Hôn Nhân Ngọt Ngào, Vợ Yêu Em Thật Đẹp
Chương 39
Nhan Thiên Tâm
2024-02-28 00:05:03
"Đúng là chị em tình thâm mà."
Giọng nói quen thuộc truyền vào. Hai người ngoáy đầu nhìn ra bên ngoài cửa sắt.
Người đến là Lê Doãn.
Bà ta ra lệnh cho người mở cửa rồi bước vào trong.
"Chậc. Cả hai chị em bọn mày đúng là mạng lớn thật đấy. Nhưng chắc lần này không qua khỏi rồi."
Bà ta cười lớn.
"Nếu hai chúng tôi chết, Cảnh Hiên sẽ không tha cho bà." .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||
Lê Doãn bước đến chụp lấy tóc Thiên Tâm giật mạnh làm đau đến hét lên.
Châu Hiểu Linh muốn cứu Thiên Tâm nhưng cô không có chút sức lực nào. Ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi.
"Sao? Có phải rất muốn cứu em mình không?"
Lê Doãn bất ngờ buông Thiên Tâm ra, tát mạnh vào mặt cô, âm thanh cái tát to đến nổi vọng lớn trong phòng giam. Lực đánh quá mạnh, một bên má Thiên Tâm sưng đỏ lên, cả cơ thể cô đổ về sau.
Châu Hiểu Linh cố lấy hơi bò đến bên chân Lê Doãn cầu xin: "Đừng… bà tha cho Thiên Tâm…. Con bé vô tội, cứ tính hết lên đầu tôi."
Bà ta khinh bỉ nhì Châu Hiểu Linh đang bò dưới chân mình cầu xin, Lê Doãn tàn nhẫn dùng chân đá mạnh vào người làm Châu Hiểu Linh ngã lăn ra đất, vết thương lần này rách toạt ra. Châu Hiểu Linh bất tỉnh.
Thiên Tâm nhìn thấy cô ta ngất đi, hoảng loạn vô cùng nghẹn ngào gọi: "Chị, chị tỉnh lại đi đừng ngủ."
Cô ngước nhìn Lê Doãn, bây giờ Thiên Tâm không còn vẻ kiêu kì của một tiểu thư quyền quý mà lại trở nên hèn mọn trong mắt bà ta, "Lê Doãn, bà mau kêu người cứu chị ấy đi nếu không chị ấy chết mất. Bà mau cứu chị ấy đi."
"Tất cả bọn mày đều có tội, bị như vậy là đáng đời. Tại sao con trai tao phải chết thảm còn bọn mày thì được sống hạnh phúc. Dù có chết tao vẫn phải khiến cả Mạc gia chôn cùng."
Càng nói bà ta càng thể hiện sự điên cuồng của mình, bà ta túm lấy Thiên Tâm không ngừng tát vào mặt cô. Vết máu đỏ từ khóe miệng Thiên Tâm chảy ra, gương mặt xinh đẹp giờ đây chỉ toàn là vết thương trong thê thảm vô cùng.
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân. Thuộc hạ bà ta nói gì đó với bà ta.
Lê Doãn liếc nhìn hai người dưới sàn nhà, gương mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị xe rời khỏi đây."
Bà ta chỉ vào Thiên Tâm: "Đưa nó đi."
Một tên trong số đó đưa Thiên Tâm đi, trong trạng thái mơ màng Thiên Tâm thấy mình được đưa lên một chiếc xe. Trong lòng cô nổi lên sự sợ hãi vì không thấy Châu Hiểu Linh đâu cả. Dường như bọn họ đã bỏ chị cô lại, như vậy cũng tốt nếu Cảnh Hiên đến sẽ cứu được chị ấy.
Thiên Tâm chống cự trên đường di chuyển, một tên trong số đó dùng súng đập mạnh vào cổ cô.
Cơn đau kéo đến, trước mắt Thiên Tâm trở nên mơ hồ, cảm thấy bản thân đang trong trạng thái rơi tự do. Cảm giác bất lực xen lẫn sợ hãi ăn mòn lí trí, bọn họ quăng mạnh cô lên xe. Khắp người đau đớn Thiên Tâm không có chút sức lực nào.
Cô có thế cảm nhận được chiếc xe đang di chuyển rất nhanh trên đường. Lâu lâu còn nghe tiếng súng. Hai tai Thiên Tâm ù cả lên, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là Cảnh Hiên đến rồi vì thế bọn họ mới vội vã rời đi như thế.
Như vậy, chị cô được cứu sống rồi. Còn về phần cô, đã chết một lần rồi bây giờ dù có thêm lần nữa cũng không quá đáng sợ.
Lê Doãn bực bội quát lên: "Mẹ nó, sao lại tìm ra nhanh như vậy."
"Bà chủ, xe bọn họ đang rất gần chúng ta." Một tên trong số đó lên tiếng.
Ánh mắt Lê Doãn hiện lên vẻ độc ác nhìn về phía Thiên Tâm: "Chỉ cần nó còn ở trong tay chúng ta, bọn chúng sẽ không dám làm bừa đâu."
Chiếc xe lao nhanh trên đường, không rõ đã trải qua bao lâu lúc này bình minh đã bắt đầu lên. Ngày mới lại đến, ánh nắng ít ỏi len qua cửa xe chạm vào gương mặt Thiên Tâm làm cô tỉnh táo thêm vài phần.
Phía trước có một chiếc xe đang cảng đường bọn họ.
"Bà chủ chúng ta bị bao vây rồi."
Lê Doãn mất bình tĩnh: "Đâm thẳng về phía trước, tôi không tin nó ở đây bọn chúng dám làm bừa."
Tên thuộc hạ lập tức vâng lời lao xe về phía trước, người trong xe phía trước nhanh chân xuống xe dùng súng bắn về xe Lê Doãn làm kính vỡ ra trúng tên lái xe khiến tầm nhìn hắn ta không còn rõ ràng.
Lê Doãn càng lo lắng hơn, thẳng tay mở cửa xe đạp mạnh tên kia xuống rồi thay vào đó.
Hai tên còn lại trong xe hiện lên vẻ sợ hãi, không chần chừ liền mở cửa xe lau xuống bỏ mặt Lê Doãn.
Ở phía sau, người của Mạc Cảnh Hiên thông báo: "Mạc tổng, bây giờ trên xe chỉ còn Lê Doãn và bà chủ."
Đôi mắt Mạc Cảnh Hiên đỏ ngầu, nhìn về chiếc xe đang lau về phía trước.
"Đuổi theo."
Thiên Tâm có thể nhìn rõ bây giờ trên xe chỉ còn hai người bọn họ, cô bật cười: "Hôm nay bà chết chắc rồi."
Tiếng cười của Thiên Tâm làm bà ta cáu lên: "Con khốn, im miệng. Nếu tao chết mày sẽ là người lót đường."
Lê Doãn nhìn qua gương chiếu hậu, xe Mạc Cảnh Hiên ngày càng gần. Tâm trạng bà ta rất hoảng loạn không ngừng tăng tốc chạy về phía trước.
Giọng nói quen thuộc truyền vào. Hai người ngoáy đầu nhìn ra bên ngoài cửa sắt.
Người đến là Lê Doãn.
Bà ta ra lệnh cho người mở cửa rồi bước vào trong.
"Chậc. Cả hai chị em bọn mày đúng là mạng lớn thật đấy. Nhưng chắc lần này không qua khỏi rồi."
Bà ta cười lớn.
"Nếu hai chúng tôi chết, Cảnh Hiên sẽ không tha cho bà." .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||
Lê Doãn bước đến chụp lấy tóc Thiên Tâm giật mạnh làm đau đến hét lên.
Châu Hiểu Linh muốn cứu Thiên Tâm nhưng cô không có chút sức lực nào. Ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi.
"Sao? Có phải rất muốn cứu em mình không?"
Lê Doãn bất ngờ buông Thiên Tâm ra, tát mạnh vào mặt cô, âm thanh cái tát to đến nổi vọng lớn trong phòng giam. Lực đánh quá mạnh, một bên má Thiên Tâm sưng đỏ lên, cả cơ thể cô đổ về sau.
Châu Hiểu Linh cố lấy hơi bò đến bên chân Lê Doãn cầu xin: "Đừng… bà tha cho Thiên Tâm…. Con bé vô tội, cứ tính hết lên đầu tôi."
Bà ta khinh bỉ nhì Châu Hiểu Linh đang bò dưới chân mình cầu xin, Lê Doãn tàn nhẫn dùng chân đá mạnh vào người làm Châu Hiểu Linh ngã lăn ra đất, vết thương lần này rách toạt ra. Châu Hiểu Linh bất tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Tâm nhìn thấy cô ta ngất đi, hoảng loạn vô cùng nghẹn ngào gọi: "Chị, chị tỉnh lại đi đừng ngủ."
Cô ngước nhìn Lê Doãn, bây giờ Thiên Tâm không còn vẻ kiêu kì của một tiểu thư quyền quý mà lại trở nên hèn mọn trong mắt bà ta, "Lê Doãn, bà mau kêu người cứu chị ấy đi nếu không chị ấy chết mất. Bà mau cứu chị ấy đi."
"Tất cả bọn mày đều có tội, bị như vậy là đáng đời. Tại sao con trai tao phải chết thảm còn bọn mày thì được sống hạnh phúc. Dù có chết tao vẫn phải khiến cả Mạc gia chôn cùng."
Càng nói bà ta càng thể hiện sự điên cuồng của mình, bà ta túm lấy Thiên Tâm không ngừng tát vào mặt cô. Vết máu đỏ từ khóe miệng Thiên Tâm chảy ra, gương mặt xinh đẹp giờ đây chỉ toàn là vết thương trong thê thảm vô cùng.
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân. Thuộc hạ bà ta nói gì đó với bà ta.
Lê Doãn liếc nhìn hai người dưới sàn nhà, gương mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị xe rời khỏi đây."
Bà ta chỉ vào Thiên Tâm: "Đưa nó đi."
Một tên trong số đó đưa Thiên Tâm đi, trong trạng thái mơ màng Thiên Tâm thấy mình được đưa lên một chiếc xe. Trong lòng cô nổi lên sự sợ hãi vì không thấy Châu Hiểu Linh đâu cả. Dường như bọn họ đã bỏ chị cô lại, như vậy cũng tốt nếu Cảnh Hiên đến sẽ cứu được chị ấy.
Thiên Tâm chống cự trên đường di chuyển, một tên trong số đó dùng súng đập mạnh vào cổ cô.
Cơn đau kéo đến, trước mắt Thiên Tâm trở nên mơ hồ, cảm thấy bản thân đang trong trạng thái rơi tự do. Cảm giác bất lực xen lẫn sợ hãi ăn mòn lí trí, bọn họ quăng mạnh cô lên xe. Khắp người đau đớn Thiên Tâm không có chút sức lực nào.
Cô có thế cảm nhận được chiếc xe đang di chuyển rất nhanh trên đường. Lâu lâu còn nghe tiếng súng. Hai tai Thiên Tâm ù cả lên, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là Cảnh Hiên đến rồi vì thế bọn họ mới vội vã rời đi như thế.
Như vậy, chị cô được cứu sống rồi. Còn về phần cô, đã chết một lần rồi bây giờ dù có thêm lần nữa cũng không quá đáng sợ.
Lê Doãn bực bội quát lên: "Mẹ nó, sao lại tìm ra nhanh như vậy."
"Bà chủ, xe bọn họ đang rất gần chúng ta." Một tên trong số đó lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Lê Doãn hiện lên vẻ độc ác nhìn về phía Thiên Tâm: "Chỉ cần nó còn ở trong tay chúng ta, bọn chúng sẽ không dám làm bừa đâu."
Chiếc xe lao nhanh trên đường, không rõ đã trải qua bao lâu lúc này bình minh đã bắt đầu lên. Ngày mới lại đến, ánh nắng ít ỏi len qua cửa xe chạm vào gương mặt Thiên Tâm làm cô tỉnh táo thêm vài phần.
Phía trước có một chiếc xe đang cảng đường bọn họ.
"Bà chủ chúng ta bị bao vây rồi."
Lê Doãn mất bình tĩnh: "Đâm thẳng về phía trước, tôi không tin nó ở đây bọn chúng dám làm bừa."
Tên thuộc hạ lập tức vâng lời lao xe về phía trước, người trong xe phía trước nhanh chân xuống xe dùng súng bắn về xe Lê Doãn làm kính vỡ ra trúng tên lái xe khiến tầm nhìn hắn ta không còn rõ ràng.
Lê Doãn càng lo lắng hơn, thẳng tay mở cửa xe đạp mạnh tên kia xuống rồi thay vào đó.
Hai tên còn lại trong xe hiện lên vẻ sợ hãi, không chần chừ liền mở cửa xe lau xuống bỏ mặt Lê Doãn.
Ở phía sau, người của Mạc Cảnh Hiên thông báo: "Mạc tổng, bây giờ trên xe chỉ còn Lê Doãn và bà chủ."
Đôi mắt Mạc Cảnh Hiên đỏ ngầu, nhìn về chiếc xe đang lau về phía trước.
"Đuổi theo."
Thiên Tâm có thể nhìn rõ bây giờ trên xe chỉ còn hai người bọn họ, cô bật cười: "Hôm nay bà chết chắc rồi."
Tiếng cười của Thiên Tâm làm bà ta cáu lên: "Con khốn, im miệng. Nếu tao chết mày sẽ là người lót đường."
Lê Doãn nhìn qua gương chiếu hậu, xe Mạc Cảnh Hiên ngày càng gần. Tâm trạng bà ta rất hoảng loạn không ngừng tăng tốc chạy về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro