Hôn Nhân Đại Sự: Cưới Trước Yêu Sau
Chương 29
Lục Nguyệt Hạ
2024-07-18 04:03:15
Tử Tịch và Vũ Thiên tiếp tục tận hưởng kỳ nghỉ tại ngôi làng nhỏ. Những ngày trôi qua trong bình yên, họ càng cảm nhận rõ hơn niềm hạnh phúc từ những điều giản dị, và tình yêu dành cho nhau ngày càng trở nên sâu đậm. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, bầu không khí trong lành và sự chào đón ấm áp từ người dân nơi đây làm họ cảm thấy lòng mình như được tràn đầy năng lượng mới.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, cô cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn nôn. Cô ngồi xuống ghế, tay đặt lên bụng và tự hỏi liệu có phải do thức ăn hôm qua không. Nhưng những triệu chứng này không giống như những lần trước.
“Có lẽ mình chỉ mệt do đi lại nhiều,” Tử Tịch nghĩ thầm và quyết định nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, những triệu chứng này tiếp tục xuất hiện trong vài ngày tiếp theo. Vũ Thiên nhận thấy sự thay đổi ở vợ mình và lo lắng hỏi han.
“Em có thấy mệt mỏi hay không khỏe ở đâu không, Tử Tịch? Anh thấy em không giống mọi khi,” Vũ Thiên nói, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Tử Tịch mỉm cười, cố gắng làm dịu nỗi lo của chồng. “Em nghĩ chỉ là mệt do thay đổi môi trường. Để chắc chắn, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Vũ Thiên đồng ý và cả hai cùng đi đến bệnh viện nhỏ gần đó để kiểm tra sức khỏe. Tại đây, bác sĩ đề nghị Tử Tịch làm một số xét nghiệm để xác định rõ nguyên nhân.
Một buổi chiều, khi họ đang ngồi chờ kết quả, bác sĩ bước vào với nụ cười nhẹ nhàng. “Chị Tử Tịch, chúc mừng chị! Chị đã mang thai rồi. Thai nhi hiện đã được khoảng tám tuần tuổi và phát triển rất tốt.”
Tử Tịch và Vũ Thiên đều bất ngờ và vui mừng đến không nói nên lời. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và sự kinh ngạc. Họ đã từng mơ ước có con, nhưng không ngờ rằng điều này lại đến vào lúc họ không ngờ nhất.
“Thật sao? Tôi sắp được làm ba sao?” Vũ Thiên hỏi lại, giọng đầy sự phấn khích và không tin vào tai mình.
“Đúng vậy. Đây là tin vui lớn, và tôi chắc chắn rằng hai bạn sẽ là những bậc ba mẹ tuyệt vời,” bác sĩ nói, giọng đầy sự chân thành và niềm vui.
Về đến nhà, Tử Tịch và Vũ Thiên ngồi bên nhau, cảm nhận niềm hạnh phúc và niềm vui sướng tràn ngập trong lòng. Họ cảm thấy như mọi khó khăn và thử thách trước đây chỉ là những bước đệm để họ đạt được hạnh phúc tuyệt vời này.
“Anh không thể tin được là chúng ta sắp có con. Điều này thật tuyệt vời,” Vũ Thiên nói, giọng đầy xúc động.
Tử Tịch nắm chặt tay chồng, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và hy vọng. “Em cũng không thể tin được. Chúng ta sẽ trở thành những người ba, mẹ tốt nhất và mang lại cho con một cuộc sống đầy yêu thương và hạnh phúc.”
Cả hai bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, chuẩn bị mọi thứ để chào đón thành viên mới trong gia đình. Họ quyết định sẽ về thành phố để chuẩn bị cho việc sinh nở và chăm sóc sức khỏe cho Tử Tịch.
Khi trở về nhà, Tử Tịch và Vũ Thiên thông báo tin vui cho gia đình và bạn bè. Mọi người đều chúc mừng và bày tỏ niềm vui khi biết rằng họ sắp trở thành cha mẹ.
“Mẹ rất tự hào về các con. Đây là niềm vui lớn nhất của cuộc đời mẹ,” bà Lâm Thanh Lan nói, giọng đầy xúc động và hạnh phúc.
Những tháng tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên chăm sóc sức khỏe và chuẩn bị mọi thứ cho sự ra đời của đứa bé. Họ cùng nhau sắm sửa đồ dùng, trang trí phòng cho em bé và tham gia các lớp học làm ba mẹ.
Vào một buổi sáng tháng sáu, khi mặt trời vừa mọc, Tử Tịch cảm thấy đau bụng và có dấu hiệu sắp sinh. Vũ Thiên vội vàng đưa cô đến bệnh viện, lòng đầy lo lắng và phấn khích.
Sau nhiều giờ chờ đợi, cuối cùng, tiếng khóc đầu đời của một bé trai vang lên trong phòng sinh. Đứa bé mạnh khỏe, đôi mắt to tròn và làn da hồng hào, làm tan chảy trái tim của Tử Tịch và Vũ Thiên.
“Chào mừng con đến với thế giới này, con yêu của ba mẹ,” Vũ Thiên nói, giọng đầy yêu thương và niềm vui sướng.
Tử Tịch nhìn đứa bé trong vòng tay, cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ bến. “Con là món quà quý giá nhất mà chúng ta từng có. Mẹ yêu con, con trai của mẹ.”
Họ quyết định đặt tên cho đứa bé là Hàn Gia Huy, với ý nghĩa mang lại hạnh phúc và may mắn cho gia đình.
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên sống trong niềm hạnh phúc khi chăm sóc đứa bé. Họ cảm nhận rõ ràng trách nhiệm và niềm vui của việc làm cha mẹ, và biết rằng cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi.
“Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách để có được hạnh phúc này. Anh tin rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống hạnh phúc,” Vũ Thiên nói, ánh mắt đầy niềm tin và yêu thương.
Tử Tịch mỉm cười, nhìn chồng và con trai với ánh mắt tràn đầy niềm vui. “Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn bên nhau và tạo ra những kỷ niệm đẹp nhất cho gia đình. Đây là hạnh phúc thật sự của cuộc đời chúng ta.”
Chương này đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc sống của Tử Tịch và Vũ Thiên khi họ trở thành cha mẹ. Sự ra đời của Hàn Gia Huy không chỉ mang lại niềm vui mà còn đánh dấu một khởi đầu mới đầy hứa hẹn và hạnh phúc cho gia đình họ.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang chuẩn bị bữa sáng, cô cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn nôn. Cô ngồi xuống ghế, tay đặt lên bụng và tự hỏi liệu có phải do thức ăn hôm qua không. Nhưng những triệu chứng này không giống như những lần trước.
“Có lẽ mình chỉ mệt do đi lại nhiều,” Tử Tịch nghĩ thầm và quyết định nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, những triệu chứng này tiếp tục xuất hiện trong vài ngày tiếp theo. Vũ Thiên nhận thấy sự thay đổi ở vợ mình và lo lắng hỏi han.
“Em có thấy mệt mỏi hay không khỏe ở đâu không, Tử Tịch? Anh thấy em không giống mọi khi,” Vũ Thiên nói, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Tử Tịch mỉm cười, cố gắng làm dịu nỗi lo của chồng. “Em nghĩ chỉ là mệt do thay đổi môi trường. Để chắc chắn, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Vũ Thiên đồng ý và cả hai cùng đi đến bệnh viện nhỏ gần đó để kiểm tra sức khỏe. Tại đây, bác sĩ đề nghị Tử Tịch làm một số xét nghiệm để xác định rõ nguyên nhân.
Một buổi chiều, khi họ đang ngồi chờ kết quả, bác sĩ bước vào với nụ cười nhẹ nhàng. “Chị Tử Tịch, chúc mừng chị! Chị đã mang thai rồi. Thai nhi hiện đã được khoảng tám tuần tuổi và phát triển rất tốt.”
Tử Tịch và Vũ Thiên đều bất ngờ và vui mừng đến không nói nên lời. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và sự kinh ngạc. Họ đã từng mơ ước có con, nhưng không ngờ rằng điều này lại đến vào lúc họ không ngờ nhất.
“Thật sao? Tôi sắp được làm ba sao?” Vũ Thiên hỏi lại, giọng đầy sự phấn khích và không tin vào tai mình.
“Đúng vậy. Đây là tin vui lớn, và tôi chắc chắn rằng hai bạn sẽ là những bậc ba mẹ tuyệt vời,” bác sĩ nói, giọng đầy sự chân thành và niềm vui.
Về đến nhà, Tử Tịch và Vũ Thiên ngồi bên nhau, cảm nhận niềm hạnh phúc và niềm vui sướng tràn ngập trong lòng. Họ cảm thấy như mọi khó khăn và thử thách trước đây chỉ là những bước đệm để họ đạt được hạnh phúc tuyệt vời này.
“Anh không thể tin được là chúng ta sắp có con. Điều này thật tuyệt vời,” Vũ Thiên nói, giọng đầy xúc động.
Tử Tịch nắm chặt tay chồng, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và hy vọng. “Em cũng không thể tin được. Chúng ta sẽ trở thành những người ba, mẹ tốt nhất và mang lại cho con một cuộc sống đầy yêu thương và hạnh phúc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, chuẩn bị mọi thứ để chào đón thành viên mới trong gia đình. Họ quyết định sẽ về thành phố để chuẩn bị cho việc sinh nở và chăm sóc sức khỏe cho Tử Tịch.
Khi trở về nhà, Tử Tịch và Vũ Thiên thông báo tin vui cho gia đình và bạn bè. Mọi người đều chúc mừng và bày tỏ niềm vui khi biết rằng họ sắp trở thành cha mẹ.
“Mẹ rất tự hào về các con. Đây là niềm vui lớn nhất của cuộc đời mẹ,” bà Lâm Thanh Lan nói, giọng đầy xúc động và hạnh phúc.
Những tháng tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên chăm sóc sức khỏe và chuẩn bị mọi thứ cho sự ra đời của đứa bé. Họ cùng nhau sắm sửa đồ dùng, trang trí phòng cho em bé và tham gia các lớp học làm ba mẹ.
Vào một buổi sáng tháng sáu, khi mặt trời vừa mọc, Tử Tịch cảm thấy đau bụng và có dấu hiệu sắp sinh. Vũ Thiên vội vàng đưa cô đến bệnh viện, lòng đầy lo lắng và phấn khích.
Sau nhiều giờ chờ đợi, cuối cùng, tiếng khóc đầu đời của một bé trai vang lên trong phòng sinh. Đứa bé mạnh khỏe, đôi mắt to tròn và làn da hồng hào, làm tan chảy trái tim của Tử Tịch và Vũ Thiên.
“Chào mừng con đến với thế giới này, con yêu của ba mẹ,” Vũ Thiên nói, giọng đầy yêu thương và niềm vui sướng.
Tử Tịch nhìn đứa bé trong vòng tay, cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ bến. “Con là món quà quý giá nhất mà chúng ta từng có. Mẹ yêu con, con trai của mẹ.”
Họ quyết định đặt tên cho đứa bé là Hàn Gia Huy, với ý nghĩa mang lại hạnh phúc và may mắn cho gia đình.
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch và Vũ Thiên sống trong niềm hạnh phúc khi chăm sóc đứa bé. Họ cảm nhận rõ ràng trách nhiệm và niềm vui của việc làm cha mẹ, và biết rằng cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi.
“Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách để có được hạnh phúc này. Anh tin rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua và sống một cuộc sống hạnh phúc,” Vũ Thiên nói, ánh mắt đầy niềm tin và yêu thương.
Tử Tịch mỉm cười, nhìn chồng và con trai với ánh mắt tràn đầy niềm vui. “Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn bên nhau và tạo ra những kỷ niệm đẹp nhất cho gia đình. Đây là hạnh phúc thật sự của cuộc đời chúng ta.”
Chương này đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc sống của Tử Tịch và Vũ Thiên khi họ trở thành cha mẹ. Sự ra đời của Hàn Gia Huy không chỉ mang lại niềm vui mà còn đánh dấu một khởi đầu mới đầy hứa hẹn và hạnh phúc cho gia đình họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro