Hôn Nhân Ngọt Ngào, Vợ Yêu Em Thật Đẹp
Chương 37
Nhan Thiên Tâm
2024-02-28 00:05:03
Mạc Cảnh Hiên dìu ông cụ ngồi xuống ghế dành cho chủ tịch rồi quay trở về ghế ngồi.
"Mọi người ngồi xuống cả đi."
Các cổ đông lần lượt ngồi xuống. Một trong các vị cổ đông trong đó liền lên tiếng nịn hót ông cụ: "Chủ tịch, đường xá xa xôi có việc gì ngài cứ việc căn dặn chúng tôi. Sau lại nhọc công đến tận đây thế?"
Ông cụ thừa biết thủ đoạn đê tiện của tất cả những người ngồi đây. Ngoài giám đốc Cao cùng giám đốc Lương là thân tín của ông ra thì chẵng có ai ở đây là tốt lành gì cả.
Ngay cả Mạc Cảnh Hành, ông không ngờ đứa con trai của mình lại cấu kết với người phụ nữ kia làm ra chuyện tày trời như thế. Hai mười mấy năm trước lẽ ra ông không nên để Mạc Cảnh Hành lấy mẹ Cảnh Hiên để gây ra mối oan nghiệt như bây giờ, không ngờ rằng mọi chuyện lại đi xa như thế.
Ông cụ hừ lạnh, chẵng nể nang người đó mà nhìn Lê Doãn nói: "Lê Doãn, gan cô to thật."
Vẻ mặt bà vẫn bình thản, Lê Doãn nhếch môi cười: "Ba à, ba già rồi đừng xen vào chuyện này. Nếu không sẽ tức chết đấy."
Ông cụ tức giận đập mạnh xuống bàn quát lên: "Cô nghĩ lừa được Cảnh Hành thì có được tất cả sao."
Ông cụ Mạc đưa tập tài liệu cho Mạc Cảnh Hiên: "Cháu đọc đi."
Mạc Cảnh Hiên cầm lấy tập tài liệu mở ra. Bên trong là di chúc của ông cụ soạn sẵn.
"Tôi Mạc Cảnh Hạo. Nay, trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị bất kỳ một sự lừa dối, đe dọa hoặc cưỡng ép nào, tôi lập di chúc này để định đoạt như sau: Sau khi tôi chết đi 20% cổ phần mới chính thức thuộc về Mạc Cảnh Hành con trai tôi…"
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, khuôn mặt Lê Doãn từ đỏ bừng, lúc này bà ta không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên nữa. Lê Doãn cứ nghĩ hôm nay sẽ nuốt trọn được 30% cổ phần của Mạc Cảnh Hiên nhưng xem ra không được.
Ông cụ Mạc nhìn về hướng Lê Doãn liền ra lệnh: "Đưa cô ta giao cho cảnh sát, đừng để loại phụ nữ này làm hỏng thanh danh Mạc thị nữa."
Mạc Cảnh Hiên thõa mãn nhìn về phía bà ta. Trong lúc anh định gọi cảnh sát vào thì Lê Doãn bật cười nói: "Mạc Cảnh Hiên, cậu đừng vội, tôi muốn cho cậu xem cái này."
Điện thoại Mạc Cảnh Hiên thông báo có tin nhắn, anh liền mở ra xem.
Mọi người không rõ Lê Doãn đã gửi gì cho anh nhưng sắc mặt anh rất hoảng hốt.
Lê Doãn thích thú nhìn Mạc Cảnh Hiên hống hách nói: "Cậu còn muốn giao tôi cho cảnh sat không?"
Mạc Cảnh Hiên mất kiểm soát bóp cổ bà ta, khiến mọi người đều hoảng sợ.
Ông cụ Mạc một phen hết hồn trước hành động của cháu trai. Ông cứ nghĩ đêm qua khi biết tin mẹ mình chết là do Mạc Cảnh Hành cấu kết cùng người phụ nữ khác hãm hại thì anh sẽ giết chết bọn họ. Nhưng không, anh vẫn giữ được bình tĩnh để pháp luật giải quyết. Vậy lí do gì khiến Mã Cảnh Hiên như vậy.
"Cảnh Hiên, cháu đừng làm bẩn tay mình."
Sức của anh rất mạnh, anh nghiến răng: “Bà muốn gì?”
Lê Doãn hít thở không thông, khó khăn nói ra mấy chữ: “Cậu… mau buông… ra. Nếu muốn vợ mình sống sót.”
Mạc Cảnh Hiên nhớ đến Thiên Tâm vẫn đang trong tay Lê Doãn nên đã thả bà ta ra, Lê Doãn thoát khỏi liền ho sặc sụa.
Lúc này mọi người ngầm hiểu ra, vốn muốn ở lại xem kịch nhưng không muốn liên lụy đến mình nên lần lượt chào ông cụ Mạc vội vã ra về.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mấy người, Lê Doãn sau khi lấy lại hơi thở liền nói: “Cậu bóp cổ tôi thì nó sẽ còn đau khổ hơn.”
Ngay lúc này anh chỉ muốn xông đến giết chết bà ta, nhưng Thiên Tâm không rõ sống chết anh không thể làm liều, “Bà đừng tổn thương cô ấy, ra điều kiện đi.”
Lê Doãn bật cười: “Sớm biết nó quan trọng với cậu như thế thì tôi đâu cần nhọc lòng như thế, tôi muốn an toàn rời khỏi đây đã.”
“Từ Phóng, để bà đi.”
Sau khi Lê Doãn rời đi, cấp dưới báo lại sau khi anh rời đi có người lẻn vào bệnh viện cải trang thành y, bác sỹ thừa dịp người chúng ta lơ là liền đánh lén rồi mang Thiên Tâm, ngay cả Châu Hiểu Linh cũng bị bọn họ mang đi.
Ông cụ Mạc biết tình trạng hiện giờ rất nguy cấp, dù có lòng nhưng bất lực nên ông đã nghe lời anh trở về nhà chờ tin tức.
Mạc Cảnh Hiên ngồi yên trên ghế trong phòng làm việc, không ai dám nói gì. Tất cả mọi người đều chờ một cuộc điện thoại.
Lê Doãn hiên ngang rời khỏi Mạc thị, bà ta trở về biệt thự sau đó không hề rời đi. Bà ta rất cẩn thận, không điện thoại cho bất kì ai làm manh mối tìm kiếm Thiên Tâm trở nên khó khăn.
Bầu trời mây đen kéo đến, sấm chớt nổi lên. Từng hạt mưa rơi xuống như khoét thủng trái tim anh.
Bỗng, điện thoại đỗ chuông là Lê Doãn gọi đến.
Trái tim Mạc Cảnh Hiên chùng xuống, anh áp điện thoại lên tai lạnh lẽo nói: “Nói điều kiện của bà đi.”
Tiếng cười vui vẻ của bà ta tràn qua điện thoại: “Có phải cậu rất muốn gặp vợ mình không? Cả hai chị em họ đều rất xinh đẹp, nếu bây giờ…”
“Câm miệng, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì bà đừng mơ được sống yên ổn.”
Lê Doãn càng cười lớn hơn, bà ta cao hứng nói: “Vậy thì tao phải thử mới biết.”
Sắc mặt anh như đông cứng lại, nặng nề phát ra âm thanh: “Đừng… ra điều kiện đi.”
“50% cổ phần, giao Mạc Cảnh Hành ra đồng thời công bố đoạn ghi âm kia là giả.”
Dù đã xác định được 80% Thiên Tâm ở đó nhưng anh vẫn không thể yên tâm được, trước hết anh phải đảm bảo được an toàn cho cô nên đã đồng ý trước yêu cầu của bà ta.
Sau khi tắt điện thoại, anh cùng người của mình nhanh chân đến biệt thự.
"Mọi người ngồi xuống cả đi."
Các cổ đông lần lượt ngồi xuống. Một trong các vị cổ đông trong đó liền lên tiếng nịn hót ông cụ: "Chủ tịch, đường xá xa xôi có việc gì ngài cứ việc căn dặn chúng tôi. Sau lại nhọc công đến tận đây thế?"
Ông cụ thừa biết thủ đoạn đê tiện của tất cả những người ngồi đây. Ngoài giám đốc Cao cùng giám đốc Lương là thân tín của ông ra thì chẵng có ai ở đây là tốt lành gì cả.
Ngay cả Mạc Cảnh Hành, ông không ngờ đứa con trai của mình lại cấu kết với người phụ nữ kia làm ra chuyện tày trời như thế. Hai mười mấy năm trước lẽ ra ông không nên để Mạc Cảnh Hành lấy mẹ Cảnh Hiên để gây ra mối oan nghiệt như bây giờ, không ngờ rằng mọi chuyện lại đi xa như thế.
Ông cụ hừ lạnh, chẵng nể nang người đó mà nhìn Lê Doãn nói: "Lê Doãn, gan cô to thật."
Vẻ mặt bà vẫn bình thản, Lê Doãn nhếch môi cười: "Ba à, ba già rồi đừng xen vào chuyện này. Nếu không sẽ tức chết đấy."
Ông cụ tức giận đập mạnh xuống bàn quát lên: "Cô nghĩ lừa được Cảnh Hành thì có được tất cả sao."
Ông cụ Mạc đưa tập tài liệu cho Mạc Cảnh Hiên: "Cháu đọc đi."
Mạc Cảnh Hiên cầm lấy tập tài liệu mở ra. Bên trong là di chúc của ông cụ soạn sẵn.
"Tôi Mạc Cảnh Hạo. Nay, trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị bất kỳ một sự lừa dối, đe dọa hoặc cưỡng ép nào, tôi lập di chúc này để định đoạt như sau: Sau khi tôi chết đi 20% cổ phần mới chính thức thuộc về Mạc Cảnh Hành con trai tôi…"
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, khuôn mặt Lê Doãn từ đỏ bừng, lúc này bà ta không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên nữa. Lê Doãn cứ nghĩ hôm nay sẽ nuốt trọn được 30% cổ phần của Mạc Cảnh Hiên nhưng xem ra không được.
Ông cụ Mạc nhìn về hướng Lê Doãn liền ra lệnh: "Đưa cô ta giao cho cảnh sát, đừng để loại phụ nữ này làm hỏng thanh danh Mạc thị nữa."
Mạc Cảnh Hiên thõa mãn nhìn về phía bà ta. Trong lúc anh định gọi cảnh sát vào thì Lê Doãn bật cười nói: "Mạc Cảnh Hiên, cậu đừng vội, tôi muốn cho cậu xem cái này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại Mạc Cảnh Hiên thông báo có tin nhắn, anh liền mở ra xem.
Mọi người không rõ Lê Doãn đã gửi gì cho anh nhưng sắc mặt anh rất hoảng hốt.
Lê Doãn thích thú nhìn Mạc Cảnh Hiên hống hách nói: "Cậu còn muốn giao tôi cho cảnh sat không?"
Mạc Cảnh Hiên mất kiểm soát bóp cổ bà ta, khiến mọi người đều hoảng sợ.
Ông cụ Mạc một phen hết hồn trước hành động của cháu trai. Ông cứ nghĩ đêm qua khi biết tin mẹ mình chết là do Mạc Cảnh Hành cấu kết cùng người phụ nữ khác hãm hại thì anh sẽ giết chết bọn họ. Nhưng không, anh vẫn giữ được bình tĩnh để pháp luật giải quyết. Vậy lí do gì khiến Mã Cảnh Hiên như vậy.
"Cảnh Hiên, cháu đừng làm bẩn tay mình."
Sức của anh rất mạnh, anh nghiến răng: “Bà muốn gì?”
Lê Doãn hít thở không thông, khó khăn nói ra mấy chữ: “Cậu… mau buông… ra. Nếu muốn vợ mình sống sót.”
Mạc Cảnh Hiên nhớ đến Thiên Tâm vẫn đang trong tay Lê Doãn nên đã thả bà ta ra, Lê Doãn thoát khỏi liền ho sặc sụa.
Lúc này mọi người ngầm hiểu ra, vốn muốn ở lại xem kịch nhưng không muốn liên lụy đến mình nên lần lượt chào ông cụ Mạc vội vã ra về.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mấy người, Lê Doãn sau khi lấy lại hơi thở liền nói: “Cậu bóp cổ tôi thì nó sẽ còn đau khổ hơn.”
Ngay lúc này anh chỉ muốn xông đến giết chết bà ta, nhưng Thiên Tâm không rõ sống chết anh không thể làm liều, “Bà đừng tổn thương cô ấy, ra điều kiện đi.”
Lê Doãn bật cười: “Sớm biết nó quan trọng với cậu như thế thì tôi đâu cần nhọc lòng như thế, tôi muốn an toàn rời khỏi đây đã.”
“Từ Phóng, để bà đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Lê Doãn rời đi, cấp dưới báo lại sau khi anh rời đi có người lẻn vào bệnh viện cải trang thành y, bác sỹ thừa dịp người chúng ta lơ là liền đánh lén rồi mang Thiên Tâm, ngay cả Châu Hiểu Linh cũng bị bọn họ mang đi.
Ông cụ Mạc biết tình trạng hiện giờ rất nguy cấp, dù có lòng nhưng bất lực nên ông đã nghe lời anh trở về nhà chờ tin tức.
Mạc Cảnh Hiên ngồi yên trên ghế trong phòng làm việc, không ai dám nói gì. Tất cả mọi người đều chờ một cuộc điện thoại.
Lê Doãn hiên ngang rời khỏi Mạc thị, bà ta trở về biệt thự sau đó không hề rời đi. Bà ta rất cẩn thận, không điện thoại cho bất kì ai làm manh mối tìm kiếm Thiên Tâm trở nên khó khăn.
Bầu trời mây đen kéo đến, sấm chớt nổi lên. Từng hạt mưa rơi xuống như khoét thủng trái tim anh.
Bỗng, điện thoại đỗ chuông là Lê Doãn gọi đến.
Trái tim Mạc Cảnh Hiên chùng xuống, anh áp điện thoại lên tai lạnh lẽo nói: “Nói điều kiện của bà đi.”
Tiếng cười vui vẻ của bà ta tràn qua điện thoại: “Có phải cậu rất muốn gặp vợ mình không? Cả hai chị em họ đều rất xinh đẹp, nếu bây giờ…”
“Câm miệng, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì bà đừng mơ được sống yên ổn.”
Lê Doãn càng cười lớn hơn, bà ta cao hứng nói: “Vậy thì tao phải thử mới biết.”
Sắc mặt anh như đông cứng lại, nặng nề phát ra âm thanh: “Đừng… ra điều kiện đi.”
“50% cổ phần, giao Mạc Cảnh Hành ra đồng thời công bố đoạn ghi âm kia là giả.”
Dù đã xác định được 80% Thiên Tâm ở đó nhưng anh vẫn không thể yên tâm được, trước hết anh phải đảm bảo được an toàn cho cô nên đã đồng ý trước yêu cầu của bà ta.
Sau khi tắt điện thoại, anh cùng người của mình nhanh chân đến biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro