Hôn Nhân Cưỡng Chế Của Nhóc Ngốc
Chương 7
Trương Đại Cát
2024-11-19 02:43:39
trans by Lạc Đình!
31
Nhóc ngốc muốn cọ muốn ôm muốn hôn, mỗi ngày vừa nhìn thấy ông xã liền muốn dính lên, ăn đậu hũ của ông xã đến nghiện, Lạc Thi Nhân cũng hết cách chỉ có thể mặc kệ móng heo của nhóc ngốc sờ qua sờ lại.
"Bây giờ không thể ôm." Lạc Thi Nhân ngồi ở ghế sau giải thích với nhóc ngốc đang vươn tay muốn ôm, " quần áo sẽ bị nhăn, lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu, sẽ không đẹp trai."
"Biết rồi ạ." Nhóc ngốc vỗ đệm ghế mềm mại, không để ý mà kéo cổ áo đã được chỉnh thỏa đáng của mình, " ông xã, cổ khó chịu."
"Đừng kéo loạn." Hôm nay hắn mang theo Tiêu Bản Đan cùng tham gia ngày kỉ niệm thường niên của công ty, nhóc ngốc hôm nay hóa trang rất hoạt bát, nhìn như một tiểu thiếu gia vậy, mới một lát liền muốn cứu cái cổ của mình ra khỏi cái nơ, " ngoan một chút, một lát nữa còn phải đi gặp người."
Nhóc ngốc đặt tay xuống, đôi mắt to tròn chuyển động, lén lút sáp tới lặng lẽ hỏi.
"Vậy nếu em ngoan một chút, về nhà có thể hôn không?"
"Em..." Lạc Thi Nhân bị nhóc ngốc quấn lấy cũng hết cách, chỉ có thể đè thấp giọng, " em là một omega nên dè dặt một chút, đừng có cả ngày đều dính lên người khác như vậy."
"Em không tìm người khác." nhóc ngốc đung đưa mũi chân đang đi giày da bóng lộn, " ông xã lại không phải người khác, em chỉ dính lên người ông xã thôi."
"Vậy nếu tôi không phải là ông xã của em thì sao?" Lạc Thi Nhân không biết bản thân nghĩ gì mà lại hỏi ra miệng như vậy, " nếu ban đầu người kết đôi không phải là tôi, là người khác thì sao?"
Nhóc ngốc không hiểu.
" Nhưng ông xã không phải người khác mà."
"Tôi nói là giả sử..." Lạc Thi Nhân đột nhiên có chút chân thành, " Giả sử khi đó người kết đôi không phải tôi, là người khác, em cũng sẽ dính người đó như vậy sao?"
Nhóc ngốc cũng trầm mặc, cậu cúi đầu nghĩ ngợi, lại dùng đôi mắt sáng ngời tiến vào trong tim Lạc Thi Nhân.
"Em chính là thích ông xã mà."
Nhóc ngốc cười lộ ra răng hổ.
Ai là ông xã liền thích người đó.
Hắn có ghen* hay không.
*nguyên tác là 酸不酸 nghĩa là chua.
32
Lạc Thi Nhân vì câu nói của nhóc ngốc mà tim khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại không tìm được một câu nào có thể phản bác lại liền âm thầm ghi thù.
Lễ kỷ niệm thường niên của công ty được tổ chức rất long trọng, nhưng nhóc ngốc không để ý những thứ đó, cậu ngay cả khi ông xã lên sân khấu phát biểu cũng không để tâm, tự mình vui vẻ chạy đi ăn điểm tâm ngọt.
Bình thường cậu cũng không nỡ ăn những món điểm tâm đắt đỏ như vậy, còn hôm nay cọ được phúc lợi của ông xã nên có thể vui vẻ ăn cho đã cái bụng rồi.
"...hiện tại, tôi xin tuyên bố lễ kỷ niệm chính thức bắt đầu."
Lạc Thi Nhân trên sân khấu hào quang vạn trượng*, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy nhóc thông minh nhà mình, trong khoảnh khắc này cũng không biết bản thân đẹp trai cho ai xem.
*chỉ sự tỏa sáng.
Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian đi chiếu cố Tiêu Bản Đan, hôm nay hắn là nhân vật chính nên có rất nhiều người muốn xã giao, chỉ có thể đem cục cưng tạm thời gửi gắm cho trợ lý Tiểu Vương, dặn cậu ta trông người đừng có mà để cậu ăn đến nứt bụng.
Nhóc ngốc cau mày.
"Ông xã anh cứ đi bận việc của mình đi, em cũng không ngốc."
"Nghe lời." Lạc Thi Nhân kéo cổ tay nhóc ngốc lắc lắc, " tôi bận xong sẽ đến tìm em."
"Dạ dạ, ông xã cố lên." Nhóc ngốc phất phất tay, thành công đem ông xã lải nhải tiễn đi.
Nhìn thấy Lạc Thi Nhân một bước quay lại ba lần, tiểu Vương ngày thường cẩn trọng cũng không kiềm được mà nói.
"Phu nhân, tình cảm của ngài và Lục tổng thật tốt."
"Là tôi quá ngốc, khiến ông xã không yên tâm."
Nhưng mà không yên tâm mới tốt.
Nhóc ngốc lén lút cong môi, hút một ngụm nước đào trong tay.
Oa, ông xã thật ngọt.
33
Nhóc ngốc ngoan ngoãn tự mình lấp đầy cái bụng, căn bản là không có thời gian đi làm phiền công việc của ông xã.
Trong yến hội người người đều tỏa sáng mĩ lệ, nhóc ngốc ngồi ở trong góc bê bát kem vui vẻ nhìn người đẹp.
Vóc dáng alpha này thật tốt nha!
Diện mạo alpha này cũng rất anh tuấn!
Omega này thật xinh đẹp, quả thật là mặt bàn tay.*
*Nghĩa trên mặt chữ, chỉ người có khuôn mặt nhỏ như bàn tay.
Omega này...
Omega này rất quen mắt, là tiểu yêu tinh đó!
Tiêu Bản Đan liếc mắt liền nhận ra Hề Bối, nhìn theo một lát liền đứng dậy, trực tiếp đi qua đó, trợ lý tiểu Vương không thể ngăn cản được cậu.
"Xin chào, vị tiên sinh omega xinh đẹp này." nhóc ngốc chào hỏi vô cùng lịch sự, hơn nữa còn thành thục lôi kéo làm quen, " tôi nhìn anh có chút quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"
Vô cùng phổ biến rồi, là lý do ngốc nghếch*.
*Nguyên tác là "就非常社会了,是社会笨蛋"tôi chỉ biết nghĩa của từ 社会 là xã hội thôi còn những nghĩa khác thì không biết, mà tôi đã cày nát cái baidu cũng không ra nên tôi chém cho nó hợp với văn cảnh.
- ----
"Cậu..." Hề Bối nhìn omega nhỏ nhắn trước mắt mà ngẩn người, sắc mặt của y không thể khống chế mà hơi trắng bệch, " Tôi chưa từng gặp cậu, cậu đừng ở đây nói bừa."
"Anh chưa từng gặp tôi, nhưng tôi gặp anh rồi." nhóc ngốc cũng không để bụng, " Lạc Thi Nhân hiện tại là alpha của tôi, là chồng danh chính ngôn thuận của tôi, tôi hy vọng anh cách anh ấy xa một chút, không cần phải dây dưa nữa."
"Tôi chưa bao giờ dây dưa với anh ấy, đều tại anh ấy..."
"Vậy còn không phải là vì anh hiệp ân báo đáp* sao, cũng không dám cùng ông xã tôi ở bên nhau, lại muốn lấy béo bở từ người anh ấy để kiếm lợi, anh thật là vô liêm sỉ."
*Nguyên tác là 挟恩图报nghĩa là chỉ sự ân cần của bản thân đối với người khác để yêu cầu người ta báo đáp lại mình, mang nghĩa chế giễu, mỉa mai.
Tiêu Bản Đan cười nhạo một tiếng.
Quỷ đáng ghét! Tránh ra!
Đừng quấn lấy ông xã ngốc của tôi.
Chương 3
34
Lạc Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Bản Đan và Hề Bối đứng chung một chỗ liền cảm thấy không đúng. Chỉ là đúng lúc hắn phải xã giao không thể thoát thân, chỉ có thể tạm hoãn lại hành động, đợi đến khi công việc đã ổn thỏa, liền nhìn thấy Hề Bối đang giơ cao tay phải đối diện với Tiêu Bản Đan, bộ dạng bực bội giống như muốn động thủ.
"Cậu đang làm cái gì vậy." Lạc Thi Nhân một tay kéo đồ ngốc đang ngơ ngác đứng một chỗ không nhúc nhích qua mà mặc kệ tay của Hề Bối đáp xuống không trung.
"Thi..."
Hề Bối sững sờ, nhóc ngốc được ông xã kéo mà ngơ ngác quay đầu chớp mắt, trong mắt cậu đều là ánh nước,giống như phải chịu ấm ức rất lớn vậy.
"Làm sao vậy? cậu ta bắt nạt em sao."
Nhóc ngốc không nói chuyện, nhưng trước sự chú ý của đám người ở đây kéo ông xã rời đi.
Cậu kéo Lạc Thi Nhân ra ban công không có người, mới ngoan ngoãn duỗi tay lau đi hơi nước ở khóe mắt.
"Ông xã..." Lạc Thi Nhân nhìn bộ mặt khổ sở của omega trước kia luôn cười hì hì, muốn nói lại thôi.
"Anh nếu một chút cũng không thích em, một chút cũng không muốn coi em là người yêu, anh lúc đầu sao lại muốn kết hôn với em vậy?"
"Tôi..."
"Em không muốn trở thành bia chắn để anh đi đối phó với Hề Bối, y chẳng tốt với anh một chút nào cả, chỉ muốn chiếm lợi của anh thôi." Tiêu Bản Đan ngẩng đầu nhìn hắn, " nhưng mà, dù cho y xấu xa như vậy, anh vẫn muốn thích y sao?"
Dù cho bị lợi dụng, cũng vui vẻ chịu đựng sao?
35
Lạc Thi Nhân đến tột cùng có thích Hề Bối nhiều như thế sao?
Bản thân hắn cũng không thể nói rõ.
Khi hắn chìm trong tối tăm nhất, là người đó đã cho hắn một cơ hội sống và ánh sáng.
Khi đó tuổi của hắn còn rất nhỏ, khi bị bảo mẫu bắt cóc, vì phòng ngừa hắn tự cứu mình nên đã bị nhẫn tâm hạ thuốc, năm giác quan mất hết gần như biến thành kẻ đui mù.
Nỗi tuyệt vọng trong mịt mù tăm tối gần như giết chết ý chí của hắn, mãi đến khi người đó xuất hiện.
Trên cơ thể người đó mang theo mùi sữa thơm ngào ngạt, y dùng lời nói dịu dàng ôn nhu đem đến cho hắn vô vàn hy vọng.
"Không sao rồi, đừng sợ, nhất định sẽ tốt thôi."
Hắn không nhìn thấy diện mạo của đối phương, chỉ có thể chạm vào lòng bàn tay ấm áp của người đó, y cho hắn sự an ủi, tiếp sức cho hắn, cuối cùng còn cho hắn tấm ván gỗ để chạy trốn.
Trong khoảng thời gian thật dài sau đó, trong mộng vẫn là nước lạnh tối đen mà người đó là ánh sáng và sự cứu rỗi duy nhất của hắn.
Là sự chống đỡ cho niềm tin của hắn.
Hắn đã tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực để đi tìm đối phương, nhưng đều không có thu hoạch gì.
Trong khoảng thời gian rất dài đó, Lạc Thi Nhân đều cho rằng, sau khi hắn tìm được đối phương, chỉ cần điều kiện cho phép hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mà theo đuổi.
Mà sau khi Hề Bối xuất hiện, y là một omega độc thân xinh đẹp, Lạc Thi Nhân cũng xác định tiến hành kế hoạch theo đuổi.
Chỉ là thời gian theo đuổi đó kết thúc quá nhanh, hắn nguyện ý dành cho Hề Bối tất cả sự giúp đỡ trong khả năng cho phép, chỉ là người hắn trân trọng lại biến thành một bóng hình trong giấc mơ.
Thành thứ hắn cầu mà không được.
31
Nhóc ngốc muốn cọ muốn ôm muốn hôn, mỗi ngày vừa nhìn thấy ông xã liền muốn dính lên, ăn đậu hũ của ông xã đến nghiện, Lạc Thi Nhân cũng hết cách chỉ có thể mặc kệ móng heo của nhóc ngốc sờ qua sờ lại.
"Bây giờ không thể ôm." Lạc Thi Nhân ngồi ở ghế sau giải thích với nhóc ngốc đang vươn tay muốn ôm, " quần áo sẽ bị nhăn, lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu, sẽ không đẹp trai."
"Biết rồi ạ." Nhóc ngốc vỗ đệm ghế mềm mại, không để ý mà kéo cổ áo đã được chỉnh thỏa đáng của mình, " ông xã, cổ khó chịu."
"Đừng kéo loạn." Hôm nay hắn mang theo Tiêu Bản Đan cùng tham gia ngày kỉ niệm thường niên của công ty, nhóc ngốc hôm nay hóa trang rất hoạt bát, nhìn như một tiểu thiếu gia vậy, mới một lát liền muốn cứu cái cổ của mình ra khỏi cái nơ, " ngoan một chút, một lát nữa còn phải đi gặp người."
Nhóc ngốc đặt tay xuống, đôi mắt to tròn chuyển động, lén lút sáp tới lặng lẽ hỏi.
"Vậy nếu em ngoan một chút, về nhà có thể hôn không?"
"Em..." Lạc Thi Nhân bị nhóc ngốc quấn lấy cũng hết cách, chỉ có thể đè thấp giọng, " em là một omega nên dè dặt một chút, đừng có cả ngày đều dính lên người khác như vậy."
"Em không tìm người khác." nhóc ngốc đung đưa mũi chân đang đi giày da bóng lộn, " ông xã lại không phải người khác, em chỉ dính lên người ông xã thôi."
"Vậy nếu tôi không phải là ông xã của em thì sao?" Lạc Thi Nhân không biết bản thân nghĩ gì mà lại hỏi ra miệng như vậy, " nếu ban đầu người kết đôi không phải là tôi, là người khác thì sao?"
Nhóc ngốc không hiểu.
" Nhưng ông xã không phải người khác mà."
"Tôi nói là giả sử..." Lạc Thi Nhân đột nhiên có chút chân thành, " Giả sử khi đó người kết đôi không phải tôi, là người khác, em cũng sẽ dính người đó như vậy sao?"
Nhóc ngốc cũng trầm mặc, cậu cúi đầu nghĩ ngợi, lại dùng đôi mắt sáng ngời tiến vào trong tim Lạc Thi Nhân.
"Em chính là thích ông xã mà."
Nhóc ngốc cười lộ ra răng hổ.
Ai là ông xã liền thích người đó.
Hắn có ghen* hay không.
*nguyên tác là 酸不酸 nghĩa là chua.
32
Lạc Thi Nhân vì câu nói của nhóc ngốc mà tim khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại không tìm được một câu nào có thể phản bác lại liền âm thầm ghi thù.
Lễ kỷ niệm thường niên của công ty được tổ chức rất long trọng, nhưng nhóc ngốc không để ý những thứ đó, cậu ngay cả khi ông xã lên sân khấu phát biểu cũng không để tâm, tự mình vui vẻ chạy đi ăn điểm tâm ngọt.
Bình thường cậu cũng không nỡ ăn những món điểm tâm đắt đỏ như vậy, còn hôm nay cọ được phúc lợi của ông xã nên có thể vui vẻ ăn cho đã cái bụng rồi.
"...hiện tại, tôi xin tuyên bố lễ kỷ niệm chính thức bắt đầu."
Lạc Thi Nhân trên sân khấu hào quang vạn trượng*, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy nhóc thông minh nhà mình, trong khoảnh khắc này cũng không biết bản thân đẹp trai cho ai xem.
*chỉ sự tỏa sáng.
Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian đi chiếu cố Tiêu Bản Đan, hôm nay hắn là nhân vật chính nên có rất nhiều người muốn xã giao, chỉ có thể đem cục cưng tạm thời gửi gắm cho trợ lý Tiểu Vương, dặn cậu ta trông người đừng có mà để cậu ăn đến nứt bụng.
Nhóc ngốc cau mày.
"Ông xã anh cứ đi bận việc của mình đi, em cũng không ngốc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe lời." Lạc Thi Nhân kéo cổ tay nhóc ngốc lắc lắc, " tôi bận xong sẽ đến tìm em."
"Dạ dạ, ông xã cố lên." Nhóc ngốc phất phất tay, thành công đem ông xã lải nhải tiễn đi.
Nhìn thấy Lạc Thi Nhân một bước quay lại ba lần, tiểu Vương ngày thường cẩn trọng cũng không kiềm được mà nói.
"Phu nhân, tình cảm của ngài và Lục tổng thật tốt."
"Là tôi quá ngốc, khiến ông xã không yên tâm."
Nhưng mà không yên tâm mới tốt.
Nhóc ngốc lén lút cong môi, hút một ngụm nước đào trong tay.
Oa, ông xã thật ngọt.
33
Nhóc ngốc ngoan ngoãn tự mình lấp đầy cái bụng, căn bản là không có thời gian đi làm phiền công việc của ông xã.
Trong yến hội người người đều tỏa sáng mĩ lệ, nhóc ngốc ngồi ở trong góc bê bát kem vui vẻ nhìn người đẹp.
Vóc dáng alpha này thật tốt nha!
Diện mạo alpha này cũng rất anh tuấn!
Omega này thật xinh đẹp, quả thật là mặt bàn tay.*
*Nghĩa trên mặt chữ, chỉ người có khuôn mặt nhỏ như bàn tay.
Omega này...
Omega này rất quen mắt, là tiểu yêu tinh đó!
Tiêu Bản Đan liếc mắt liền nhận ra Hề Bối, nhìn theo một lát liền đứng dậy, trực tiếp đi qua đó, trợ lý tiểu Vương không thể ngăn cản được cậu.
"Xin chào, vị tiên sinh omega xinh đẹp này." nhóc ngốc chào hỏi vô cùng lịch sự, hơn nữa còn thành thục lôi kéo làm quen, " tôi nhìn anh có chút quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"
Vô cùng phổ biến rồi, là lý do ngốc nghếch*.
*Nguyên tác là "就非常社会了,是社会笨蛋"tôi chỉ biết nghĩa của từ 社会 là xã hội thôi còn những nghĩa khác thì không biết, mà tôi đã cày nát cái baidu cũng không ra nên tôi chém cho nó hợp với văn cảnh.
- ----
"Cậu..." Hề Bối nhìn omega nhỏ nhắn trước mắt mà ngẩn người, sắc mặt của y không thể khống chế mà hơi trắng bệch, " Tôi chưa từng gặp cậu, cậu đừng ở đây nói bừa."
"Anh chưa từng gặp tôi, nhưng tôi gặp anh rồi." nhóc ngốc cũng không để bụng, " Lạc Thi Nhân hiện tại là alpha của tôi, là chồng danh chính ngôn thuận của tôi, tôi hy vọng anh cách anh ấy xa một chút, không cần phải dây dưa nữa."
"Tôi chưa bao giờ dây dưa với anh ấy, đều tại anh ấy..."
"Vậy còn không phải là vì anh hiệp ân báo đáp* sao, cũng không dám cùng ông xã tôi ở bên nhau, lại muốn lấy béo bở từ người anh ấy để kiếm lợi, anh thật là vô liêm sỉ."
*Nguyên tác là 挟恩图报nghĩa là chỉ sự ân cần của bản thân đối với người khác để yêu cầu người ta báo đáp lại mình, mang nghĩa chế giễu, mỉa mai.
Tiêu Bản Đan cười nhạo một tiếng.
Quỷ đáng ghét! Tránh ra!
Đừng quấn lấy ông xã ngốc của tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 3
34
Lạc Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Bản Đan và Hề Bối đứng chung một chỗ liền cảm thấy không đúng. Chỉ là đúng lúc hắn phải xã giao không thể thoát thân, chỉ có thể tạm hoãn lại hành động, đợi đến khi công việc đã ổn thỏa, liền nhìn thấy Hề Bối đang giơ cao tay phải đối diện với Tiêu Bản Đan, bộ dạng bực bội giống như muốn động thủ.
"Cậu đang làm cái gì vậy." Lạc Thi Nhân một tay kéo đồ ngốc đang ngơ ngác đứng một chỗ không nhúc nhích qua mà mặc kệ tay của Hề Bối đáp xuống không trung.
"Thi..."
Hề Bối sững sờ, nhóc ngốc được ông xã kéo mà ngơ ngác quay đầu chớp mắt, trong mắt cậu đều là ánh nước,giống như phải chịu ấm ức rất lớn vậy.
"Làm sao vậy? cậu ta bắt nạt em sao."
Nhóc ngốc không nói chuyện, nhưng trước sự chú ý của đám người ở đây kéo ông xã rời đi.
Cậu kéo Lạc Thi Nhân ra ban công không có người, mới ngoan ngoãn duỗi tay lau đi hơi nước ở khóe mắt.
"Ông xã..." Lạc Thi Nhân nhìn bộ mặt khổ sở của omega trước kia luôn cười hì hì, muốn nói lại thôi.
"Anh nếu một chút cũng không thích em, một chút cũng không muốn coi em là người yêu, anh lúc đầu sao lại muốn kết hôn với em vậy?"
"Tôi..."
"Em không muốn trở thành bia chắn để anh đi đối phó với Hề Bối, y chẳng tốt với anh một chút nào cả, chỉ muốn chiếm lợi của anh thôi." Tiêu Bản Đan ngẩng đầu nhìn hắn, " nhưng mà, dù cho y xấu xa như vậy, anh vẫn muốn thích y sao?"
Dù cho bị lợi dụng, cũng vui vẻ chịu đựng sao?
35
Lạc Thi Nhân đến tột cùng có thích Hề Bối nhiều như thế sao?
Bản thân hắn cũng không thể nói rõ.
Khi hắn chìm trong tối tăm nhất, là người đó đã cho hắn một cơ hội sống và ánh sáng.
Khi đó tuổi của hắn còn rất nhỏ, khi bị bảo mẫu bắt cóc, vì phòng ngừa hắn tự cứu mình nên đã bị nhẫn tâm hạ thuốc, năm giác quan mất hết gần như biến thành kẻ đui mù.
Nỗi tuyệt vọng trong mịt mù tăm tối gần như giết chết ý chí của hắn, mãi đến khi người đó xuất hiện.
Trên cơ thể người đó mang theo mùi sữa thơm ngào ngạt, y dùng lời nói dịu dàng ôn nhu đem đến cho hắn vô vàn hy vọng.
"Không sao rồi, đừng sợ, nhất định sẽ tốt thôi."
Hắn không nhìn thấy diện mạo của đối phương, chỉ có thể chạm vào lòng bàn tay ấm áp của người đó, y cho hắn sự an ủi, tiếp sức cho hắn, cuối cùng còn cho hắn tấm ván gỗ để chạy trốn.
Trong khoảng thời gian thật dài sau đó, trong mộng vẫn là nước lạnh tối đen mà người đó là ánh sáng và sự cứu rỗi duy nhất của hắn.
Là sự chống đỡ cho niềm tin của hắn.
Hắn đã tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực để đi tìm đối phương, nhưng đều không có thu hoạch gì.
Trong khoảng thời gian rất dài đó, Lạc Thi Nhân đều cho rằng, sau khi hắn tìm được đối phương, chỉ cần điều kiện cho phép hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mà theo đuổi.
Mà sau khi Hề Bối xuất hiện, y là một omega độc thân xinh đẹp, Lạc Thi Nhân cũng xác định tiến hành kế hoạch theo đuổi.
Chỉ là thời gian theo đuổi đó kết thúc quá nhanh, hắn nguyện ý dành cho Hề Bối tất cả sự giúp đỡ trong khả năng cho phép, chỉ là người hắn trân trọng lại biến thành một bóng hình trong giấc mơ.
Thành thứ hắn cầu mà không được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro