Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?
Phá Huỷ Xưởng Ma Tuý, Điểm Thiện Công Tăng Mạnh (1)
Thanh Phong Lãnh Nguyệt Dạ
2024-07-03 13:51:32
Tưởng Thiên Sinh cười lạnh, nói: "Việc này là không thể. Nghê tiên sinh, ngài phải hiểu rằng, hai bang phái của chúng ta một khi đã quyết đánh, cuối cùng chỉ còn một bang phái giành chiến thắng."
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Việc của tiểu đệ thì để tiểu đệ tự mình giải quyết. Bất luận kết quả ai thắng ai thua, chúng ta đều không nhúng tay vào, Tưởng tiên sinh thấy sao?"
Tưởng Thiên Sinh trầm mặc một lát, nói: "Được."
Quốc Hoa đấu với Thẩm Đống, thắng thua do trời định, Hồng Hưng cùng Tam Hợp Hội không ai chen vào hỗ trợ.
Đồng thời, cũng không cho thế lực bên ngoài can thiệp vào, nếu không hai hội sẽ hợp lực chèn ép.
Thẩm Đống sau khi từ miệng của Trần Diệu mà biết được tin này, cười nói: "A Hoa, xem ra chúng ta và Quốc Hoa không thể tránh mà giao chiến một trận rồi."
A Hoa nói: "Vậy thì cứ đánh thôi, mặc dù người bên Quốc Hoa đông, nhưng địa bàn hắn ta cần trông coi cũng nhiều. Tính toán cũng khoảng một ngàn năm trăm người đi."
Thẩm Đống gật gật đầu, nói: "Chênh lệch 1:3, trận này có thể đánh được. Đúng rồi, tìm thấy công xưởng sản xuất bột trắng của Quốc Hoa chưa?"
A Hoa nói: "Tìm thấy rồi ạ. Chó Điên nói không sai, bên dưới tầng hầm phía sau tiệm sửa xe quả thật có một công xưởng."
Thẩm Đống ánh mắt sắc bén, nói: "Nếu đã xác nhận là của bên địch rồi, vậy thì chúng ta trước tiên hãy thiêu đốt công xưởng của hắn ta."
A Hoa nói: "Vâng, Đống ca."
Rạng sáng lúc hai giờ, Thẩm Đống dẫn theo bảy huynh muội Thiên Dưỡng Sinh, A Hoa, Phi Cơ, Cát Mễ cùng với mười ba thành viên nòng cốt, đi về phía trại Cửu Long Thành, cửa tiệm sửa xe ô tô của a Mãnh.
Mắt thấy sắp tới rồi, trời bỗng nổ sấm, cùng với đó là mưa to như trút nước.
Thẩm Đống nhìn mưa bên ngoài, nói: "Đêm tối thật đáng sợ nha. A Hoa, phát súng đi."
A Hoa mở ra một cái thùng, bên trong có hai mươi bốn cây súng lục đen, vài viên đại và năm quả lựu đạn.
Các đại hắc bang Hồng Kông lúc giết người, về cơ bản đều là dùng đao.
Đây là quy tắc mà các đại bang phái và cảnh sát thỏa thuận, ai dùng súng, cảnh sát sẽ đánh người đó.
Nhưng không có nghĩa là bọn họ không có súng.
Như Hồng Hưng, mỗi hồng côn và Đường chủ đều có súng đạn.
Trừ phi bất đắc dĩ, bình thường sẽ không dùng.
Tình huống hôm nay đặc biệt.
Bởi vì ai cũng rõ, phàm là công xưởng chế tạo ra bột trắng chắc chắn một trăm phần trăm đều có súng, hỏa lực cực kỳ cường đại.
A Hoa nói: "Mỗi người cầm một cây, nhận lấy hai mươi bốn viên đạn."
Thẩm Đống nói: "A Sinh, huynh muội xuất thân là lính đánh thuê, lựu đạn giao cho các ngươi sử dụng."
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, nói: "Vâng, Đống ca."
Phân phát súng xong xuôi, xe cũng dừng lại.
Mọi người từ trong xe đi ra, dưới sự chỉ đạo của Thẩm Đống, đi tới xưởng sửa xe của a Mãnh.
“A Sinh, đi thăm dò xem có người không."
"Vâng."
Bảy huynh muội Thiên Dưỡng Sinh lặng lẽ đi vào trong xưởng sửa chữa.
Năm phút sau, Thiên Dưỡng Nghĩa chạy lại báo cáo đã kiểm soát được xưởng, bắt được bốn kẻ đang làm việc.
Thẩm Đống nghênh ngang dẫn người đi vào.
"Tình hình thế nào?” Thẩm Đống hỏi.
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Phía sau xưởng có sáu cái màn hình giám sát, trong xưởng chế bột trắng có một phòng theo dõi, trực 24/24, có ba mươi người phụ trách bảo an."
"Trong tay chúng có lựu đạn, vũ khí hạng nặng như súng tiểu liên, chẳng qua hiện tại đều đi nghỉ hết rồi."
Thẩm Đống nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại trời mưa to, giơ tay không thấy năm ngón, trước tiên chúng ta hãy xóa sạch dữ liệu trong camera, sau đó hẵng tấn cống, đánh chúng nó một phát trở tay không kịp."
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Vâng. Dưỡng Ân, ngươi lên đi."
Thiên Dưỡng Ân nói: "Không vấn đề gì."
Lợi dụng màn đêm dày đặc và tiếng sấm chói tai, Thiên Dưỡng Ân dễ dàng dùng súng phá hủy sáu camera bên ngoài.
Thẩm Đống khen:”"Thiện xạ của Tiểu Ân thật sự lợi hại.”
Thiên Dưỡng Nghĩa giải thích: “Tiểu Ân trước đây là một xạ thủ bắn tỉa, phát nào cũng bách
phát bách trúng.”
Phi Cơ hỏi: ”Đống Ca, những người này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đống: “Hễ làm người điều chế ma túy thì chết còn không hết tội. Toàn bộ dọn sạch sẽ, không được để ai sống sót đêm nay.”
Phi Cơ lấy ra một con dao găm ngắn, cắt đứt cổ của bốn nhân viên tuần tra với ánh mắt sợ hãi.
Sau khi hoàn thành, Thẩm Đống dẫn đầu mọi người vào nhà máy sản xuất ma túy dưới lòng đất.
Đáng tiếc là đối phương đã thiết lập cảnh báo hồng ngoại ở cửa, khi nó cảm ứng được bọn hắn, toàn bộ chuông báo động trong phòng đều vang lên.
“ĐM, có người đến rồi.”
“Nhanh lấy vũ khí”
“Có khi nào là cảnh sát?”
…
Xưởng sản xuất ma túy dưới lòng đất rơi vào một cuộc hỗn loạn.
Thẩm Đống giơ súng lên, ba viên đạn không theo thứ tự trước sau đều trúng vào ấn đường của ba bảo an.
“Thiện xạ giỏi”
Thiên Dưỡng Ân không nhịn được khen một tiếng.
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Việc của tiểu đệ thì để tiểu đệ tự mình giải quyết. Bất luận kết quả ai thắng ai thua, chúng ta đều không nhúng tay vào, Tưởng tiên sinh thấy sao?"
Tưởng Thiên Sinh trầm mặc một lát, nói: "Được."
Quốc Hoa đấu với Thẩm Đống, thắng thua do trời định, Hồng Hưng cùng Tam Hợp Hội không ai chen vào hỗ trợ.
Đồng thời, cũng không cho thế lực bên ngoài can thiệp vào, nếu không hai hội sẽ hợp lực chèn ép.
Thẩm Đống sau khi từ miệng của Trần Diệu mà biết được tin này, cười nói: "A Hoa, xem ra chúng ta và Quốc Hoa không thể tránh mà giao chiến một trận rồi."
A Hoa nói: "Vậy thì cứ đánh thôi, mặc dù người bên Quốc Hoa đông, nhưng địa bàn hắn ta cần trông coi cũng nhiều. Tính toán cũng khoảng một ngàn năm trăm người đi."
Thẩm Đống gật gật đầu, nói: "Chênh lệch 1:3, trận này có thể đánh được. Đúng rồi, tìm thấy công xưởng sản xuất bột trắng của Quốc Hoa chưa?"
A Hoa nói: "Tìm thấy rồi ạ. Chó Điên nói không sai, bên dưới tầng hầm phía sau tiệm sửa xe quả thật có một công xưởng."
Thẩm Đống ánh mắt sắc bén, nói: "Nếu đã xác nhận là của bên địch rồi, vậy thì chúng ta trước tiên hãy thiêu đốt công xưởng của hắn ta."
A Hoa nói: "Vâng, Đống ca."
Rạng sáng lúc hai giờ, Thẩm Đống dẫn theo bảy huynh muội Thiên Dưỡng Sinh, A Hoa, Phi Cơ, Cát Mễ cùng với mười ba thành viên nòng cốt, đi về phía trại Cửu Long Thành, cửa tiệm sửa xe ô tô của a Mãnh.
Mắt thấy sắp tới rồi, trời bỗng nổ sấm, cùng với đó là mưa to như trút nước.
Thẩm Đống nhìn mưa bên ngoài, nói: "Đêm tối thật đáng sợ nha. A Hoa, phát súng đi."
A Hoa mở ra một cái thùng, bên trong có hai mươi bốn cây súng lục đen, vài viên đại và năm quả lựu đạn.
Các đại hắc bang Hồng Kông lúc giết người, về cơ bản đều là dùng đao.
Đây là quy tắc mà các đại bang phái và cảnh sát thỏa thuận, ai dùng súng, cảnh sát sẽ đánh người đó.
Nhưng không có nghĩa là bọn họ không có súng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như Hồng Hưng, mỗi hồng côn và Đường chủ đều có súng đạn.
Trừ phi bất đắc dĩ, bình thường sẽ không dùng.
Tình huống hôm nay đặc biệt.
Bởi vì ai cũng rõ, phàm là công xưởng chế tạo ra bột trắng chắc chắn một trăm phần trăm đều có súng, hỏa lực cực kỳ cường đại.
A Hoa nói: "Mỗi người cầm một cây, nhận lấy hai mươi bốn viên đạn."
Thẩm Đống nói: "A Sinh, huynh muội xuất thân là lính đánh thuê, lựu đạn giao cho các ngươi sử dụng."
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, nói: "Vâng, Đống ca."
Phân phát súng xong xuôi, xe cũng dừng lại.
Mọi người từ trong xe đi ra, dưới sự chỉ đạo của Thẩm Đống, đi tới xưởng sửa xe của a Mãnh.
“A Sinh, đi thăm dò xem có người không."
"Vâng."
Bảy huynh muội Thiên Dưỡng Sinh lặng lẽ đi vào trong xưởng sửa chữa.
Năm phút sau, Thiên Dưỡng Nghĩa chạy lại báo cáo đã kiểm soát được xưởng, bắt được bốn kẻ đang làm việc.
Thẩm Đống nghênh ngang dẫn người đi vào.
"Tình hình thế nào?” Thẩm Đống hỏi.
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Phía sau xưởng có sáu cái màn hình giám sát, trong xưởng chế bột trắng có một phòng theo dõi, trực 24/24, có ba mươi người phụ trách bảo an."
"Trong tay chúng có lựu đạn, vũ khí hạng nặng như súng tiểu liên, chẳng qua hiện tại đều đi nghỉ hết rồi."
Thẩm Đống nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại trời mưa to, giơ tay không thấy năm ngón, trước tiên chúng ta hãy xóa sạch dữ liệu trong camera, sau đó hẵng tấn cống, đánh chúng nó một phát trở tay không kịp."
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Vâng. Dưỡng Ân, ngươi lên đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Dưỡng Ân nói: "Không vấn đề gì."
Lợi dụng màn đêm dày đặc và tiếng sấm chói tai, Thiên Dưỡng Ân dễ dàng dùng súng phá hủy sáu camera bên ngoài.
Thẩm Đống khen:”"Thiện xạ của Tiểu Ân thật sự lợi hại.”
Thiên Dưỡng Nghĩa giải thích: “Tiểu Ân trước đây là một xạ thủ bắn tỉa, phát nào cũng bách
phát bách trúng.”
Phi Cơ hỏi: ”Đống Ca, những người này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đống: “Hễ làm người điều chế ma túy thì chết còn không hết tội. Toàn bộ dọn sạch sẽ, không được để ai sống sót đêm nay.”
Phi Cơ lấy ra một con dao găm ngắn, cắt đứt cổ của bốn nhân viên tuần tra với ánh mắt sợ hãi.
Sau khi hoàn thành, Thẩm Đống dẫn đầu mọi người vào nhà máy sản xuất ma túy dưới lòng đất.
Đáng tiếc là đối phương đã thiết lập cảnh báo hồng ngoại ở cửa, khi nó cảm ứng được bọn hắn, toàn bộ chuông báo động trong phòng đều vang lên.
“ĐM, có người đến rồi.”
“Nhanh lấy vũ khí”
“Có khi nào là cảnh sát?”
…
Xưởng sản xuất ma túy dưới lòng đất rơi vào một cuộc hỗn loạn.
Thẩm Đống giơ súng lên, ba viên đạn không theo thứ tự trước sau đều trúng vào ấn đường của ba bảo an.
“Thiện xạ giỏi”
Thiên Dưỡng Ân không nhịn được khen một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro