Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 49

Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy

2024-07-15 02:50:54

EP biểu thị cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Sầm Dao trố mắt ngồi trên giường, nghe thấy Heinz bảo: "Tối nay hơi lạnh, xuống dưới nhớ mặc áo khoác nhé."

Sầm Dao như mới tỉnh mộng, vội vàng xỏ giày, không kịp trả lời Heinz, mà nhóm Alpha bảo vệ y ở ngoài cửa nghe được động tĩnh cũng không bất ngờ, còn gõ cửa bảo: "Cậu Sầm, thiếu tướng đang ở dưới lầu đợi cậu."

Ánh trăng đêm nay trong lạnh tựa sương, sáng tỏ mềm mại như nước chảy. Sầm Dao một hơi chạy từ lầu 4 xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu rọi bóng người chạy gấp gáp, tiếng "nghiệm chứng thành công" sau khi quét ID cũng bị y bỏ sau tai. Sầm Dao chưa từng điên cuồng chạy như vậy. Khi đặt chân xuống sảnh lầu một, ánh trăng như hiểu lòng y, bàng bạc sáng trong phủ cho người y yêu một áng dịu dàng. Sầm Dao dần dừng bước, Alpha đứng đó đã nhận ra, xoay người lại.

Thật hiếm khi Heinz không mặc bộ quân phục phẳng phiu, hắn mặc đồ tác chiến, đai cài vũ khí ở đùi và tay phải còn chưa kịp tháo, tóc vàng rối bời. Hắn đứng đó, bụi bặm mỏi mệt, nhìn thấy Sầm Dao thì dang tay.

Sầm Dao chạy mấy bước lao vào ngực hắn, pheromone quen thuộc bao phủ lấy y. Sầm Dao ôm vòng eo gầy của Heinz, dụi đầu vào bả vai người đàn ông, cảm nhận nhịp đập kịch liệt của trái tim mình hòa chung một nhịp với trái tim Heinz. Khí lạnh từ bước chạy được vòng ôm của Alpha liế.m láp sạch sẽ. Sầm Dao ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh có thể ở lại bao lâu?"

"Câu hỏi đầu tiên của em khi nhìn thấy anh đó hả?" Heinz dường như không bất ngờ trước việc y chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đã chạy xuống lần. Hắn khoác áo khoác quân phục vắt trên khuỷu tay cho Sầm Dao, nâng cằm y, hôn một cái lên chóp mũi người yêu: "Mặt em lạnh quá."

Sầm Dao không hài lòng với nụ hôn chuẩn mực của Heinz, cầm tay hắn áp lên mặt mình: "Anh không có gì muốn nói à?"

"Nói cái gì?" Heinz nhướng mày, đột nhiên cười: "Mang em bỏ trốn nhé?"

Heinz Norman hiếm khi cười hư hỏng như vậy, khuôn mặt điển trai nghiêm chỉnh của hắn luôn có một sự đoan chính kỉ luật và lãnh cảm, ngay cả cười cũng là tao nhã. Lúc này hắn cười như vậy, sự vô lại làm Sầm Dao mê mẩn. Y gần như dùng hết sức lực mới giữ được lí trí để đáp: "... Cũng không phải là không thể bỏ trốn, nhưng anh thật sự không có gì muốn nói với em à? Vừa rồi lúc gọi anh hứa rồi mà."

Heinz lưu loát cởi đai vũ khí ở cánh tay phải, vừa làm vừa nói: "3 rưỡi là anh phải trở lại rồi." Hắn quấn cái đai quanh lòng bàn tay: "Vì tới gặp em mà cả đường anh phải viết báo cáo đấy." Heinz vươn tay với Sầm Dao, giọng nói trầm thấp mang theo dụ dỗ: "Bé cưng, bỏ trốn với anh nhé?"

Sầm Dao cười nắm tay hắn, Heinz nhìn nhóm Alpha vũ trang đầy mình đứng cách họ 3 mét, kêu: "Chạy!"

Hai người nắm tay chạy về phía trước, nhóm Alpha sững sờ, quay sang nhìn nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đuổi theo không?"

"Thiếu tướng đang chơi tình thú với Omega của ổng, đuổi theo chứ làm sao giờ?"

"Mé." Nhóm Alpha co chân chạy theo sau hai người: "Có Omega thì ngon lắm đấy."

Tháp Trắng của viện khoa học nằm sâu trong biển hoa hải đường, mùa hoa đã tàn, từng cánh hoa theo gió đêm nhảy múa. Dưới ánh trăng lấp lánh sáng trong, Sầm Dao được Heinz nắm tay chạy về phía trước, tiếng gió lướt qua tai y, vạt áo quân phục Heinz khoác cho y theo gió tung bay. Sầm Dao cười nhìn bóng lưng Heinz đằng trước, phiền muộn đọng trong lòng tiêu tan theo từng bước chạy. Y thế mà cảm nhận được sự tư do êm ả, loại tự do này mềm mại và quý giá, giống như ngọn gió đêm luồn qua mái tóc Heinz.

Hai người chạy 5 phút trong biển hoa, xe bay đã dừng ở chỗ đỗ. Heinz mở cửa từ xa, cửa vừa mở đã ôm eo Omega bế người lên xe, sau đó quay lại gật đầu với nhóm Alpha đã diễn kịch cùng họ: "Vất vả rồi."

Nhóm Alpha chạy nửa ngày mặt không đỏ thở không gấp đồng loạt làm động tác chào với Heinz.

Heinz lên xe: "Trước 12 giờ tôi sẽ trả em ấy về."

Cửa xe đóng lại, Heinz chậm rãi cởi đai vũ khí trên đùi, Sầm Dao ngồi ở trước mặt cười với hắn. Giây phút đai vũ khí bị tùy ý ném lách cách trên đất, hai người lao vào hôn nhau. Heinz bế Sầm Dao lên đùi mình, pheromone bạc hà và đàn hương nóng bỏng triền miên. Một lúc sau, Sầm Dao vùi mặt vào cổ Heinz, trầm giọng bảo: "Em thấy mình bị thiệt."

"Tại sao?" Heinz vuốt tóc y, tóc Sầm Dao đã dài tới cổ, gần giống với lần đầu họ gặp nhau: "Nam chính của vở kịch không hài lòng à?"

"Kịch bỏ trốn đêm khuya chỉ có mình em chạy thở hồng hộc." Sầm Dao cắn lên yết hầu Heinz, ậm ờ: "Mệt quá à."

Heinz không nhịn được cười, hai người dựa vào nhau hôn từng cái từng cái. Sầm Dao nằm trong ngực Heinz thoải mái tới nỗi buồn ngủ, đến khi xe bay ngừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Heinz dẫn y tới bộ quân sự.

Sầm Dao mơ hồ đoán được, đi theo Heinz qua từng cánh cổng nghiệm chứng thân phận và ánh mắt tò mò của đám người, đi tới căn cứ đỗ Huyền Quang.

Giây phút cửa phòng hộ mở ra, Sầm Dao nhìn bộ cơ giáp trắng đang phát sáng/ Huyền Quang khổng lồ lạnh lẽo, cứng rắn và uy nghiêm. Mỗi một đường cong của nó đều mượt mà hoàn mỹ, vẻ đẹp tàn khốc của bạo lực được thể hiện vô cùng tinh tế. Mà Sầm Dao, dù có nhìn nó bao nhiêu lần, nội tâm vẫn luôn không khống chế được sản sinh một loại cảm giác xa vời.

Đứng trước thứ sức mạnh khổng lồ áp đảo, con người vĩnh viễn nhỏ bé như vậy.

"Chấn động lắm đúng không?" Heinz đi tới cạnh Sầm Dao, cùng y nhìn Huyền Quang được kích hoạt: "Dù em là người thiết kế nó, khi đứng trước Huyền Quang, sự chấn động mà vẻ đẹp đồ sộ của nó mang lại không bao giờ có thể biến mất."

"Lần đầu tiên kết nối với lưới tinh thần của Huyền Quang." Sầm Dao nở nụ cười: "Anh có cảm giác gì?"

Vấn đề này có vẻ không khó để trả lời, Heinz lại suy nghĩ rất lâu mới đáp: "Chắc là e ngại."

"Ai từng điều khiển hệ thống G18 đều sẽ khuất phục trước sự nhạy và sức mạnh của nó. Huyền Quang còn là sản phẩm xuất sắc nhất." Heinz nói: "Cảm giác dễ như trở bàn tay đã điều khiển được sức mạnh lớn lao như vậy sẽ khiến người ta nghiện, cũng làm người mất lí trí. Anh dùng Huyền Quang luôn là đánh đâu thắng đó, luôn sợ hãi mình sẽ bị nó coi như đao."

Ngón tay khoác lên lan can của Sầm Dao khẽ gõ, một tâm tư khó tả tràn ngập. Y thở dài, tán thưởng và thưởng thức nhìn Heinz: "Heinz, không chỉ một lần em cảm thấy may mắn vì anh là người liên kết với Huyền Quang." Sầm Dao cười, quay lại nhìn hắn, cầm tay Heinz. Y cẩn thận gỡ từng vòng từng vòng đai vũ khí mà hắn quấn quanh tay, ôm lấy bàn tay thon dài nhưng chồng chất vết thương của Alpha, cúi đầu đặt xuống mu bàn tay hắn một nụ hôn.

Trái tim Heinz đột nhiên nhảy lên, tê dại và nhiệt độ nháy mắt leo lên cánh tay hắn. Cặp mắt đen lấp lánh ánh nước của Sầm Dao dịu dàng nhìn hắn: "Và may mắn hơn tất cả, đối tượng hôn nhân xứng đôi của em là anh."

[Tác giả có lời muốn nói]:

Dù là Sầm Dao hay Heinz thì thứ hấp dẫn họ nhất, khiến họ yêu nhất ở người kia chính là tư tưởng và tam quan. Ngày mai hai người sẽ có một hiểu biết mới về đối phương. Đương nhiên là tình yêu cũng sẽ càng thêm sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Xứng Đôi

Số ký tự: 0