Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Hôn lễ một người
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Hai câu nói của Tiếu
Bảo Bối, lãnh lạnh nhạt đạm, không mang theo vẻ tươi cười. Điều này làm
Quý Xuyên vốn đang ngồi trước bàn ăn, sắc mặt cứng đờ. Nhất là hai chữ
"Quý tổng" hờ hững kia, làm tay Quý Xuyên đặt trên đầu gối nắm lại thành quyền.
Lúc trước, cô thích gọi Quý Xuyên Quý Xuyên không ngừng. Khi đó, hắn cố ý bắt cô ở công ty gọi hắn là Quý tổng, nhưng Tiếu Bảo Bối chưa từng nghe lời hắn. Nhưng hôm nay, hắn cũng không cần ra sức nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối lại gọi như vậy.
Chỉ là xưng hô như thế, làm lòng hắn cảm thấy khó chịu. Loại tình cảm bị dồn nén đó, giống như sắp dâng trào ra.
"Bảo Bối, làm sao vậy? Cãi nhau với Quý Xuyên sao?" Nhìn thấy bộ dạng này của con gái, cha Tiếu vội vàng đến khuyên can.
Mắt thấy trận xung đột này sắp bùng phát, Quý Xuyên đột nhiên liền kéo Tiếu Bảo Bối ra ngoài.
Cha Tiếu cũng là người từng trải, cũng không đi theo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn Tiếu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn ở trước mặt cha tùy tiện để hắn kéo tay mình, nhưng vừa ra khỏi cửa liền gạt tay hắn ra.
"Bảo Bối, anh đến chính là có chuyện muốn nói với em." Quý Xuyên nhìn cánh tay bị gạt qua một bên, mày nhíu lại.
Bảo Bối.
Không gọi họ của cô sao?
Trước kia, cô từng hy vọng Quý Xuyên có thể gọi cô một tiếng như vậy cỡ nào?
Khi đó, hắn là vị hôn phu của cô, nhưng lại chưa từng không gọi họ của cô.
Bây giờ, hắn đã trở thành chồng của người khác, lại xưng hô thân mật với cô như vậy.
Nhưng hoàn cảnh không còn như trước nữa, bây giờ xưng hô như thế, Tiếu Bảo Bối không cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại chỉ có châm chọc.
"Quý tổng, bây giờ anh là người đàn ông đã kết hôn, thời gian này nên ở bên cạnh vợ của anh. Cứ tùy tiện đi tìm người yêu cũ của anh như vậy, không thấy có chút không thích hợp sao?" Cô đưa lưng về phía hắn, cho nên hắn không thấy được vẻ mặt của cô. Điều duy nhất hắn có thể cảm giác được, chính là châm chọc trong lời nói của cô.
"Bảo Bối, anh chỉ là lo lắng em..." Nghe nói cô vẫn không chịu hủy bỏ hôn lễ, còn có phản ứng vừa rồi của Tiếu Đằng, trong lòng Quý Xuyên liền rõ.
Tiếu Bảo Bối vẫn chưa nói cho Tiếu Đằng biết chuyện của hắn và Tiếu Huyên, nếu không, dựa vào tính tình của Tiếu Đằng, sợ rằng hắn đã bị đuổi ra khỏi cửa.
"Lo lắng cho tôi?" Cô giống như nghe được chuyện cười gì đó, đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười trong gió đêm, chẳng những không có một chút vui sướng, ngược lại có chút cô đơn.
Khi cô là vị hôn thê của hắn, hắn chưa từng quan tâm cô như vậy.
Ngược lại sau khi lãnh giấy hôn thú với người khác lại quan tâm cô?
Điều này chẳng lẽ còn không phải là chuyện cười hay sao?
"Bảo Bối, anh biết hiện tại em rất khó mở miệng nói với bác trai, hôn lễ này..." Hắn nhìn hai vai run rẩy của cô, muốn từ phía sau ôm cô lại.
Khi hắn đưa tay ra, bị cô tránh khỏi.
"Hôn lễ?" Lại là chuyện này?
Hôm nay, Tiếu Huyên vì chuyện này mà đến tìm cô.
Không nghĩ tới, bây giờ Quý Xuyên tìm đến cô, cũng là vì hôn lễ này.
Đều nói, vợ chồng ở chung với nhau sẽ càng lúc càng giống. Trước kia, Tiếu Bảo Bối vẫn không tin. Nhưng bây giờ, Quý Xuyên và Tiếu Huyên chỉ mới lãnh chứng mấy ngày, đều bỉ ổi như nhau.
"Quý tổng, sẽ không phải anh cũng muốn tôi nhường hôn lễ này cho anh và chị họ chứ?" Trong gió đêm, rốt cuộc Tiếu Bảo Bối lại lần nữa nhìn về phía hắn.
Lúc này Quý Xuyên mím môi, trước kia Tiếu Bảo Bối cảm thấy, trên người anh tản mát ra một loại khí chất, làm cho cô thần hồn điên đảo. Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối phát hiện lúc trước cô thật sự là mắt bị mù.
"Bảo Bối, anh..." Anh không phải ý này.
Nhưng Quý Xuyên mới vừa mở miệng, cô lại đột nhiên lên tiếng cắt đứt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ. Thứ thuộc về tôi, các người cũng đừng nghĩ sẽ cướp được từ tay tôi." Giọng nói trong gió, có chút dễ nghe. Tiếu Bảo Bối cảm thấy, linh hồn mình cũng sắp nhanh chóng khô khốc, có thứ gì đó đang lặng lẽ chết đi...
"Hôn lễ sẽ không hủy bỏ." Đột nhiên cô mạnh mẽ tuyên bố.
"Vậy em giải quyết thế nào?" Dưới đèn đường, trong con ngươi hắn toát ra vẻ gì đó, giống như là đồng tình.
"Chuyện này, cũng không phải vấn đề mà Quý tổng có thể quản." Cô xoay người, ngay cả nhìn hắn cũng không có liền vào nhà.
Quý Xuyên đứng tại chỗ, chỉ đứng chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người rời đi...
Vào nhà, Tiếu Đằng vẫn ngồi trước bàn ăn chờ cô: "Bảo Bối, con và Quý Xuyên cãi nhau sao?"
"Không có."
"Không có vậy tại sao không để nó ở lại ăn cơm nước xong rồi đi?"
"Anh ta có việc gấp, nên đi trước."
Nói vài câu qua loa để ứng phó với cha, Tiếu Bảo Bối tùy tiện ăn một bát cơm liền trở về phòng.
Hôn lễ sắp tới gần, chú rể biến thành người khác. Thời gian này, Tiếu Bảo Bối vừa mệt vừa phiền. Trên cơ bản, mỗi ngày đầu đều vùi vào gối, nước mắt không ngừng chảy. Cho đến khi khóc mệt, mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cô cho rằng, trạng thái như vậy sẽ luôn luôn kéo dài mới đúng.
Nhưng ai biết, hôm nay đầu cô vừa nằm lên gối, liền buồn ngủ.
Trong mơ, cô nghe thấy Kiều Trác Phàm nói với mình: "Yên tâm, anh sẽ yêu em, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào..."
- - Tuyến phân cách - -
Trong nháy mắt, đã đến một ngày trước hôn lễ.
Ngày này, Tiếu Bảo Bối vẫn đi làm như cũ, điều này làm nhân viên trong công ty nghị luận rối rít.
"Cô nói xem không phải ngày mai Tiếu tiểu thư kết hôn với quản lý sao? Như thế nào hôm nay còn tới làm?"
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ quái."
"Các cô nói xem hôn lễ ngày mai có thể có bất ngờ gì không?"
"Bất ngờ gì?"
"Giống như trong phim thần tượng, có một người đàn ông hoặc một người phụ nữ đột nhiên xông vào giáo đường, sau đó nói cái gì đó đại loại như cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục ..."
Bởi vì Tiếu Đằng muốn làm con gái vui vẻ đi lấy chồng, mời toàn bộ nhân viên trong Tiếu thị đến tham gia tiệc cưới, một cách tự nhiên, hôn lễ này từ khi bắt đầu công bố, liền trở thành đề tài đứng đầu trong công ty.
Chẳng qua là khi bọn họ nghị luận đến chuyện đó, có một giọng nói lạnh buốt truyền đến từ phía sau bọn họ: "Tiếu thị của chúng ta, cũng không nuôi người rảnh rỗi."
Vừa quay đầu lại, đứng phía sau chính là Quý Xuyên, sắp trở thành con rể của tập đoàn Tiếu thị, tất cả mọi người đều nhanh chóng ngậm miệng, đi làm việc của mình.
Chỉ có điều sau lưng vẫn có người nói thầm: "Không phải là ỷ vào sắp cưới Tiếu Bảo Bối sao? Còn tưởng rằng toàn bộ Tiếu thị đều là của mình chắc? Tiếu thị của chúng ta sao? Thật là không biết xấu hổ."
Giọng nói này rất nhẹ, nhưng trong không gian vừa mới khôi phục yên tĩnh, có thể để người ta nghe rất rõ ràng.
Một khắc kia, sắc mặt của Quý Xuyên trực tiếp đen xuống. Cách đó không xa Tiếu Huyên đang đi tới vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng kéo hắn vào phòng làm việc.
"Chuyện này cũng đều do Bảo Bối không tốt. Rõ ràng hôn lễ này đã không thể cử hành, vẫn không hủy bỏ hôn lễ. Cũng không biết con bé này nghĩ như thế nào, đến lúc đó không có chú rể, cuộc hôn nhân này diễn ra thế nào chứ?"
Tiếu Huyên là người thông minh. Cho dù biết là lỗi của mình, cũng hiểu được tránh nặng tìm nhẹ, đổ sai lầm này lên trên đầu người khác.
"Chẳng lẽ, đến lúc đó tùy tiện tìm một người ở trên đường đến cử hành hôn lễ sao?" Tiếu Huyên còn đang bận sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, thế cho nên bỏ lỡ khoảnh khắc khi cô nói ra những thứ này, đáy mắt người đàn ông thoáng hiện nét phiền não...
Lúc trước, cô thích gọi Quý Xuyên Quý Xuyên không ngừng. Khi đó, hắn cố ý bắt cô ở công ty gọi hắn là Quý tổng, nhưng Tiếu Bảo Bối chưa từng nghe lời hắn. Nhưng hôm nay, hắn cũng không cần ra sức nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối lại gọi như vậy.
Chỉ là xưng hô như thế, làm lòng hắn cảm thấy khó chịu. Loại tình cảm bị dồn nén đó, giống như sắp dâng trào ra.
"Bảo Bối, làm sao vậy? Cãi nhau với Quý Xuyên sao?" Nhìn thấy bộ dạng này của con gái, cha Tiếu vội vàng đến khuyên can.
Mắt thấy trận xung đột này sắp bùng phát, Quý Xuyên đột nhiên liền kéo Tiếu Bảo Bối ra ngoài.
Cha Tiếu cũng là người từng trải, cũng không đi theo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn Tiếu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn ở trước mặt cha tùy tiện để hắn kéo tay mình, nhưng vừa ra khỏi cửa liền gạt tay hắn ra.
"Bảo Bối, anh đến chính là có chuyện muốn nói với em." Quý Xuyên nhìn cánh tay bị gạt qua một bên, mày nhíu lại.
Bảo Bối.
Không gọi họ của cô sao?
Trước kia, cô từng hy vọng Quý Xuyên có thể gọi cô một tiếng như vậy cỡ nào?
Khi đó, hắn là vị hôn phu của cô, nhưng lại chưa từng không gọi họ của cô.
Bây giờ, hắn đã trở thành chồng của người khác, lại xưng hô thân mật với cô như vậy.
Nhưng hoàn cảnh không còn như trước nữa, bây giờ xưng hô như thế, Tiếu Bảo Bối không cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại chỉ có châm chọc.
"Quý tổng, bây giờ anh là người đàn ông đã kết hôn, thời gian này nên ở bên cạnh vợ của anh. Cứ tùy tiện đi tìm người yêu cũ của anh như vậy, không thấy có chút không thích hợp sao?" Cô đưa lưng về phía hắn, cho nên hắn không thấy được vẻ mặt của cô. Điều duy nhất hắn có thể cảm giác được, chính là châm chọc trong lời nói của cô.
"Bảo Bối, anh chỉ là lo lắng em..." Nghe nói cô vẫn không chịu hủy bỏ hôn lễ, còn có phản ứng vừa rồi của Tiếu Đằng, trong lòng Quý Xuyên liền rõ.
Tiếu Bảo Bối vẫn chưa nói cho Tiếu Đằng biết chuyện của hắn và Tiếu Huyên, nếu không, dựa vào tính tình của Tiếu Đằng, sợ rằng hắn đã bị đuổi ra khỏi cửa.
"Lo lắng cho tôi?" Cô giống như nghe được chuyện cười gì đó, đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười trong gió đêm, chẳng những không có một chút vui sướng, ngược lại có chút cô đơn.
Khi cô là vị hôn thê của hắn, hắn chưa từng quan tâm cô như vậy.
Ngược lại sau khi lãnh giấy hôn thú với người khác lại quan tâm cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này chẳng lẽ còn không phải là chuyện cười hay sao?
"Bảo Bối, anh biết hiện tại em rất khó mở miệng nói với bác trai, hôn lễ này..." Hắn nhìn hai vai run rẩy của cô, muốn từ phía sau ôm cô lại.
Khi hắn đưa tay ra, bị cô tránh khỏi.
"Hôn lễ?" Lại là chuyện này?
Hôm nay, Tiếu Huyên vì chuyện này mà đến tìm cô.
Không nghĩ tới, bây giờ Quý Xuyên tìm đến cô, cũng là vì hôn lễ này.
Đều nói, vợ chồng ở chung với nhau sẽ càng lúc càng giống. Trước kia, Tiếu Bảo Bối vẫn không tin. Nhưng bây giờ, Quý Xuyên và Tiếu Huyên chỉ mới lãnh chứng mấy ngày, đều bỉ ổi như nhau.
"Quý tổng, sẽ không phải anh cũng muốn tôi nhường hôn lễ này cho anh và chị họ chứ?" Trong gió đêm, rốt cuộc Tiếu Bảo Bối lại lần nữa nhìn về phía hắn.
Lúc này Quý Xuyên mím môi, trước kia Tiếu Bảo Bối cảm thấy, trên người anh tản mát ra một loại khí chất, làm cho cô thần hồn điên đảo. Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối phát hiện lúc trước cô thật sự là mắt bị mù.
"Bảo Bối, anh..." Anh không phải ý này.
Nhưng Quý Xuyên mới vừa mở miệng, cô lại đột nhiên lên tiếng cắt đứt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ. Thứ thuộc về tôi, các người cũng đừng nghĩ sẽ cướp được từ tay tôi." Giọng nói trong gió, có chút dễ nghe. Tiếu Bảo Bối cảm thấy, linh hồn mình cũng sắp nhanh chóng khô khốc, có thứ gì đó đang lặng lẽ chết đi...
"Hôn lễ sẽ không hủy bỏ." Đột nhiên cô mạnh mẽ tuyên bố.
"Vậy em giải quyết thế nào?" Dưới đèn đường, trong con ngươi hắn toát ra vẻ gì đó, giống như là đồng tình.
"Chuyện này, cũng không phải vấn đề mà Quý tổng có thể quản." Cô xoay người, ngay cả nhìn hắn cũng không có liền vào nhà.
Quý Xuyên đứng tại chỗ, chỉ đứng chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người rời đi...
Vào nhà, Tiếu Đằng vẫn ngồi trước bàn ăn chờ cô: "Bảo Bối, con và Quý Xuyên cãi nhau sao?"
"Không có."
"Không có vậy tại sao không để nó ở lại ăn cơm nước xong rồi đi?"
"Anh ta có việc gấp, nên đi trước."
Nói vài câu qua loa để ứng phó với cha, Tiếu Bảo Bối tùy tiện ăn một bát cơm liền trở về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôn lễ sắp tới gần, chú rể biến thành người khác. Thời gian này, Tiếu Bảo Bối vừa mệt vừa phiền. Trên cơ bản, mỗi ngày đầu đều vùi vào gối, nước mắt không ngừng chảy. Cho đến khi khóc mệt, mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cô cho rằng, trạng thái như vậy sẽ luôn luôn kéo dài mới đúng.
Nhưng ai biết, hôm nay đầu cô vừa nằm lên gối, liền buồn ngủ.
Trong mơ, cô nghe thấy Kiều Trác Phàm nói với mình: "Yên tâm, anh sẽ yêu em, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào..."
- - Tuyến phân cách - -
Trong nháy mắt, đã đến một ngày trước hôn lễ.
Ngày này, Tiếu Bảo Bối vẫn đi làm như cũ, điều này làm nhân viên trong công ty nghị luận rối rít.
"Cô nói xem không phải ngày mai Tiếu tiểu thư kết hôn với quản lý sao? Như thế nào hôm nay còn tới làm?"
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ quái."
"Các cô nói xem hôn lễ ngày mai có thể có bất ngờ gì không?"
"Bất ngờ gì?"
"Giống như trong phim thần tượng, có một người đàn ông hoặc một người phụ nữ đột nhiên xông vào giáo đường, sau đó nói cái gì đó đại loại như cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục ..."
Bởi vì Tiếu Đằng muốn làm con gái vui vẻ đi lấy chồng, mời toàn bộ nhân viên trong Tiếu thị đến tham gia tiệc cưới, một cách tự nhiên, hôn lễ này từ khi bắt đầu công bố, liền trở thành đề tài đứng đầu trong công ty.
Chẳng qua là khi bọn họ nghị luận đến chuyện đó, có một giọng nói lạnh buốt truyền đến từ phía sau bọn họ: "Tiếu thị của chúng ta, cũng không nuôi người rảnh rỗi."
Vừa quay đầu lại, đứng phía sau chính là Quý Xuyên, sắp trở thành con rể của tập đoàn Tiếu thị, tất cả mọi người đều nhanh chóng ngậm miệng, đi làm việc của mình.
Chỉ có điều sau lưng vẫn có người nói thầm: "Không phải là ỷ vào sắp cưới Tiếu Bảo Bối sao? Còn tưởng rằng toàn bộ Tiếu thị đều là của mình chắc? Tiếu thị của chúng ta sao? Thật là không biết xấu hổ."
Giọng nói này rất nhẹ, nhưng trong không gian vừa mới khôi phục yên tĩnh, có thể để người ta nghe rất rõ ràng.
Một khắc kia, sắc mặt của Quý Xuyên trực tiếp đen xuống. Cách đó không xa Tiếu Huyên đang đi tới vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng kéo hắn vào phòng làm việc.
"Chuyện này cũng đều do Bảo Bối không tốt. Rõ ràng hôn lễ này đã không thể cử hành, vẫn không hủy bỏ hôn lễ. Cũng không biết con bé này nghĩ như thế nào, đến lúc đó không có chú rể, cuộc hôn nhân này diễn ra thế nào chứ?"
Tiếu Huyên là người thông minh. Cho dù biết là lỗi của mình, cũng hiểu được tránh nặng tìm nhẹ, đổ sai lầm này lên trên đầu người khác.
"Chẳng lẽ, đến lúc đó tùy tiện tìm một người ở trên đường đến cử hành hôn lễ sao?" Tiếu Huyên còn đang bận sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, thế cho nên bỏ lỡ khoảnh khắc khi cô nói ra những thứ này, đáy mắt người đàn ông thoáng hiện nét phiền não...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro