Chương 12
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
2024-07-15 02:50:54
Heinz đi 5 ngày, trong 5 ngày đó cứ trời tối là hắn sẽ dùng EP gửi tin nhắn chúc Sầm Dao ngủ ngon. Ngày đầu tiên nhận được, Sầm Dao còn tưởng Heinz nhắn nhầm số. Y nhìn màn hình chằm chằm bằng ánh mắt kì lạ, cuối cùng vẫn nhắn trả ngủ ngon.
Ngày thứ 5 của tháng Tư, khu B3 đổ mưa.
Sầm Dao tựa người vào ghế, chân dài thoải mái vươn ra, một chân gập lại làm chỗ đệm cho khuỷu tay. Ánh mắt y có phần chán chường, như nhìn vào màn hình, lại như nhìn đi đâu khác.
Sầm Dao mới uống thuốc tránh thai mà Fujimogawa đưa, tạm thời không có tác dụng phụ gì, chỉ là quá đắng, tới giờ miệng vẫn còn một vị đắng nhạt.
Y duy trì tư thế này rất lâu, tới khi sắc trời ảm đạm, Adam bị y giới hạn, không được tự ý mở đèn trong phòng. Nửa ngày sau, cuối cùng Sầm Dao cũng nhúc nhích, lùi lại dựa vào thành ghế, ngửa đầu thở dài.
Cả người y mềm nhũn, tuyến thể ở gáy cũng nóng bỏng. Hai tiếng trước Sầm Dao đã tiêm thuốc ức chế, nhưng chẳng có tác dụng gì, y thay ba cái quần rồi.
Ánh sáng từ màn hình ảo chiếu xuống, phác họa đường nét mềm mại trên khuôn mặt. Sầm Dao lấy bút điện tử cài bên tai, đặt vào trong người, cau mày thở dốc.
Heinz Norman trở lại vào lúc này.
Tiếng mở cửa rất nhẹ, Sầm Dao không nghe thấy, đến khi y nhận ra, Heinz đã bật đèn trong phòng. Sầm Dao bĩu môi, ngậm bút đối mặt với Heinz đóng nguyên bộ quân trang đứng nghiêm.
Heinz đã cởi mũ, mái tóc vàng kim được chải vuốt gọn gàng, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn Sầm Dao không có bất cứ cảm xúc nào.
Bút trượt xuống, rơi trên phần đùi hơi gập lại của Sầm Dao. Y khuấy động, lười biếng nói với Heinz: "Chào."
Sầm Dao đi chân trần xuống đất, lệnh cho Adam mở hệ thống điều hòa không khí trong phòng, nhiệt độ nháy mắt dâng cao. Y đi tới cầm áo khoác quân trang của Heinz, móc lên giá treo bằng gỗ, nói với hắn: "Hoan nghênh anh trở về."
Vị bạc hà của Sầm Dao đã rất nồng, kì độ.ng dục của y tới từ hai ngày trước. Heinz đứng trước mặt y, do dự một hồi cuối cùng vẫn vươn tay ôm người vào lòng.
Cảm giác xao động trong người Sầm Dao lập tức dịu lại.
Áo của Heinz rất cứng, Sầm Dao vùi mặt vào lồ.ng ngực hắn, bị cúc kim loại cộm cho khó chịu, nhưng mùi cuối đàn hương trộn lẫn với sông băng tan chảy lại làm y quyến luyến. Y vươn tay ôm lấy vòng eo gầy mà cứng rắn của Heinz: "Tôi khó chịu sắp chết rồi."
"Xin lỗi." Heinz cúi đầu hôn lên gáy y: "Chịu thêm chút nữa, tôi đi tắm."
Heinz bế ngang Sầm Dao, thả pheromone của mình ra vỗ về Omega. Hắn bước nhanh lên lầu, đặt Sầm Dao lên giường mình, định rời đi, lại bị y túm lấy góc áo: "Anh đi đâu."
Omega có phần tủi thân nhìn hắn.
Heinz thả ra nhiều pheromone hơn: "Tôi đi tắm, với chuẩn bị vài thứ, sẽ trở lại ngay thôi."
Sầm Dao nhìn hắn vài giây, yêu cầu: "Đưa quần áo của anh cho tôi."
Heinz sửng sốt, sau đó nhanh chóng cởi áo sơ mi, để lộ nửa người trên. Sầm Dao cầm áo của Heinz, ôm lấy vùi đầu vào, quay người đi.
Heinz xoa gáy y, đi xuống lầu.
Trong không khí, bạc hà lạnh buốt và hương cuối đàn hương quấn vào nhau. Sầm Dao cảm thấy mình như muốn hòa tan, chóp mũi y toàn là mùi tuyết tan mát lạnh. Mùi hương ấy hun đến mức y nhũn ra, thậm chí y cảm thấy bản thân sắp hỏng rồi.
Heinz nắm cằm y, lòng bàn tay áp lên đuôi mắt ửng đỏ của Omega, cánh môi bồi hôi bên tai, khẽ hỏi: "Khoang sinh sản của em phát triển hoàn thiện chưa?"
Sầm Dao kịch liệt phản kháng, Heinz dùng tay ôm trọn gáy Omega, dịu dàng lại cứng rắn trấn áp. Hắn dỗ dành: "Đừng sợ, sẽ không làm em đau đâu."
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ lại, tí tách rơi trên bạc hà. Lá bạc hà yếu ớt không ngóc đầu lên được, cuộn mình lại. Mưa bắt đầu trở nên dịu dàng, giọt nước trong veo thấm đấm từng ngóc ngách của bạc hà, để bạc hà càng thêm mơn mởn màu lá biếc. Lá cây không chịu được trọng lượng của mưa nữa, ngọn lá run rẩy ngóc lên, giọt nước thuận theo thân cành chậm chạp trượt xuống, để lại những vệt uốn lượn.
Sầm Dao tắt EP, căn phòng một màu đen kịt, chỉ có tiếng thở của hai người. Sầm Dao vùi mặt vào áo của Heinz, che giấu tiếng rên. Vị bạc hà quá nồng, Heinz nắm lấy tay Omega.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, móng tay được cắt ngắn, hồng hồng, khi dùng sức nắm ga giường màu đen, trắng đen đan xen tương phản rõ ràng, mang lại vẻ đẹp của dụ.c vọng.
Trên mặt Sầm Dao toàn là nước, khóe mắt đỏ hoe, biểu cảm không biết là đau hay sướng.
Mưa lớn, thế công mãnh liệt, bạc hà mỏng manh chịu sao nổi, lá cây đong đưa như muốn tránh, nước mưa lại không nể nang nện lên người nó. Hạt mưa bị chặn lại, theo lá bạc hà chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Sầm Dao đã động d/ục được 5 ngày.
5 ngày đó y sống không biết ngày hay đêm, cả người bao trùm trong hương vị của Heinz, tuyến thể sau gáy bị cắn đến ê ẩm. Heinz đánh dấu y hoàn toàn, hình thành kết.
Khi đánh dấu, chút phản kháng ít ỏi của Sầm Dao còn chưa kịp dâng lên đã lại rút đi trong hơi thở nóng bỏng của Alpha. Không biết y đã khóc bao nhiêu lần, cuối cùng phải ôm cổ Alpha khẩn cầu, Alpha lại chỉ dịu dàng hôn lên tuyến thể, động tác bên dưới dã man khác hẳn với cái hôn. Sầm Dao rơi vào mộng cảnh vô biên, vô số lần tỉnh lại trong vòng tay của Heinz, cũng bấy nhiêu lần thiếp đi trong lồ.ng ngực ấy.
Ngày thứ 5 của tháng Tư, khu B3 đổ mưa.
Sầm Dao tựa người vào ghế, chân dài thoải mái vươn ra, một chân gập lại làm chỗ đệm cho khuỷu tay. Ánh mắt y có phần chán chường, như nhìn vào màn hình, lại như nhìn đi đâu khác.
Sầm Dao mới uống thuốc tránh thai mà Fujimogawa đưa, tạm thời không có tác dụng phụ gì, chỉ là quá đắng, tới giờ miệng vẫn còn một vị đắng nhạt.
Y duy trì tư thế này rất lâu, tới khi sắc trời ảm đạm, Adam bị y giới hạn, không được tự ý mở đèn trong phòng. Nửa ngày sau, cuối cùng Sầm Dao cũng nhúc nhích, lùi lại dựa vào thành ghế, ngửa đầu thở dài.
Cả người y mềm nhũn, tuyến thể ở gáy cũng nóng bỏng. Hai tiếng trước Sầm Dao đã tiêm thuốc ức chế, nhưng chẳng có tác dụng gì, y thay ba cái quần rồi.
Ánh sáng từ màn hình ảo chiếu xuống, phác họa đường nét mềm mại trên khuôn mặt. Sầm Dao lấy bút điện tử cài bên tai, đặt vào trong người, cau mày thở dốc.
Heinz Norman trở lại vào lúc này.
Tiếng mở cửa rất nhẹ, Sầm Dao không nghe thấy, đến khi y nhận ra, Heinz đã bật đèn trong phòng. Sầm Dao bĩu môi, ngậm bút đối mặt với Heinz đóng nguyên bộ quân trang đứng nghiêm.
Heinz đã cởi mũ, mái tóc vàng kim được chải vuốt gọn gàng, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn Sầm Dao không có bất cứ cảm xúc nào.
Bút trượt xuống, rơi trên phần đùi hơi gập lại của Sầm Dao. Y khuấy động, lười biếng nói với Heinz: "Chào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Dao đi chân trần xuống đất, lệnh cho Adam mở hệ thống điều hòa không khí trong phòng, nhiệt độ nháy mắt dâng cao. Y đi tới cầm áo khoác quân trang của Heinz, móc lên giá treo bằng gỗ, nói với hắn: "Hoan nghênh anh trở về."
Vị bạc hà của Sầm Dao đã rất nồng, kì độ.ng dục của y tới từ hai ngày trước. Heinz đứng trước mặt y, do dự một hồi cuối cùng vẫn vươn tay ôm người vào lòng.
Cảm giác xao động trong người Sầm Dao lập tức dịu lại.
Áo của Heinz rất cứng, Sầm Dao vùi mặt vào lồ.ng ngực hắn, bị cúc kim loại cộm cho khó chịu, nhưng mùi cuối đàn hương trộn lẫn với sông băng tan chảy lại làm y quyến luyến. Y vươn tay ôm lấy vòng eo gầy mà cứng rắn của Heinz: "Tôi khó chịu sắp chết rồi."
"Xin lỗi." Heinz cúi đầu hôn lên gáy y: "Chịu thêm chút nữa, tôi đi tắm."
Heinz bế ngang Sầm Dao, thả pheromone của mình ra vỗ về Omega. Hắn bước nhanh lên lầu, đặt Sầm Dao lên giường mình, định rời đi, lại bị y túm lấy góc áo: "Anh đi đâu."
Omega có phần tủi thân nhìn hắn.
Heinz thả ra nhiều pheromone hơn: "Tôi đi tắm, với chuẩn bị vài thứ, sẽ trở lại ngay thôi."
Sầm Dao nhìn hắn vài giây, yêu cầu: "Đưa quần áo của anh cho tôi."
Heinz sửng sốt, sau đó nhanh chóng cởi áo sơ mi, để lộ nửa người trên. Sầm Dao cầm áo của Heinz, ôm lấy vùi đầu vào, quay người đi.
Heinz xoa gáy y, đi xuống lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không khí, bạc hà lạnh buốt và hương cuối đàn hương quấn vào nhau. Sầm Dao cảm thấy mình như muốn hòa tan, chóp mũi y toàn là mùi tuyết tan mát lạnh. Mùi hương ấy hun đến mức y nhũn ra, thậm chí y cảm thấy bản thân sắp hỏng rồi.
Heinz nắm cằm y, lòng bàn tay áp lên đuôi mắt ửng đỏ của Omega, cánh môi bồi hôi bên tai, khẽ hỏi: "Khoang sinh sản của em phát triển hoàn thiện chưa?"
Sầm Dao kịch liệt phản kháng, Heinz dùng tay ôm trọn gáy Omega, dịu dàng lại cứng rắn trấn áp. Hắn dỗ dành: "Đừng sợ, sẽ không làm em đau đâu."
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ lại, tí tách rơi trên bạc hà. Lá bạc hà yếu ớt không ngóc đầu lên được, cuộn mình lại. Mưa bắt đầu trở nên dịu dàng, giọt nước trong veo thấm đấm từng ngóc ngách của bạc hà, để bạc hà càng thêm mơn mởn màu lá biếc. Lá cây không chịu được trọng lượng của mưa nữa, ngọn lá run rẩy ngóc lên, giọt nước thuận theo thân cành chậm chạp trượt xuống, để lại những vệt uốn lượn.
Sầm Dao tắt EP, căn phòng một màu đen kịt, chỉ có tiếng thở của hai người. Sầm Dao vùi mặt vào áo của Heinz, che giấu tiếng rên. Vị bạc hà quá nồng, Heinz nắm lấy tay Omega.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, móng tay được cắt ngắn, hồng hồng, khi dùng sức nắm ga giường màu đen, trắng đen đan xen tương phản rõ ràng, mang lại vẻ đẹp của dụ.c vọng.
Trên mặt Sầm Dao toàn là nước, khóe mắt đỏ hoe, biểu cảm không biết là đau hay sướng.
Mưa lớn, thế công mãnh liệt, bạc hà mỏng manh chịu sao nổi, lá cây đong đưa như muốn tránh, nước mưa lại không nể nang nện lên người nó. Hạt mưa bị chặn lại, theo lá bạc hà chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Sầm Dao đã động d/ục được 5 ngày.
5 ngày đó y sống không biết ngày hay đêm, cả người bao trùm trong hương vị của Heinz, tuyến thể sau gáy bị cắn đến ê ẩm. Heinz đánh dấu y hoàn toàn, hình thành kết.
Khi đánh dấu, chút phản kháng ít ỏi của Sầm Dao còn chưa kịp dâng lên đã lại rút đi trong hơi thở nóng bỏng của Alpha. Không biết y đã khóc bao nhiêu lần, cuối cùng phải ôm cổ Alpha khẩn cầu, Alpha lại chỉ dịu dàng hôn lên tuyến thể, động tác bên dưới dã man khác hẳn với cái hôn. Sầm Dao rơi vào mộng cảnh vô biên, vô số lần tỉnh lại trong vòng tay của Heinz, cũng bấy nhiêu lần thiếp đi trong lồ.ng ngực ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro