Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?

Vì Thu Đề Ra Mặt

Thanh Phong Lãnh Nguyệt Dạ

2024-07-03 13:51:32

Jimmy nói: "Được rồi, cảm ơn Đống ca."

Thẩm Đống nhìn về phía ba người còn lại là A Hoa, Lý Kiệt cùng Thiên Dưỡng Sinh, nói: "Đồn Môn tổng cộng có năm con phố, Jimmy ba cái, Phi Cơ hai cái, Thuyên Loan còn có ba con phố nữa, ai sẽ đến nhận đây?"

A Hoa nói: "Đống ca, tốt nhất ta vẫn là nên làm quản gia của ngài thì hơn."

Cho tới nay, A Hoa vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của Thẩm Đống.

Nếu để hắn ta làm lão đại, Thẩm Đống thật là có chút không quen, nói: "Được rồi. A Kiệt thì sao?"

Lý Kiệt nói: "Ta chỉ thích hợp làm vệ sĩ của ngài thôi."

Thiên Dưỡng Sinh nhìn thấy chỉ còn lại một mình mình, lập tức nói rằng: "Đống ca, phát huy tài năng thì không cần tránh mặt người thân, ta đề cử A Nghĩa cùng A Hoành. Lúc trước ta đã hỏi qua ý của bọn họ, chỉ có A Nghĩa cùng A Hoành đồng ý đi ra làm việc, những người còn lại không thích xuất đầu lộ diện."

Thẩm Đống gật đầu, nói: "Vậy thì cho A Nghĩa một con phố, A Hoành một con phố. Cùng với Phi Cơ, sẽ tự đi chiêu mộ người của mình. Còn lại đường Đại Hà sẽ là trụ sở của chúng ta."

...

Cam Địa giao hộp đêm ở trên đường Đại Hà cho Thẩm Đống, diện tích rất lớn, trang trí cũng khá xa hoa.

Thẩm Đống quyết định đem nơi đó làm thành Tổng bộ thứ hai.

Còn về Tổng bộ thứ nhất Bar Huy Hoàng, Thẩm Đống sẽ giao lại cho người chuyên môn quản lý.

Thiên Dưỡng Sinh: “Cảm ơn Đống Ca.”

Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Tuy rằng ta phân chia địa bàn, nhưng tuyệt nhiên không cho phép tình huống đồng môn tranh chấp, thậm chí giết hại lẫn nhau xảy ra. Nếu để ta biết, đừng trách ta lòng dạ độc ác. Phi Cơ, Jimmy, hai người cac ngươi đã hiểu chưa?

Phi Cơ cùng Jimmy đồng thanhi: “Hiểu rõ”

Thẩm Đống: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn thôi. A Sinh, gọi A Nghĩa cùng A Hoành lại đây.”

Thiên Dưỡng Sinh: “Vâng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới một nhà hàng cao cấp.

Thiên Dưỡng Nghĩa cùng Thiên Dưỡng Hoành phải mất hơn 10 phút mới đến nơi.

Biết được bản thân trở thành lão đại, hai người đều rất hưng phấn.

Cơm nước no nê, mọi người đang muốn rời đi thì đại sảnh vang lên một tiếng bạt tai giòn tan cùng thanh âm của một cô gái.

“Ngươi làm cái gì thế?”

Thẩm Đống quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một nữ phục vụ đang trừng mắt giận dữ với một tên đàn ông vạm vỡ tóc vàng.

Cô phục vụ này có thân hình đẫy đà đặc biệt xinh đẹp, dù chỉ mặc trang phục đi làm bình thường nhưng cô vẫn không che đi được vẻ đẹp trời sinh của mình.

Tên vạm vỡ tóc vàng đứng lên, chỉ vào nữ phục vụ, tức giận nói: “Con khốn này, mày lại dám đánh tao.”

Nữ phục vụ mặt quật cường nói: “Ai bảo ngươi sàm sỡ ta?”

Tên vạm vỡ tóc vàng lớn tiếng nói: “Cái rắm, ngươi con mẹ nó đang vu khống.”

Người phụ trách nhà hàng đi đến và nói: “Tiên sinh, xin hỏi đã có chuyện gì?”

Têm vạm vỡ tóc vàng chỉ vào nữ phục vụ, nói: “Cô ta vô duyên vô cớ tát ta một cái, ngươi nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Người phụ trách nhà hàng nhìn về phía nữ phục vụ, hỏi: “Thu Đề, xảy ra chuyện gì?”

Thu Đề: “Là hắn sàm sỡ ta, cho nên ta mới đánh hắn.”

Têm vạm vỡ tóc vàng: “Ngươi nói ta sàm sỡ ngươi, chứng cứ đâu? Lấy ra đây.”

Những người khác ngồi cùng bàn dồn dập vì tên tóc vàng nói chuyện.

“Ta thấy rõ ràng, A Lại căn bản không hề đụng chạm gì tới cô ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không sai. Ta chỉ thấy cô gái này đánh Lại ca của chúng tôi một bạt tai thôi.”

“Ăn bữa cơm còn bị đánh, chuyện này nhất định phải phạt thật nặng.”

….

Người phụ trách cau mày nói: ”Thu Đề, xin lỗi.”

Thu Đề: “Dựa vào cái gì? Bọn họ là người cùng một nhóm, tất nhiên sẽ giúp hắn nói chuyện.”

Tên vạm vỡ tóc vàng: “Được thôi, ngươi hỏi thử người khác xem, ai nhìn thấy nào?”

Thu Đề nhìn một vòng, mọi người đều cúi đầu, không ai nguyện ý vì một người không quen biết mà đứng ra làm chứng, dù người đó có là mỹ nhân đi chăng nữa.

Ngay lúc cô cảm thấy thất vọng, Thẩm Đống đi tới, thản nhiên nói: “Ta nhìn thấy rõ ràng, người rờ mặt người ta, người ta mới đánh ngươi.”

“Không sai, ta cũng thấy vậy.”

“Còn có ta.”

“Chúng ta đều nhìn thấy.”

A Hoa và những người khác lần lượt nói.

Nhìn thấy Thẩm Đống đứng ra làm chứng vì mình, Thu Đề trong lòng không khỏi cảm kích.

“Mẹ kiếp, các ngươi từ đâu đến? Dám đối nghịch với bọn ta?”

Tên vạm vỡ tóc vàng và những tên côn đồ khác đều cầm chai bia lên và nhìn chằm chằm vào Thẩm Đống, tư thế nếu một lời không hợp thì sẽ gây chiến.

A Hoa bước đến trước mặt tên vạm vỡ tóc vàng, tát thật mạnh vào mặt hắn, trầm giọng nói: “Mở mắt chó ra nhìn cho rõ, đây là địa bàn của ai.”

Tên vạm vỡ tóc vàng bị thái độ hống hách của A Hoa làm cho kinh hãi, vẻ mặt tức giận nói: “Chúng ta là người Đông Hưng Diệu Dương, có gan xưng ra tên của ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?

Số ký tự: 0