Chương 7
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
2024-07-15 02:50:54
Trong phòng tắm có tiếng nước.
Kính thủy tinh phủ một lớp sương trắng, giọt nước lặng yên trượt xuống, nương theo một tiếng thở ra nhẹ nhõm.
Sầm Dao nhắm mắt tựa đầu vào thành bồn, mí mắt mỏng manh ửng lên màu hồng nhạt. Chỉ có tiếng nước chảy, sau đó tiếng nước cũng tắt, mùi bạc hà mát lạnh ngập tràn phòng tắm.
Tay chân vừa rã rời lại thoải mái, Sầm Dao không có sức cứ nằm đó, tóc đen vuốt ngược lên lại rủ xuống trước mắt, nước tắm trong bể chầm chậm rút đi.
Kh.oái cảm đã dần tan, thứ bùng lên trong sâu thẳm cơ thể là sự bực bội vì không được thỏa mãn và d.ục vọng còn bí ẩn hơn.
Kì độ.ng dục của y sắp tới rồi.
Lại có nước rót vào bồn tắm, Sầm Dao với lấy chai rượu trên đài pha lê rót cho mình một ly, nằm trong bồn thưởng thức từng ngụm.
Uống rượu xong, y trần tru.ồng bước ra, mở EP tiếp quản quyền quản lý biệt thự, nhiệt độ và độ ẩm trong phòng nháy mắt được điều chính đến mức phù hợp với tình trạng cơ thể nhất. Hơi nước trên cửa kính chậm rãi biến mất, lại sạch bong.
Sầm Dao quấn tạm cái khăn tắm bước ra ngoài, Adam tiến hành cảnh cáo, bởi vì Sầm Dao dám tắt EP suốt một tiếng.
Chút cảnh cáo ấy với Sầm Dao là không đau không ngứa, với cái tiền đồ của Adam thì cũng chỉ dám cảnh cáo miệng, không có tác dụng chó gì hết.
Y bảo Adam bật Chú Đại Bi. Châm một điếu thuốc trong âm thanh "vui tai", mở bảng số liệu một tiếng trước lưu lại. Màn hình hiện lên, thấy công thức còn chưa tính ra, hững hờ gẩy tàn thuốc.
Tóc một tiếng như âm thanh mặt nước lăn tăn, giọng nói không cảm xúc của Adam vang lên: "Cậu chủ, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại nghe Chú Đại Bi sau khi giải tỏa vậy?"
Sầm Dao không đáp, tập trung nhìn thuật toán của mình.
Nhưng thiết lập gốc của Adam là nhóc lắm lời, nó không màng sự lạnh lùng của Sầm Dao, tự thu thập tư liệu tự phân tích, tìm phương thức thả lỏng của các Omega chưa lập gia đình ở Liên Bang sau khi tự giải tỏa.
"Không ai giống cậu bật Chú Đại Bi hết." Adam nói.
"Adam." Sầm Dao bảo: "Kể cả khi quyền của mày cao hơn EP thông thường thì hành vi thu thập tư liệu của mày cũng đã xúc phạm tới quyền riêng tư của công dân rồi đấy."
Adam "ong" một tiếng, như bị hù dọa.
"Nên im đi." Sầm Dao vô tình nói.
Adam giữ im lặng. Người sở hữu của nó là một người có tính cách rất quái lạ, cái này là tổng kết nó đưa ra sau khi thu thập vô số thông tin, dù sao thì chẳng có Omega nào sẽ bật Chú Đại Bi sau khi tự xử cả, cũng chẳng ai trần tru.ồng ở trong phòng khách xem thuật toán giống Sầm Dao.
Adam lại nâng nhiệt độ trong phòng, tránh cho Sầm Dao bị cảm.
Sầm Dao đứng đó xem hết hai tiếng, đánh dấu ở kết quả tính toán, lại là một con số mới. Y đã quen rồi, đây là con số thứ 3 tính ra trong tuần này.
Sầm Dao vươn vai, lấy một tuýp dinh dưỡng ngậm trong miệng. Lúc này Adam gửi một đống thông tin nó chặn lại tới, lúc tập trung Sầm Dao có thói quen để trạng thái cấm làm phiền.
Có hai cái đến từ viện khoa học muốn xác nhận sự an toàn của y. Sầm Dao bỏ qua, gọi cho Steve.
Vừa kết nối, Steve đã mắng y tại sao hôm nay không đi làm.
"Tôi đến hay không thì có gì khác? Đằng nào cũng bị đình chỉ tạm thời." Sầm Dao mặc quần bò và hoodie, xách theo bình nước đi tưới vườn cây của mình. Ở thời đại hiện giờ, trừ sở thích cá nhân và nghiên cứu chuyên môn ra thì hầu hết mấy công việc này luôn do AI làm thay.
"Sầm Dao, đừng có cáu bẳn, đây là vì muốn tốt cho cậu." Steve là bà mẹ già, luôn coi Sầm Dao như con trai nuôi, con trai tới tuổi phản nghịch, mẹ già sầu muốn chết. Sầm Dao nghe anh ta lải nhải là nhức hết cả đầu, vội vàng cắt ngang giáo dục tư tưởng của Steve: "Tôi kết hôn, đang trong thời gian nghỉ tân hôn."
Đầu kia tắt tiếng, một giây sau, Steve rú lên: "Cậu kết hôn khi nào sao tôi không biết!"
Tiếng la này khiến phòng thí nghiệm nổ tung, nháy mắt Sầm Dao nghe được vô số âm thanh chồng lên nhau: "Uầy vãi thầy kết hôn rồi á!"
"Thầy ơi mình còn trẻ còn khỏe mà sao lại nghĩ quẩn kết hôn vậy?!"
"Mẹ nó thế là tôi mất cơ hội rồi."
"Alpha hay Beta thế?"
"Má nó Jasmine, đầu bà dùng để trồng cây hả, Beta mà kết hôn với thầy thì lấy đâu ra được duyệt?"
Sầm Dao nghe họ nhao nhao, vươn tay sờ lá bạc hà: "Sắp, tuần sau trang thông tin của chính phủ sẽ có thông báo."
Bên kia vẫn còn đang kích động hú hét, bỗng mọi thứ trở nên yên tĩnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Sầm Dao, Fujimogawa đây."
Sầm Dao ờ một tiếng.
Người đầu kia đã giải tán, quyền trò chuyện giao cho Fujimogawa. Gã hỏi: "Alpha của mày là ai?"
Sầm Dao không thích kiểu nói này lắm, nhưng cũng không phản bác: "Heinz Norman."
Giọng nói êm ái của Fujimogawa lập tức biến mất, gã chửi một tiếng: "Heinz Norman nào cơ?"
"Còn ai vào đây nữa, cha nội xóc lọ 10 năm đó." Sầm Dao cười: "Nghe giọng mày có vẻ ao ước nhỉ?"
"Đù má, bố mày là ghen ghét đó Sầm Dao, mày được cái vận cứt chó gì vậy." Fujimogawa im lặng nửa ngày mới nói tiếp: "Nhưng thôi, là ổng cũng không lạ, chẳng trách đầu não lại đồng ý đơn kết hôn của mày."
"Mày là Alpha mà?" Sầm Dao nói: "Sao biết nhiều về Heinz Norman vậy?"
"Tình yêu không phân biệt giới tính ok, biết nhiều thì làm sao, tao cũng tốt nghiệp từ trường quân đội thủ đô ra chứ mày tưởng à?" Fujimogawa nói: "Bọn tao học cùng khóa, nhưng mà Heinz Norman ấy, nhân vật phong vân, lúc ấy cả trường không ai không muốn làm nháy với ổng."
Bạc hà đã hút no nước, Sầm Dao ngồi xổm nhìn mảng lá xanh biếc khoe ra sự sống dưới ánh mặt trời, hỏi: "Bao gồm cả mày hả?"
"Bao gồm cả tao." Fujimogawa chưa từng dối trá về dụ.c vọng của mình: "Nếu mày tới học ở trường quân đội thủ đô thì mày cũng sẽ thế thôi."
"Còn lâu ấy." Sầm Dao nói: "Em mới 20 anh ạ, lúc các anh tốt nghiệp, em còn đang nghịch bùn."
Fujimogawa: "... Cút."
Sầm Dao nhìn con kiến đi ngang qua dưới bùn đất, nghe Fujimogawa hỏi: "Sao lại xin kết hôn?"
"Quá khổ." Sầm Dao nói: "Mấy cái kì độ.ng dục đó không phải để trải qua một mình."
"Với cả." Sầm Dao vươn tay gảy con kiến xuống dưới: "Tiêm nhiều thuốc ức chế không tốt cho não. Tao tiêm hai năm cảm giác sắp thiểu năng rồi."
Fujimogawa: "..."
Thuốc ức chế là phát minh của viện khoa học, được sử dụng nhiều năm, kỹ thuật và thành phần hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, không bao giờ có chuyện tác dụng phụ, Sầm Dao đến tìm cớ cũng lười nữa.
Nhưng, đối phương là Sầm Dao, vậy cũng không hẳn là không thể.
Fujimogawa thở dài: "Vậy mày chuẩn bị làm hôn lễ à?"
"Không." Sầm Dao nói: "Đâu có rảnh, qua kì độ.ng dục tao sẽ trở lại, tranh thủ trước khi hết tháng làm đợt kiểm nghiệm thứ ba với Thiên Xu."
Nói đến đây, Fujimogawa lại bực mình: "Sầm Dao, không phải tao muốn giội nước lạnh, nhưng tổ mình có khác gì bị từ bỏ rồi đâu. Mày bỏ gian tà theo chính nghĩa đi, đừng làm series Bắc Đẩu nữa, làm hai năm vẫn còn kẹt ở Thiên Xu. Thất tinh cái gì, mấy trăm năm chỉ thấy thất bại."
"Đó là trước khi tao đến." Sầm Dao ung dung nói: "Tao tới thì sẽ đủ bộ 7* thôi."
*Chòm sao Bắc Đẩu gồm 7 ngôi sao là Thiên Xu (Tham Lang), Thiên Tuyền (Cự Môn), Thiên Cơ (Lộc Tồn), Thiên Quyền (Văn Khúc), Ngọc Hành (Liêm Trình), Khai Dương (Vũ Khúc), Dao Quang (Phá Quân)
Fujimogawa: "Thằng chó này, không gáy thì mày chết hả?"
Kính thủy tinh phủ một lớp sương trắng, giọt nước lặng yên trượt xuống, nương theo một tiếng thở ra nhẹ nhõm.
Sầm Dao nhắm mắt tựa đầu vào thành bồn, mí mắt mỏng manh ửng lên màu hồng nhạt. Chỉ có tiếng nước chảy, sau đó tiếng nước cũng tắt, mùi bạc hà mát lạnh ngập tràn phòng tắm.
Tay chân vừa rã rời lại thoải mái, Sầm Dao không có sức cứ nằm đó, tóc đen vuốt ngược lên lại rủ xuống trước mắt, nước tắm trong bể chầm chậm rút đi.
Kh.oái cảm đã dần tan, thứ bùng lên trong sâu thẳm cơ thể là sự bực bội vì không được thỏa mãn và d.ục vọng còn bí ẩn hơn.
Kì độ.ng dục của y sắp tới rồi.
Lại có nước rót vào bồn tắm, Sầm Dao với lấy chai rượu trên đài pha lê rót cho mình một ly, nằm trong bồn thưởng thức từng ngụm.
Uống rượu xong, y trần tru.ồng bước ra, mở EP tiếp quản quyền quản lý biệt thự, nhiệt độ và độ ẩm trong phòng nháy mắt được điều chính đến mức phù hợp với tình trạng cơ thể nhất. Hơi nước trên cửa kính chậm rãi biến mất, lại sạch bong.
Sầm Dao quấn tạm cái khăn tắm bước ra ngoài, Adam tiến hành cảnh cáo, bởi vì Sầm Dao dám tắt EP suốt một tiếng.
Chút cảnh cáo ấy với Sầm Dao là không đau không ngứa, với cái tiền đồ của Adam thì cũng chỉ dám cảnh cáo miệng, không có tác dụng chó gì hết.
Y bảo Adam bật Chú Đại Bi. Châm một điếu thuốc trong âm thanh "vui tai", mở bảng số liệu một tiếng trước lưu lại. Màn hình hiện lên, thấy công thức còn chưa tính ra, hững hờ gẩy tàn thuốc.
Tóc một tiếng như âm thanh mặt nước lăn tăn, giọng nói không cảm xúc của Adam vang lên: "Cậu chủ, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại nghe Chú Đại Bi sau khi giải tỏa vậy?"
Sầm Dao không đáp, tập trung nhìn thuật toán của mình.
Nhưng thiết lập gốc của Adam là nhóc lắm lời, nó không màng sự lạnh lùng của Sầm Dao, tự thu thập tư liệu tự phân tích, tìm phương thức thả lỏng của các Omega chưa lập gia đình ở Liên Bang sau khi tự giải tỏa.
"Không ai giống cậu bật Chú Đại Bi hết." Adam nói.
"Adam." Sầm Dao bảo: "Kể cả khi quyền của mày cao hơn EP thông thường thì hành vi thu thập tư liệu của mày cũng đã xúc phạm tới quyền riêng tư của công dân rồi đấy."
Adam "ong" một tiếng, như bị hù dọa.
"Nên im đi." Sầm Dao vô tình nói.
Adam giữ im lặng. Người sở hữu của nó là một người có tính cách rất quái lạ, cái này là tổng kết nó đưa ra sau khi thu thập vô số thông tin, dù sao thì chẳng có Omega nào sẽ bật Chú Đại Bi sau khi tự xử cả, cũng chẳng ai trần tru.ồng ở trong phòng khách xem thuật toán giống Sầm Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Adam lại nâng nhiệt độ trong phòng, tránh cho Sầm Dao bị cảm.
Sầm Dao đứng đó xem hết hai tiếng, đánh dấu ở kết quả tính toán, lại là một con số mới. Y đã quen rồi, đây là con số thứ 3 tính ra trong tuần này.
Sầm Dao vươn vai, lấy một tuýp dinh dưỡng ngậm trong miệng. Lúc này Adam gửi một đống thông tin nó chặn lại tới, lúc tập trung Sầm Dao có thói quen để trạng thái cấm làm phiền.
Có hai cái đến từ viện khoa học muốn xác nhận sự an toàn của y. Sầm Dao bỏ qua, gọi cho Steve.
Vừa kết nối, Steve đã mắng y tại sao hôm nay không đi làm.
"Tôi đến hay không thì có gì khác? Đằng nào cũng bị đình chỉ tạm thời." Sầm Dao mặc quần bò và hoodie, xách theo bình nước đi tưới vườn cây của mình. Ở thời đại hiện giờ, trừ sở thích cá nhân và nghiên cứu chuyên môn ra thì hầu hết mấy công việc này luôn do AI làm thay.
"Sầm Dao, đừng có cáu bẳn, đây là vì muốn tốt cho cậu." Steve là bà mẹ già, luôn coi Sầm Dao như con trai nuôi, con trai tới tuổi phản nghịch, mẹ già sầu muốn chết. Sầm Dao nghe anh ta lải nhải là nhức hết cả đầu, vội vàng cắt ngang giáo dục tư tưởng của Steve: "Tôi kết hôn, đang trong thời gian nghỉ tân hôn."
Đầu kia tắt tiếng, một giây sau, Steve rú lên: "Cậu kết hôn khi nào sao tôi không biết!"
Tiếng la này khiến phòng thí nghiệm nổ tung, nháy mắt Sầm Dao nghe được vô số âm thanh chồng lên nhau: "Uầy vãi thầy kết hôn rồi á!"
"Thầy ơi mình còn trẻ còn khỏe mà sao lại nghĩ quẩn kết hôn vậy?!"
"Mẹ nó thế là tôi mất cơ hội rồi."
"Alpha hay Beta thế?"
"Má nó Jasmine, đầu bà dùng để trồng cây hả, Beta mà kết hôn với thầy thì lấy đâu ra được duyệt?"
Sầm Dao nghe họ nhao nhao, vươn tay sờ lá bạc hà: "Sắp, tuần sau trang thông tin của chính phủ sẽ có thông báo."
Bên kia vẫn còn đang kích động hú hét, bỗng mọi thứ trở nên yên tĩnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Sầm Dao, Fujimogawa đây."
Sầm Dao ờ một tiếng.
Người đầu kia đã giải tán, quyền trò chuyện giao cho Fujimogawa. Gã hỏi: "Alpha của mày là ai?"
Sầm Dao không thích kiểu nói này lắm, nhưng cũng không phản bác: "Heinz Norman."
Giọng nói êm ái của Fujimogawa lập tức biến mất, gã chửi một tiếng: "Heinz Norman nào cơ?"
"Còn ai vào đây nữa, cha nội xóc lọ 10 năm đó." Sầm Dao cười: "Nghe giọng mày có vẻ ao ước nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đù má, bố mày là ghen ghét đó Sầm Dao, mày được cái vận cứt chó gì vậy." Fujimogawa im lặng nửa ngày mới nói tiếp: "Nhưng thôi, là ổng cũng không lạ, chẳng trách đầu não lại đồng ý đơn kết hôn của mày."
"Mày là Alpha mà?" Sầm Dao nói: "Sao biết nhiều về Heinz Norman vậy?"
"Tình yêu không phân biệt giới tính ok, biết nhiều thì làm sao, tao cũng tốt nghiệp từ trường quân đội thủ đô ra chứ mày tưởng à?" Fujimogawa nói: "Bọn tao học cùng khóa, nhưng mà Heinz Norman ấy, nhân vật phong vân, lúc ấy cả trường không ai không muốn làm nháy với ổng."
Bạc hà đã hút no nước, Sầm Dao ngồi xổm nhìn mảng lá xanh biếc khoe ra sự sống dưới ánh mặt trời, hỏi: "Bao gồm cả mày hả?"
"Bao gồm cả tao." Fujimogawa chưa từng dối trá về dụ.c vọng của mình: "Nếu mày tới học ở trường quân đội thủ đô thì mày cũng sẽ thế thôi."
"Còn lâu ấy." Sầm Dao nói: "Em mới 20 anh ạ, lúc các anh tốt nghiệp, em còn đang nghịch bùn."
Fujimogawa: "... Cút."
Sầm Dao nhìn con kiến đi ngang qua dưới bùn đất, nghe Fujimogawa hỏi: "Sao lại xin kết hôn?"
"Quá khổ." Sầm Dao nói: "Mấy cái kì độ.ng dục đó không phải để trải qua một mình."
"Với cả." Sầm Dao vươn tay gảy con kiến xuống dưới: "Tiêm nhiều thuốc ức chế không tốt cho não. Tao tiêm hai năm cảm giác sắp thiểu năng rồi."
Fujimogawa: "..."
Thuốc ức chế là phát minh của viện khoa học, được sử dụng nhiều năm, kỹ thuật và thành phần hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, không bao giờ có chuyện tác dụng phụ, Sầm Dao đến tìm cớ cũng lười nữa.
Nhưng, đối phương là Sầm Dao, vậy cũng không hẳn là không thể.
Fujimogawa thở dài: "Vậy mày chuẩn bị làm hôn lễ à?"
"Không." Sầm Dao nói: "Đâu có rảnh, qua kì độ.ng dục tao sẽ trở lại, tranh thủ trước khi hết tháng làm đợt kiểm nghiệm thứ ba với Thiên Xu."
Nói đến đây, Fujimogawa lại bực mình: "Sầm Dao, không phải tao muốn giội nước lạnh, nhưng tổ mình có khác gì bị từ bỏ rồi đâu. Mày bỏ gian tà theo chính nghĩa đi, đừng làm series Bắc Đẩu nữa, làm hai năm vẫn còn kẹt ở Thiên Xu. Thất tinh cái gì, mấy trăm năm chỉ thấy thất bại."
"Đó là trước khi tao đến." Sầm Dao ung dung nói: "Tao tới thì sẽ đủ bộ 7* thôi."
*Chòm sao Bắc Đẩu gồm 7 ngôi sao là Thiên Xu (Tham Lang), Thiên Tuyền (Cự Môn), Thiên Cơ (Lộc Tồn), Thiên Quyền (Văn Khúc), Ngọc Hành (Liêm Trình), Khai Dương (Vũ Khúc), Dao Quang (Phá Quân)
Fujimogawa: "Thằng chó này, không gáy thì mày chết hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro