Hôn Nhân Đại Sự: Cưới Trước Yêu Sau
Chương 11
Lục Nguyệt Hạ
2024-07-18 04:03:15
Sáng hôm đó, khi Tử Tịch vừa chuẩn bị xong bữa sáng và sắp đi làm, cô nhận được một phong thư lạ. Bên ngoài không có địa chỉ người gửi, chỉ ghi tên cô một cách cẩn thận: "Lâm Tử Tịch." Cảm thấy tò mò, Tử Tịch mở thư ra và thấy một bức ảnh cũ. Trong bức ảnh là một người phụ nữ trông rất giống mẹ cô, Lâm Thanh Lan, nhưng có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Bên dưới bức ảnh là một dòng chữ ngắn gọn: “Quá khứ luôn có bí mật.”
Cả ngày hôm đó, Tử Tịch không thể tập trung vào công việc, tâm trí cô cứ lơ lửng với bức ảnh và dòng chữ bí ẩn. Khi tan làm, cô quyết định sẽ hỏi mẹ về bức ảnh này.
Tối đến, Tử Tịch và Vũ Thiên về nhà mẹ cô để ăn tối. Trong bữa ăn, Tử Tịch nhẹ nhàng đặt câu hỏi. “Mẹ, hôm nay con nhận được một bức ảnh cũ. Con không biết người trong ảnh là ai, nhưng bà ấy trông rất giống mẹ.”
Lâm Thanh Lan giật mình khi nhìn thấy bức ảnh. Bà lập tức rời khỏi bàn ăn và bước vào phòng làm việc của mình. Tử Tịch và Vũ Thiên nhìn nhau đầy lo lắng rồi nhanh chóng đi theo.
Trong phòng làm việc, Lâm Thanh Lan mở ngăn kéo và lôi ra một cuốn album cũ. Bà lật qua từng trang, tìm kiếm gì đó rồi dừng lại ở một bức ảnh tương tự như bức ảnh mà Tử Tịch nhận được. “Đây là bức ảnh của dì con, Lâm Tuyết Như. Bà ấy là em gái của mẹ, nhưng đã rời xa gia đình từ rất lâu rồi.”
Tử Tịch ngạc nhiên, “Tại sao mẹ chưa bao giờ kể về dì cho con nghe?”
Lâm Thanh Lan thở dài, ánh mắt bà đượm buồn. “Lâm Tuyết Như đã rời bỏ gia đình vì một lý do rất đặc biệt. Bà ấy từng yêu một người đàn ông mà gia đình không chấp nhận, và bà đã bỏ đi để sống cùng ông ấy. Chúng ta đã mất liên lạc từ đó.”
“Vậy tại sao bây giờ lại có người gửi bức ảnh này cho con?” Tử Tịch thắc mắc, lòng cô tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải.
Lâm Thanh Lan nhìn con gái một lúc rồi nói, “Có lẽ dì con đang cần sự giúp đỡ. Ta không biết chắc, nhưng ta cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng mà bà ấy muốn truyền đạt.”
Vũ Thiên lên tiếng, “Chúng ta có nên tìm cách liên lạc với bà ấy không? Có lẽ bà ấy cần sự giúp đỡ từ gia đình.”
Lâm Thanh Lan gật đầu. “Ta nghĩ chúng ta nên làm vậy. Dù đã lâu không gặp, nhưng bà ấy vẫn là người thân trong gia đình. Chúng ta cần tìm cách giúp đỡ nếu bà ấy cần.”
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên bắt đầu tìm kiếm thông tin về Lâm Tuyết Như. Họ liên hệ với những người bạn cũ và gia đình để tìm hiểu xem bà Tuyết Như đang ở đâu. Sau một thời gian tìm kiếm, họ phát hiện rằng bà hiện đang sống ở một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố.
Một buổi sáng cuối tuần, Tử Tịch và Vũ Thiên quyết định đến thăm bà Lâm Tuyết Như. Khi đến nơi, họ thấy một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, bao quanh bởi cây cối xanh mát. Bà Tuyết Như, với dáng vẻ già nua nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ, bước ra đón họ.
“Dì Tuyết Như, cháu là Tử Tịch, con gái của Lâm Thanh Lan. Cháu đã nhận được một bức ảnh từ một người lạ và biết rằng đó là dì,” Tử Tịch nói, lòng đầy hy vọng và sự tò mò.
Bà Tuyết Như mỉm cười hiền hậu. “Cháu là Tử Tịch? Ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Hãy vào nhà, ta có nhiều điều muốn nói với cháu.”
Trong ngôi nhà ấm cúng, Tử Tịch và Vũ Thiên nghe bà Tuyết Như kể về cuộc đời mình. Bà đã rời xa gia đình để theo đuổi tình yêu, nhưng cuộc sống không hề dễ dàng. Sau nhiều năm sống trong khó khăn và đau khổ, bà đã tìm cách liên lạc lại với gia đình nhưng không thành công.
“Ta đã gửi bức ảnh cho cháu để báo tin rằng ta vẫn còn sống và mong muốn kết nối lại với gia đình. Dù chúng ta đã mất liên lạc, nhưng gia đình vẫn luôn ở trong trái tim ta,” bà Tuyết Như nói, giọng bà đượm buồn.
Nghe những lời này, Tử Tịch cảm thấy xúc động và biết ơn. “Dì ơi, cháu rất biết ơn vì đã tìm thấy dì. Gia đình chúng ta sẽ luôn ở bên dì và giúp đỡ dì vượt qua mọi khó khăn.”
Vũ Thiên nắm tay Tử Tịch và nói, “Chúng ta sẽ cùng nhau làm tất cả để giúp đỡ dì. Gia đình là điều quý giá nhất và chúng ta không bao giờ nên để mất liên lạc.”
Bà Tuyết Như cảm động, nước mắt rơi trên gương mặt già nua. “Cảm ơn các cháu. Ta rất hạnh phúc vì đã tìm lại được gia đình và biết rằng không bao giờ là quá muộn để kết nối lại.”
Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc, Tử Tịch và Vũ Thiên thường xuyên liên lạc và chăm sóc bà Tuyết Như. Cuộc sống của họ dần trở nên đầy đủ và ý nghĩa hơn khi có thêm sự hiện diện của một người thân yêu đã mất liên lạc từ lâu.
Dưới bầu trời đầy sao, Tử Tịch và Vũ Thiên ngồi bên nhau trên ban công, cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc. Họ biết rằng dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, với tình yêu và lòng quyết tâm, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách để xây dựng một cuộc sống tươi sáng và hạnh phúc. Những bí mật đã được hé lộ, và họ đã sẵn sàng cho những khởi đầu mới, những thử thách mới và những cơ hội mới để cùng nhau viết nên câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và bền vững.
Cả ngày hôm đó, Tử Tịch không thể tập trung vào công việc, tâm trí cô cứ lơ lửng với bức ảnh và dòng chữ bí ẩn. Khi tan làm, cô quyết định sẽ hỏi mẹ về bức ảnh này.
Tối đến, Tử Tịch và Vũ Thiên về nhà mẹ cô để ăn tối. Trong bữa ăn, Tử Tịch nhẹ nhàng đặt câu hỏi. “Mẹ, hôm nay con nhận được một bức ảnh cũ. Con không biết người trong ảnh là ai, nhưng bà ấy trông rất giống mẹ.”
Lâm Thanh Lan giật mình khi nhìn thấy bức ảnh. Bà lập tức rời khỏi bàn ăn và bước vào phòng làm việc của mình. Tử Tịch và Vũ Thiên nhìn nhau đầy lo lắng rồi nhanh chóng đi theo.
Trong phòng làm việc, Lâm Thanh Lan mở ngăn kéo và lôi ra một cuốn album cũ. Bà lật qua từng trang, tìm kiếm gì đó rồi dừng lại ở một bức ảnh tương tự như bức ảnh mà Tử Tịch nhận được. “Đây là bức ảnh của dì con, Lâm Tuyết Như. Bà ấy là em gái của mẹ, nhưng đã rời xa gia đình từ rất lâu rồi.”
Tử Tịch ngạc nhiên, “Tại sao mẹ chưa bao giờ kể về dì cho con nghe?”
Lâm Thanh Lan thở dài, ánh mắt bà đượm buồn. “Lâm Tuyết Như đã rời bỏ gia đình vì một lý do rất đặc biệt. Bà ấy từng yêu một người đàn ông mà gia đình không chấp nhận, và bà đã bỏ đi để sống cùng ông ấy. Chúng ta đã mất liên lạc từ đó.”
“Vậy tại sao bây giờ lại có người gửi bức ảnh này cho con?” Tử Tịch thắc mắc, lòng cô tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải.
Lâm Thanh Lan nhìn con gái một lúc rồi nói, “Có lẽ dì con đang cần sự giúp đỡ. Ta không biết chắc, nhưng ta cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng mà bà ấy muốn truyền đạt.”
Vũ Thiên lên tiếng, “Chúng ta có nên tìm cách liên lạc với bà ấy không? Có lẽ bà ấy cần sự giúp đỡ từ gia đình.”
Lâm Thanh Lan gật đầu. “Ta nghĩ chúng ta nên làm vậy. Dù đã lâu không gặp, nhưng bà ấy vẫn là người thân trong gia đình. Chúng ta cần tìm cách giúp đỡ nếu bà ấy cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên bắt đầu tìm kiếm thông tin về Lâm Tuyết Như. Họ liên hệ với những người bạn cũ và gia đình để tìm hiểu xem bà Tuyết Như đang ở đâu. Sau một thời gian tìm kiếm, họ phát hiện rằng bà hiện đang sống ở một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố.
Một buổi sáng cuối tuần, Tử Tịch và Vũ Thiên quyết định đến thăm bà Lâm Tuyết Như. Khi đến nơi, họ thấy một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, bao quanh bởi cây cối xanh mát. Bà Tuyết Như, với dáng vẻ già nua nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ, bước ra đón họ.
“Dì Tuyết Như, cháu là Tử Tịch, con gái của Lâm Thanh Lan. Cháu đã nhận được một bức ảnh từ một người lạ và biết rằng đó là dì,” Tử Tịch nói, lòng đầy hy vọng và sự tò mò.
Bà Tuyết Như mỉm cười hiền hậu. “Cháu là Tử Tịch? Ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Hãy vào nhà, ta có nhiều điều muốn nói với cháu.”
Trong ngôi nhà ấm cúng, Tử Tịch và Vũ Thiên nghe bà Tuyết Như kể về cuộc đời mình. Bà đã rời xa gia đình để theo đuổi tình yêu, nhưng cuộc sống không hề dễ dàng. Sau nhiều năm sống trong khó khăn và đau khổ, bà đã tìm cách liên lạc lại với gia đình nhưng không thành công.
“Ta đã gửi bức ảnh cho cháu để báo tin rằng ta vẫn còn sống và mong muốn kết nối lại với gia đình. Dù chúng ta đã mất liên lạc, nhưng gia đình vẫn luôn ở trong trái tim ta,” bà Tuyết Như nói, giọng bà đượm buồn.
Nghe những lời này, Tử Tịch cảm thấy xúc động và biết ơn. “Dì ơi, cháu rất biết ơn vì đã tìm thấy dì. Gia đình chúng ta sẽ luôn ở bên dì và giúp đỡ dì vượt qua mọi khó khăn.”
Vũ Thiên nắm tay Tử Tịch và nói, “Chúng ta sẽ cùng nhau làm tất cả để giúp đỡ dì. Gia đình là điều quý giá nhất và chúng ta không bao giờ nên để mất liên lạc.”
Bà Tuyết Như cảm động, nước mắt rơi trên gương mặt già nua. “Cảm ơn các cháu. Ta rất hạnh phúc vì đã tìm lại được gia đình và biết rằng không bao giờ là quá muộn để kết nối lại.”
Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc, Tử Tịch và Vũ Thiên thường xuyên liên lạc và chăm sóc bà Tuyết Như. Cuộc sống của họ dần trở nên đầy đủ và ý nghĩa hơn khi có thêm sự hiện diện của một người thân yêu đã mất liên lạc từ lâu.
Dưới bầu trời đầy sao, Tử Tịch và Vũ Thiên ngồi bên nhau trên ban công, cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc. Họ biết rằng dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, với tình yêu và lòng quyết tâm, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách để xây dựng một cuộc sống tươi sáng và hạnh phúc. Những bí mật đã được hé lộ, và họ đã sẵn sàng cho những khởi đầu mới, những thử thách mới và những cơ hội mới để cùng nhau viết nên câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và bền vững.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro