Hôn Nhân Ngọt Ngào, Vợ Yêu Em Thật Đẹp
Thân thế Châu Hiểu Linh
Nhan Thiên Tâm
2024-02-28 00:05:03
"Ông xã, em đói rồi." Cô bước đến nắm lấy tay anh làm nũng với anh. Thật ra cô không đói nhưng cô muốn cắt đứt những muộn phiền trong đầu anh bây giờ.
"Anh đưa em đi ăn." Mạc Cảnh Hiên nắm tay cô, gương mặt đã thả lỏng ra không ít.
Anh chọn một nhà hàng gần đó. Trên bàn ăn là những món cô thích, Mạc Cảnh Hiên không ngừng rắp thức ăn cho cô.
"Anh, đã nhiều lắm rồi."
"Em gầy quá."
Thiên Tâm chu môi, lên tiếng phản bác: "Chỗ cần gầy phải gầy chứ."
Mạc Cảnh Hiên bật cười, nhìn cô trêu chọc: "Anh thấy chỗ cần lớn nó vẫn gầy đấy thôi."
Nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, Thiên Tâm thẹn đỏ mặt. Sau cô lại khơi lên cái đề tài gì vậy chứ? Nhưng cô quyết không chịu yếu thế nên liền dở trò giận dỗi.
"Vậy anh chê em à? Từ hôm nay không cho anh ôm em ngủ nữa, chúng ta chia phòng."
Đáy mắt anh đầy ý cười, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô anh chỉ muốn hôn ngay lập tức, "Cũng được, vậy 2 4 6 chủ nhật chúng ta ngủ phòng em, 3 5 7 ngủ phòng anh. Em thấy thế nào?"
Nghe những lời từ anh, Thiên Tâm tức nghẹn không nói ra được lời nào. Cô cố tình cúi đầu, không thèm để ý đến anh không nói gì nữa.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Mạc Cảnh Hiên mím môi không dám cười nữa. Nếu còn trêu chọc cô tiếp, chắc chắn cô sẽ giận mất. Anh vòng qua bàn ngồi cạnh Thiên Tâm.
"Sao thế? Giận thật à?"
Cô nhịn cười quay mặt sang chỗ khác.
Mạc Cảnh Hiên xoay mặt cô lại, ngang ngược hôn lên môi cô.
Cô giật mình trợn tròn mắt lên, đây là nhà hàng đấy, anh không biết ngại sao? Thiên Tâm đẩy vai anh ra, Mạc Cảnh Hiên vậy mà ngoan ngoãn rời khỏi môi cô. Trên môi anh là nụ cười rất xấu xa.
Thiên Tân đánh vào ngực anh, mắng: "Không biết xấu hổ."
Anh kề trán mình sát trán cô, trầm giọng nói: "Chỉ không đứng đắn với mỗi em thôi."
Hai người ăn xong thì trở về nhà. Thiên Tâm ngỏ ý muốn đến đó chăm sóc ba chồng nhưng Mạc Cảnh Hiên nhất quyết không cho. Châu Hiểu Linh cũng ở đó, anh làm sao biết được cô ta nổi điên giờ nào, lỡ như nhân lúc không có anh ở đó Châu Hiểu Linh làm tổn thương đến Thiên Tâm thì anh điên mất.
Sau khi anh đưa cô về nhà thì liền đến công ty, khoảng thời gian tới có lẽ anh rất bận để giải quyết số liệu kia nên không có thời gian giành cho cô. Anh bảo cô mỗi tối cứ ngủ trước đừng đợi anh về. Nhưng Thiên Tâm mỗi đêm đều đợi đến lúc anh về mới an tâm đi ngủ.
Hai ngày sau đó ba cô nhập viện chuẩn bị phẩu thuật, cô đến bệnh viện cùng mẹ cô chăm sóc ông. Nhân lúc đó cô ghé sang phòng Mạc Cảnh Hành thì gặp mẹ Giai Giai không biết từ khi nào đã ở đây.
Bà ấy về đây từ khi nào? Cảnh Hiên có biết không?
Thiên Tâm không vội bước vào mà đứng yên ngoài cửa. Cô loáng thoáng nghe cuộc đối thoại giữa hai người trong phòng.
"Cảnh Hiên nó biết hết rồi." Mạc Cảnh Hành rầu rĩ nói.
"Biết hết thì sao? Ông là ba nó chẵng lẽ nó giết ông?" Lời nói bà ta rất chắc chắn.
"Bà đừng quên là ai giết chết mẹ nó." Mạc Cảnh Hành trừng mắt quát lên.
"Nếu muốn giữ lại cái mạng của mình thì nên câm miệng ông lại."
Bà ta không có ra dáng phu nhân quyền quý mà thay vào đó là một người đàn bà thâm độc.
Nhìn thấy một màn này Thiên Tâm sợ đến chân đứng không vững, cô định chạy đi báo cho Mạc Cảnh Hiên biết thì đụng trúng vào sọt rác gây ra tiếng động lớn làm kinh động đến hai người trong phòng.
Nếu như cô còn không mau chạy chắc chắn sẽ chết. Thiên Tâm cố hết sức chạy vào lối thoát hiểm, cứ nghĩ mình đã trốn thoát nhưng bỗng nhiên phía sau có người đẩy mạnh làm cô ngã lăn xuống cầu thang. Lúc sắp ngất đi cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang đi về phía mình. Người đó không ai khác là mẹ Giai Giai, bà ta túm tóc cô rồi nở một nụ cười quỹ dị.
"Tao không định giết mày nhưng ai bảo mày đã nghe thứ không nên nghe. Mày với chị mày ngu như nhau cả."
Chị cô? Cô còn có chị sao?
Thiên Tâm còn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện thì bà ta lại nói tiếp: "Dù sau hôm nay mày cũng không qua khỏi, để tao nói cho mày biết một sự thật nhé. Châu Hiểu Linh là chị em song sinh của mày đấy. Có bất ngờ không? Cô chị thì là vợ bé của ba, cô em lại là vợ con trai ông ấy. À không, suýt chút nữa thôi chị mày cũng thành vợ Mạc Cảnh Hiên rồi. Còn nữa, lần mày bị bỏ thuốc đấy cũng là do tao sắp xếp cho Hạ Chi làm. Nhưng chúng mày cứ nhắm vào Lệ Trữ vì thế mới tìm hoài không ra hung thủ. Một lũ ngu. Xem ra mạng mày rất lớn, lần đó tao đã dụ Mạc Cảnh Hiên đi mất vậy mà vẫn không làm gì được mày."
Bà ta cười rất lớn, cứ như rất thõa mãn vậy.
Hạ Chi? Sao lại liên quan đến bà ta? Rốt cuộc còn bao nhiêu sự thật?
Châu Hiểu Linh là chị cô? Thảo nào cô ta lại giống cô như thế? Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghe ba mẹ nói mình có chị em song sinh.
Người đứng sau toàn bộ câu chuyện này là bà ta. Bây giờ người nguy hiểm nhất là Cảnh Hiên, nhưng hôm nay cô làm sao thoát thân để báo tin cho anh?
Cảnh Hiên... anh nhất định phải đến cứu em. Nếu như em chết, anh phải sống thật tốt đấy.
Thiên Tâm cứ nghĩ hôm nay mình thật sự chết ở đây rồi nhưng lúc đó cô nghe tiếng bước chân dồn dập. Sau đó cô ngất đi, không còn biết gì nữa.
"Anh đưa em đi ăn." Mạc Cảnh Hiên nắm tay cô, gương mặt đã thả lỏng ra không ít.
Anh chọn một nhà hàng gần đó. Trên bàn ăn là những món cô thích, Mạc Cảnh Hiên không ngừng rắp thức ăn cho cô.
"Anh, đã nhiều lắm rồi."
"Em gầy quá."
Thiên Tâm chu môi, lên tiếng phản bác: "Chỗ cần gầy phải gầy chứ."
Mạc Cảnh Hiên bật cười, nhìn cô trêu chọc: "Anh thấy chỗ cần lớn nó vẫn gầy đấy thôi."
Nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, Thiên Tâm thẹn đỏ mặt. Sau cô lại khơi lên cái đề tài gì vậy chứ? Nhưng cô quyết không chịu yếu thế nên liền dở trò giận dỗi.
"Vậy anh chê em à? Từ hôm nay không cho anh ôm em ngủ nữa, chúng ta chia phòng."
Đáy mắt anh đầy ý cười, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô anh chỉ muốn hôn ngay lập tức, "Cũng được, vậy 2 4 6 chủ nhật chúng ta ngủ phòng em, 3 5 7 ngủ phòng anh. Em thấy thế nào?"
Nghe những lời từ anh, Thiên Tâm tức nghẹn không nói ra được lời nào. Cô cố tình cúi đầu, không thèm để ý đến anh không nói gì nữa.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Mạc Cảnh Hiên mím môi không dám cười nữa. Nếu còn trêu chọc cô tiếp, chắc chắn cô sẽ giận mất. Anh vòng qua bàn ngồi cạnh Thiên Tâm.
"Sao thế? Giận thật à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhịn cười quay mặt sang chỗ khác.
Mạc Cảnh Hiên xoay mặt cô lại, ngang ngược hôn lên môi cô.
Cô giật mình trợn tròn mắt lên, đây là nhà hàng đấy, anh không biết ngại sao? Thiên Tâm đẩy vai anh ra, Mạc Cảnh Hiên vậy mà ngoan ngoãn rời khỏi môi cô. Trên môi anh là nụ cười rất xấu xa.
Thiên Tân đánh vào ngực anh, mắng: "Không biết xấu hổ."
Anh kề trán mình sát trán cô, trầm giọng nói: "Chỉ không đứng đắn với mỗi em thôi."
Hai người ăn xong thì trở về nhà. Thiên Tâm ngỏ ý muốn đến đó chăm sóc ba chồng nhưng Mạc Cảnh Hiên nhất quyết không cho. Châu Hiểu Linh cũng ở đó, anh làm sao biết được cô ta nổi điên giờ nào, lỡ như nhân lúc không có anh ở đó Châu Hiểu Linh làm tổn thương đến Thiên Tâm thì anh điên mất.
Sau khi anh đưa cô về nhà thì liền đến công ty, khoảng thời gian tới có lẽ anh rất bận để giải quyết số liệu kia nên không có thời gian giành cho cô. Anh bảo cô mỗi tối cứ ngủ trước đừng đợi anh về. Nhưng Thiên Tâm mỗi đêm đều đợi đến lúc anh về mới an tâm đi ngủ.
Hai ngày sau đó ba cô nhập viện chuẩn bị phẩu thuật, cô đến bệnh viện cùng mẹ cô chăm sóc ông. Nhân lúc đó cô ghé sang phòng Mạc Cảnh Hành thì gặp mẹ Giai Giai không biết từ khi nào đã ở đây.
Bà ấy về đây từ khi nào? Cảnh Hiên có biết không?
Thiên Tâm không vội bước vào mà đứng yên ngoài cửa. Cô loáng thoáng nghe cuộc đối thoại giữa hai người trong phòng.
"Cảnh Hiên nó biết hết rồi." Mạc Cảnh Hành rầu rĩ nói.
"Biết hết thì sao? Ông là ba nó chẵng lẽ nó giết ông?" Lời nói bà ta rất chắc chắn.
"Bà đừng quên là ai giết chết mẹ nó." Mạc Cảnh Hành trừng mắt quát lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu muốn giữ lại cái mạng của mình thì nên câm miệng ông lại."
Bà ta không có ra dáng phu nhân quyền quý mà thay vào đó là một người đàn bà thâm độc.
Nhìn thấy một màn này Thiên Tâm sợ đến chân đứng không vững, cô định chạy đi báo cho Mạc Cảnh Hiên biết thì đụng trúng vào sọt rác gây ra tiếng động lớn làm kinh động đến hai người trong phòng.
Nếu như cô còn không mau chạy chắc chắn sẽ chết. Thiên Tâm cố hết sức chạy vào lối thoát hiểm, cứ nghĩ mình đã trốn thoát nhưng bỗng nhiên phía sau có người đẩy mạnh làm cô ngã lăn xuống cầu thang. Lúc sắp ngất đi cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang đi về phía mình. Người đó không ai khác là mẹ Giai Giai, bà ta túm tóc cô rồi nở một nụ cười quỹ dị.
"Tao không định giết mày nhưng ai bảo mày đã nghe thứ không nên nghe. Mày với chị mày ngu như nhau cả."
Chị cô? Cô còn có chị sao?
Thiên Tâm còn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện thì bà ta lại nói tiếp: "Dù sau hôm nay mày cũng không qua khỏi, để tao nói cho mày biết một sự thật nhé. Châu Hiểu Linh là chị em song sinh của mày đấy. Có bất ngờ không? Cô chị thì là vợ bé của ba, cô em lại là vợ con trai ông ấy. À không, suýt chút nữa thôi chị mày cũng thành vợ Mạc Cảnh Hiên rồi. Còn nữa, lần mày bị bỏ thuốc đấy cũng là do tao sắp xếp cho Hạ Chi làm. Nhưng chúng mày cứ nhắm vào Lệ Trữ vì thế mới tìm hoài không ra hung thủ. Một lũ ngu. Xem ra mạng mày rất lớn, lần đó tao đã dụ Mạc Cảnh Hiên đi mất vậy mà vẫn không làm gì được mày."
Bà ta cười rất lớn, cứ như rất thõa mãn vậy.
Hạ Chi? Sao lại liên quan đến bà ta? Rốt cuộc còn bao nhiêu sự thật?
Châu Hiểu Linh là chị cô? Thảo nào cô ta lại giống cô như thế? Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghe ba mẹ nói mình có chị em song sinh.
Người đứng sau toàn bộ câu chuyện này là bà ta. Bây giờ người nguy hiểm nhất là Cảnh Hiên, nhưng hôm nay cô làm sao thoát thân để báo tin cho anh?
Cảnh Hiên... anh nhất định phải đến cứu em. Nếu như em chết, anh phải sống thật tốt đấy.
Thiên Tâm cứ nghĩ hôm nay mình thật sự chết ở đây rồi nhưng lúc đó cô nghe tiếng bước chân dồn dập. Sau đó cô ngất đi, không còn biết gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro