Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 94.3
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Phải biết là ở trong
thành phố A này, Duật Tiểu Gia muốn tìm ra một người, quả thực là dễ như trở bàn tay! Không nói tới mối quan hệ của cha anh ta và mẹ anh ta, chỉ bằng con đường mà anh ta đã từng mò mẫm, ai cũng không dám làm trái ý
của anh ta. Thế nhưng với Kiều Trác Phàm, Duật Tiểu Gia lại không nói
chính xác được.
Cho nên tìm khắp nơi hơn nửa ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Phạm Manh Manh, mà cấp dưới còn báo lại người này có quan hệ không bình thường với Kiều Trác Phàm, nên Duật Tiểu Gia đã tìm tới cửa.
“Manh Manh đã làm gì Anna vậy?” Nghe được lời này, Kiều Trác Phàm mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hôm qua anh chỉ cho là mình đã mượn đao giết người thành công, lúc ấy Tiếu Bảo Bối có chút sốt cao, cho nên cũng không thể nào để ý được nhiều như vậy.
Ngày hôm đó, Kiều Trác Phàm chỉ đơn giản là cảm thấy tức giận khi Tiếu Bảo Bối bị làm cho khóc, nên muốn dạy dỗ Phạm Manh Manh một chút mà thôi.
Sau đó, anh còn định tìm cô ta trở về. Phải biết là mối quan hệ của Phạm Manh Manh và mẹ của anh cũng không phải là tốt bình thường. Trong trang viên của nhà họ Kiều, cũng chỉ có một đứa nhỏ là Kiều Trác Phàm. Mà tính Kiều Trác Phàm trời sinh đã không thích thân thiết với những đứa bé khác. Bởi vậy nên ở gần trang viên nhà họ Kiều có thêm một cô gái nhỏ, hơn nữa cô gái này lại rất biết cách làm cho mẹ anh vui vẻ, cho nên mẹ Kiều tất nhiên sẽ vô cùng thân thiết với cô bé kia. Thậm chí, trước đã có nhiều lần mẹ anh còn muốn nhận Phạm Manh Manh làm con gái nuôi. Nhưng mà điều này không được mấy ông cụ trong nhà bọn họ đồng ý mà thôi.
Lúc này đây, Kiều Trác Phàm chỉ xuất phát từ lòng riêng, muốn dạy cho cô ta một bài học. Nhưng nếu như cô ta thực sự khiến cho tay của Anna bị thương, thì sẽ không phải chỉ là dạy dỗ một bài học không thôi, mà có thể sẽ bị ném ra khỏi tập đoàn Đế Phàm để dùng các loại hình phạt bí mật.
Không nói đến cửa ải không dễ chịu của Lăng Nhị Gia, riêng Duật Tiểu Gia bây giờ, Kiều Trác Phàm biết là cũng không dễ dàng gì rồi. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Kiều, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu muốn vì mẹ cậu mà giấu cô ta đi, đến một ngày nào đó bị tôi tìm được thì sẽ hoàn trả lại cho cô ta còn thậm tệ hơn!” Lúc Duật Tiểu Gia nói lời này, vẫn mang theo nụ cười.
Nhưng Kiều Trác Phàm hiểu rõ Duật Tiểu Gia, người như vậy càng cười tươi, thì cũng có nghĩa là người khác càng gặp xúi quẩy. Tính tình của Đàm Duật mặc dù tốt, nhưng mà không được chạm tới ranh giới cuối cùng kia. Mà Anna chính là ranh giới của cuối cùng của cậu ta.
Chỉ cần ai dám làm cô bị thương, cho dù Đàm Duật có cược cả tính mạng, cũng sẽ lấy lại công đạo giúp cô.
Cũng chính bởi vì biết chuyện này, nên Kiều Trác Phàm mới ý thức được lúc này Đàm Duật không phải là đang nói đùa anh.
Cho nên anh vội vàng nghiêm mặt nói: “Duật, tôi không có giấu cô ta!”
Nếu như là ở nước ngoài, thế lực của Kiều Trác Phàm có thể tốt hơn Đàm Duật. Nhưng mà bây giờ đang ở trong nước, lại còn ở thành phố A này nữa, chính là nơi là Đàm Duật sinh sống!
Nếu như thật sự khiến cho anh ta tìm được manh mối nào đó, anh ta nhất định sẽ xé Phạm Manh Manh ra, mà Kiều Trác Phàm giấu cô ta đi cũng sẽ không bỏ qua.
Mặc dù bọn họ là anh em, nhưng mà vì phụ nữ . . .
Đúng vậy, chỉ cần là vì Anna, lúc này Đàm Duật cũng sẽ không nói tới tình nghĩa anh em!
“Không giấu cô ta? Vậy tại sao tôi phái người ra ngoại thành tìm nguyên một ngày, cũng không có bất kỳ manh mối nào?” Trước mắt, thành phố bên cạnh cùng với những khu vực gần thành phố này đều đã bị Duật Tiểu Gia bày thiên la địa võng.
Chỉ cần có tin tức liên quan tới Phạm Manh Manh, thì ngay lập tức sẽ truyền đạt tới tai của anh ta. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Nhưng mà đã hơn nửa ngày rồi, không ai tìm tới Phạm Manh Manh. Đây cũng chính là muốn nói, có người đã đem giấu Phạm Manh Manh đi!
Mà Duật Tiểu Gia cảm thấy nghi ngờ nhất, chính là Kiều Trác Phàm. Ai bảo cậu ta chính là ‘thanh mai trúc mã’ của Phạm Manh Manh?
“Tôi cũng đang tìm cô ta! Bắt đầu từ sáng tới giờ, tôi đã kêu A Vĩ tới chỗ ném cô ta ngày hôm qua để tìm, nhưng mà một ngày trôi qua rồi vẫn không có chút bóng dáng nào!” Sau khi Kiều Trác Phàm nói lời này xong, hình như là ý thức được cái gì.
Đột nhiên, anh thoáng nhíu mày, nhìn về phía Đàm Duật: “Đúng rồi, hôm nay cậu có nhìn thấy Khuynh không?”
“Khuynh?” Nghe thấy Kiều Trác Phàm nhắc tới em trai của mình là Đàm Khuynh, Đàm Duật cũng vô ý thức nhíu lông mày lại . . .
- - Đường phân cách - -
Mà trong khi tại văn phòng trong cao ốc của tập đoàn Đế Phàm có hai người đàn ông đang vội vàng đi tìm Phạm Manh Manh, thì lúc này Phạm Manh Manh đang bận rộn . . .
“Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi . . .”
“Thực sự xin lỗi, tôi không nên tổn thương cô, tôi . . .”
“Bốp . . .” điễnn dàn nên quýndon. Phạm Manh Manh đang cầm một tờ giấy trắng đọc mấy câu được viết sẵn cho cô ta, thì trên đầu của cô ta lại bị gõ một cái.
Sợi tóc mềm mại đen nhánh, cũng bị đánh bay lên. Đừng tưởng đó chỉ là một cuốn báo cuộn lại thì đánh sẽ không đau. Bạn phải nhìn xem, người cầm tờ báo này là người như thế nào!
Người đàn ông này đưa cô ta tới từ hôm qua. Chỉ cần cô ta đọc sai hoặc là dừng lại, hoặc là quỳ điều khiển từ xa không tốt, kênh truyền hình bị đổi thì sẽ đập một cái thật mạnh như vậy.
Có đôi khi, sức lực kia lớn tới mức Phạm Manh Manh cảm thấy sau gáy của mình ong ong. Nhưng mà vì không muốn chọc giận người đàn ông này, nên cô ta chỉ có thể làm theo lời của anh ta.
Nhưng mà làm như vậy rồi vẫn còn chưa hết, chưa xong được.
Đầu tiên là không ngừng kêu cô ta nói ‘thực sự xin lỗi’, bây giờ lại còn kêu cầm lấy tờ giấy nhỏ giơ ở trước mặt, kêu cô ta đọc. Đọc sai một chữ, lại bị đánh; quỳ không được đổi kênh, nếu không lại bị đánh; ngay cả bây giờ trừng mắt nhìn anh ta cũng bị đánh! điễnn dàn nên quýndon.
Lúc này, Phạm Manh Manh vừa mệt vừa đói, hoa cả mắt. Bây giờ mỗi lần vừa nhìn thấy gương mặt hại nước hại dân kia, thì cô ta không còn tâm tư thưởng thức một chút nào nữa cả!
Bây giờ cô ta chỉ muốn uống một miếng nước, rồi ngủ một giấc. Nếu không được ngủ, cô ta có cảm giác mình cách cái chết cũng không xa.
“Bốp . . .”
Lại bị gõ một cái thật mạnh, khiến cho Phạm Manh Manh không thể không khôi phục lại tinh thần từ cơn buồn ngủ.
Nói thật ra thì đầu của cô đau sắp chết rồi.
Nhưng mà ngại vì bên cạnh còn có cây gậy kia, nên cô ta lại không thể không tiếp tục quỳ thẳng lên!
“Đọc!”
Người đàn ông ra lệnh một tiếng, Phạm Manh Manh chỉ có thể tiếp tục đọc: “Đều là lỗi của tôi, tôi không nên khiến cho cô bị thương! Tôi không nên . . .” Ngay lúc Phạm Manh Manh tiếp tục đọc những dòng chữ được viết trên tờ giấy trắng, thì ở cửa chính của căn biệt thư vang lên một tiếng động.
Lúc tiếng động này vang lên, khiến cho Phạm Manh Manh thấy được hy vọng.
Nhưng ngay lúc Phạm Manh Manh dừng lại, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía phát ra tiếng động, thì đầu của cô ta lại bị đánh một cái. Diễng đáng ele quiý don.
“Không có chuyện của cô, tiếp tục đọc!”
Dưới sự cưỡng bức của cây gậy kia, Phạm Manh Manh chỉ có thể cầm lấy tờ giấy trắng, tiếp tục lảm nhảm với cái máy ghi âm.
Mà lúc này, cửa lớn của biệt thự được mở ra.
Người đàn ông từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo bộ dạng tươi cười sán lạn khác so với người bình thường.
Mà tất cả điều này khiến cho Phạm Manh Manh thấy được ánh sáng hy vọng của rạng đông.
Cô ta tràn đầy chờ mong nhìn về phía người mới đến kia, nhưng mà . . .
“Bốp!”
“. . .” Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông xinh đẹp kia sắc bén hơn đôi chút, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục đọc những dòng chữ kia.
Trên đời này, mỗi năm đều có biến thái, năm nay đặc biệt nhiều.
Còn không phải sao, hôm nay Phạm Manh Manh cô đã bắt gặp một người rồi.
Sau khi nhốt cô vào biệt thự xa hoa, đối với một cô gái xinh đẹp như cô, lại không hề nói chuyện yêu đương, mà bắt cô quỳ điều khiển lẩm bẩm cả một buổi tối.
“Anh, anh đã tới rồi!” Diễng đáng ele quiý don. Người đàn ông xinh đẹp vừa nhìn thấy người tới, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên.
Cho nên tìm khắp nơi hơn nửa ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Phạm Manh Manh, mà cấp dưới còn báo lại người này có quan hệ không bình thường với Kiều Trác Phàm, nên Duật Tiểu Gia đã tìm tới cửa.
“Manh Manh đã làm gì Anna vậy?” Nghe được lời này, Kiều Trác Phàm mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hôm qua anh chỉ cho là mình đã mượn đao giết người thành công, lúc ấy Tiếu Bảo Bối có chút sốt cao, cho nên cũng không thể nào để ý được nhiều như vậy.
Ngày hôm đó, Kiều Trác Phàm chỉ đơn giản là cảm thấy tức giận khi Tiếu Bảo Bối bị làm cho khóc, nên muốn dạy dỗ Phạm Manh Manh một chút mà thôi.
Sau đó, anh còn định tìm cô ta trở về. Phải biết là mối quan hệ của Phạm Manh Manh và mẹ của anh cũng không phải là tốt bình thường. Trong trang viên của nhà họ Kiều, cũng chỉ có một đứa nhỏ là Kiều Trác Phàm. Mà tính Kiều Trác Phàm trời sinh đã không thích thân thiết với những đứa bé khác. Bởi vậy nên ở gần trang viên nhà họ Kiều có thêm một cô gái nhỏ, hơn nữa cô gái này lại rất biết cách làm cho mẹ anh vui vẻ, cho nên mẹ Kiều tất nhiên sẽ vô cùng thân thiết với cô bé kia. Thậm chí, trước đã có nhiều lần mẹ anh còn muốn nhận Phạm Manh Manh làm con gái nuôi. Nhưng mà điều này không được mấy ông cụ trong nhà bọn họ đồng ý mà thôi.
Lúc này đây, Kiều Trác Phàm chỉ xuất phát từ lòng riêng, muốn dạy cho cô ta một bài học. Nhưng nếu như cô ta thực sự khiến cho tay của Anna bị thương, thì sẽ không phải chỉ là dạy dỗ một bài học không thôi, mà có thể sẽ bị ném ra khỏi tập đoàn Đế Phàm để dùng các loại hình phạt bí mật.
Không nói đến cửa ải không dễ chịu của Lăng Nhị Gia, riêng Duật Tiểu Gia bây giờ, Kiều Trác Phàm biết là cũng không dễ dàng gì rồi. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Kiều, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu muốn vì mẹ cậu mà giấu cô ta đi, đến một ngày nào đó bị tôi tìm được thì sẽ hoàn trả lại cho cô ta còn thậm tệ hơn!” Lúc Duật Tiểu Gia nói lời này, vẫn mang theo nụ cười.
Nhưng Kiều Trác Phàm hiểu rõ Duật Tiểu Gia, người như vậy càng cười tươi, thì cũng có nghĩa là người khác càng gặp xúi quẩy. Tính tình của Đàm Duật mặc dù tốt, nhưng mà không được chạm tới ranh giới cuối cùng kia. Mà Anna chính là ranh giới của cuối cùng của cậu ta.
Chỉ cần ai dám làm cô bị thương, cho dù Đàm Duật có cược cả tính mạng, cũng sẽ lấy lại công đạo giúp cô.
Cũng chính bởi vì biết chuyện này, nên Kiều Trác Phàm mới ý thức được lúc này Đàm Duật không phải là đang nói đùa anh.
Cho nên anh vội vàng nghiêm mặt nói: “Duật, tôi không có giấu cô ta!”
Nếu như là ở nước ngoài, thế lực của Kiều Trác Phàm có thể tốt hơn Đàm Duật. Nhưng mà bây giờ đang ở trong nước, lại còn ở thành phố A này nữa, chính là nơi là Đàm Duật sinh sống!
Nếu như thật sự khiến cho anh ta tìm được manh mối nào đó, anh ta nhất định sẽ xé Phạm Manh Manh ra, mà Kiều Trác Phàm giấu cô ta đi cũng sẽ không bỏ qua.
Mặc dù bọn họ là anh em, nhưng mà vì phụ nữ . . .
Đúng vậy, chỉ cần là vì Anna, lúc này Đàm Duật cũng sẽ không nói tới tình nghĩa anh em!
“Không giấu cô ta? Vậy tại sao tôi phái người ra ngoại thành tìm nguyên một ngày, cũng không có bất kỳ manh mối nào?” Trước mắt, thành phố bên cạnh cùng với những khu vực gần thành phố này đều đã bị Duật Tiểu Gia bày thiên la địa võng.
Chỉ cần có tin tức liên quan tới Phạm Manh Manh, thì ngay lập tức sẽ truyền đạt tới tai của anh ta. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà đã hơn nửa ngày rồi, không ai tìm tới Phạm Manh Manh. Đây cũng chính là muốn nói, có người đã đem giấu Phạm Manh Manh đi!
Mà Duật Tiểu Gia cảm thấy nghi ngờ nhất, chính là Kiều Trác Phàm. Ai bảo cậu ta chính là ‘thanh mai trúc mã’ của Phạm Manh Manh?
“Tôi cũng đang tìm cô ta! Bắt đầu từ sáng tới giờ, tôi đã kêu A Vĩ tới chỗ ném cô ta ngày hôm qua để tìm, nhưng mà một ngày trôi qua rồi vẫn không có chút bóng dáng nào!” Sau khi Kiều Trác Phàm nói lời này xong, hình như là ý thức được cái gì.
Đột nhiên, anh thoáng nhíu mày, nhìn về phía Đàm Duật: “Đúng rồi, hôm nay cậu có nhìn thấy Khuynh không?”
“Khuynh?” Nghe thấy Kiều Trác Phàm nhắc tới em trai của mình là Đàm Khuynh, Đàm Duật cũng vô ý thức nhíu lông mày lại . . .
- - Đường phân cách - -
Mà trong khi tại văn phòng trong cao ốc của tập đoàn Đế Phàm có hai người đàn ông đang vội vàng đi tìm Phạm Manh Manh, thì lúc này Phạm Manh Manh đang bận rộn . . .
“Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi . . .”
“Thực sự xin lỗi, tôi không nên tổn thương cô, tôi . . .”
“Bốp . . .” điễnn dàn nên quýndon. Phạm Manh Manh đang cầm một tờ giấy trắng đọc mấy câu được viết sẵn cho cô ta, thì trên đầu của cô ta lại bị gõ một cái.
Sợi tóc mềm mại đen nhánh, cũng bị đánh bay lên. Đừng tưởng đó chỉ là một cuốn báo cuộn lại thì đánh sẽ không đau. Bạn phải nhìn xem, người cầm tờ báo này là người như thế nào!
Người đàn ông này đưa cô ta tới từ hôm qua. Chỉ cần cô ta đọc sai hoặc là dừng lại, hoặc là quỳ điều khiển từ xa không tốt, kênh truyền hình bị đổi thì sẽ đập một cái thật mạnh như vậy.
Có đôi khi, sức lực kia lớn tới mức Phạm Manh Manh cảm thấy sau gáy của mình ong ong. Nhưng mà vì không muốn chọc giận người đàn ông này, nên cô ta chỉ có thể làm theo lời của anh ta.
Nhưng mà làm như vậy rồi vẫn còn chưa hết, chưa xong được.
Đầu tiên là không ngừng kêu cô ta nói ‘thực sự xin lỗi’, bây giờ lại còn kêu cầm lấy tờ giấy nhỏ giơ ở trước mặt, kêu cô ta đọc. Đọc sai một chữ, lại bị đánh; quỳ không được đổi kênh, nếu không lại bị đánh; ngay cả bây giờ trừng mắt nhìn anh ta cũng bị đánh! điễnn dàn nên quýndon.
Lúc này, Phạm Manh Manh vừa mệt vừa đói, hoa cả mắt. Bây giờ mỗi lần vừa nhìn thấy gương mặt hại nước hại dân kia, thì cô ta không còn tâm tư thưởng thức một chút nào nữa cả!
Bây giờ cô ta chỉ muốn uống một miếng nước, rồi ngủ một giấc. Nếu không được ngủ, cô ta có cảm giác mình cách cái chết cũng không xa.
“Bốp . . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại bị gõ một cái thật mạnh, khiến cho Phạm Manh Manh không thể không khôi phục lại tinh thần từ cơn buồn ngủ.
Nói thật ra thì đầu của cô đau sắp chết rồi.
Nhưng mà ngại vì bên cạnh còn có cây gậy kia, nên cô ta lại không thể không tiếp tục quỳ thẳng lên!
“Đọc!”
Người đàn ông ra lệnh một tiếng, Phạm Manh Manh chỉ có thể tiếp tục đọc: “Đều là lỗi của tôi, tôi không nên khiến cho cô bị thương! Tôi không nên . . .” Ngay lúc Phạm Manh Manh tiếp tục đọc những dòng chữ được viết trên tờ giấy trắng, thì ở cửa chính của căn biệt thư vang lên một tiếng động.
Lúc tiếng động này vang lên, khiến cho Phạm Manh Manh thấy được hy vọng.
Nhưng ngay lúc Phạm Manh Manh dừng lại, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía phát ra tiếng động, thì đầu của cô ta lại bị đánh một cái. Diễng đáng ele quiý don.
“Không có chuyện của cô, tiếp tục đọc!”
Dưới sự cưỡng bức của cây gậy kia, Phạm Manh Manh chỉ có thể cầm lấy tờ giấy trắng, tiếp tục lảm nhảm với cái máy ghi âm.
Mà lúc này, cửa lớn của biệt thự được mở ra.
Người đàn ông từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo bộ dạng tươi cười sán lạn khác so với người bình thường.
Mà tất cả điều này khiến cho Phạm Manh Manh thấy được ánh sáng hy vọng của rạng đông.
Cô ta tràn đầy chờ mong nhìn về phía người mới đến kia, nhưng mà . . .
“Bốp!”
“. . .” Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông xinh đẹp kia sắc bén hơn đôi chút, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục đọc những dòng chữ kia.
Trên đời này, mỗi năm đều có biến thái, năm nay đặc biệt nhiều.
Còn không phải sao, hôm nay Phạm Manh Manh cô đã bắt gặp một người rồi.
Sau khi nhốt cô vào biệt thự xa hoa, đối với một cô gái xinh đẹp như cô, lại không hề nói chuyện yêu đương, mà bắt cô quỳ điều khiển lẩm bẩm cả một buổi tối.
“Anh, anh đã tới rồi!” Diễng đáng ele quiý don. Người đàn ông xinh đẹp vừa nhìn thấy người tới, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro