Phiên Ngoại 3:...
2024-09-05 03:53:36
Tại phía trên của một tòa nhà cao tầng nơi chốn phồn hoa của thành thị, một đôi cánh trắng từ từ hạ xuống rồi đáp chân tại tầng thượng của tòa nhà. Một thiên sứ với mái tóc nâu vàng hạt dẻ, đôi đồng tử ánh tím tựa viên rubi được đặt trong lọ thủy tinh, trên đầu vị thiên sứ ấy đội vòng hào quang, phía sau tấm lưng là đôi cánh trắng tuyệt đẹp, đeo trên vai là một giỏ mũi tên trái tim được tạo ra bằng vàng.
Vị thiên sứ này có tên là An Hy, là vị thần của tình yêu và cái đẹp "Cupid". Tay trái cô cầm bảng danh sách đối tượng, tay phải lại cầm cung tên. An Hy với khuôn mặt chán nản, bất lực thở dài:
- Haizz...Hôm nay là lễ tình nhân mà lại phải làm việc nữa sao?...Ta muốn đình công! Đình công!!
Lật bảng danh sách đối tượng mà mệt mỏi, đôi má ửng đỏ phồng lên trông vô cùng đáng yêu. Nhìn một lượt, An Hy bỗng nhiên hét lên:
- Tên này!! Đẹp trai quá đi mất!!! Sao lại đẹp đến thế!! Ta thích cậu ta!!
Trong bảng danh sách là hình và tên của hai đối tượng Hàn Quân Dật và Quách Từ Ân. Cặp đôi được thượng đế lựa chọn để thành đôi, An Hy mê mẩn nhan sắc cậu trai ấy đến mức mà muốn từ bỏ luôn chức vụ thần Cupic!!
Nàng thiên sứ nhỏ tìm thấy đối tượng Hàn Quân Dật liền bay xuống cạnh cậu ta, lẽo đẽo như chiếc đuôi nhỏ của cậu. Nắm vạt áo, ôm eo, còn cả nắm tay,...Làm đủ trò để cậu ta để ý đến sự tồn tại của cô. Nhưng nhận lại là sự thờ ơ vô cảm của chàng trai ấy, vì người trần mắt thịt sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy thần.
- Ngươi có nhìn thấy ta không? Hì ngươi đẹp trai quá!! Ta thích ngươi!
Cậu thiếu niên nhìn về phía sau mình, có chút lạnh gáy mà bảo:
- Có ai đang nhìn mình sao? Thật kì lạ!
An Hy trèo lên vai cậu ấy mà ngồi như một đứa trẻ, mà không biết vai cậu ta đã sắp không trụ nổi, cảm giác rất nặng nề, cậu xoa gáy, rồi vào tiệm hoa gần đó.
Xin hỏi! Chị gói cho em một bó hoa được không ạ?Vâng xin chào quý khách! Em muốn gói loại hoa nào vậy?An Hy ngồi trên vai Quân Dật mà ảo tưởng cậu mua hoa để tặng cho cô, lòng thầm vui sướng mà chọn cả đống hoa.
- Ta thích hướng dương! Thích cả Tulip nữa! cậu mua cho ta đúng không?? (2
Cậu nghĩ một hồi thì lựa một bó hoa hồng, gói trong giấy gói màu hồng rất đáng yêu, trả tiền rồi lập tức bước ra cửa tiệm hoa mặc cho An hy hụt hẫn, cô cau mày rồi chu mỏ mà càu nhàu cậu:
- Ta không thích hoa hồng!!! Sao lại mua hoa hồng chứ!!!
Nói chuyện mà không được ai đáp lại, nhưng An Hy vẫn lạc quan như vậy, vẫn cố khiến cho Quân Dật chú ý đến cô. Cho dù chàng trai không hề biết đến sự tồn tại của vị thần nhỏ này.
Trèo xuống khỏi vai Quân Dật, An Hy lại chạy theo cậu đến tiệm chocolate. Rồi tiếp theo là tiệm quà lưu niệm, gấu bông, móc khóa,...Những món đồ đáng yêu ấy cứ lôi cuốn vị thần Cupid nhỏ, cô nhìn ngắm xung quanh rồi ôm lấy một chú thỏ con màu hồng, nở nụ cười tươi rói mà bảo với Quân Dật:
- Quân Dật nè con thỏ này dễ thương quá!!! Cậu mua cho ta đi!!
Đáp lại ánh mắt mong chờ ấy là cái nhìn lạnh nhạt, cậu bước qua cô rồi ôm lấy một chú gấu bông màu nâu, màu y hệt mái tóc người con gái ấy. Quân Dật ôm con gấu trên tay cười tủm tỉm để mặt An Hy trơ trọi ôm chú thỏ bông thần thờ.
Cậu đứng tính tiền rồi vội bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, An Hy vội theo cậu nên đã lỡ mất chú thỏ bông màu hồng, tuy rất thích nhưng đành phải bỏ lại, mím chặt môi An Hy uất ức. Đã là thần thì không có sở thích, nhưng vị thần Cupid này không hiểu sao lại lưu luyến những món đồ của trần thế.
Một chàng trai đi ngang cửa tiệm, nhìn vào cửa hàng lưu niệm qua chiếc cửa gương, không ngờ lại nhìn thấy một hình bóng nhỏ có đôi cánh sau lưng, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ nuối tiếc của cô ấy khi không được mua món đồ mình thích. Sau khi Quân Dật đi khỏi, cô nhóc ấy cũng đã theo sau cậu ta. Chàng trai kia bước vào cửa hàng, cầm chú thỏ bông màu hồng kia lên cậu đưa lên mũi mình mà ngửi, bỗng cậu nhếch mép cười thích thú.
- Mùi hương này không phải của con người! Ha...thú vị thật đấy!
Cậu mua con thỏ đó rồi vô tư đi mất.
Vì hôm nay là lễ tình nhân nên Quân Dật mua hoa, socola thêm cả quà để thổ lộ tình cảm với người con gái cậu ta tương tư- Quách Từ Ân. Thầm thương trộm nhớ cô gái này bao nhiêu năm bây giờ mới có cơ hội tỏ tình.
Trên gương mặt đẹp trai ấy nở ra nụ cười hạnh phúc, An Hy theo cậu ta cả ngày cứ luôn tưởng những món quà ấy cô là người được tặng, ảo tưởng của vị thần này cũng không nhỏ.
Ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu xuống hình bóng hai cô cậu, một người bước một người theo. An Hy với khuôn mặt đầy tò mò mà nhìn về bóng lưng Quân Dật.
Chiếc đầu nhỏ nghiên về một bên rồi mọc ra vô vàn dấu chấm hỏi, lòng thầm nghĩ:
- Cậu ấy đi đâu thế? Sao...lại vội vã quá...!
Đến một tiệm sách nhỏ, Quân Dật nhìn vào trong tiệm. Chính là cô ấy!
Người con gái thuần khiết tựa bông hoa cúc họa mi trên đỉnh núi mùa xuân, với mái tóc nâu ngang vai, đôi mắt xanh màu bạc hà trong trẻo, nụ cười nhẹ nhàng tựa áng mây bay, dáng vẻ vô tư cuốn hút tâm trí tim cậu. Ngay lúc này có lẽ trái tim nhỏ của Hàn Quân Dật đã đập loạn cả lên.
Khi nhìn thấy cô gái ấy lòng An Hy bông dưng lo lắng, "Không lẽ...là cô gái đó!!"
Đối tượng kết duyên được ghép trong danh sách đối tượng của Quân Dật. An Hy tay run lên, mím chặt môi mong chờ một điều không tưởng, mong chờ cậu ấy chỉ đến để mua sách. Nhưng ai lại ngu ngốc suy diễn ra như vậy, người con trai mua cả hoa lẫn chocolate rồi vào tiệm sách có cô gái đang chờ cậu ta chỉ để mua sách thôi ư?
Hình dáng nhỏ của vị thần Cupid, dường như càng thêm nhỏ bé. Chạy vào tiệm sách, nắm chặt vạt váy lên cô thầm cầu nguyện.
- Làm ơn..Đừng tỏ tình cô ấy được không?... Ta xin cậu... (1
Quân Dật tiến đến trước mặt Từ Ân thổ lộ tình cảm, mặt cậu ngại ngùng đỏ hồng khi câu nói ấy được thốt ra tâm trạng cũng dần lo sợ hơn, không biết Từ Ân có đồng ý lời tỏ tình này của cậu hay không.
- Từ.... Ân à..tôi thích cậu!!...Cậu..làm người yêu tôi nhé!?...
Câu nói vừa cất, An Hy đã ôm lấy eo Quân Dật, nước mắt của thần rơi xuống lã chã, là thần thì sao lại khóc? Là thần thì sao lại ghen tị? Là thần cũng có tình cảm hay sao?? Dụi đầu vào tấm lưng ấy An Hy khóc nấc lên:
- Không! Không được!! Không được thích Từ Ân!! Ta thích cậu mà...hức..hức...Đáng lẽ ra..hức...cậu phải thích ta mới phải....
Không ngờ chỉ vì một cậu trai lại khiến một vị thần của tình yêu phải khóc òa lên như một đứa trẻ, chỉ là mê cái vẻ đẹp trai của cậu ta mà thần lại rơi lệ nuối tiết trong khi chắc hẳn An Hy không hề có tình cảm. Mặc cho An Hy van xin, lôi kéo mép áo thì Quân Dật vẫn chả quay đầu. Thấy Từ Ân có vẻ e ngại, tay Quân Dật run run.
Nhìn Quân Dật như vậy, cuối cùng An Hy cũng buông tay, đôi tay nhỏ từng níu lấy vạt áo Quân Dật bây giờ lại nâng cung lên.
- Hình như...đã đến lúc...ta hoàn thành.nhiệm vụ của một vị thần tình yêu rồi nhỉ?!...
Gương mặt đượm buồn pha lẫn tiếc nuối, An Hy giơ cung tên bằng vàng lên nhắm bắn mũi tên tình yêu vào Từ Ân và Quân Dật. Ngay lập tức sự e ngại của Từ Ân trở thành dũng khí giúp cô ấy đồng ý lời tỏ tình của cậu trai.
- Tớ...tớ đồng ý!
An Hy chỉ biết đứng đó cười gượng, nhìn họ hạnh phúc rồi cô đơn mà bước ra khỏi tiệm sách. Không ai nhận ra và chăng ai biết đến sự tồn tại của thần.
An Hy bay đến tầng thượng lúc ấy, ngồi xuống tay chống cằm rồi đung đưa đôi chân nhỏ. Vẻ buồn bã được in lên khuôn mặt xinh xắn của thần Cupid.
- Thần thì không được yêu ư?.. không được hạnh phúc ư?...
Lật dở bảng danh sách đối tượng, cô thở dài bĩu môi.
- Con người ....sướng thật nhỉ?...Có thể được yêu... được hạnh phúc....
Màu trời đã dần chuyển sang cam đỏ, Thần Cupid hạ cánh xuống một cửa hàng tiện lợi, áp hai tay lên tấm cửa gương rồi nhìn vào cửa tiệm, lòng thầm nghĩ:
- Đến cả chiếc cửa gương cũng không phản chiếu hình ảnh của ta.....thì làm sao một người trần mắt thịt có thể nhìn thấy ta...yêu ta được chứ!?...
Bụng của thần réo lên, có vẻ đang khởi nghĩa. An Hy nhìn vào chiếc bánh mì thơm ngon giòn tan mới được đem ra mà thèm nhỏ dãi.
- Đói quá..!..Đói quá đi mất.!...Nhưng mà..dù làm cách gì...Cũng không thể mua được...
An Hy buồn bã ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng, với chiếc bụng đói cô cúi mặt. Người mềm nhũn dường như mất gần hết sức sống.
Một cậu thanh niên mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi cửa hàng, là chàng trai đã mua con thỏ bông mà An Hy nuốt tiết, trên tay là một ổ bánh mì và một lon nước ngọt vị đào. Cậu đi đến áp lon nước vào đôi má đỏ hồng ấy của An Hy, để ổ bánh mì xuống ghế rồi cười nhẹ.
- Có lẽ đã rất đói rồi nhỉ?!Nào mau ăn đi!
An Hy ngẩn đầu lên, đập vào mắt cô là một chàng trai mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng cuốn hút, với đôi đồng tử xanh tựa màu của bầu trời sao, mái tóc mang theo phong thái của đáy đại dương huyền bí. Khuôn mặt thanh tú như được tạo ra từ khuôn điêu khắc. Kẻ này có nhan sắc không hề tầm thường. Khung cảnh lúc đó vô cùng đáng yêu!
Có vẻ như dáng vẻ ấy đã khiến vị thần Cupid rơi vào tình yêu một lần nữa. Cô ng người một hồi lâu thì chàng trai ấy đã đi mất, lòng An Hy thầm nghĩ:
- Tên đó!...Nhìn thấy được ta sao???...
Chạy đuổi theo phía nam nhân ấy, thần dương cung tên về phía cậu ta, lẩm bẩm:
- Nhất định ta phải có được trái tim ngươi! Không để ngươi chạy thoát khỏi ta đâu tên con người kia!!
Chuẩn bị nhắm bắn thì tên đó bỗng nhiên biến mất như bốc hơi khỏi thế giới, cô quay quanh tìm kiếm bóng dáng cậu ấy nhưng vô vọng. Chưa kịp định thần thì cậu ta đã áp sát cô vào tường, nở nụ cười nham hiểm mà nói nhỏ vào tai vị thần Cupid:
- Ngươi không cần phải dùng mưu kế hay những mũi tên trái tim ngu ngốc đó để có được trái tim ta!
- Ngươi!! sao lại có thể nhìn thấy ta!! Nói đi ngươi là ai!?
Hắn nhếch mép cười, đưa miệng lại gần cổ An Hy
- Là...Quỷ!
Lộ rõ bản chất của một con quỷ với sừng dài, đuôi và răng nanh sắc nhọn. Nhưng dù thế tên này vẫn đẹp không góc chết. Là Quỷ thì mới có thể nhìn thấy thần, chạm vào thần. Vậy nên hắn ta mới có thể nhìn thấy dáng vẻ nuối tiết và đói bụng cồn cào của vị thần Cupid nhỏ An Hy.
Ngươi!!..Ngươi là...Quý sao...!! (1)Sao vậy? Sợ ta rồi sao vị thần nhỏ?! Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu.Thần Cupid vòng tay qua cổ tên quỷ dữ ấy mà cười ngây thơ, có vẻ cô rất hứng thú với hắn ta. Mắt đối mắt với hắn, cô cười tươi tựa ánh nắng chiều màu cam rực rỡ, lưu manh mà bảo với hắn:
Ta thích ngươi! Ác quỷ à!Ha~ Một thiên thần thú vị!Con thỏ bông màu hồng rơi xuống khỏi người tên ác quỷ, trái ngược với kẻ lạnh lùng là một chú thỏ bông màu hồng cực đáng yêu. Dường như nó cũng muốn tác hợp cho cặp đôi trái ngược này. Một người là con của trời với đôi cánh trắng- Một kẻ là sứ giả của địa ngục với chiếc sừng dài. Tuy không hề liên quan đến nhau nhưng trong trường hơp này lại hợp đôi đến lạ lùng.
An Hy ôm con thỏ bông lên, đôi mắt bỗng sáng rực, đôi má ửng hồng hạnh phúc.
Woaaa là nó! Thỏ bông ta thích!!! Sao...ngươi lại có con thỏ này?Mua cho ngươi đấy!Mua...mua cho ta sao!...cảm ơn ngươi nhé!!Vẻ hạnh phúc và mãn nguyện hiện rõ trên gương mặt đáng yêu của vị thần Cupid.
Cho ta biết tên của ngươi đi! Để ta đề ơn ngươi việc ngươi mua nó cho ta!!!Tống Lưu Viễn!Ngươi muốn ta đền ơn thứ gì? Bất cứ điều gì ngươi muốn ta đều có thể đáp ứng!!!Vậy...dùng thân báo đáp thì thế nào~?Từ giây phút đó. Bên cạnh con quỷ lại có thêm một đôi cánh màu trắng!!
Bảng dang sách đối tượng mà An Hy để quên trên tầng thượng bị gió lật tung đến trang cuối, lại không ngờ tên và chân dung của hai người họ lại được ghi trên đấy.
Đối tượng yêu đương tiếp theo:
Lục An Hy- Tống Lưu Viễn.
Vị thiên sứ này có tên là An Hy, là vị thần của tình yêu và cái đẹp "Cupid". Tay trái cô cầm bảng danh sách đối tượng, tay phải lại cầm cung tên. An Hy với khuôn mặt chán nản, bất lực thở dài:
- Haizz...Hôm nay là lễ tình nhân mà lại phải làm việc nữa sao?...Ta muốn đình công! Đình công!!
Lật bảng danh sách đối tượng mà mệt mỏi, đôi má ửng đỏ phồng lên trông vô cùng đáng yêu. Nhìn một lượt, An Hy bỗng nhiên hét lên:
- Tên này!! Đẹp trai quá đi mất!!! Sao lại đẹp đến thế!! Ta thích cậu ta!!
Trong bảng danh sách là hình và tên của hai đối tượng Hàn Quân Dật và Quách Từ Ân. Cặp đôi được thượng đế lựa chọn để thành đôi, An Hy mê mẩn nhan sắc cậu trai ấy đến mức mà muốn từ bỏ luôn chức vụ thần Cupic!!
Nàng thiên sứ nhỏ tìm thấy đối tượng Hàn Quân Dật liền bay xuống cạnh cậu ta, lẽo đẽo như chiếc đuôi nhỏ của cậu. Nắm vạt áo, ôm eo, còn cả nắm tay,...Làm đủ trò để cậu ta để ý đến sự tồn tại của cô. Nhưng nhận lại là sự thờ ơ vô cảm của chàng trai ấy, vì người trần mắt thịt sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy thần.
- Ngươi có nhìn thấy ta không? Hì ngươi đẹp trai quá!! Ta thích ngươi!
Cậu thiếu niên nhìn về phía sau mình, có chút lạnh gáy mà bảo:
- Có ai đang nhìn mình sao? Thật kì lạ!
An Hy trèo lên vai cậu ấy mà ngồi như một đứa trẻ, mà không biết vai cậu ta đã sắp không trụ nổi, cảm giác rất nặng nề, cậu xoa gáy, rồi vào tiệm hoa gần đó.
Xin hỏi! Chị gói cho em một bó hoa được không ạ?Vâng xin chào quý khách! Em muốn gói loại hoa nào vậy?An Hy ngồi trên vai Quân Dật mà ảo tưởng cậu mua hoa để tặng cho cô, lòng thầm vui sướng mà chọn cả đống hoa.
- Ta thích hướng dương! Thích cả Tulip nữa! cậu mua cho ta đúng không?? (2
Cậu nghĩ một hồi thì lựa một bó hoa hồng, gói trong giấy gói màu hồng rất đáng yêu, trả tiền rồi lập tức bước ra cửa tiệm hoa mặc cho An hy hụt hẫn, cô cau mày rồi chu mỏ mà càu nhàu cậu:
- Ta không thích hoa hồng!!! Sao lại mua hoa hồng chứ!!!
Nói chuyện mà không được ai đáp lại, nhưng An Hy vẫn lạc quan như vậy, vẫn cố khiến cho Quân Dật chú ý đến cô. Cho dù chàng trai không hề biết đến sự tồn tại của vị thần nhỏ này.
Trèo xuống khỏi vai Quân Dật, An Hy lại chạy theo cậu đến tiệm chocolate. Rồi tiếp theo là tiệm quà lưu niệm, gấu bông, móc khóa,...Những món đồ đáng yêu ấy cứ lôi cuốn vị thần Cupid nhỏ, cô nhìn ngắm xung quanh rồi ôm lấy một chú thỏ con màu hồng, nở nụ cười tươi rói mà bảo với Quân Dật:
- Quân Dật nè con thỏ này dễ thương quá!!! Cậu mua cho ta đi!!
Đáp lại ánh mắt mong chờ ấy là cái nhìn lạnh nhạt, cậu bước qua cô rồi ôm lấy một chú gấu bông màu nâu, màu y hệt mái tóc người con gái ấy. Quân Dật ôm con gấu trên tay cười tủm tỉm để mặt An Hy trơ trọi ôm chú thỏ bông thần thờ.
Cậu đứng tính tiền rồi vội bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, An Hy vội theo cậu nên đã lỡ mất chú thỏ bông màu hồng, tuy rất thích nhưng đành phải bỏ lại, mím chặt môi An Hy uất ức. Đã là thần thì không có sở thích, nhưng vị thần Cupid này không hiểu sao lại lưu luyến những món đồ của trần thế.
Một chàng trai đi ngang cửa tiệm, nhìn vào cửa hàng lưu niệm qua chiếc cửa gương, không ngờ lại nhìn thấy một hình bóng nhỏ có đôi cánh sau lưng, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ nuối tiếc của cô ấy khi không được mua món đồ mình thích. Sau khi Quân Dật đi khỏi, cô nhóc ấy cũng đã theo sau cậu ta. Chàng trai kia bước vào cửa hàng, cầm chú thỏ bông màu hồng kia lên cậu đưa lên mũi mình mà ngửi, bỗng cậu nhếch mép cười thích thú.
- Mùi hương này không phải của con người! Ha...thú vị thật đấy!
Cậu mua con thỏ đó rồi vô tư đi mất.
Vì hôm nay là lễ tình nhân nên Quân Dật mua hoa, socola thêm cả quà để thổ lộ tình cảm với người con gái cậu ta tương tư- Quách Từ Ân. Thầm thương trộm nhớ cô gái này bao nhiêu năm bây giờ mới có cơ hội tỏ tình.
Trên gương mặt đẹp trai ấy nở ra nụ cười hạnh phúc, An Hy theo cậu ta cả ngày cứ luôn tưởng những món quà ấy cô là người được tặng, ảo tưởng của vị thần này cũng không nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu xuống hình bóng hai cô cậu, một người bước một người theo. An Hy với khuôn mặt đầy tò mò mà nhìn về bóng lưng Quân Dật.
Chiếc đầu nhỏ nghiên về một bên rồi mọc ra vô vàn dấu chấm hỏi, lòng thầm nghĩ:
- Cậu ấy đi đâu thế? Sao...lại vội vã quá...!
Đến một tiệm sách nhỏ, Quân Dật nhìn vào trong tiệm. Chính là cô ấy!
Người con gái thuần khiết tựa bông hoa cúc họa mi trên đỉnh núi mùa xuân, với mái tóc nâu ngang vai, đôi mắt xanh màu bạc hà trong trẻo, nụ cười nhẹ nhàng tựa áng mây bay, dáng vẻ vô tư cuốn hút tâm trí tim cậu. Ngay lúc này có lẽ trái tim nhỏ của Hàn Quân Dật đã đập loạn cả lên.
Khi nhìn thấy cô gái ấy lòng An Hy bông dưng lo lắng, "Không lẽ...là cô gái đó!!"
Đối tượng kết duyên được ghép trong danh sách đối tượng của Quân Dật. An Hy tay run lên, mím chặt môi mong chờ một điều không tưởng, mong chờ cậu ấy chỉ đến để mua sách. Nhưng ai lại ngu ngốc suy diễn ra như vậy, người con trai mua cả hoa lẫn chocolate rồi vào tiệm sách có cô gái đang chờ cậu ta chỉ để mua sách thôi ư?
Hình dáng nhỏ của vị thần Cupid, dường như càng thêm nhỏ bé. Chạy vào tiệm sách, nắm chặt vạt váy lên cô thầm cầu nguyện.
- Làm ơn..Đừng tỏ tình cô ấy được không?... Ta xin cậu... (1
Quân Dật tiến đến trước mặt Từ Ân thổ lộ tình cảm, mặt cậu ngại ngùng đỏ hồng khi câu nói ấy được thốt ra tâm trạng cũng dần lo sợ hơn, không biết Từ Ân có đồng ý lời tỏ tình này của cậu hay không.
- Từ.... Ân à..tôi thích cậu!!...Cậu..làm người yêu tôi nhé!?...
Câu nói vừa cất, An Hy đã ôm lấy eo Quân Dật, nước mắt của thần rơi xuống lã chã, là thần thì sao lại khóc? Là thần thì sao lại ghen tị? Là thần cũng có tình cảm hay sao?? Dụi đầu vào tấm lưng ấy An Hy khóc nấc lên:
- Không! Không được!! Không được thích Từ Ân!! Ta thích cậu mà...hức..hức...Đáng lẽ ra..hức...cậu phải thích ta mới phải....
Không ngờ chỉ vì một cậu trai lại khiến một vị thần của tình yêu phải khóc òa lên như một đứa trẻ, chỉ là mê cái vẻ đẹp trai của cậu ta mà thần lại rơi lệ nuối tiết trong khi chắc hẳn An Hy không hề có tình cảm. Mặc cho An Hy van xin, lôi kéo mép áo thì Quân Dật vẫn chả quay đầu. Thấy Từ Ân có vẻ e ngại, tay Quân Dật run run.
Nhìn Quân Dật như vậy, cuối cùng An Hy cũng buông tay, đôi tay nhỏ từng níu lấy vạt áo Quân Dật bây giờ lại nâng cung lên.
- Hình như...đã đến lúc...ta hoàn thành.nhiệm vụ của một vị thần tình yêu rồi nhỉ?!...
Gương mặt đượm buồn pha lẫn tiếc nuối, An Hy giơ cung tên bằng vàng lên nhắm bắn mũi tên tình yêu vào Từ Ân và Quân Dật. Ngay lập tức sự e ngại của Từ Ân trở thành dũng khí giúp cô ấy đồng ý lời tỏ tình của cậu trai.
- Tớ...tớ đồng ý!
An Hy chỉ biết đứng đó cười gượng, nhìn họ hạnh phúc rồi cô đơn mà bước ra khỏi tiệm sách. Không ai nhận ra và chăng ai biết đến sự tồn tại của thần.
An Hy bay đến tầng thượng lúc ấy, ngồi xuống tay chống cằm rồi đung đưa đôi chân nhỏ. Vẻ buồn bã được in lên khuôn mặt xinh xắn của thần Cupid.
- Thần thì không được yêu ư?.. không được hạnh phúc ư?...
Lật dở bảng danh sách đối tượng, cô thở dài bĩu môi.
- Con người ....sướng thật nhỉ?...Có thể được yêu... được hạnh phúc....
Màu trời đã dần chuyển sang cam đỏ, Thần Cupid hạ cánh xuống một cửa hàng tiện lợi, áp hai tay lên tấm cửa gương rồi nhìn vào cửa tiệm, lòng thầm nghĩ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đến cả chiếc cửa gương cũng không phản chiếu hình ảnh của ta.....thì làm sao một người trần mắt thịt có thể nhìn thấy ta...yêu ta được chứ!?...
Bụng của thần réo lên, có vẻ đang khởi nghĩa. An Hy nhìn vào chiếc bánh mì thơm ngon giòn tan mới được đem ra mà thèm nhỏ dãi.
- Đói quá..!..Đói quá đi mất.!...Nhưng mà..dù làm cách gì...Cũng không thể mua được...
An Hy buồn bã ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng, với chiếc bụng đói cô cúi mặt. Người mềm nhũn dường như mất gần hết sức sống.
Một cậu thanh niên mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi cửa hàng, là chàng trai đã mua con thỏ bông mà An Hy nuốt tiết, trên tay là một ổ bánh mì và một lon nước ngọt vị đào. Cậu đi đến áp lon nước vào đôi má đỏ hồng ấy của An Hy, để ổ bánh mì xuống ghế rồi cười nhẹ.
- Có lẽ đã rất đói rồi nhỉ?!Nào mau ăn đi!
An Hy ngẩn đầu lên, đập vào mắt cô là một chàng trai mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng cuốn hút, với đôi đồng tử xanh tựa màu của bầu trời sao, mái tóc mang theo phong thái của đáy đại dương huyền bí. Khuôn mặt thanh tú như được tạo ra từ khuôn điêu khắc. Kẻ này có nhan sắc không hề tầm thường. Khung cảnh lúc đó vô cùng đáng yêu!
Có vẻ như dáng vẻ ấy đã khiến vị thần Cupid rơi vào tình yêu một lần nữa. Cô ng người một hồi lâu thì chàng trai ấy đã đi mất, lòng An Hy thầm nghĩ:
- Tên đó!...Nhìn thấy được ta sao???...
Chạy đuổi theo phía nam nhân ấy, thần dương cung tên về phía cậu ta, lẩm bẩm:
- Nhất định ta phải có được trái tim ngươi! Không để ngươi chạy thoát khỏi ta đâu tên con người kia!!
Chuẩn bị nhắm bắn thì tên đó bỗng nhiên biến mất như bốc hơi khỏi thế giới, cô quay quanh tìm kiếm bóng dáng cậu ấy nhưng vô vọng. Chưa kịp định thần thì cậu ta đã áp sát cô vào tường, nở nụ cười nham hiểm mà nói nhỏ vào tai vị thần Cupid:
- Ngươi không cần phải dùng mưu kế hay những mũi tên trái tim ngu ngốc đó để có được trái tim ta!
- Ngươi!! sao lại có thể nhìn thấy ta!! Nói đi ngươi là ai!?
Hắn nhếch mép cười, đưa miệng lại gần cổ An Hy
- Là...Quỷ!
Lộ rõ bản chất của một con quỷ với sừng dài, đuôi và răng nanh sắc nhọn. Nhưng dù thế tên này vẫn đẹp không góc chết. Là Quỷ thì mới có thể nhìn thấy thần, chạm vào thần. Vậy nên hắn ta mới có thể nhìn thấy dáng vẻ nuối tiết và đói bụng cồn cào của vị thần Cupid nhỏ An Hy.
Ngươi!!..Ngươi là...Quý sao...!! (1)Sao vậy? Sợ ta rồi sao vị thần nhỏ?! Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu.Thần Cupid vòng tay qua cổ tên quỷ dữ ấy mà cười ngây thơ, có vẻ cô rất hứng thú với hắn ta. Mắt đối mắt với hắn, cô cười tươi tựa ánh nắng chiều màu cam rực rỡ, lưu manh mà bảo với hắn:
Ta thích ngươi! Ác quỷ à!Ha~ Một thiên thần thú vị!Con thỏ bông màu hồng rơi xuống khỏi người tên ác quỷ, trái ngược với kẻ lạnh lùng là một chú thỏ bông màu hồng cực đáng yêu. Dường như nó cũng muốn tác hợp cho cặp đôi trái ngược này. Một người là con của trời với đôi cánh trắng- Một kẻ là sứ giả của địa ngục với chiếc sừng dài. Tuy không hề liên quan đến nhau nhưng trong trường hơp này lại hợp đôi đến lạ lùng.
An Hy ôm con thỏ bông lên, đôi mắt bỗng sáng rực, đôi má ửng hồng hạnh phúc.
Woaaa là nó! Thỏ bông ta thích!!! Sao...ngươi lại có con thỏ này?Mua cho ngươi đấy!Mua...mua cho ta sao!...cảm ơn ngươi nhé!!Vẻ hạnh phúc và mãn nguyện hiện rõ trên gương mặt đáng yêu của vị thần Cupid.
Cho ta biết tên của ngươi đi! Để ta đề ơn ngươi việc ngươi mua nó cho ta!!!Tống Lưu Viễn!Ngươi muốn ta đền ơn thứ gì? Bất cứ điều gì ngươi muốn ta đều có thể đáp ứng!!!Vậy...dùng thân báo đáp thì thế nào~?Từ giây phút đó. Bên cạnh con quỷ lại có thêm một đôi cánh màu trắng!!
Bảng dang sách đối tượng mà An Hy để quên trên tầng thượng bị gió lật tung đến trang cuối, lại không ngờ tên và chân dung của hai người họ lại được ghi trên đấy.
Đối tượng yêu đương tiếp theo:
Lục An Hy- Tống Lưu Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro