Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Lấy Độc Trị Độc
2024-11-26 21:15:53
Kỳ Huyên khẽ sững sờ rồi bật cười.
Cô không định đối đầu trực diện với Âu Minh Hàn mà chọn cách tiếp cận khéo léo nhưng hiệu quả.
Phương pháp này tuy có chút khôn lỏi, nhưng phải thừa nhận là rất thực dụng.
"Đây đúng là một cách hay, cô rất thông minh." Kỳ Huyên cười nhẹ nói: "Đưa ảnh cho tôi, tôi sẽ lo phần tiếp theo."
"Vậy thì cảm ơn Kỳ thiếu~" Diệp Chỉ cười nhẹ, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô đã muốn động tay với hội quán Tinh Mộng từ lâu.
Hôm qua, Chu Trình Viễn dám ngang nhiên bỏ thuốc vào rượu của cô là vì đó là địa bàn của Âu Minh Hàn.
Hơn nữa, những tay chân của Âu Minh Hàn thường xuyên chuốc thuốc mê những phụ nữ vô tội và đưa họ đến giường của Chu Trình Viễn.
Việc khiến hội quán tạm ngừng hoạt động một thời gian không chỉ ngăn cản họ tiếp tục hại người mà còn tránh được rắc rối cho cô, vì với sự can thiệp của Kỳ Huyên, Âu Minh Hàn sẽ không thể lần ra dấu vết.
"Tôi đã chứng minh được năng lực của mình, anh cứ yên tâm đầu tư đi!" Diệp Chỉ nhìn Kỳ Huyên, vỗ ngực đảm bảo: "Tôi hứa, khoản đầu tư này của anh chắc chắn sẽ lãi lớn!"
"Trên đời này không có chuyện gì chắc chắn lãi cả." ánh mắt Kỳ Huyên lóe lên: "Cô không nghĩ rằng chỉ với một bữa ăn mà có thể đổi lấy khoản đầu tư của tôi chứ?"
"Vậy..." Diệp Chỉ nhíu mày: "Hai bữa?"
Kỳ Huyên: ...
Lẽ nào bữa sau anh ta cũng phải nấu sao? Diệp Chỉ có vẻ đã nghiện đồ ăn anh ta nấu rồi?
Kỳ Huyên đứng dậy, nói: "Cô chuẩn bị một bản kế hoạch chi tiết, hôm khác mang cho tôi xem. Tôi sẽ dựa vào đó để cân nhắc đầu tư hay không."
"Được." Diệp Chỉ gật đầu.
Việc Kỳ Huyên không đồng ý ngay cũng nằm trong dự liệu của cô. Dù sao đầu tư cũng là chuyện cần phải tính toán kỹ lưỡng về các rủi ro.
Nếu anh ta dễ dàng đồng ý ngay, Diệp Chỉ ngược lại sẽ cảm thấy mình đã chọn sai người.
Bởi vì chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, không thể lẫn lộn với mối quan hệ cá nhân, nhất là khi giữa họ thật sự chưa có mối quan hệ nào sâu sắc.
Sau khi Kỳ Huyên giúp dọn dẹp, anh ta mới chào tạm biệt rời đi.
Vừa khi anh ta đi khỏi, Diệp Chỉ nhận được cuộc gọi từ Diệp Thấm Nhã.
"Chị, mai là cuối tuần, chúng ta đi chơi nhé..."
"Không đi." Diệp Chỉ thẳng thừng từ chối: "Chị không muốn làm bóng đèn đâu."
Diệp Thấm Nhã vội nói: "Không chỉ có em và Minh Hàn, còn có mấy người bạn khác nữa..."
"Mai chị phải làm thêm." Diệp Chỉ bình tĩnh đưa ra một lý do không thể chối từ.
Diệp Thấm Nhã khựng lại, sau đó cố gắng thuyết phục: "Chị, giao công việc cho người khác làm là được mà, sao phải tự làm khổ mình như vậy?"
"Chị cũng không muốn vất vả," Diệp Chỉ mỉa mai nói: "Nhưng nếu chị không vất vả, mà lại xảy ra thêm vụ bê bối vật liệu kém chất lượng như lần trước thì làm sao?"
"Nhưng mà..." Diệp Thấm Nhã lí nhí: "Làm gì có nhiều người xấu đến thế trên đời?"
Diệp Chỉ lập tức cảm thấy huyết áp tăng vọt. Lối suy nghĩ của Diệp Thấm Nhã quả thật không giống người thường. Nói thêm gì với cô ta cũng chỉ tốn hơi vô ích.
"Em còn chuyện gì khác không? Nếu không, chị cúp máy đây." Diệp Chỉ lạnh lùng hỏi.
"Chị, khoan đã! Chuyện là..." Diệp Thấm Nhã ngập ngừng nói: "Em nghe nói hôm nay Chu thiếu đã mang hoa đến công ty tặng chị phải không?"
"Đúng là có chuyện đó." Ánh mắt Diệp Chỉ trở nên lạnh lẽo, có vẻ đây mới là mục đích chính của cuộc gọi này.
"Chị, Chu thiếu là người rất tốt, anh ấy rất quan tâm và dịu dàng, biết chăm sóc cho phụ nữ..."
Diệp Chỉ cảm thấy huyết áp mình lại tăng cao lần nữa.
Cô chắc chắn rằng dù có nói cho Diệp Thấm Nhã biết việc Chu Trình Viễn chuốc thuốc mê và ép buộc những cô gái vô tội, thì cũng chỉ đổi lại một câu hời hợt: "Không thể nào, Chu thiếu không phải là người như vậy."
Nên trước tình huống này, Diệp Chỉ quyết định phải dùng chiêu "lấy độc trị độc".
"Thấm Nhã," Diệp Chỉ nghiêm túc ngắt lời: "Dù thời đại có thay đổi, nhưng trong chuyện tình cảm, vẫn phải có trách nhiệm. Dù em có thích người khác, em cũng nên kết thúc mối quan hệ hiện tại trước, đừng chân đạp hai thuyền."
"Chị, chị đang nói gì thế?" Diệp Thấm Nhã vừa bối rối vừa hoảng loạn nói: "Em đâu có chân đạp hai thuyền..."
Cô không định đối đầu trực diện với Âu Minh Hàn mà chọn cách tiếp cận khéo léo nhưng hiệu quả.
Phương pháp này tuy có chút khôn lỏi, nhưng phải thừa nhận là rất thực dụng.
"Đây đúng là một cách hay, cô rất thông minh." Kỳ Huyên cười nhẹ nói: "Đưa ảnh cho tôi, tôi sẽ lo phần tiếp theo."
"Vậy thì cảm ơn Kỳ thiếu~" Diệp Chỉ cười nhẹ, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô đã muốn động tay với hội quán Tinh Mộng từ lâu.
Hôm qua, Chu Trình Viễn dám ngang nhiên bỏ thuốc vào rượu của cô là vì đó là địa bàn của Âu Minh Hàn.
Hơn nữa, những tay chân của Âu Minh Hàn thường xuyên chuốc thuốc mê những phụ nữ vô tội và đưa họ đến giường của Chu Trình Viễn.
Việc khiến hội quán tạm ngừng hoạt động một thời gian không chỉ ngăn cản họ tiếp tục hại người mà còn tránh được rắc rối cho cô, vì với sự can thiệp của Kỳ Huyên, Âu Minh Hàn sẽ không thể lần ra dấu vết.
"Tôi đã chứng minh được năng lực của mình, anh cứ yên tâm đầu tư đi!" Diệp Chỉ nhìn Kỳ Huyên, vỗ ngực đảm bảo: "Tôi hứa, khoản đầu tư này của anh chắc chắn sẽ lãi lớn!"
"Trên đời này không có chuyện gì chắc chắn lãi cả." ánh mắt Kỳ Huyên lóe lên: "Cô không nghĩ rằng chỉ với một bữa ăn mà có thể đổi lấy khoản đầu tư của tôi chứ?"
"Vậy..." Diệp Chỉ nhíu mày: "Hai bữa?"
Kỳ Huyên: ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lẽ nào bữa sau anh ta cũng phải nấu sao? Diệp Chỉ có vẻ đã nghiện đồ ăn anh ta nấu rồi?
Kỳ Huyên đứng dậy, nói: "Cô chuẩn bị một bản kế hoạch chi tiết, hôm khác mang cho tôi xem. Tôi sẽ dựa vào đó để cân nhắc đầu tư hay không."
"Được." Diệp Chỉ gật đầu.
Việc Kỳ Huyên không đồng ý ngay cũng nằm trong dự liệu của cô. Dù sao đầu tư cũng là chuyện cần phải tính toán kỹ lưỡng về các rủi ro.
Nếu anh ta dễ dàng đồng ý ngay, Diệp Chỉ ngược lại sẽ cảm thấy mình đã chọn sai người.
Bởi vì chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, không thể lẫn lộn với mối quan hệ cá nhân, nhất là khi giữa họ thật sự chưa có mối quan hệ nào sâu sắc.
Sau khi Kỳ Huyên giúp dọn dẹp, anh ta mới chào tạm biệt rời đi.
Vừa khi anh ta đi khỏi, Diệp Chỉ nhận được cuộc gọi từ Diệp Thấm Nhã.
"Chị, mai là cuối tuần, chúng ta đi chơi nhé..."
"Không đi." Diệp Chỉ thẳng thừng từ chối: "Chị không muốn làm bóng đèn đâu."
Diệp Thấm Nhã vội nói: "Không chỉ có em và Minh Hàn, còn có mấy người bạn khác nữa..."
"Mai chị phải làm thêm." Diệp Chỉ bình tĩnh đưa ra một lý do không thể chối từ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thấm Nhã khựng lại, sau đó cố gắng thuyết phục: "Chị, giao công việc cho người khác làm là được mà, sao phải tự làm khổ mình như vậy?"
"Chị cũng không muốn vất vả," Diệp Chỉ mỉa mai nói: "Nhưng nếu chị không vất vả, mà lại xảy ra thêm vụ bê bối vật liệu kém chất lượng như lần trước thì làm sao?"
"Nhưng mà..." Diệp Thấm Nhã lí nhí: "Làm gì có nhiều người xấu đến thế trên đời?"
Diệp Chỉ lập tức cảm thấy huyết áp tăng vọt. Lối suy nghĩ của Diệp Thấm Nhã quả thật không giống người thường. Nói thêm gì với cô ta cũng chỉ tốn hơi vô ích.
"Em còn chuyện gì khác không? Nếu không, chị cúp máy đây." Diệp Chỉ lạnh lùng hỏi.
"Chị, khoan đã! Chuyện là..." Diệp Thấm Nhã ngập ngừng nói: "Em nghe nói hôm nay Chu thiếu đã mang hoa đến công ty tặng chị phải không?"
"Đúng là có chuyện đó." Ánh mắt Diệp Chỉ trở nên lạnh lẽo, có vẻ đây mới là mục đích chính của cuộc gọi này.
"Chị, Chu thiếu là người rất tốt, anh ấy rất quan tâm và dịu dàng, biết chăm sóc cho phụ nữ..."
Diệp Chỉ cảm thấy huyết áp mình lại tăng cao lần nữa.
Cô chắc chắn rằng dù có nói cho Diệp Thấm Nhã biết việc Chu Trình Viễn chuốc thuốc mê và ép buộc những cô gái vô tội, thì cũng chỉ đổi lại một câu hời hợt: "Không thể nào, Chu thiếu không phải là người như vậy."
Nên trước tình huống này, Diệp Chỉ quyết định phải dùng chiêu "lấy độc trị độc".
"Thấm Nhã," Diệp Chỉ nghiêm túc ngắt lời: "Dù thời đại có thay đổi, nhưng trong chuyện tình cảm, vẫn phải có trách nhiệm. Dù em có thích người khác, em cũng nên kết thúc mối quan hệ hiện tại trước, đừng chân đạp hai thuyền."
"Chị, chị đang nói gì thế?" Diệp Thấm Nhã vừa bối rối vừa hoảng loạn nói: "Em đâu có chân đạp hai thuyền..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro