Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi
“Lăng tiên sinh...
2024-10-07 23:00:20
Khóe môi ba Lăng lộ ra một nụ cười không che giấu được, thờ ơ nói: “Cái thằng ngu ngốc này, làm sao chỉ có vậy cũng không nghĩ ra, Xu Xu là con gái của San San, cũng chính là con gái của con, chẳng lẽ con không nhận ra con bé rất giống con ngày bé à? Người đàn ông kia là vệ sĩ mà Tần lão thuê đến để bảo vệ hai mẹ con San San, hai mẹ con ở một nơi hoang vắng không có người ở, không có vệ sĩ bảo vệ thì ba của con bé làm sao có thể yên tâm.”
Nghe câu nói này, trong đầu Lăng Mặc Hàn dâng lên ngọn sóng mãnh liệt, cảm xúc chập trùng không thể lắng lại.
Tần San không ở cùng người đàn ông khác? Anh vẫn là người đàn ông duy nhất của cô? Bé gái kia là con gái của anh? Gọi là Xu Xu, cái tên thật đáng yêu làm sao.
Lăng Mặc Hàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn qua ba Lăng: “Ba, ba không gạt con chứ? Những gì ba nói là thật sao?”
“Thằng nhóc ngu ngốc, ta là ba của con, ta lừa con làm gì?” - Ba Lăng bất đắc dĩ nhìn Lăng Mặc Hàn mỉm cười.
“Tần San, lần này em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.” - Lăng Mặc Hàn kích động nói, đột nhiên biến thành người khác, từ cái xác sống không có sinh khí liền lập tức ngồi dậy, vén chăn, nhảy xuống giường vụt ra khỏi cửa.
Ba Lăng nhìn theo bóng lưng kích động của con trai, không khỏi cười mắng: “Thằng trời đánh, nói chuyện với cha nó thì không có chút khí lực, vậy mà đi tìm phụ nữ thì sức lực dồi dào như vậy.”
Ba Lăng lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý của Lăng Mặc Hàn vui vẻ nói: “Lăng tổng của các người muốn đi tìm vợ, cậu đến đón và chăm sóc nó hiểu không.”
Nói xong ba Lăng cúp điện thoại, vừa lòng thỏa ý cười lớn, nhàn nhã bước chân ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nói thầm: “Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đi nhìn cháu nội của ta, rốt cuộc cũng không cần phải lén lút nữa.”
Lăng Mặc Hàn ngồi trên xe được trợ lý lái xe tiến về căn biệt thự màu trắng ở ngoại ô thành phố.
Không giống như lần trước, tâm tình Lăng Mặc Hàn vô cùng mừng rỡ nhưng đôi bàn tay một mực siết chặt.
Lần này anh không những phải cầu xin sự tha thứ của Tần San, còn phải bồi dưỡng tình cảm với con gái, lôi kéo con gái nhận lại ba, nhiệm vụ mười phần gian khổ.
Anh vẫn luôn nghĩ Tần San đã phá bỏ con của anh, nhưng chẳng những cô không hề phá bỏ, còn một mình nuôi con lớn lên, nghĩ tới đây, trái tim anh không khỏi đau đớn.
Lăng Mặc Hàn bình thường đều là một mặt băng lãnh, ít khi bộc lộ cảm xúc. Bây giờ gương mặt chính là bộ dáng lo được lo mất, trợ lý còn tưởng mình hoa mắt, nhịn không được hỏi: “Lăng tổng, đưa anh đến đó, tôi có cần đợi anh quay về không?”
Lăng Mặc Hàn vẫn không có chút nhân tính đáp: “Xe lưu lại, người không cần.”
Trợ lý như muốn tát mình một cái, không có chuyện gì thì mở miệng làm gì.
Nhưng thật lòng thấy ông chủ tâm tình tốt như vậy, hắn ta khong khỏi cũng vui vẻ theo.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa xuống, không lớn, nhưng có vẻ dai dẳng, đoạn đường đi đến biệt thự dường như xa hơn khi lòng người quá mong mỏi.
Xe đến trước cửa biệt thự, trợ lý định bung dù mở cửa cho Lăng tổng, còn chưa kịp tháo dây an toàn đã nhìn thấy Lăng Mặc Hàn vội vàng mở cửa xe, dù cũng không mang chạy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt anh không chút nào thu lại được, mùi hương hoa cỏ quanh sân thoang thoảng khiến tình thần có cảm giác thanh thản khiến tâm tình của anh càng thêm vui vẻ.
Không quan tâm đến nước mưa đã ướt tóc và hai cầu vai, Lăng Mặc Hàn đi tới trước cửa bấm chuông.
“Đến ngay.” - Thanh âm ôn nhu quen thuộc vang lên, những tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến, cánh cửa không chút phòng bị nào mở ra.
Tần San nhìn người trước mặt, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lăng Mặc Hàn, chưa được một giây ngay lập tức phản ứng lại, bàn tay liền đóng cửa lại.
“A….” - Lăng Mặc Hàn nhanh chóng đưa tay vào, bị Tần San đóng mạnh một cái, miệng không khỏi rên lên đau đớn.
Tần San nhìn bàn tay thò vào không thể đóng cửa lại, trong lòng rối bời.
“San San, tôi rốt cuộc cũng đã tìm được em!” - Lăng Mặc Hàn nhanh chóng dùng tay còn lại đẩy cửa ra, một chân chen vào, sau đó tiện thể chen cả người vào, rút ngắn khoảng cách với Tần San.
Tần San không cách nào đẩy Lăng Mặc Hàn ra khỏi nhà, giằng co mấy giây, liền quay người muốn bỏ chạy.
Lăng Mặc Hàn thấy thế bàn tay nhanh chóng kéo cánh tay Tần San lại, thuận thế kéo cô vào lòng ngực anh.
Tần San ra sức giãy dụa, đụng phải vết mổ chưa lành, nhưng Lăng Mặc Hàn giữ cô càng chặt hơn, không có chút ý định buông ra.
“San San, em thật nhẫn tâm, tránh tôi ròng rã năm năm, có phải là tôi không tìm được em, em dự định cả đời không gặp lại tôi sao?” - Lăng Mặc Hàn nói ra mang theo oán trách, cô đã nhẫn tâm đến mức khiến anh năm năm qua không một giây phút nào quên được cô.
“Buông ra.” - Tần San không chút động lòng, lập tức nóng giận.
Tần San dùng hết sức đẩy Lăng Mặc Hàn ra thật mạnh.
Lăng Mặc Hàn cảm giác vết thương sắp vỡ ra, trán bốc lên mồ hôi, gắt gao cắn chặt răng, đau đến mờ mắt, bị Tần San đẩy mạnh không khỏi lùi về một bước.
“San San…”
Còn chưa kịp lên tiếng, Tần San đã cắt lời Lăng Mặc Hàn: “Lăng tiên sinh, anh đi tìm người hầu đã nghỉ việc năm năm làm gì?”
Lăng Mặc Hàn định nói mình nhớ cô, nhưng khi nghe Tần San nói vậy, nhớ lại lần đó trước mặt mọi người nói cô là người hầu, khiến cô xấu mặt, trong lòng hắn thống khổ trong sự hối hận.
“San San, là tôi không đúng… tôi đến đây để…”
Lăng Mặc Hàn nén đau bước lên về phía Tần San, đưa tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng Tần San lại lui về sau, bàn tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn Lăng Mặc Hàn đầy sự lạnh lẽo…
Nào còn là ánh mắt tràn ngập tình yêu và hy vọng của trước kia.
“Lăng tiên sinh, nơi này không chào đón anh, mời về cho.” - Tần San hất cằm về phía cửa.
Lăng Mặc Hàn đau đớn ôm lấy miệng vết thương đang rỉ máu, nhìn thấy dáng vẻ xa cách của Tần San, anh biết đây là báo ứng của anh.
Tần San thấy Lăng Mặc Hàn không phản ứng, cô tức giận nói: “Được, nếu Lăng tổng thích nơi này của tôi, cứ ở lại đi, tôi sẽ đi.”
Tần San vừa nói vừa muốn bỏ đi ra ngoài, Lăng Mặc Hàn liền kéo tay cô lại, giọng nói có chút run rẩy thống khổ: “San San, anh sẽ ra ngoài, anh sẽ đợi đến khi em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Lăng Mặc Hàn bước ra ngoài, Tần San không nói một lời, đóng sầm cửa lại.
Người đàn ông cao 1m8 mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi trắng đã thấm ướt máu, trời mưa bên ngoài không dứt, toàn thân Lăng Mặc Hàn đã ướt sũng.
“Lăng tổng, chúng ta về thôi.” - Trợ lý đưa dù đến che cho Lăng Mặc Hàn khuyên nhủ: “Anh vừa phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành, dính nước mưa là không thể.”
Lăng Mặc Hàn đẩy trợ lý ra, một mình đứng dưới mưa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.
Một lúc sau, Lăng Mặc Hàn mở miệng nói với trợ lý bên cạnh: “Cậu về đi.”
Trợ lý kinh ngạc, chẳng lẽ nếu phu nhân không gặp, Lăng tổng sẽ đứng đợi đến khi phu nhân chịu gặp sao?
Tình yêu là cái gì, khiến cho con người ta ngay cả mạng cũng không cần.
Trợ lý do dự một chút, bị Lăng Mặc Hàn đuổi thêm hai lần, lặng lẽ quay người ra về.
Nghe câu nói này, trong đầu Lăng Mặc Hàn dâng lên ngọn sóng mãnh liệt, cảm xúc chập trùng không thể lắng lại.
Tần San không ở cùng người đàn ông khác? Anh vẫn là người đàn ông duy nhất của cô? Bé gái kia là con gái của anh? Gọi là Xu Xu, cái tên thật đáng yêu làm sao.
Lăng Mặc Hàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn qua ba Lăng: “Ba, ba không gạt con chứ? Những gì ba nói là thật sao?”
“Thằng nhóc ngu ngốc, ta là ba của con, ta lừa con làm gì?” - Ba Lăng bất đắc dĩ nhìn Lăng Mặc Hàn mỉm cười.
“Tần San, lần này em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.” - Lăng Mặc Hàn kích động nói, đột nhiên biến thành người khác, từ cái xác sống không có sinh khí liền lập tức ngồi dậy, vén chăn, nhảy xuống giường vụt ra khỏi cửa.
Ba Lăng nhìn theo bóng lưng kích động của con trai, không khỏi cười mắng: “Thằng trời đánh, nói chuyện với cha nó thì không có chút khí lực, vậy mà đi tìm phụ nữ thì sức lực dồi dào như vậy.”
Ba Lăng lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý của Lăng Mặc Hàn vui vẻ nói: “Lăng tổng của các người muốn đi tìm vợ, cậu đến đón và chăm sóc nó hiểu không.”
Nói xong ba Lăng cúp điện thoại, vừa lòng thỏa ý cười lớn, nhàn nhã bước chân ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nói thầm: “Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đi nhìn cháu nội của ta, rốt cuộc cũng không cần phải lén lút nữa.”
Lăng Mặc Hàn ngồi trên xe được trợ lý lái xe tiến về căn biệt thự màu trắng ở ngoại ô thành phố.
Không giống như lần trước, tâm tình Lăng Mặc Hàn vô cùng mừng rỡ nhưng đôi bàn tay một mực siết chặt.
Lần này anh không những phải cầu xin sự tha thứ của Tần San, còn phải bồi dưỡng tình cảm với con gái, lôi kéo con gái nhận lại ba, nhiệm vụ mười phần gian khổ.
Anh vẫn luôn nghĩ Tần San đã phá bỏ con của anh, nhưng chẳng những cô không hề phá bỏ, còn một mình nuôi con lớn lên, nghĩ tới đây, trái tim anh không khỏi đau đớn.
Lăng Mặc Hàn bình thường đều là một mặt băng lãnh, ít khi bộc lộ cảm xúc. Bây giờ gương mặt chính là bộ dáng lo được lo mất, trợ lý còn tưởng mình hoa mắt, nhịn không được hỏi: “Lăng tổng, đưa anh đến đó, tôi có cần đợi anh quay về không?”
Lăng Mặc Hàn vẫn không có chút nhân tính đáp: “Xe lưu lại, người không cần.”
Trợ lý như muốn tát mình một cái, không có chuyện gì thì mở miệng làm gì.
Nhưng thật lòng thấy ông chủ tâm tình tốt như vậy, hắn ta khong khỏi cũng vui vẻ theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài trời bắt đầu mưa xuống, không lớn, nhưng có vẻ dai dẳng, đoạn đường đi đến biệt thự dường như xa hơn khi lòng người quá mong mỏi.
Xe đến trước cửa biệt thự, trợ lý định bung dù mở cửa cho Lăng tổng, còn chưa kịp tháo dây an toàn đã nhìn thấy Lăng Mặc Hàn vội vàng mở cửa xe, dù cũng không mang chạy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt anh không chút nào thu lại được, mùi hương hoa cỏ quanh sân thoang thoảng khiến tình thần có cảm giác thanh thản khiến tâm tình của anh càng thêm vui vẻ.
Không quan tâm đến nước mưa đã ướt tóc và hai cầu vai, Lăng Mặc Hàn đi tới trước cửa bấm chuông.
“Đến ngay.” - Thanh âm ôn nhu quen thuộc vang lên, những tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến, cánh cửa không chút phòng bị nào mở ra.
Tần San nhìn người trước mặt, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lăng Mặc Hàn, chưa được một giây ngay lập tức phản ứng lại, bàn tay liền đóng cửa lại.
“A….” - Lăng Mặc Hàn nhanh chóng đưa tay vào, bị Tần San đóng mạnh một cái, miệng không khỏi rên lên đau đớn.
Tần San nhìn bàn tay thò vào không thể đóng cửa lại, trong lòng rối bời.
“San San, tôi rốt cuộc cũng đã tìm được em!” - Lăng Mặc Hàn nhanh chóng dùng tay còn lại đẩy cửa ra, một chân chen vào, sau đó tiện thể chen cả người vào, rút ngắn khoảng cách với Tần San.
Tần San không cách nào đẩy Lăng Mặc Hàn ra khỏi nhà, giằng co mấy giây, liền quay người muốn bỏ chạy.
Lăng Mặc Hàn thấy thế bàn tay nhanh chóng kéo cánh tay Tần San lại, thuận thế kéo cô vào lòng ngực anh.
Tần San ra sức giãy dụa, đụng phải vết mổ chưa lành, nhưng Lăng Mặc Hàn giữ cô càng chặt hơn, không có chút ý định buông ra.
“San San, em thật nhẫn tâm, tránh tôi ròng rã năm năm, có phải là tôi không tìm được em, em dự định cả đời không gặp lại tôi sao?” - Lăng Mặc Hàn nói ra mang theo oán trách, cô đã nhẫn tâm đến mức khiến anh năm năm qua không một giây phút nào quên được cô.
“Buông ra.” - Tần San không chút động lòng, lập tức nóng giận.
Tần San dùng hết sức đẩy Lăng Mặc Hàn ra thật mạnh.
Lăng Mặc Hàn cảm giác vết thương sắp vỡ ra, trán bốc lên mồ hôi, gắt gao cắn chặt răng, đau đến mờ mắt, bị Tần San đẩy mạnh không khỏi lùi về một bước.
“San San…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa kịp lên tiếng, Tần San đã cắt lời Lăng Mặc Hàn: “Lăng tiên sinh, anh đi tìm người hầu đã nghỉ việc năm năm làm gì?”
Lăng Mặc Hàn định nói mình nhớ cô, nhưng khi nghe Tần San nói vậy, nhớ lại lần đó trước mặt mọi người nói cô là người hầu, khiến cô xấu mặt, trong lòng hắn thống khổ trong sự hối hận.
“San San, là tôi không đúng… tôi đến đây để…”
Lăng Mặc Hàn nén đau bước lên về phía Tần San, đưa tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng Tần San lại lui về sau, bàn tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn Lăng Mặc Hàn đầy sự lạnh lẽo…
Nào còn là ánh mắt tràn ngập tình yêu và hy vọng của trước kia.
“Lăng tiên sinh, nơi này không chào đón anh, mời về cho.” - Tần San hất cằm về phía cửa.
Lăng Mặc Hàn đau đớn ôm lấy miệng vết thương đang rỉ máu, nhìn thấy dáng vẻ xa cách của Tần San, anh biết đây là báo ứng của anh.
Tần San thấy Lăng Mặc Hàn không phản ứng, cô tức giận nói: “Được, nếu Lăng tổng thích nơi này của tôi, cứ ở lại đi, tôi sẽ đi.”
Tần San vừa nói vừa muốn bỏ đi ra ngoài, Lăng Mặc Hàn liền kéo tay cô lại, giọng nói có chút run rẩy thống khổ: “San San, anh sẽ ra ngoài, anh sẽ đợi đến khi em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Lăng Mặc Hàn bước ra ngoài, Tần San không nói một lời, đóng sầm cửa lại.
Người đàn ông cao 1m8 mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi trắng đã thấm ướt máu, trời mưa bên ngoài không dứt, toàn thân Lăng Mặc Hàn đã ướt sũng.
“Lăng tổng, chúng ta về thôi.” - Trợ lý đưa dù đến che cho Lăng Mặc Hàn khuyên nhủ: “Anh vừa phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành, dính nước mưa là không thể.”
Lăng Mặc Hàn đẩy trợ lý ra, một mình đứng dưới mưa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.
Một lúc sau, Lăng Mặc Hàn mở miệng nói với trợ lý bên cạnh: “Cậu về đi.”
Trợ lý kinh ngạc, chẳng lẽ nếu phu nhân không gặp, Lăng tổng sẽ đứng đợi đến khi phu nhân chịu gặp sao?
Tình yêu là cái gì, khiến cho con người ta ngay cả mạng cũng không cần.
Trợ lý do dự một chút, bị Lăng Mặc Hàn đuổi thêm hai lần, lặng lẽ quay người ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro