Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Đốt Tiền
2024-11-26 21:15:53
"Thiếu gia nhà bác đã đồng ý rồi, hơn nữa cậu ấy còn nói có chuyện muốn bàn với cháu." Quản gia cười nói.
"Vậy được, để cháu thay đồ rồi qua ngay." Diệp Chỉ gật đầu đồng ý. Đúng lúc cô cũng có việc cần bàn với Kỳ Huyên.
Cô thay một bộ đồ giản dị rồi mang theo bản kế hoạch đã chuẩn bị, đi sang nhà Kỳ Huyên.
Khi đến phòng khách, cô thấy Kỳ Huyên đã ngồi chờ. Sau khi chào hỏi, Diệp Chỉ đưa bản kế hoạch cho anh ta: "Đây là bản kế hoạch sơ bộ mà tôi đã chuẩn bị, anh xem thử có gì cần thảo luận không."
"Nhanh vậy?" Kỳ Huyên ngạc nhiên.
"Thực ra bản kế hoạch này tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ khi mới về nước." Diệp Chỉ giải thích: "Vốn dĩ tôi định tìm nhà đầu tư từ lâu rồi."
Khóe miệng Kỳ Huyên khẽ giật, vậy chẳng phải anh ta là người đầu tiên tự dâng tiền đến?
"Hai người mau cất mấy thứ đó đi!" Quản gia mặt đen lại, ông ta không hài lòng nói: "Sắp ăn cơm rồi, lúc này bận rộn làm gì? Có chuyện gì thì đợi ăn xong hẵng nói!"
Thấy quản gia bày ra dáng vẻ trưởng bối, cả hai ngẩn người, rồi không nhịn được cười.
Kỳ Huyên cất bản kế hoạch: "Quản gia nói đúng, chúng ta ăn cơm trước đã."
Diệp Chỉ gật đầu: "Anh cũng đừng gọi tôi là Tiểu thư Diệp nữa, gọi tên tôi là được."
"Đúng vậy đúng vậy!" Quản gia đứng bên cạnh vội vàng đồng tình: "Thiếu gia, ngài khách sáo quá rồi!"
Kỳ Huyên hơi bất đắc dĩ, từ khi quen Diệp Chỉ, quản gia càng ngày càng thiên vị cô. Anh ta nhìn Diệp Chỉ, môi mấp máy: "Được thôi, Diệp Chỉ."
Quản gia đầy thất vọng nhìn anh ta, chẳng lẽ thiếu gia không thể gọi một cái tên thân mật hơn sao? Nhưng thấy họ đã bước vào phòng ăn, ông ta cũng đành không nói gì thêm.
Bữa tối rất thịnh soạn, Diệp Chỉ ăn ngon lành.
"Nghe nói hôm nay Chu Trình Viễn đến chỗ cô gây chuyện à?" Kỳ Huyên hỏi.
"Sao cả anh cũng biết vậy..." Khóe miệng Diệp Chỉ co giật.
"Chuyện này lan truyền khắp cả Bắc Kinh rồi." Kỳ Huyên điềm tĩnh nói: "Nếu tôi không biết mới là lạ. Hắn không gây phiền phức gì cho cô chứ?"
"Không." Cô cười hả hê: "Hắn đến không đúng lúc thôi, đúng lúc tôi đang tuyển dụng nhân viên an ninh. Nói ra tôi còn phải cảm ơn hắn, nhờ có vụ đó mà tôi chọn được vài người vừa nhanh nhẹn, vừa giỏi võ nữa!"
Nhìn hai người vừa trò chuyện vừa ăn tối vui vẻ, quản gia mỉm cười hài lòng. Đúng rồi, cứ như thế này mới có thể từ từ phát triển tình cảm.
Sau bữa tối, quản gia bước tới: "Tiểu thư Diệp, cháu thấy bữa tối hôm nay thế nào? Có gì cần cải thiện không?"
"Rất tuyệt! Quá ngon luôn! Bác quản gia, cháu không kén ăn, cái gì cháu cũng ăn được!" Diệp Chỉ cười bất lực, sao lần nào ăn xong quản gia cũng như đang làm khảo sát thế này?
"Không kén ăn là tốt..." Quản gia cười: "Hai người chuẩn bị bàn công chuyện rồi đúng không? Thiếu gia, ngài mau dẫn Tiểu thư Diệp về phòng, có gì hai người cứ thoải mái bàn bạc."
Kỳ Huyên bất đắc dĩ ngắt lời quản gia: "Đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ mang lên thư phòng."
Quản gia với vẻ tiếc nuối đành phải đồng ý và rời đi.
Khi vào thư phòng, Kỳ Huyên cầm lấy bản kế hoạch của Diệp Chỉ và đọc kỹ lưỡng.
Anh ta không khỏi ngạc nhiên, dù phần chi tiết còn hơi thô sơ, nhưng nội dung lại rất toàn diện và sâu sắc.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu tại sao Diệp Chỉ lại tìm đến mình. Trong kế hoạch, cô đã dự đoán trước các kịch bản đối đầu với công ty Thiên Bách của Âu Minh Hàn, và cách mạnh mẽ nhất để đánh bại hắn ta: đốt tiền.
Và không phải đốt chút ít, mà là một cuộc chiến đốt tiền khổng lồ để tranh giành thị trường.
Diệp thị không thể gánh nổi cuộc chiến này một mình. Tất nhiên, Kỳ Huyên thừa khả năng tài chính, nhưng ta anh lại có cảm giác mình đang bị xem như một "mỏ vàng".
Anh ta đặt bản kế hoạch xuống và ngước nhìn, đúng lúc thấy Diệp Chỉ đang gặm một chiếc chân gà.
Những món ăn vặt này là do quản gia mang vào, sau khi vô tình nghe được từ Diệp Chỉ rằng cô thích ăn đồ ăn vặt, quản gia đã chuẩn bị nào là khô bò, chân gà, ô mai…
"Anh có muốn thử không?" Diệp Chỉ đưa một chiếc chân gà ra: "Ngon lắm, vị ớt ngâm đấy..."
"Vậy được, để cháu thay đồ rồi qua ngay." Diệp Chỉ gật đầu đồng ý. Đúng lúc cô cũng có việc cần bàn với Kỳ Huyên.
Cô thay một bộ đồ giản dị rồi mang theo bản kế hoạch đã chuẩn bị, đi sang nhà Kỳ Huyên.
Khi đến phòng khách, cô thấy Kỳ Huyên đã ngồi chờ. Sau khi chào hỏi, Diệp Chỉ đưa bản kế hoạch cho anh ta: "Đây là bản kế hoạch sơ bộ mà tôi đã chuẩn bị, anh xem thử có gì cần thảo luận không."
"Nhanh vậy?" Kỳ Huyên ngạc nhiên.
"Thực ra bản kế hoạch này tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ khi mới về nước." Diệp Chỉ giải thích: "Vốn dĩ tôi định tìm nhà đầu tư từ lâu rồi."
Khóe miệng Kỳ Huyên khẽ giật, vậy chẳng phải anh ta là người đầu tiên tự dâng tiền đến?
"Hai người mau cất mấy thứ đó đi!" Quản gia mặt đen lại, ông ta không hài lòng nói: "Sắp ăn cơm rồi, lúc này bận rộn làm gì? Có chuyện gì thì đợi ăn xong hẵng nói!"
Thấy quản gia bày ra dáng vẻ trưởng bối, cả hai ngẩn người, rồi không nhịn được cười.
Kỳ Huyên cất bản kế hoạch: "Quản gia nói đúng, chúng ta ăn cơm trước đã."
Diệp Chỉ gật đầu: "Anh cũng đừng gọi tôi là Tiểu thư Diệp nữa, gọi tên tôi là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy đúng vậy!" Quản gia đứng bên cạnh vội vàng đồng tình: "Thiếu gia, ngài khách sáo quá rồi!"
Kỳ Huyên hơi bất đắc dĩ, từ khi quen Diệp Chỉ, quản gia càng ngày càng thiên vị cô. Anh ta nhìn Diệp Chỉ, môi mấp máy: "Được thôi, Diệp Chỉ."
Quản gia đầy thất vọng nhìn anh ta, chẳng lẽ thiếu gia không thể gọi một cái tên thân mật hơn sao? Nhưng thấy họ đã bước vào phòng ăn, ông ta cũng đành không nói gì thêm.
Bữa tối rất thịnh soạn, Diệp Chỉ ăn ngon lành.
"Nghe nói hôm nay Chu Trình Viễn đến chỗ cô gây chuyện à?" Kỳ Huyên hỏi.
"Sao cả anh cũng biết vậy..." Khóe miệng Diệp Chỉ co giật.
"Chuyện này lan truyền khắp cả Bắc Kinh rồi." Kỳ Huyên điềm tĩnh nói: "Nếu tôi không biết mới là lạ. Hắn không gây phiền phức gì cho cô chứ?"
"Không." Cô cười hả hê: "Hắn đến không đúng lúc thôi, đúng lúc tôi đang tuyển dụng nhân viên an ninh. Nói ra tôi còn phải cảm ơn hắn, nhờ có vụ đó mà tôi chọn được vài người vừa nhanh nhẹn, vừa giỏi võ nữa!"
Nhìn hai người vừa trò chuyện vừa ăn tối vui vẻ, quản gia mỉm cười hài lòng. Đúng rồi, cứ như thế này mới có thể từ từ phát triển tình cảm.
Sau bữa tối, quản gia bước tới: "Tiểu thư Diệp, cháu thấy bữa tối hôm nay thế nào? Có gì cần cải thiện không?"
"Rất tuyệt! Quá ngon luôn! Bác quản gia, cháu không kén ăn, cái gì cháu cũng ăn được!" Diệp Chỉ cười bất lực, sao lần nào ăn xong quản gia cũng như đang làm khảo sát thế này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không kén ăn là tốt..." Quản gia cười: "Hai người chuẩn bị bàn công chuyện rồi đúng không? Thiếu gia, ngài mau dẫn Tiểu thư Diệp về phòng, có gì hai người cứ thoải mái bàn bạc."
Kỳ Huyên bất đắc dĩ ngắt lời quản gia: "Đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ mang lên thư phòng."
Quản gia với vẻ tiếc nuối đành phải đồng ý và rời đi.
Khi vào thư phòng, Kỳ Huyên cầm lấy bản kế hoạch của Diệp Chỉ và đọc kỹ lưỡng.
Anh ta không khỏi ngạc nhiên, dù phần chi tiết còn hơi thô sơ, nhưng nội dung lại rất toàn diện và sâu sắc.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu tại sao Diệp Chỉ lại tìm đến mình. Trong kế hoạch, cô đã dự đoán trước các kịch bản đối đầu với công ty Thiên Bách của Âu Minh Hàn, và cách mạnh mẽ nhất để đánh bại hắn ta: đốt tiền.
Và không phải đốt chút ít, mà là một cuộc chiến đốt tiền khổng lồ để tranh giành thị trường.
Diệp thị không thể gánh nổi cuộc chiến này một mình. Tất nhiên, Kỳ Huyên thừa khả năng tài chính, nhưng ta anh lại có cảm giác mình đang bị xem như một "mỏ vàng".
Anh ta đặt bản kế hoạch xuống và ngước nhìn, đúng lúc thấy Diệp Chỉ đang gặm một chiếc chân gà.
Những món ăn vặt này là do quản gia mang vào, sau khi vô tình nghe được từ Diệp Chỉ rằng cô thích ăn đồ ăn vặt, quản gia đã chuẩn bị nào là khô bò, chân gà, ô mai…
"Anh có muốn thử không?" Diệp Chỉ đưa một chiếc chân gà ra: "Ngon lắm, vị ớt ngâm đấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro