Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Muốn người vs Duật Tiểu Gia chống lại Khuynh Tiểu Gia
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Editor: Táo đỏ phố núi.
“Cục cưng, buông tay!” Ngoài tính thích sạch sẽ ra, Kiều Trác Phàm còn có chứng cố chấp một cách kỳ lạ.
Ví dụ như khi ăn bánh phô mai, anh nhất định sẽ ăn từ trái qua phải, cố gắng đạt tới mức ngay ngắn chỉnh tề. Ngay cả thức ăn anh cũng có yêu cầu tới mức như vậy, chứ đừng nói chi tới quần áo. Mỗi một chiếc quần tây hay là một chiếc sơ mi của anh, đều được ủi phẳng lì.
Nếu như trên áo sơ mi có một chút nếp gấp không được phẳng phiu, thì đừng mong anh sẽ nhìn tới chiếc áo đó thêm vài lần.
Mà bây giờ, Tiếu Bảo Bối lại túm lấy chiếc áo sơ mi đang chỉnh tề của anh, khiến cho trên đó có rất nhiều nếp gấp. Điều này bảo Kiều Trác Phàm có thể nhịn sao được?
“Không buông! Anh nói thử xem, ai mới vừa gọi tới . . .” Với vấn đề này, hôm nay Tiếu Bảo Bối rất là cố chấp.
“Là A Vĩ, A Vĩ được chưa . . .” Kiều Trác Phàm hết cách với cô, chỉ có thể thành thật khai báo.
“Bây giờ có thể buông lỏng tay ra được chưa?” Thành thật mà nói, mỗi lần quần áo chỉnh tề của mình bị người khác làm cho loạn lên, tâm tình của Kiều Trác Phàm cũng không dễ chịu một chút nào.
Cho nên giọng điệu của Kiều Trác Phàm cũng không được tốt cho lắm.
Hơn nữa, thời gian gần đây trong phòng nghỉ không có để quần áo của anh. Tủ quần áo của anh đều được dọn ra thay vào đó là váy vóc của cô vào trong đó.
Cho nên vò nhàu như vậy, chiều nay lúc anh đi họp thì phải làm sao?
Chẳng lẽ kêu anh mặc bộ quần áo như vậy để đi họp hay sao?
Đến lúc đó, mọi người trong công ty không phải sẽ cho rằng anh làm một tổng giám đốc, nhưng mà mỗi ngày đều ngủ nghỉ ở trong phòng nghỉ hay sao!
“Không buông!” Tiếu Bảo Bối vẫn còn nắm chặt lấy cổ áo của anh, vẻ kiêu căng ngạo mạn kia khiến cho Kiều Trác Phàm tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tiếu Bảo Bối!” Anh hét tên của cô, gọi đủ cả tên lẫn họ. Vì muốn cho người phụ nữ đang phát cáu loạn lên kia buông cổ áo của anh ra.
Sau khi anh nghiêm nghị hét lên như vậy, quả thật là Tiếu Bảo Bối đã buông lỏng quần áo của anh ra.
Nhưng mà lúc này trong ánh mắt của cô giống như có thứ gì đó đã thay đổi.
Kiều Trác Phàm thân là một người bệnh bị chứng cố chấp một cách nghiêm trọng cũng không có sức mà quan tâm tới điều này, vào lúc Tiếu Bảo Bối buông lỏng cổ áo của anh ra, anh vội vàng cúi đầu sửa sang cổ áo sơ mi của mình một chút.
May mắn, thời gian Tiếu Bảo Bối túm cũng không phải là dài lắm.
Bởi vì như vậy nên Kiều Trác Phàm chỉ sửa lại một chút thì đã nhanh chóng khôi phục lại sự phẳng phiu.
Chờ tới lúc anh điều chỉnh lại tâm tình của mình, muốn giải thích điều gì đó với Tiếu Bảo Bối, thì người phụ nữ kia lại ôm thứ gì đó vừa rồi mới lấy ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Cục cưng . . .”
Anh muốn tiến lên cản Tiếu Bảo Bối theo bản năng.
Nhưng mà lúc này Tiếu Bảo Bối đã đi tới trước cửa rồi.
Vào lúc Kiều Trác Phàm muốn đưa tay ra giữ cô lại, thì chợt có tiếng cửa ‘Lạch cạch’ đóng lại.
Kiều Trác Phàm vừa vặn đứng ở trước lối ra vào.
Nếu như không phát hiện ra cửa này sắp đóng lại, nên nghiêng người ra phía sau một chút, vậy thì cái mũi của anh đã gặp phải tai ương rồi.
Chờ tới lúc cửa đóng kín lại, anh sờ sờ cái mũi suýt nữa thì bị kẹp dập kia, khẽ nhíu mày lại. Mà ánh mắt của anh thì lại nhìn vào cánh cửa đang đóng lại kia . . .
Lúc này, ánh mắt của anh cũng có chút quái dị, không biết là suy nghĩ cái gì nữa.
Chỉ một lát sau, anh xoay người trở lại trước bàn làm việc, tiếp lục lạch cạch gõ máy vi tính. Cảnh tượng lại khôi phục giống như trước.
- - Đường phân cách - -
“Vẫn còn chưa tìm được người sao?” Cùng một thời gian, Duật Tiểu Gia ở bên này cũng vội vàng gọi điện thoại.
Anh ta đứng nghiêng người, ánh mắt nhìn vào đám chó con mèo con đáng yêu ở trong sân nhà họ Đàm.
Những con chó con và mèo con này nhìn thấy chủ nhân hiếm khi mới được ở nhà, nên đã thân thiết nhào lên. Thỉnh thoảng có một hai con chó lớn, sẽ cọ tới cọ lui ở trên người của Duật Tiểu Gia, thỉnh thoảng có con mèo nhỏ cũng muốn ôm lấy chân anh ta để trèo lên.
Nếu như bình thường, Duật Tiểu Gia nhất định sẽ chơi cùng với bọn chúng một cách rất vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay, Duật Tiểu Gia không có tâm tình kia.
“Giống y như cái thùng cơm! Tại sao lại không tìm được người?” Không biết là người ở đầu bên kia điện thoại không cho anh ta một câu trả lời thuyết phục hay sao mà khiến cho Duật Tiểu Gia hết sức bất mãn, anh ta ít khi hét lên với người khác, mà giọng nói cũng nâng cao lên rất nhiều.
Ngay cả những con chó con mèo vốn đang dựa vào người củ anh ta cũng tự động tránh xa ra.
Đều nói động vật và loại mẫn cảm nhất.
Mà lúc này bọn chúng tránh xa Duật Tiểu Gia chính là minh chứng tốt nhất bởi vì nhiệt độ trên người của Duật Tiểu Gia hạ xuống nhanh chóng.
“Cậu nói cái gì, cái đó có quan hệ gì với Kiều!” Vào lúc này, người đàn ông lại nhận được một câu trả lời như vậy.
“Cô ta tới tìm Kiều? Được rồi, tôi biết rồi!” Đến cùng thì không biết là người đầu bên kia điện thoại nói gì với Duật Tiểu Gia, mà lúc này sau khi Duật Tiểu Gia cúp điện thoại xong, thì liền bước chân đi về phía cổng.
Mấy con chó con, mèo con giống như không nỡ rời xa anh ta, nên chạy theo kêu lên ở phía sau.
Nhưng mà tất cả những điều này cũng sẽ không ngăn cản được bước chân của Duật Tiểu Gia.
“Cục cưng? Cục cưng, nho của con tới rồi!” Hôm nay Cố Niệm Hề không đi tới công ty.
Gần đây vì mấy hạng mục lớn, cho nên ngay cả cuối tuần bà cũng không được nghỉ ngơi.
Vì vậy nên hôm nay bà định ở nhà nghỉ ngơi.
Ngoại trừ chuyện muốn nghỉ ngơi thật tốt ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cho bà muốn ở nhà chính là muốn có thời gian chơi đùa cùng với con trai và chồng của mình.
Nhưng mà Đàm Dật Trạch vừa mới gọi điện về nói là phỏng vấn xong trở về tới nhà chắc cũng phải tới chiều tối. Bởi vì như vậy nên hơn nửa thời gian cả ngày hôm nay chỉ có bà và cục cưng Duật ở nhà thôi?
Vì muốn đền bù lại chuyện ông xã bà không có ở nhà, Cố Niệm Hề đã tự mình ra khỏi nhà để mua được chùm nho này, để chia sẻ với cục cưng Duật.
Vừa rồi lúc bà cầm nho đi vào phòng bếp, rõ ràng vẫn còn nhìn thấy cục cưng Duật đang đứng đây gọi điện thoại mà.
Nhưng mà đợi tới khi bà cầm nho đi ra, tại sao lại không thấy người đâu nữa?
“Đứa nhỏ này, không phải lại có tâm sự gì đấy chứ?” Dựa theo hiểu biết của Cố Niệm Hề về đứa nhỏ này, bình thường cục cưng Duật đi ra khỏi nhà cũng sẽ nói với bà một tiếng. Nhà bọn họ có ba đứa bé, thì chỉ có thằng nhóc này là thân thiết với Cố Niệm Hề nhất.
Nhưng mà hôm nay, đứa nhỏ này thậm chí ngay cả chào một câu cũng không có, trực tiếp ra khỏi nhà luôn. Sẽ không phải thực sự có chuyện gì chứ?
“Hay là, để chùm nho này lại chờ hai người bọn họ trở về mới ăn . . .” Nhìn chùm nho sạch sẽ kia, Cố Niệm Hề lẩm bẩm một mình . . .
- - Đường phân cách - -
“Kiều . . .” Duật Tiểu Gia đến đặc biệt nhanh!
Sau khi cúp điện thoại được mười mấy phút, một bóng dáng màu đen trực tiếp xuất hiện ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế Phàm.
Lúc này Kiều Trác Phàm vẫn còn đang ở trước bàn làm việc, ngồi sừng sững ở trước những tập văn kiện kia.
Vốn những văn kiện này chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là có thể xử lý xong.
Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, những thứ này anh lại không tập trung giải quyết được.
Bắt đầu từ khi nào thì bị căn bệnh này.
Dường như là từ sau khi Tiếu Bảo Bối ôm đồ rời khỏi!
Anh cảm thấy, lúc này anh vẫn nên đi tìm cô nhóc kia về thì tốt hơn.
“Cục cưng, buông tay!” Ngoài tính thích sạch sẽ ra, Kiều Trác Phàm còn có chứng cố chấp một cách kỳ lạ.
Ví dụ như khi ăn bánh phô mai, anh nhất định sẽ ăn từ trái qua phải, cố gắng đạt tới mức ngay ngắn chỉnh tề. Ngay cả thức ăn anh cũng có yêu cầu tới mức như vậy, chứ đừng nói chi tới quần áo. Mỗi một chiếc quần tây hay là một chiếc sơ mi của anh, đều được ủi phẳng lì.
Nếu như trên áo sơ mi có một chút nếp gấp không được phẳng phiu, thì đừng mong anh sẽ nhìn tới chiếc áo đó thêm vài lần.
Mà bây giờ, Tiếu Bảo Bối lại túm lấy chiếc áo sơ mi đang chỉnh tề của anh, khiến cho trên đó có rất nhiều nếp gấp. Điều này bảo Kiều Trác Phàm có thể nhịn sao được?
“Không buông! Anh nói thử xem, ai mới vừa gọi tới . . .” Với vấn đề này, hôm nay Tiếu Bảo Bối rất là cố chấp.
“Là A Vĩ, A Vĩ được chưa . . .” Kiều Trác Phàm hết cách với cô, chỉ có thể thành thật khai báo.
“Bây giờ có thể buông lỏng tay ra được chưa?” Thành thật mà nói, mỗi lần quần áo chỉnh tề của mình bị người khác làm cho loạn lên, tâm tình của Kiều Trác Phàm cũng không dễ chịu một chút nào.
Cho nên giọng điệu của Kiều Trác Phàm cũng không được tốt cho lắm.
Hơn nữa, thời gian gần đây trong phòng nghỉ không có để quần áo của anh. Tủ quần áo của anh đều được dọn ra thay vào đó là váy vóc của cô vào trong đó.
Cho nên vò nhàu như vậy, chiều nay lúc anh đi họp thì phải làm sao?
Chẳng lẽ kêu anh mặc bộ quần áo như vậy để đi họp hay sao?
Đến lúc đó, mọi người trong công ty không phải sẽ cho rằng anh làm một tổng giám đốc, nhưng mà mỗi ngày đều ngủ nghỉ ở trong phòng nghỉ hay sao!
“Không buông!” Tiếu Bảo Bối vẫn còn nắm chặt lấy cổ áo của anh, vẻ kiêu căng ngạo mạn kia khiến cho Kiều Trác Phàm tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tiếu Bảo Bối!” Anh hét tên của cô, gọi đủ cả tên lẫn họ. Vì muốn cho người phụ nữ đang phát cáu loạn lên kia buông cổ áo của anh ra.
Sau khi anh nghiêm nghị hét lên như vậy, quả thật là Tiếu Bảo Bối đã buông lỏng quần áo của anh ra.
Nhưng mà lúc này trong ánh mắt của cô giống như có thứ gì đó đã thay đổi.
Kiều Trác Phàm thân là một người bệnh bị chứng cố chấp một cách nghiêm trọng cũng không có sức mà quan tâm tới điều này, vào lúc Tiếu Bảo Bối buông lỏng cổ áo của anh ra, anh vội vàng cúi đầu sửa sang cổ áo sơ mi của mình một chút.
May mắn, thời gian Tiếu Bảo Bối túm cũng không phải là dài lắm.
Bởi vì như vậy nên Kiều Trác Phàm chỉ sửa lại một chút thì đã nhanh chóng khôi phục lại sự phẳng phiu.
Chờ tới lúc anh điều chỉnh lại tâm tình của mình, muốn giải thích điều gì đó với Tiếu Bảo Bối, thì người phụ nữ kia lại ôm thứ gì đó vừa rồi mới lấy ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cục cưng . . .”
Anh muốn tiến lên cản Tiếu Bảo Bối theo bản năng.
Nhưng mà lúc này Tiếu Bảo Bối đã đi tới trước cửa rồi.
Vào lúc Kiều Trác Phàm muốn đưa tay ra giữ cô lại, thì chợt có tiếng cửa ‘Lạch cạch’ đóng lại.
Kiều Trác Phàm vừa vặn đứng ở trước lối ra vào.
Nếu như không phát hiện ra cửa này sắp đóng lại, nên nghiêng người ra phía sau một chút, vậy thì cái mũi của anh đã gặp phải tai ương rồi.
Chờ tới lúc cửa đóng kín lại, anh sờ sờ cái mũi suýt nữa thì bị kẹp dập kia, khẽ nhíu mày lại. Mà ánh mắt của anh thì lại nhìn vào cánh cửa đang đóng lại kia . . .
Lúc này, ánh mắt của anh cũng có chút quái dị, không biết là suy nghĩ cái gì nữa.
Chỉ một lát sau, anh xoay người trở lại trước bàn làm việc, tiếp lục lạch cạch gõ máy vi tính. Cảnh tượng lại khôi phục giống như trước.
- - Đường phân cách - -
“Vẫn còn chưa tìm được người sao?” Cùng một thời gian, Duật Tiểu Gia ở bên này cũng vội vàng gọi điện thoại.
Anh ta đứng nghiêng người, ánh mắt nhìn vào đám chó con mèo con đáng yêu ở trong sân nhà họ Đàm.
Những con chó con và mèo con này nhìn thấy chủ nhân hiếm khi mới được ở nhà, nên đã thân thiết nhào lên. Thỉnh thoảng có một hai con chó lớn, sẽ cọ tới cọ lui ở trên người của Duật Tiểu Gia, thỉnh thoảng có con mèo nhỏ cũng muốn ôm lấy chân anh ta để trèo lên.
Nếu như bình thường, Duật Tiểu Gia nhất định sẽ chơi cùng với bọn chúng một cách rất vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay, Duật Tiểu Gia không có tâm tình kia.
“Giống y như cái thùng cơm! Tại sao lại không tìm được người?” Không biết là người ở đầu bên kia điện thoại không cho anh ta một câu trả lời thuyết phục hay sao mà khiến cho Duật Tiểu Gia hết sức bất mãn, anh ta ít khi hét lên với người khác, mà giọng nói cũng nâng cao lên rất nhiều.
Ngay cả những con chó con mèo vốn đang dựa vào người củ anh ta cũng tự động tránh xa ra.
Đều nói động vật và loại mẫn cảm nhất.
Mà lúc này bọn chúng tránh xa Duật Tiểu Gia chính là minh chứng tốt nhất bởi vì nhiệt độ trên người của Duật Tiểu Gia hạ xuống nhanh chóng.
“Cậu nói cái gì, cái đó có quan hệ gì với Kiều!” Vào lúc này, người đàn ông lại nhận được một câu trả lời như vậy.
“Cô ta tới tìm Kiều? Được rồi, tôi biết rồi!” Đến cùng thì không biết là người đầu bên kia điện thoại nói gì với Duật Tiểu Gia, mà lúc này sau khi Duật Tiểu Gia cúp điện thoại xong, thì liền bước chân đi về phía cổng.
Mấy con chó con, mèo con giống như không nỡ rời xa anh ta, nên chạy theo kêu lên ở phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà tất cả những điều này cũng sẽ không ngăn cản được bước chân của Duật Tiểu Gia.
“Cục cưng? Cục cưng, nho của con tới rồi!” Hôm nay Cố Niệm Hề không đi tới công ty.
Gần đây vì mấy hạng mục lớn, cho nên ngay cả cuối tuần bà cũng không được nghỉ ngơi.
Vì vậy nên hôm nay bà định ở nhà nghỉ ngơi.
Ngoại trừ chuyện muốn nghỉ ngơi thật tốt ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cho bà muốn ở nhà chính là muốn có thời gian chơi đùa cùng với con trai và chồng của mình.
Nhưng mà Đàm Dật Trạch vừa mới gọi điện về nói là phỏng vấn xong trở về tới nhà chắc cũng phải tới chiều tối. Bởi vì như vậy nên hơn nửa thời gian cả ngày hôm nay chỉ có bà và cục cưng Duật ở nhà thôi?
Vì muốn đền bù lại chuyện ông xã bà không có ở nhà, Cố Niệm Hề đã tự mình ra khỏi nhà để mua được chùm nho này, để chia sẻ với cục cưng Duật.
Vừa rồi lúc bà cầm nho đi vào phòng bếp, rõ ràng vẫn còn nhìn thấy cục cưng Duật đang đứng đây gọi điện thoại mà.
Nhưng mà đợi tới khi bà cầm nho đi ra, tại sao lại không thấy người đâu nữa?
“Đứa nhỏ này, không phải lại có tâm sự gì đấy chứ?” Dựa theo hiểu biết của Cố Niệm Hề về đứa nhỏ này, bình thường cục cưng Duật đi ra khỏi nhà cũng sẽ nói với bà một tiếng. Nhà bọn họ có ba đứa bé, thì chỉ có thằng nhóc này là thân thiết với Cố Niệm Hề nhất.
Nhưng mà hôm nay, đứa nhỏ này thậm chí ngay cả chào một câu cũng không có, trực tiếp ra khỏi nhà luôn. Sẽ không phải thực sự có chuyện gì chứ?
“Hay là, để chùm nho này lại chờ hai người bọn họ trở về mới ăn . . .” Nhìn chùm nho sạch sẽ kia, Cố Niệm Hề lẩm bẩm một mình . . .
- - Đường phân cách - -
“Kiều . . .” Duật Tiểu Gia đến đặc biệt nhanh!
Sau khi cúp điện thoại được mười mấy phút, một bóng dáng màu đen trực tiếp xuất hiện ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế Phàm.
Lúc này Kiều Trác Phàm vẫn còn đang ở trước bàn làm việc, ngồi sừng sững ở trước những tập văn kiện kia.
Vốn những văn kiện này chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là có thể xử lý xong.
Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, những thứ này anh lại không tập trung giải quyết được.
Bắt đầu từ khi nào thì bị căn bệnh này.
Dường như là từ sau khi Tiếu Bảo Bối ôm đồ rời khỏi!
Anh cảm thấy, lúc này anh vẫn nên đi tìm cô nhóc kia về thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro