Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi
Tìm Con Bé Làm...
2024-10-07 23:00:20
Lăng Mặc Hàn đi tìm Tần San ròng rã một tuần lễ, hắn thuê thám tử điều tra tất cả những người có liên quan đến cô nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Tại nhà ga, sân bay, thậm chí bến xe cũng cho người theo dõi, tìm kiếm tung tích của cô. Hắn lục lọi trong trí nhớ xem cô ấy sẽ đi đến đâu, những nơi hắn đi qua tìm kiếm cô, đều lưu lại phương thức liên lạc, nhưng lại hai tuần trôi qua, không có bất cứ cuộc điện thoại nào liên quan đến Tần San.
Thậm chí Lăng Mặc Hàn báo cảnh sát, chỉ cần cô dùng căn cước để đi đâu đó cũng sẽ nhanh biết vị trí của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không có tin tức.
Điều duy nhất hắn xác định chính là cô chưa rời khỏi thành phố này, Lăng Mặc Hàn xoa xoa mi mắt mỏi nhừ, hắn vừa xem lại tất cả giám sát bên ngoài bệnh viện, trừ bóng dáng gầy gò kia một mình rời khỏi bệnh viện, sau đó không còn nhìn thấy cô thêm lần nào.
Một con người như vậy liền như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho hắn lật tung cả thành phố này, đều không có một chút tin tức nào về cô.
Lăng Mặc Hàn đột nhiên nghĩ đến, hắn tìm thế nào cũng tìm không ra, hẳn là có người tận lực cản trở hắn, người này nhất định có chút thế lực.
Lăng Mặc Hàn cau mày, suy nghĩ một chút liền gọi điện cho ba Tần.
“Ông đến cùng là đã giấu Tần San ở đâu?” - Không chút kiên nhẫn và khách sáo nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí mang theo cường thế đe dọa.
“Tôi đã nói, tôi không biết, cậu mặc kệ vợ của mình đâu phải mới đây, bây giờ con bé đi đâu mất gọi tôi hỏi làm gì?” - Ba Tần mười phần lạnh lùng trả lời, mấy chữ chỉ đơn giản nhưng chính là định tội cho Lăng Mặc Hàn, bầu trời trên đỉnh đầu hắn tối sầm lại không một chút ánh sáng.
Đôi mắt Lăng Mặc Hàn đỏ như máu, sự kiên nhẫn đã đến tận cùng, lên cơn giận dữ: “Tôi hỏi lần nữa, cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi lại trả lời lần nữa, tôi không biết.” - Ba Tần như cũ không một chút cảm xúc, mặc kệ Lăng Mặc Hàn hỏi bao nhiêu lần, ngữ khí của ông vẫn không có chút chấn động.
Lăng Mặc Hàn siết chặt điện thoại, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, như muốn bóp nát điện thoại, ngữ khí chịu đựng lửa giận: “Nếu như ông vẫn là u mê không tỉnh ngộ, tôi sẽ dùng tất cả biện pháp khiến Tần thị sụp đổ.”
Hắn thật sự không thể hiểu nổi ông ta, ba năm trước, phí hết tâm tư mang con gái nhét vào cho hắn, hiện tại lại giúp con gái tránh hắn, có phải là càng sống càng hồ đồ không.
“Vậy xin mời cậu, tôi ở Tần thị chờ cậu.” - Giọng nói ba Tần bình tĩnh đáp, dứt lời liền cúp điện thoại.
Một trận âm thanh tút tút vang đến, Lăng Mặc Hàn tức giận gắt gao siết chặt điện thoại, sau đó hung hăng ném nó xuống mặt đất, điện thoại lập tức chia năm xẻ bảy.
Gương mặt Lăng Mặc Hàn u ám đi tới đi lui trong phòng khách, đi tới lấy điện thoại dự bị, gọi cho trợ lý, hung ác nói: “Mặc kệ dùng phương pháp gì, khiến Tần thị sụp đổ, càng nhanh càng tốt.”
Hắn lại gọi thêm một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc, Lăng Mặc Hàn nhìn qua ánh sáng trên màn ảnh máy tính, một lần nữa quay lại trước máy tính, chuẩn bị xem lại những giám sát lần nữa, tránh cho bỏ sót điều gì.
Sáng hôm sau, tin tức treo thưởng tìm kiếm thiên kim Tần thị nhao nhao khắp nơi trên các mặt báo lớn.
Bên trong là giọng điệu của người cha tuyệt vọng muốn tìm con gái, treo thưởng số tiền lớn hi vọng mọi người có thể cung cấp thông tin liên quan đến con gái.
Buổi chiều thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu Tần thị xuất hiện một vòng nhảy cầu, các cổ đông ầm ĩ, Tần thị đột nhiên gặp nạn, nhưng Tần tổng lại như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã làm việc.
Lăng gia…
Ba Lăng nhìn chằm chằm tin tức treo thưởng là số điện thoại liên lạc của con trai, sắc mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa con trai này của ông, khá thông minh nhưng quá vô tình. Vốn muốn cho San San thay đổi một chút cá tính của thằng nhóc này, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào cục diện này.
Nó có thể nghĩ ra ý tưởng nhất tiễn song điêu này, vậy mà lại không nhận ra tấm chân tình của San San đối với nó, phải chăng là vẫn còn nghĩ đến tiểu minh tinh kia không.
Ba Lăng lắc đầu, rất nhanh lấy điện thoại gọi cho con trai mình, cũng rất nhanh vô thẳng vấn đề chính: “Chấm dứt động tác sau lưng với Tần thị.”
“Ba, chuyện này ba không cần quản, con tự có phân tấc.” - Lăng Mặc Hàn không đồng ý, hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi cải lời cha mẹ, nhưng lần này hắn đều không muốn nghe lời cha mẹ nữa.
“Thằng khốn, có cánh cứng rắn, làm phản đúng không, lời của ba mày cũng không nghe.” - Ba Lăng tức giận đến mức đang ngồi mà đứng bật lên, chến trà trong tay cũng vung ra.
Lăng Mặc Hàn vốn muốn cứng rắn cự tuyệt, nhưng lại sợ làm tổn thương thân thể ba mình, chần chờ một lúc, thắng thắn nói: “Con chỉ muốn ông ấy có thể nói cho con nơi ở của Tần San.”
Ba Lăng giật mình, chẳng lẽ con trai rốt cuộc đã thông suốt, hừ một tiếng: “Con tìm con bé làm gì? Con không phải ước gì được ly hôn với con bé sao? Hiện tại không phải San San đang thực hiện tâm nguyện của con sao? Con không phải rất yêu thích nữ minh tinh kia à, vậy thì theo đuổi người ta đi…”
“Ba…” - Lăng Mặc Hàn nghe ba mình nói, mơ hồ cảm giác ba mình biết cái gì, liền vội hỏi: “Ba, ba có phải biết cái gì không, ba đem những gì ba biết nói cho con được không? Ba có phải liên thủ cùng ba cô ấy để ngăn cản con tìm kiếm cô ấy?”
Ba Lăng trầm mặc, nhưng dù sao cũng là có thâm niên, rất nhanh trấn tĩnh lại: “Con đã tính toán sai rồi, ba không biết San San ở đâu. Nếu con bé đã không muốn cho con biết, con buông tay đi, để San San đi tìm lấy hạnh phúc của con bé.”
Hạnh phúc?
Lăng Mặc Hàn trầm mặc rất lâu, ngữ khí mang theo cô đơn: “Được rồi, con không làm phiền nữa, ba.”
Ba Lăng không khỏi thở dài một hơi.
Đứa con trai này của ông rất thông minh, nhưng là thông minh đến mức cố chấp và ngang ngược.
Nếu Mặc Hàn có thể buông bỏ được thành kiến, hiện tại khẳng định đã khác cái kết cục này.
Tại nhà ga, sân bay, thậm chí bến xe cũng cho người theo dõi, tìm kiếm tung tích của cô. Hắn lục lọi trong trí nhớ xem cô ấy sẽ đi đến đâu, những nơi hắn đi qua tìm kiếm cô, đều lưu lại phương thức liên lạc, nhưng lại hai tuần trôi qua, không có bất cứ cuộc điện thoại nào liên quan đến Tần San.
Thậm chí Lăng Mặc Hàn báo cảnh sát, chỉ cần cô dùng căn cước để đi đâu đó cũng sẽ nhanh biết vị trí của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không có tin tức.
Điều duy nhất hắn xác định chính là cô chưa rời khỏi thành phố này, Lăng Mặc Hàn xoa xoa mi mắt mỏi nhừ, hắn vừa xem lại tất cả giám sát bên ngoài bệnh viện, trừ bóng dáng gầy gò kia một mình rời khỏi bệnh viện, sau đó không còn nhìn thấy cô thêm lần nào.
Một con người như vậy liền như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho hắn lật tung cả thành phố này, đều không có một chút tin tức nào về cô.
Lăng Mặc Hàn đột nhiên nghĩ đến, hắn tìm thế nào cũng tìm không ra, hẳn là có người tận lực cản trở hắn, người này nhất định có chút thế lực.
Lăng Mặc Hàn cau mày, suy nghĩ một chút liền gọi điện cho ba Tần.
“Ông đến cùng là đã giấu Tần San ở đâu?” - Không chút kiên nhẫn và khách sáo nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí mang theo cường thế đe dọa.
“Tôi đã nói, tôi không biết, cậu mặc kệ vợ của mình đâu phải mới đây, bây giờ con bé đi đâu mất gọi tôi hỏi làm gì?” - Ba Tần mười phần lạnh lùng trả lời, mấy chữ chỉ đơn giản nhưng chính là định tội cho Lăng Mặc Hàn, bầu trời trên đỉnh đầu hắn tối sầm lại không một chút ánh sáng.
Đôi mắt Lăng Mặc Hàn đỏ như máu, sự kiên nhẫn đã đến tận cùng, lên cơn giận dữ: “Tôi hỏi lần nữa, cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi lại trả lời lần nữa, tôi không biết.” - Ba Tần như cũ không một chút cảm xúc, mặc kệ Lăng Mặc Hàn hỏi bao nhiêu lần, ngữ khí của ông vẫn không có chút chấn động.
Lăng Mặc Hàn siết chặt điện thoại, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, như muốn bóp nát điện thoại, ngữ khí chịu đựng lửa giận: “Nếu như ông vẫn là u mê không tỉnh ngộ, tôi sẽ dùng tất cả biện pháp khiến Tần thị sụp đổ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thật sự không thể hiểu nổi ông ta, ba năm trước, phí hết tâm tư mang con gái nhét vào cho hắn, hiện tại lại giúp con gái tránh hắn, có phải là càng sống càng hồ đồ không.
“Vậy xin mời cậu, tôi ở Tần thị chờ cậu.” - Giọng nói ba Tần bình tĩnh đáp, dứt lời liền cúp điện thoại.
Một trận âm thanh tút tút vang đến, Lăng Mặc Hàn tức giận gắt gao siết chặt điện thoại, sau đó hung hăng ném nó xuống mặt đất, điện thoại lập tức chia năm xẻ bảy.
Gương mặt Lăng Mặc Hàn u ám đi tới đi lui trong phòng khách, đi tới lấy điện thoại dự bị, gọi cho trợ lý, hung ác nói: “Mặc kệ dùng phương pháp gì, khiến Tần thị sụp đổ, càng nhanh càng tốt.”
Hắn lại gọi thêm một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc, Lăng Mặc Hàn nhìn qua ánh sáng trên màn ảnh máy tính, một lần nữa quay lại trước máy tính, chuẩn bị xem lại những giám sát lần nữa, tránh cho bỏ sót điều gì.
Sáng hôm sau, tin tức treo thưởng tìm kiếm thiên kim Tần thị nhao nhao khắp nơi trên các mặt báo lớn.
Bên trong là giọng điệu của người cha tuyệt vọng muốn tìm con gái, treo thưởng số tiền lớn hi vọng mọi người có thể cung cấp thông tin liên quan đến con gái.
Buổi chiều thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu Tần thị xuất hiện một vòng nhảy cầu, các cổ đông ầm ĩ, Tần thị đột nhiên gặp nạn, nhưng Tần tổng lại như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã làm việc.
Lăng gia…
Ba Lăng nhìn chằm chằm tin tức treo thưởng là số điện thoại liên lạc của con trai, sắc mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa con trai này của ông, khá thông minh nhưng quá vô tình. Vốn muốn cho San San thay đổi một chút cá tính của thằng nhóc này, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào cục diện này.
Nó có thể nghĩ ra ý tưởng nhất tiễn song điêu này, vậy mà lại không nhận ra tấm chân tình của San San đối với nó, phải chăng là vẫn còn nghĩ đến tiểu minh tinh kia không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba Lăng lắc đầu, rất nhanh lấy điện thoại gọi cho con trai mình, cũng rất nhanh vô thẳng vấn đề chính: “Chấm dứt động tác sau lưng với Tần thị.”
“Ba, chuyện này ba không cần quản, con tự có phân tấc.” - Lăng Mặc Hàn không đồng ý, hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi cải lời cha mẹ, nhưng lần này hắn đều không muốn nghe lời cha mẹ nữa.
“Thằng khốn, có cánh cứng rắn, làm phản đúng không, lời của ba mày cũng không nghe.” - Ba Lăng tức giận đến mức đang ngồi mà đứng bật lên, chến trà trong tay cũng vung ra.
Lăng Mặc Hàn vốn muốn cứng rắn cự tuyệt, nhưng lại sợ làm tổn thương thân thể ba mình, chần chờ một lúc, thắng thắn nói: “Con chỉ muốn ông ấy có thể nói cho con nơi ở của Tần San.”
Ba Lăng giật mình, chẳng lẽ con trai rốt cuộc đã thông suốt, hừ một tiếng: “Con tìm con bé làm gì? Con không phải ước gì được ly hôn với con bé sao? Hiện tại không phải San San đang thực hiện tâm nguyện của con sao? Con không phải rất yêu thích nữ minh tinh kia à, vậy thì theo đuổi người ta đi…”
“Ba…” - Lăng Mặc Hàn nghe ba mình nói, mơ hồ cảm giác ba mình biết cái gì, liền vội hỏi: “Ba, ba có phải biết cái gì không, ba đem những gì ba biết nói cho con được không? Ba có phải liên thủ cùng ba cô ấy để ngăn cản con tìm kiếm cô ấy?”
Ba Lăng trầm mặc, nhưng dù sao cũng là có thâm niên, rất nhanh trấn tĩnh lại: “Con đã tính toán sai rồi, ba không biết San San ở đâu. Nếu con bé đã không muốn cho con biết, con buông tay đi, để San San đi tìm lấy hạnh phúc của con bé.”
Hạnh phúc?
Lăng Mặc Hàn trầm mặc rất lâu, ngữ khí mang theo cô đơn: “Được rồi, con không làm phiền nữa, ba.”
Ba Lăng không khỏi thở dài một hơi.
Đứa con trai này của ông rất thông minh, nhưng là thông minh đến mức cố chấp và ngang ngược.
Nếu Mặc Hàn có thể buông bỏ được thành kiến, hiện tại khẳng định đã khác cái kết cục này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro