Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Anh Không Bỏ Th...
2024-11-26 21:15:53
Nghe thế, Diệp Vĩnh Hiền mới thở phào nhẹ nhõm: "Nếu các con đã tặng quà xong, thì về sớm nhé."
Diệp Chỉ đồng ý và kết thúc cuộc gọi.
Thực ra, việc Diệp Vĩnh Hiền yêu cầu cô đi cùng Diệp Thấm Nhã không phải vì sợ cô phá hỏng bữa tiệc, mà chủ yếu là muốn hai chị em họ có cơ hội gắn kết tình cảm.
Vì thế, Diệp Chỉ không làm hỏng buổi tiệc, không muốn khiến cha lo lắng về việc hai chị em không hòa thuận.
“Tiểu thư Diệp…”
Diệp Chỉ ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Trình Viễn đang cầm hai ly rượu đi tới.
"Rất cảm ơn cô đã đến dự sinh nhật của tôi. Không biết tôi có vinh dự mời cô một ly không?" Anh ta mỉm cười và chìa một ly về phía cô.
Diệp Chỉ liếc nhìn ly rượu trước mặt, nhướn mày hỏi: "Anh không bỏ thuốc vào rượu đấy chứ?"
Chu Trình Viễn lập tức cứng người lại. Dù Diệp Chỉ có nghi ngờ, nhưng ai lại hỏi thẳng thừng như thế chứ?!
"Tiểu thư Diệp, cô thật biết đùa." Chu Trình Viễn cười gượng: "Làm sao tôi có thể làm chuyện đó được? Cô nghĩ quá nhiều rồi..."
"Ồ, vậy sao?" Diệp Chỉ cười nhẹ: "Vậy anh uống trước đi. Nếu anh uống mà không sao, tôi mới tin anh."
Chu Trình Viễn thoáng do dự, khó chịu nhìn ly rượu trong tay. Nhưng dưới ánh mắt nghi ngờ của Diệp Chỉ, anh ta đành cắn răng uống hai ngụm.
"Bây giờ cô đã tin rồi chứ?" Chu Trình Viễn nói.
"Ừ, tôi tin anh." Diệp Chỉ gật đầu, nụ cười trên môi rực rỡ: "À, Ngài Chu, nhà tôi có giờ giới nghiêm, muộn rồi nên tôi và Thấm Nhã phải về thôi."
Chu Trình Viễn choáng váng. Anh ta chợt nhận ra mình lại bị Diệp Chỉ trêu đùa! Cô nói tin mình, nhưng không hề nói sẽ uống ly rượu đó!
Anh ta không cam tâm, vội nói: "Nhưng còn ly rượu này..."
"Xin lỗi, tôi không uống rượu, anh cứ uống nốt đi." Diệp Chỉ thản nhiên đáp.
Chu Trình Viễn còn định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Chỉ đã gọi Diệp Thấm Nhã tới và cả hai cùng cáo từ anh ta.
Dù rất không muốn, Chu Trình Viễn cũng chẳng còn cách nào giữ họ lại.
Hơn nữa, lúc này anh ta cũng bắt đầu cảm thấy trong người không thoải mái, đành đứng nhìn hai chị em rời khỏi phòng tiệc.
Ngay sau đó, Chu Trình Viễn cũng vội vã rời khỏi phòng.
Thực ra, trong ly rượu mà anh ta đã uống, có một ít thuốc mà anh ta bí mật bỏ vào.
Chu Trình Viễn dám uống chỉ vì nghĩ rằng nếu lừa được Diệp Chỉ uống, anh ta sẽ có lý do để đưa cô đến khách sạn và giả vờ cả hai đều say.
Dù sao đi nữa, anh ta cũng không thiệt. Nhưng không ngờ, lại bị Diệp Chỉ chơi một vố.
Anh ta vội vàng gửi một tin nhắn đi rồi lên tầng trên, nơi đã chuẩn bị sẵn một căn phòng khách sạn.
Khi mở cửa phòng, anh ta nhìn thấy một người đàn ông béo tốt đang đặt một cô gái đang ngủ say lên giường.
Thấy Chu Trình Viễn bước vào, người đàn ông kia tươi cười nịnh bợ: "Chu thiếu, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Cô gái này không có gia thế gì, lại là một người trong trắng, chưa từng có kinh nghiệm. Tôi bảo đảm cô ta sẽ ngủ rất sâu, tuyệt đối không phản kháng..."
Chu Trình Viễn không kiên nhẫn phẩy tay, ra hiệu cho gã kia rời đi.
Anh ta cởi bỏ quần áo, chuẩn bị trút giận lên cô gái trên giường. Nhưng đột nhiên, một xấp giấy rơi ra từ đống quần áo.
Nhìn chằm chằm vào những tờ giấy đó, khuôn mặt Chu Trình Viễn trở nên khó coi.
Hình ảnh những bức ảnh kinh khủng vừa xem ban nãy lại hiện rõ trong đầu anh ta, lảng vảng mãi không rời.
Trong tâm trí, anh ta đã bước vào "trạng thái hiền triết", đến mức ngay cả thứ thuốc trong ly rượu cũng không thể làm anh ta hưng phấn trở lại. Tuy nhiên, cơ thể vẫn khó chịu vô cùng.
Chu Trình Viễn cảm thấy rất khó chịu, vội vàng lấy điện thoại gọi người đàn ông kia quay lại.
"Chu thiếu." Gã đàn ông thắc mắc hỏi: "Cô gái này không hợp với khẩu vị của ngài sao? Để tôi đi tìm người khác cho ngài..."
"Không... không cần đâu..." Chu Trình Viễn nói yếu ớt: "Đưa... đưa tôi đến bệnh viện..."
Người đàn ông kia dù rất thắc mắc, nhưng vẫn đồng ý làm theo lời yêu cầu của Chu Trình Viễn.
*
Diệp Chỉ tiễn Diệp Thấm Nhã về nhà xong, cô lái xe về căn biệt thự của mình.
Khi trở về, đã là đêm khuya. Diệp Chỉ cảm thấy bụng cồn cào đói.
Diệp Chỉ đồng ý và kết thúc cuộc gọi.
Thực ra, việc Diệp Vĩnh Hiền yêu cầu cô đi cùng Diệp Thấm Nhã không phải vì sợ cô phá hỏng bữa tiệc, mà chủ yếu là muốn hai chị em họ có cơ hội gắn kết tình cảm.
Vì thế, Diệp Chỉ không làm hỏng buổi tiệc, không muốn khiến cha lo lắng về việc hai chị em không hòa thuận.
“Tiểu thư Diệp…”
Diệp Chỉ ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Trình Viễn đang cầm hai ly rượu đi tới.
"Rất cảm ơn cô đã đến dự sinh nhật của tôi. Không biết tôi có vinh dự mời cô một ly không?" Anh ta mỉm cười và chìa một ly về phía cô.
Diệp Chỉ liếc nhìn ly rượu trước mặt, nhướn mày hỏi: "Anh không bỏ thuốc vào rượu đấy chứ?"
Chu Trình Viễn lập tức cứng người lại. Dù Diệp Chỉ có nghi ngờ, nhưng ai lại hỏi thẳng thừng như thế chứ?!
"Tiểu thư Diệp, cô thật biết đùa." Chu Trình Viễn cười gượng: "Làm sao tôi có thể làm chuyện đó được? Cô nghĩ quá nhiều rồi..."
"Ồ, vậy sao?" Diệp Chỉ cười nhẹ: "Vậy anh uống trước đi. Nếu anh uống mà không sao, tôi mới tin anh."
Chu Trình Viễn thoáng do dự, khó chịu nhìn ly rượu trong tay. Nhưng dưới ánh mắt nghi ngờ của Diệp Chỉ, anh ta đành cắn răng uống hai ngụm.
"Bây giờ cô đã tin rồi chứ?" Chu Trình Viễn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, tôi tin anh." Diệp Chỉ gật đầu, nụ cười trên môi rực rỡ: "À, Ngài Chu, nhà tôi có giờ giới nghiêm, muộn rồi nên tôi và Thấm Nhã phải về thôi."
Chu Trình Viễn choáng váng. Anh ta chợt nhận ra mình lại bị Diệp Chỉ trêu đùa! Cô nói tin mình, nhưng không hề nói sẽ uống ly rượu đó!
Anh ta không cam tâm, vội nói: "Nhưng còn ly rượu này..."
"Xin lỗi, tôi không uống rượu, anh cứ uống nốt đi." Diệp Chỉ thản nhiên đáp.
Chu Trình Viễn còn định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Chỉ đã gọi Diệp Thấm Nhã tới và cả hai cùng cáo từ anh ta.
Dù rất không muốn, Chu Trình Viễn cũng chẳng còn cách nào giữ họ lại.
Hơn nữa, lúc này anh ta cũng bắt đầu cảm thấy trong người không thoải mái, đành đứng nhìn hai chị em rời khỏi phòng tiệc.
Ngay sau đó, Chu Trình Viễn cũng vội vã rời khỏi phòng.
Thực ra, trong ly rượu mà anh ta đã uống, có một ít thuốc mà anh ta bí mật bỏ vào.
Chu Trình Viễn dám uống chỉ vì nghĩ rằng nếu lừa được Diệp Chỉ uống, anh ta sẽ có lý do để đưa cô đến khách sạn và giả vờ cả hai đều say.
Dù sao đi nữa, anh ta cũng không thiệt. Nhưng không ngờ, lại bị Diệp Chỉ chơi một vố.
Anh ta vội vàng gửi một tin nhắn đi rồi lên tầng trên, nơi đã chuẩn bị sẵn một căn phòng khách sạn.
Khi mở cửa phòng, anh ta nhìn thấy một người đàn ông béo tốt đang đặt một cô gái đang ngủ say lên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Chu Trình Viễn bước vào, người đàn ông kia tươi cười nịnh bợ: "Chu thiếu, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Cô gái này không có gia thế gì, lại là một người trong trắng, chưa từng có kinh nghiệm. Tôi bảo đảm cô ta sẽ ngủ rất sâu, tuyệt đối không phản kháng..."
Chu Trình Viễn không kiên nhẫn phẩy tay, ra hiệu cho gã kia rời đi.
Anh ta cởi bỏ quần áo, chuẩn bị trút giận lên cô gái trên giường. Nhưng đột nhiên, một xấp giấy rơi ra từ đống quần áo.
Nhìn chằm chằm vào những tờ giấy đó, khuôn mặt Chu Trình Viễn trở nên khó coi.
Hình ảnh những bức ảnh kinh khủng vừa xem ban nãy lại hiện rõ trong đầu anh ta, lảng vảng mãi không rời.
Trong tâm trí, anh ta đã bước vào "trạng thái hiền triết", đến mức ngay cả thứ thuốc trong ly rượu cũng không thể làm anh ta hưng phấn trở lại. Tuy nhiên, cơ thể vẫn khó chịu vô cùng.
Chu Trình Viễn cảm thấy rất khó chịu, vội vàng lấy điện thoại gọi người đàn ông kia quay lại.
"Chu thiếu." Gã đàn ông thắc mắc hỏi: "Cô gái này không hợp với khẩu vị của ngài sao? Để tôi đi tìm người khác cho ngài..."
"Không... không cần đâu..." Chu Trình Viễn nói yếu ớt: "Đưa... đưa tôi đến bệnh viện..."
Người đàn ông kia dù rất thắc mắc, nhưng vẫn đồng ý làm theo lời yêu cầu của Chu Trình Viễn.
*
Diệp Chỉ tiễn Diệp Thấm Nhã về nhà xong, cô lái xe về căn biệt thự của mình.
Khi trở về, đã là đêm khuya. Diệp Chỉ cảm thấy bụng cồn cào đói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro