lại. Nhất là quần áo ngày trước Tiếu Bảo Bối để ở đây cũng đều bị anh thu lại treo trong ngăn tủ chỗ phòng ngủ. Nhưng Kiều Trác Phàm dám khẳng định, tiếng động khi nãy chắc chắn là truyền ra từ căn phòng này!
Chẳng lẽ, hiện tại Tiếu Bảo Bối đang ở trong căn phòng này?
Nghĩ đến điều này, Kiều Trác Phàm nhanh chóng đẩy cửa ra. Như anh dự đoán, bóng dáng anh tâm tâm niệm niệm đang ở trong căn phòng này.
Nhưng mà ai tới nói cho Kiều Trác Phàm, hiện tại đến cùng là Tiếu Bảo Bối đang làm gì? Khi Kiều Trác Phàm vào cửa, anh nhìn thấy trên tay Tiếu Bảo Bối đang cầm hai bộ quần áo nhét vào ngăn kéo trong tủ.
"Cục cưng, đi mua quần áo sao? Tại sao không để trong phòng ngủ chính mà lại để chỗ này?" Tiếu Bảo Bối xuất hiện trong phòng này, trong lòng Kiều Trác Phàm có vô số nghi hoặc. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô, tất cả nghi hoặc trong anh đều hóa thành nhu tình (tình cảm nhẹ nhàng) trên mặt.
"Không có! Chỉ là em cảm thấy gần đây chúng ta ngủ ở cùng nhau thật sự không tiện! Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ quay lại ở trong phòng này!" Tiếu Bảo Bối nói xong, lại túm ra một tấm ga mỏng từ trong ngăn kéo, hẳn là muốn thay ga…
Nhưng Kiều Trác Phàm nghe như vậy lại không vui!
"Cục cưng, có gì không thuận tiện chứ?" Kiều Trác Phàm giống như đầy bụng nghi vấn.
"Chính là có chút không thuận tiện! Đúng rồi, anh giúp em cầm một góc ga giường, thay cái này đi!” Tiếu Bảo Bối nói xong đã bắt đầu bận rộn thay ga trải giường.
Thế nhưng ngay lúc cô định tự mình lấy ra ga giường, Kiều Trác Phàm đột nhiên kéo tay cô lại, kéo cô đến trước mặt anh.
Động tác mạnh như vậy khiến đầu óc Tiếu Bảo Bối có chút hỗn loạn.
Thật ra khi nãy sau khi cô tiếp nước xong rồi mới từ trong bệnh viện ra ngoài. Vốn bác sĩ khuyên cô ở trong bệnh viện nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nhưng dưới sự kiên trì của cô, bác sĩ chỉ có thể để cô rời đi.
Về phần Quý Xuyên, đưa ra ngoài bệnh viện, anh ta vẫn luôn yên lặng đi đằng sau cô. Đến cả khi cô lên xe taxi, anh ta đều một mực cẩn thận dõi theo ở trong góc cách đó không xa. Hành động như vậy không biết còn tưởng rằng anh ta là nam chính thâm tình trong phim thần tượng. Chỉ tiếc dù cho hiện tại Quý Xuyên giả vờ ra sao, Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không tin tưởng anh. Coi như anh ta có biểu hiện tốt hơn nữa, Tiếu Bảo Bối đều lo lắng có phải anh ta sẽ nhân lúc chính mình không chú ý mà chọc một đao sau lưng cô, lấy mạng cô cùng đứa bé.
Đối với Kiều Trác Phàm, mặc dù trong lòng cô có vô số bất mãn nhưng tóm lại ở trong biệt thự này đối với cô và đứa bé mới là an toàn nhất. Cho nên, coi như tức giận với KiềuTrác Phàm thì cô vẫn quay trở lại.
"Cục cưng, nói rõ ràng! Nói cho anh biết em làm sao?" So với Tiếu Bảo Bối mệt mỏi, Kiều Trác Phàm lại nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân khiến Tiếu Bảo Bối khác thường hôm nay. Mắt thấy cô muốn được “chăm sóc đặc biệt” (*) trong phòng này, Kiều Trác Phàm không vội mới là lạ!
(*) Nguyên văn từ này là “khai tiểu táo”
Ý nghĩa: Vốn để chỉ việc được sắp xếp thức ăn với chất lượng tốt hơn so với những người khác trong tập thể, cũng để so sánh việc được nhận đãi ngộ hoặc điều kiện vượt trội hơn.
Gần nghĩa với từ: ưu đãi, tiếp đón ân cần, đãi ngộ tốt
"Em không cảm thấy có cái gì phải nói!" Trong lúc choáng váng, cô tức giận hất tay Kiều Trác Phàm ra.
Tối qua bởi vì lo lắng anh mà suốt đêm cũng không ngủ ngon, đến bây giờ anh nhảy tưng tưng xuất hiện trước mặt mình, mà cô lại mới vừa truyền nước trong bệnh viện ra…
Nhìn dáng vẻ anh ầm ĩ với cô, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy đầu bỗng nhiên đau nhức.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân vẫn nên tìm một chỗ yên ắng nằm một chút thì tốt hơn! Nhìn chiếc chăn bị anh ném xuống đất, cô nửa ngồi xuống nhặt lên rồi sau đó ôm cái chăn kìa bò lên giường. Xong xuôi, cô nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Trác Phàm một cái liền trực tiếp đang đắp chăn nằm xuống. Cả quá trình cô đều đưa lưng về phía anh.
Lúc nãy khi đi ra từ bệnh viện, cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Nhưng bởi vì Quý Xuyên vẫn luôn đi theo đằng sau nên dù thế nào cô cũng không muốn khiến bản thân lại té xỉu trước mặt anh ta lần nữa. Dựa vào chút tự ái cuối cùng cô mới kiên trì được tới bây giờ. Hiện tại, về lại căn phòng quen thuộc này, cô cảm giác cả người như bị treo lên. Nếu không nghỉ ngơi, cô lo lắng đứa bé trong bụng sẽ chịu không nổi. . .
Đoán chừng Kiều Trác Phàm còn không biết, mới vừa rồi sinh linh nhỏ trong bụng cô suýt nữa không còn. Đến hiện tại, Tiếu Bảo Bối nghĩ lại mà phát run.
"Cục cưng…” Thấy cô đã trèo lên giường, Kiều Trác Phàm rất nhanh cũng cởi ra áo khoác trên người, chui vào theo.
"Kiều Trác Phàm, em xin anh yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi được không?" Cảm nhận được đôi tay vòng quanh eo cô, còn có cơ thể ấm áp dán đằng sau lưng, cô không đẩy anh nhưng cũng không để ý đến, chỉ nói một câu này
"Được, anh liền ở bên cạnh trông em!" Nói xong lời này, ngay cả hô hấp của Kiều Trác Phàm cũng có vẻ cẩn thận hơn.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lúc này đang cẩn thận canh giữ bên cạnh Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết, nửa giờ trước có một tin nhắn điện thoại gửi đến di động của Tiếu Bảo Bối. Chính vì tin nhắn này khiến cho Tiếu Bảo Bối vốn lo lắng cho an nguy của anh, nổi giận!
Những lời này Tiếu Bảo Bối vừa nói ra, Quý Xuyên dùng một loại ánh mắt xa lạ chăm chú nhìn cô.
Trước kia, Quý Xuyên luôn cảm thấy Tiếu Bảo Bối ngây thơ giống như kẻ ngốc vậy. Bị anh ta lừa gạt như vậy mà còn có thể ngu ngốc lựa chọn tin tưởng anh ta. Cho nên đến bây giờ đối với việc Tiếu Bảo Bối trở lại bên cạnh, anh ta vẫn còn có chút tự tin. Nhưng mới khi nãy nghe được một loạt lời nói từ trong miệng Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên ngây ngẩn cả người.
Tiếu Bảo Bối có chỗ nào giống như đần độn? Cô quả thật là nhân tinh (ý nói những người thông suốt, hiểu được người khác)! Mặc dù cô mới tỉnh lại nhưng cũng đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện lúc trước. Trò dối trá khi nãy của anh ta cũng bị cô phơi bày!
Nhưng Quý Xuyên cũng buồn bực, tại sao Tiếu Bảo Bối thông minh như vậy, trước kia lại… Anh ta quả thật rất muốn từ trong miệng Tiếu Bảo Bối biết được đáp án xác thực.
Nhưng hiển nhiên Tiếu Bảo Bối không có tiếp tục nói chuyện cùng anh ta, khoát tay ngăn lại nói: "Hiện tại tôi không muốn gặp anh! Nếu không muốn tiếp tục tự mình chuốc lấy đau khổ, anh vẫn nên sớm đi ra ngoài đi!"
Nhìn kiên quyết trong mắt Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên vốn định mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm lại…
- - đường phân cách - -
"Cục cưng?"
"Cục cưng rời giường rồi sao? Mau tới đây xem xem anh mua cho em cái gì ăn ngon này!"
Kiều Trác Phàm vừa về đến nhà đã khẽ ngâm nga đi đến cầu thang.
Thật ra nếu đổi thành trước kia, thời gian này cũng không sai biệt lắm là lúc Tiếu Bảo Bối sắp đi làm.
Bình thường vào lúc này, Kiều Trác Phàm đều tự mình chăm sóc Tiếu Bảo Bối tắm rửa dùng cơm.
Chỉ là Kiều Trác Phàm cả đêm không về nên chỉ có thể trước khi về nhà vội vội vàng vàng mua bữa ăn sáng ở tiệm ăn gần đó.
Thế nhưng anh đã gọi hướng cầu thang một lúc lâu, bên trên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ còn chưa thức dậy sao, heo nhỏ lười này!" Khi nói đến đây, môi Kiều Trác Phàm lại không nhịn được khẽ cong lên.
Vừa nói anh vừa cầm nắp đậy lên thức ăn nóng hổi, sau đó sải bước đi lên tầng.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ với Tiếu bảo bối những món ăn nóng hổi, khi đến phòng ngủ lại phát hiện cửa phòng đã mở rộng.
Mà trong phòng ngủ, ngay cả một bóng người cũng không có!
"Cục cưng?" Kiều Trác Phàm có chút không tin vào những gì mình thấy, đi tới nhìn không nói còn trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh trong phòng. Nhưng trong đó cũng trống hoắc. Lo lắng bắt đầu nhanh chóng lan tràn trong lòng Kiều Trác Phàm.
Anh lục soát từng ngóc ngách trong phòng ngủ, đến cả chăn đệm đã được gấp tốt cũng không buông tha. Mãi đến khi xốc hết cả phòng ngủ, Kiều Trác Phàm mới tin tưởng Tiếu Bảo Bối không ở trong phòng. Mà lúc này, lực chú ý của anh rơi vào chiếc áo bra màu hồng nhạt lộ ra từ đống chăn đêm đã gấp ngay ngắn kia! Đó là sau khi Tiếu Bảo Bối mang thai, Kiều Trác Phàm cố ý mua cho cô. Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây toàn bộ việc thay giặt quần áo của Tiếu Bảo Bối, đều do anh tự mình chuẩn bị tốt cho cô.
Mà Kiều Trác Phàm vẫn nhớ rõ, tối qua chiếc bra anh chuẩn bị cho Tiếu Bảo Bối chính là cái này. Mỗi ngày anh về nhà ngủ đều sẽ để cô nhóc kia cởi cái thứ này ra. Một mặt vì thân thể của cô khỏe mạnh, mặt khác là xuất phát từ lòng riêng, hi vọng nhân cơ hội ăn chút đậu hủ. Chỉ là tối khi đi ngủ, đều là Kiều Trác Phàm anh tự mình giúp cô lấy thứ này xuống. Nếu là anh không ở nhà, cô nhóc này hoàn toàn lười đi giày vò mấy điều này.
Nhưng hiện tại, thứ này ở đây nhưng không thấy Tiếu Bảo Bối! Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A Vĩ, cục cưng không ở nhà! Nhanh chóng để Tiểu Chí hack vào tất cả camera theo dõi xung quanh đây, xem xem cô ấy đi nơi nào!"
Kiều Trác Phàm không nghĩ ra đáp án mình muốn, lập tức gọi điện thoại cho A Vĩ. Sau đó, chính anh cũng không dám nghĩ nhiều, trực tiếp cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài. Có thể nói, với Kiều Trác Phàm sống đến nhiều tuổi như vậy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên gấp gáp như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại cô nhóc này còn mang thai. Gần đây chỉ cần dậy sớm một chút, cô đều sẽ ghé vào bồn rửa tay ói không ngừng! Có vài lần, cô nôn nghén đến đi đường cũng không xong, cần anh ở phía sau để dựa vào… Nhưng ngày hôm nay sáng sớm như vậy cô đã dậy, rốt cuộc là đi đâu chứ? Còn nữa, hiện tại cô ra sao đây?
Kiều Trác Phàm vừa suy nghĩ vừa tăng tốc độ xe đến cảnh giới mới.
Thế nhưng khi Kiều Trác Phàm vô cùng lo lắng, không có mục đích tìm kiếm ở trên đường bóng dáng của cô gái nào đó thì anh lại nhận được tin tức từ chỗ A Vĩ như này: Tiếu Bảo Bối đã về!
Đáp án này khiến Kiều Trác Phàm đã rời nhà cả một khoảng cách giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Nhưng lý trí của anh vẫn rất nhanh chiến thắng tất cả.
Sau khi nhanh chóng đánh tay lái, anh vội vã chạy về.
Sau khi liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng anh cũng vững vàng dừng xe trước cửa nhà.
Sau khi mở cửa xe, anh nhanh chóng nhảy xuống, bước nhanh vào trong.
Lúc này, A Vĩ được Kiều Trác Phàm dặn dò ở nhà chờ đang canh giữ cạnh cửa.
Thấy Kiều Trác Phàm đi vào, anh nhanh chóng liếc nhìn cho Kiều Trác Phàm một cái ánh mắt: tiểu tổ tông ở trên tầng!
"Cô ấy không sao chứ!" Kiều Trác Phàm theo ánh mắt của A Vĩ, tầm mắt rơi xuống cầu thang.
"Hình như không có việc gì!" Chỉ là sắc mặt có chút trắng. . . Nhưng mà lời nói đằng sau, A Vĩ không dám nói rõ. Những chuyện này vẫn nên để vợ chồng son bọn họ tự mình giải quyết tốt. Người ngoài như bọn họ đi tham gia, vậy thành cái gì?
"Tôi đi lên nhìn một chút!" Kiều Trác Phàm vừa dứt lời, vị trí bên cạnh A Vĩ đã trống không.
- - đường phân cách - -
"Cục cưng, sáng sớm em đã đi đâu vậy?" Kiều Trác Phàm vừa lên tầng liền theo thói quen đẩy cửa phòng ngủ.
Nhưng mà người A Vĩ vừa mới nói ở trên tầng hoàn toàn không xuất hiện.
Phòng ngủ của bọn họ vẫn còn duy trì dấu vết khi nãy Kiều Trác Phàm điên cuồng lục tung. Nhất là chăn đệm của đều bị anh làm cho rơi trên mặt đất. Gối đầu, cũng rớt một cái.
Nếu là trước kia, Tiếu Bảo Bối vừa trở về nhìn thấy cảnh này sẽ phải phát chút tính tình với anh mới đúng!
"Cục cưng?" Tầm mắt Kiều Trác Phàm lại lần nữa quét qua phòng ngủ, vẫn không phát hiện bóng dáng Tiếu Bảo Bối như cũ.
Thế nhưng ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động. Kiều Trác Phàm bước nhanh ra ngoài, tìm kiếm phương hướng phát ra tiếng động khi nãy. Sau khi tiến lên vài bước, Kiều Trác Phàm dừng chân ngay trước căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của bọn họ.
Căn phòng này, thật ra chính là căn phòng mà ngày trước sau khi Tiếu Bảo Bối gả cho anh nhưng không chịu cùng giường với anh nên đã sửa sang lại cho cô. Nhưng căn phòng này kể từ sau khi hai người bọn họ hòa hảo hơn vẫn chưa từng dùng lại. Nhất là quần áo ngày trước Tiếu Bảo Bối để ở đây cũng đều bị anh thu lại treo trong ngăn tủ chỗ phòng ngủ. Nhưng Kiều Trác Phàm dám khẳng định, tiếng động khi nãy chắc chắn là truyền ra từ căn phòng này!
Chẳng lẽ, hiện tại Tiếu Bảo Bối đang ở trong căn phòng này?
Nghĩ đến điều này, Kiều Trác Phàm nhanh chóng đẩy cửa ra. Như anh dự đoán, bóng dáng anh tâm tâm niệm niệm đang ở trong căn phòng này.
Nhưng mà ai tới nói cho Kiều Trác Phàm, hiện tại đến cùng là Tiếu Bảo Bối đang làm gì? Khi Kiều Trác Phàm vào cửa, anh nhìn thấy trên tay Tiếu Bảo Bối đang cầm hai bộ quần áo nhét vào ngăn kéo trong tủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cục cưng, đi mua quần áo sao? Tại sao không để trong phòng ngủ chính mà lại để chỗ này?" Tiếu Bảo Bối xuất hiện trong phòng này, trong lòng Kiều Trác Phàm có vô số nghi hoặc. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô, tất cả nghi hoặc trong anh đều hóa thành nhu tình (tình cảm nhẹ nhàng) trên mặt.
"Không có! Chỉ là em cảm thấy gần đây chúng ta ngủ ở cùng nhau thật sự không tiện! Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ quay lại ở trong phòng này!" Tiếu Bảo Bối nói xong, lại túm ra một tấm ga mỏng từ trong ngăn kéo, hẳn là muốn thay ga…
Nhưng Kiều Trác Phàm nghe như vậy lại không vui!
"Cục cưng, có gì không thuận tiện chứ?" Kiều Trác Phàm giống như đầy bụng nghi vấn.
"Chính là có chút không thuận tiện! Đúng rồi, anh giúp em cầm một góc ga giường, thay cái này đi!” Tiếu Bảo Bối nói xong đã bắt đầu bận rộn thay ga trải giường.
Thế nhưng ngay lúc cô định tự mình lấy ra ga giường, Kiều Trác Phàm đột nhiên kéo tay cô lại, kéo cô đến trước mặt anh.
Động tác mạnh như vậy khiến đầu óc Tiếu Bảo Bối có chút hỗn loạn.
Thật ra khi nãy sau khi cô tiếp nước xong rồi mới từ trong bệnh viện ra ngoài. Vốn bác sĩ khuyên cô ở trong bệnh viện nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nhưng dưới sự kiên trì của cô, bác sĩ chỉ có thể để cô rời đi.
Về phần Quý Xuyên, đưa ra ngoài bệnh viện, anh ta vẫn luôn yên lặng đi đằng sau cô. Đến cả khi cô lên xe taxi, anh ta đều một mực cẩn thận dõi theo ở trong góc cách đó không xa. Hành động như vậy không biết còn tưởng rằng anh ta là nam chính thâm tình trong phim thần tượng. Chỉ tiếc dù cho hiện tại Quý Xuyên giả vờ ra sao, Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không tin tưởng anh. Coi như anh ta có biểu hiện tốt hơn nữa, Tiếu Bảo Bối đều lo lắng có phải anh ta sẽ nhân lúc chính mình không chú ý mà chọc một đao sau lưng cô, lấy mạng cô cùng đứa bé.
Đối với Kiều Trác Phàm, mặc dù trong lòng cô có vô số bất mãn nhưng tóm lại ở trong biệt thự này đối với cô và đứa bé mới là an toàn nhất. Cho nên, coi như tức giận với KiềuTrác Phàm thì cô vẫn quay trở lại.
"Cục cưng, nói rõ ràng! Nói cho anh biết em làm sao?" So với Tiếu Bảo Bối mệt mỏi, Kiều Trác Phàm lại nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân khiến Tiếu Bảo Bối khác thường hôm nay. Mắt thấy cô muốn được “chăm sóc đặc biệt” (*) trong phòng này, Kiều Trác Phàm không vội mới là lạ!
(*) Nguyên văn từ này là “khai tiểu táo”
Ý nghĩa: Vốn để chỉ việc được sắp xếp thức ăn với chất lượng tốt hơn so với những người khác trong tập thể, cũng để so sánh việc được nhận đãi ngộ hoặc điều kiện vượt trội hơn.
Gần nghĩa với từ: ưu đãi, tiếp đón ân cần, đãi ngộ tốt
"Em không cảm thấy có cái gì phải nói!" Trong lúc choáng váng, cô tức giận hất tay Kiều Trác Phàm ra.
Tối qua bởi vì lo lắng anh mà suốt đêm cũng không ngủ ngon, đến bây giờ anh nhảy tưng tưng xuất hiện trước mặt mình, mà cô lại mới vừa truyền nước trong bệnh viện ra…
Nhìn dáng vẻ anh ầm ĩ với cô, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy đầu bỗng nhiên đau nhức.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân vẫn nên tìm một chỗ yên ắng nằm một chút thì tốt hơn! Nhìn chiếc chăn bị anh ném xuống đất, cô nửa ngồi xuống nhặt lên rồi sau đó ôm cái chăn kìa bò lên giường. Xong xuôi, cô nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Trác Phàm một cái liền trực tiếp đang đắp chăn nằm xuống. Cả quá trình cô đều đưa lưng về phía anh.
Lúc nãy khi đi ra từ bệnh viện, cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Nhưng bởi vì Quý Xuyên vẫn luôn đi theo đằng sau nên dù thế nào cô cũng không muốn khiến bản thân lại té xỉu trước mặt anh ta lần nữa. Dựa vào chút tự ái cuối cùng cô mới kiên trì được tới bây giờ. Hiện tại, về lại căn phòng quen thuộc này, cô cảm giác cả người như bị treo lên. Nếu không nghỉ ngơi, cô lo lắng đứa bé trong bụng sẽ chịu không nổi. . .
Đoán chừng Kiều Trác Phàm còn không biết, mới vừa rồi sinh linh nhỏ trong bụng cô suýt nữa không còn. Đến hiện tại, Tiếu Bảo Bối nghĩ lại mà phát run.
"Cục cưng…” Thấy cô đã trèo lên giường, Kiều Trác Phàm rất nhanh cũng cởi ra áo khoác trên người, chui vào theo.
"Kiều Trác Phàm, em xin anh yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi được không?" Cảm nhận được đôi tay vòng quanh eo cô, còn có cơ thể ấm áp dán đằng sau lưng, cô không đẩy anh nhưng cũng không để ý đến, chỉ nói một câu này
"Được, anh liền ở bên cạnh trông em!" Nói xong lời này, ngay cả hô hấp của Kiều Trác Phàm cũng có vẻ cẩn thận hơn.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lúc này đang cẩn thận canh giữ bên cạnh Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết, nửa giờ trước có một tin nhắn điện thoại gửi đến di động của Tiếu Bảo Bối. Chính vì tin nhắn này khiến cho Tiếu Bảo Bối vốn lo lắng cho an nguy của anh, nổi giận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro