Hôn Nhân Đại Sự: Cưới Trước Yêu Sau
Chương 9
Lục Nguyệt Hạ
2024-07-18 04:03:15
Sau kỳ nghỉ yên bình bên bờ biển, Tử Tịch và Vũ Thiên trở lại thành phố với một tinh thần mới mẻ và quyết tâm hơn. Mọi thứ dường như đã ổn định lại, công ty của Vũ Thiên dần lấy lại được sự ổn định sau vụ kiện và mọi rắc rối đã tạm thời được giải quyết.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm như mong muốn. Một buổi chiều, khi Tử Tịch đang ở nhà chuẩn bị bữa tối, điện thoại của cô reo lên. Đầu dây bên kia là giọng nói khẩn trương của mẹ Vũ Thiên, bà Hàn Minh Ái.
“Tử Tịch, con có ở nhà không? Mẹ cần gặp con ngay lập tức,” giọng bà Hàn Minh Ái đầy lo lắng và căng thẳng.
Tử Tịch cảm nhận được sự nghiêm trọng từ giọng nói của mẹ chồng. “Vâng, mẹ đến nhà đi, con sẽ đợi mẹ ở đây.”
Chỉ một lát sau, bà Hàn Minh Ái đã có mặt tại nhà. Vừa bước vào cửa, bà liền nắm chặt tay Tử Tịch, ánh mắt bà đầy lo âu và sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy, mẹ?” Tử Tịch hỏi, lòng cô dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
“Vũ Thiên gặp tai nạn trên đường đi làm về. Hiện giờ nó đang ở bệnh viện và tình trạng rất nghiêm trọng,” bà Hàn Minh Ái nói, nước mắt chảy dài trên má.
Nghe tin này, Tử Tịch cảm thấy như mọi thứ quanh mình sụp đổ. Cô không thể tin được rằng điều này lại xảy ra với Vũ Thiên, người mà cô yêu thương nhất. “Chúng ta phải đến bệnh viện ngay,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy.
Cùng bà Hàn Minh Ái, Tử Tịch nhanh chóng đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ thấy bạn thân của Vũ Thiên, Nguyễn Minh Hạo, đang đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
“Vũ Thiên sao rồi, Minh Hạo?” Tử Tịch hỏi, ánh mắt cô đầy hy vọng mong manh.
Minh Hạo nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng. “Bác sĩ đang cố gắng hết sức. Chúng ta phải chờ đợi kết quả từ họ. Cậu ấy bị thương rất nặng.”
Thời gian chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu dường như dài đằng đẵng. Tử Tịch cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹt, mỗi phút trôi qua đều là một sự tra tấn. Cô nắm chặt tay mẹ chồng, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho cả hai.
Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và bác sĩ bước ra ngoài. “Tình trạng của Vũ Thiên rất nghiêm trọng, nhưng chúng tôi đã ổn định được tình trạng của anh ấy. Hiện giờ anh ấy cần thời gian để hồi phục, nhưng cần phải theo dõi kỹ lưỡng.”
Nghe tin này, Tử Tịch cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được trút bỏ. “Cảm ơn bác sĩ,” cô nói, nước mắt trào ra vì sự xúc động.
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch dành toàn bộ thời gian bên cạnh Vũ Thiên để chăm sóc anh. Dù Vũ Thiên chưa tỉnh lại, cô vẫn không rời xa anh nửa bước, luôn cầu nguyện cho anh mau chóng bình phục. Bà Hàn Minh Ái cũng thường xuyên đến bệnh viện, cùng con dâu chăm sóc và động viên tinh thần cho Vũ Thiên.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang ngồi bên giường bệnh của Vũ Thiên, cô cảm nhận được sự chuyển động nhẹ của tay anh. Cô lập tức nắm lấy tay anh, lòng cô tràn ngập niềm hy vọng. “Anh Thiên, anh có nghe thấy em không? Hãy tỉnh lại với em, em luôn ở bên cạnh anh.”
Dần dần, Vũ Thiên mở mắt, ánh nhìn mơ hồ nhưng tràn đầy sự cố gắng. “Tử Tịch… Em đây rồi,” anh nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự cố gắng.
Tử Tịch không kìm được nước mắt, cô mỉm cười với anh, nắm chặt tay anh như muốn truyền thêm sức mạnh. “Em ở đây, anh Thiên. Em sẽ luôn ở bên anh, không rời xa nửa bước.”
Vũ Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận được sự an ủi từ người vợ yêu thương. “Anh biết, cảm ơn em đã ở bên anh.”
Sau khi Vũ Thiên tỉnh lại, quá trình hồi phục của anh diễn ra khá chậm nhưng ổn định. Tử Tịch luôn ở bên cạnh anh, động viên và giúp anh vượt qua những khó khăn trong quá trình điều trị. Dù những thử thách vẫn còn đó, nhưng tình yêu và sự quyết tâm của cả hai đã giúp họ mạnh mẽ hơn để đối mặt với mọi chuyện.
Một ngày nọ, khi Vũ Thiên đã hồi phục khá nhiều và có thể tự đi lại được, Tử Tịch đưa anh ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Họ đi dạo trong khu vườn của bệnh viện, tận hưởng những giây phút yên bình bên nhau.
“Anh Thiên, em rất vui vì anh đã hồi phục. Em biết rằng chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng em tin rằng với tình yêu và sự quyết tâm, chúng ta có thể vượt qua tất cả,” Tử Tịch nói, ánh mắt cô tràn đầy tình yêu và lòng tin.
“Anh cũng tin vậy. Những thử thách này chỉ làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn và giúp chúng ta hiểu nhau hơn. Anh biết rằng với em bên cạnh, anh có thể đối mặt với mọi chuyện,” Vũ Thiên đáp, nắm chặt tay cô.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày chiếu rọi lên khuôn mặt hạnh phúc của họ. Dù cuộc sống có nhiều thử thách và sóng gió, Tử Tịch và Vũ Thiên biết rằng với tình yêu và lòng quyết tâm, họ có thể cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. Những khó khăn chỉ là một phần của hành trình, và với nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách để cùng nhau đi đến cuối con đường.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm như mong muốn. Một buổi chiều, khi Tử Tịch đang ở nhà chuẩn bị bữa tối, điện thoại của cô reo lên. Đầu dây bên kia là giọng nói khẩn trương của mẹ Vũ Thiên, bà Hàn Minh Ái.
“Tử Tịch, con có ở nhà không? Mẹ cần gặp con ngay lập tức,” giọng bà Hàn Minh Ái đầy lo lắng và căng thẳng.
Tử Tịch cảm nhận được sự nghiêm trọng từ giọng nói của mẹ chồng. “Vâng, mẹ đến nhà đi, con sẽ đợi mẹ ở đây.”
Chỉ một lát sau, bà Hàn Minh Ái đã có mặt tại nhà. Vừa bước vào cửa, bà liền nắm chặt tay Tử Tịch, ánh mắt bà đầy lo âu và sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy, mẹ?” Tử Tịch hỏi, lòng cô dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
“Vũ Thiên gặp tai nạn trên đường đi làm về. Hiện giờ nó đang ở bệnh viện và tình trạng rất nghiêm trọng,” bà Hàn Minh Ái nói, nước mắt chảy dài trên má.
Nghe tin này, Tử Tịch cảm thấy như mọi thứ quanh mình sụp đổ. Cô không thể tin được rằng điều này lại xảy ra với Vũ Thiên, người mà cô yêu thương nhất. “Chúng ta phải đến bệnh viện ngay,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy.
Cùng bà Hàn Minh Ái, Tử Tịch nhanh chóng đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ thấy bạn thân của Vũ Thiên, Nguyễn Minh Hạo, đang đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
“Vũ Thiên sao rồi, Minh Hạo?” Tử Tịch hỏi, ánh mắt cô đầy hy vọng mong manh.
Minh Hạo nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng. “Bác sĩ đang cố gắng hết sức. Chúng ta phải chờ đợi kết quả từ họ. Cậu ấy bị thương rất nặng.”
Thời gian chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu dường như dài đằng đẵng. Tử Tịch cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹt, mỗi phút trôi qua đều là một sự tra tấn. Cô nắm chặt tay mẹ chồng, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho cả hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và bác sĩ bước ra ngoài. “Tình trạng của Vũ Thiên rất nghiêm trọng, nhưng chúng tôi đã ổn định được tình trạng của anh ấy. Hiện giờ anh ấy cần thời gian để hồi phục, nhưng cần phải theo dõi kỹ lưỡng.”
Nghe tin này, Tử Tịch cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được trút bỏ. “Cảm ơn bác sĩ,” cô nói, nước mắt trào ra vì sự xúc động.
Những ngày tiếp theo, Tử Tịch dành toàn bộ thời gian bên cạnh Vũ Thiên để chăm sóc anh. Dù Vũ Thiên chưa tỉnh lại, cô vẫn không rời xa anh nửa bước, luôn cầu nguyện cho anh mau chóng bình phục. Bà Hàn Minh Ái cũng thường xuyên đến bệnh viện, cùng con dâu chăm sóc và động viên tinh thần cho Vũ Thiên.
Một buổi sáng, khi Tử Tịch đang ngồi bên giường bệnh của Vũ Thiên, cô cảm nhận được sự chuyển động nhẹ của tay anh. Cô lập tức nắm lấy tay anh, lòng cô tràn ngập niềm hy vọng. “Anh Thiên, anh có nghe thấy em không? Hãy tỉnh lại với em, em luôn ở bên cạnh anh.”
Dần dần, Vũ Thiên mở mắt, ánh nhìn mơ hồ nhưng tràn đầy sự cố gắng. “Tử Tịch… Em đây rồi,” anh nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự cố gắng.
Tử Tịch không kìm được nước mắt, cô mỉm cười với anh, nắm chặt tay anh như muốn truyền thêm sức mạnh. “Em ở đây, anh Thiên. Em sẽ luôn ở bên anh, không rời xa nửa bước.”
Vũ Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận được sự an ủi từ người vợ yêu thương. “Anh biết, cảm ơn em đã ở bên anh.”
Sau khi Vũ Thiên tỉnh lại, quá trình hồi phục của anh diễn ra khá chậm nhưng ổn định. Tử Tịch luôn ở bên cạnh anh, động viên và giúp anh vượt qua những khó khăn trong quá trình điều trị. Dù những thử thách vẫn còn đó, nhưng tình yêu và sự quyết tâm của cả hai đã giúp họ mạnh mẽ hơn để đối mặt với mọi chuyện.
Một ngày nọ, khi Vũ Thiên đã hồi phục khá nhiều và có thể tự đi lại được, Tử Tịch đưa anh ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Họ đi dạo trong khu vườn của bệnh viện, tận hưởng những giây phút yên bình bên nhau.
“Anh Thiên, em rất vui vì anh đã hồi phục. Em biết rằng chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng em tin rằng với tình yêu và sự quyết tâm, chúng ta có thể vượt qua tất cả,” Tử Tịch nói, ánh mắt cô tràn đầy tình yêu và lòng tin.
“Anh cũng tin vậy. Những thử thách này chỉ làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn và giúp chúng ta hiểu nhau hơn. Anh biết rằng với em bên cạnh, anh có thể đối mặt với mọi chuyện,” Vũ Thiên đáp, nắm chặt tay cô.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày chiếu rọi lên khuôn mặt hạnh phúc của họ. Dù cuộc sống có nhiều thử thách và sóng gió, Tử Tịch và Vũ Thiên biết rằng với tình yêu và lòng quyết tâm, họ có thể cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. Những khó khăn chỉ là một phần của hành trình, và với nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách để cùng nhau đi đến cuối con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro