Bởi vì tôi ghen
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Giây phút này, ngủ cùng với Uất Noãn Tâm, Nam Cung Nghiêu cảm thấy được sự yên tâm mà trước nay chưa từng có, trong lòng không còn trống rỗng nữa, như thiếu đi thứ gì đó. Cảm giác đó, rất khó chịu.
“Ơ……….thực ra, anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa để đến Paris nghỉ phép, mà không phải đi công tác, đúng không?”
“Ưm!”
“Tôi có thể biết nguyên nhân không?” Mặc dù tò mò là thói quen không tốt, nhưng câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu cô rất lâu rồi. Không nghe câu trả lời của anh, trong lòng luôn bất an, thích nghĩ lung tung, càng nghĩ bản thân càng đau đầu, hoàn toàn mang đến sự bế tắc cho chính mình.
Cho nên, cô muốn nghe câu trả lời của anh.
“Nếu như tôi nói cho em biết, tôi cảm thấy lúc trước đói xữ với em rất quá đáng, muốn mượn chuyến du lịch này bù đắp, em sẽ tin chứ?”
Cô làm sao có thể tin chứ? Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó tin mà.
Nhưng……
“Tôi tin!”
Uất Noãn Tâm kiên định không giống bình thường thốt ra hai chữ, khiến cho Nam Cung Nghiêu kinh ngạc. “Tại sao?”
“Có lẽ vì……..lần này đến Paris, tôi đã nhìn thấy một con người khác của anh, có lẽ anh không vô tình không như những gì tôi tưởng tượng. Anh chỉ đang tự bảo vệ mình, mỗi một người, đề có màng bảo vệ của chính mình. Giữa tôi với anh, không phải chỉ là một cá thể bình thường, mà còn liên quan đến rất nhiều vấn đề về phương diện lợi ích và chính trị. Có lúc, sự tàn nhẫn của anh, cũng là do bị bức ép mà ra.
“Không cần coi tôi như thánh, tôi vô tình so với những gì em nghĩ rất nhiều.”
“Tôi cũng đâu có nói anh là người tốt đâu…….” Cô cười. “Từ chuyện anh lợi dung tôi thì đã có thể nhìn ra, anh không phải là người tốt, chỉ là chưa đủ xấu xa triệt để thôi.” Cố gắng để làm cho giọng điệu nghe bình thường không gợn sóng.
“Cho nên em hận tôi?”
“Câu hỏi này, anh đã từng hỏi rồi, tôi vẫn trả lời như vậy. Không hận! Tôi chỉ có thể trách chính mình thôi, rõ ràng biết anh là loại người như vậy, nhưng vẫn cố tình chui đầu vào, thích anh.” Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm ở trước mặt anh, nhưng cô không hề hối hận. Mặc dù cô không nói, hẳn anh cũng có thể cảm nhận được! So với trốn tránh, phủ nhận, không bằng thẳn thắn đối mặt với con tim của chính mình.
“Tôi nói tôi thích anh, anh lại tin sao?”
Nam Cung Nghiêu muốn nói tin cô, vào giây phút cô ở quán rượu hô to cô thất vọng về tình cảm của anh, anh đã sớm tin rồi. Nhưng vì không cách nào trả lời lại, cho nên vẫn một mực không nhắc đến.
Cô nói như vậy, chắc hẳn đang chờ đợi anh đáp lại?
Nhưng anh không làm được, chỉ nói: “Tôi không biết!”
“Ờ……….” Uất Noãn Tâm hơi có chút thất vọng, tự cười nhạo chính mình. Bản thân còn ngu ngốc chờ đợi điều gì chứ?
“Trong mắt anh, tôi thực sự lẳng lơ giống như những gì anh nói, không biết liêm sỉ, quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác sao?”
“Không phải! Có lẽ tôi chỉ là, chỉ là……….cố ý ép chính mình nhục nhã em, ép buộc bản thân chán ghét em! Có lẽ vì……….tôi ghen.”
“Ghen sao?” Tim của cô đập chậm một nhịp. Có thể hiểu theo nghĩa ghen bình thường không?
Những lời này nói ra một cách tự nhiên đến vậy, cũng ngoài dự kiến của Nam Cung Nghiêu, trên mặt anh có hơi lúng túng, giải thích: “Cho dù chúng ta không phải là vợ chồng thực sự, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ. Người phụ nữ của Nam Cung Nghiêu tôi, làm sao có thể cho phép người đàn ông khác thèm muốn.”
“Ờ……..” Thì ra chẳng qua là ham muốn chiếm giữ trời sinh của đàn ông mà thôi, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Nam Cung Nghiêu……….tôi muốn nói, mấy ngày này, tôi trải qua rất vui vẻ, cám ơn anh đã cho tôi những kỷ niệm đẹp đến vậy.”
Nam Cung Nghiêu ôm cô chặt hơn chút nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng, kiềm không được hôm lên tóc cô. Một nụ hôn dịu dàng, đã đủ nói lên rất nhiều điều.
Có những kỷ niệm đẹp này, hơn nữa còn có cô. Mấy ngày nay mang đến niềm vui cho anh, còn nhiều hơn so với mấy năm cộng lại. Chỉ là, cô không biết, anh cũng không cách nào nói cho cô biết.
“Ngủ đi!”
Điều gì cũng không cần nghĩ nữa, cũng không cần phiền não về điều gì. Anh chỉ hy vọng lồng ngực của chính mình, có thể khiến cô yên tâm mơ một giấc mơ đẹp.
………………
Đêm đó, hai người ngủ rất ngon.
Uất Noãn Tâm bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, ánh sáng mặt trời quá sáng, cô chỉ theo bản năng tránh khỏi, quay đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Nam Cung Nghiêu, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn quen khuôn mặt lạnh lùng của anh,giờ nhìn khuôn mặt dịu dàng như vậy ngược lại cảm thấy không quen.
Trước giờ không hề biết, anh cũng có lúc thả lỏng như vậy.
Lúc ngủ say mỉm cười, hai đôi lông mày đẹp cũng hơi nhè nhẹ gợn lên, cái mũi cao thẳng, phác thảo ra từng đường nhét trên khuôn mặt, sắc bén, lạnh lùng. Chóp mũi hẹp, hơi ôm lại, đây là sự cao quý của dòng dõi quý tộc.
Da thịt có màu đồng nhạt, rất gợi cảm rất có chất nam tính. Đẹp mắt đến một mức độ nhất định, thực sự ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn tả hết.
Sáng sớm đã được nhìn thấy một bức tranh sống sinh động, thực sự rất kích thích con tim nha!
Cô tự nhận mình không phải nữ sắc, nhưng cũng rất xúc động muốn nhào đến.
Đừng khỉnh bỉ cô quá xấu xa, chỉ là sức hấp dẫn quá lớn, cô chịu đựng không nổi.
Ơ…….
Nếu như, hôn trộm một chút, chắc cũng không tính là chiếm tiện nghi của anh đâu!
Anh lúc nào cũng trắng trợn, dùng hàng loạt các loại cám dỗ cưỡng ép hôn cô nhiều lần, cô lấy lại công đạo, cũng không quá đáng!
Uất Noãn Tâm vì ‘ham muốn’ của chính mình tìm cái cớ, tâm lý đã chuẩn bị xong, cẩn thận nghiêng người qua, hôn nhanh lên khuôn mặt anh.
Hôn trộm thành công………..
Nhưng mà…………..hình như vẫn chưa thỏa mãn……….
Đường cong trên bờ môi của anh rất đẹp, hơi mở ra trước mặt cô, đang dụ dỗ cô sao? Ưm! Nhất định đang dụ dỗ cô!
Vậy thì cô chấp nhận sự dụ dỗ này được rồi!
Cô lại bò qua đó, nhắm mắt lại, cố gắng chu miệng dài ra đặt lên.
MUA~
MUA~
MUA~
Ủa? Sao hôn không được nhỉ?
Vẫn hôn không được?
Đôi môi thơm của anh đâu? Đôi môi thơm đâu rồi?
“Ơ……….thực ra, anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa để đến Paris nghỉ phép, mà không phải đi công tác, đúng không?”
“Ưm!”
“Tôi có thể biết nguyên nhân không?” Mặc dù tò mò là thói quen không tốt, nhưng câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu cô rất lâu rồi. Không nghe câu trả lời của anh, trong lòng luôn bất an, thích nghĩ lung tung, càng nghĩ bản thân càng đau đầu, hoàn toàn mang đến sự bế tắc cho chính mình.
Cho nên, cô muốn nghe câu trả lời của anh.
“Nếu như tôi nói cho em biết, tôi cảm thấy lúc trước đói xữ với em rất quá đáng, muốn mượn chuyến du lịch này bù đắp, em sẽ tin chứ?”
Cô làm sao có thể tin chứ? Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó tin mà.
Nhưng……
“Tôi tin!”
Uất Noãn Tâm kiên định không giống bình thường thốt ra hai chữ, khiến cho Nam Cung Nghiêu kinh ngạc. “Tại sao?”
“Có lẽ vì……..lần này đến Paris, tôi đã nhìn thấy một con người khác của anh, có lẽ anh không vô tình không như những gì tôi tưởng tượng. Anh chỉ đang tự bảo vệ mình, mỗi một người, đề có màng bảo vệ của chính mình. Giữa tôi với anh, không phải chỉ là một cá thể bình thường, mà còn liên quan đến rất nhiều vấn đề về phương diện lợi ích và chính trị. Có lúc, sự tàn nhẫn của anh, cũng là do bị bức ép mà ra.
“Không cần coi tôi như thánh, tôi vô tình so với những gì em nghĩ rất nhiều.”
“Tôi cũng đâu có nói anh là người tốt đâu…….” Cô cười. “Từ chuyện anh lợi dung tôi thì đã có thể nhìn ra, anh không phải là người tốt, chỉ là chưa đủ xấu xa triệt để thôi.” Cố gắng để làm cho giọng điệu nghe bình thường không gợn sóng.
“Cho nên em hận tôi?”
“Câu hỏi này, anh đã từng hỏi rồi, tôi vẫn trả lời như vậy. Không hận! Tôi chỉ có thể trách chính mình thôi, rõ ràng biết anh là loại người như vậy, nhưng vẫn cố tình chui đầu vào, thích anh.” Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm ở trước mặt anh, nhưng cô không hề hối hận. Mặc dù cô không nói, hẳn anh cũng có thể cảm nhận được! So với trốn tránh, phủ nhận, không bằng thẳn thắn đối mặt với con tim của chính mình.
“Tôi nói tôi thích anh, anh lại tin sao?”
Nam Cung Nghiêu muốn nói tin cô, vào giây phút cô ở quán rượu hô to cô thất vọng về tình cảm của anh, anh đã sớm tin rồi. Nhưng vì không cách nào trả lời lại, cho nên vẫn một mực không nhắc đến.
Cô nói như vậy, chắc hẳn đang chờ đợi anh đáp lại?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng anh không làm được, chỉ nói: “Tôi không biết!”
“Ờ……….” Uất Noãn Tâm hơi có chút thất vọng, tự cười nhạo chính mình. Bản thân còn ngu ngốc chờ đợi điều gì chứ?
“Trong mắt anh, tôi thực sự lẳng lơ giống như những gì anh nói, không biết liêm sỉ, quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác sao?”
“Không phải! Có lẽ tôi chỉ là, chỉ là……….cố ý ép chính mình nhục nhã em, ép buộc bản thân chán ghét em! Có lẽ vì……….tôi ghen.”
“Ghen sao?” Tim của cô đập chậm một nhịp. Có thể hiểu theo nghĩa ghen bình thường không?
Những lời này nói ra một cách tự nhiên đến vậy, cũng ngoài dự kiến của Nam Cung Nghiêu, trên mặt anh có hơi lúng túng, giải thích: “Cho dù chúng ta không phải là vợ chồng thực sự, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ. Người phụ nữ của Nam Cung Nghiêu tôi, làm sao có thể cho phép người đàn ông khác thèm muốn.”
“Ờ……..” Thì ra chẳng qua là ham muốn chiếm giữ trời sinh của đàn ông mà thôi, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Nam Cung Nghiêu……….tôi muốn nói, mấy ngày này, tôi trải qua rất vui vẻ, cám ơn anh đã cho tôi những kỷ niệm đẹp đến vậy.”
Nam Cung Nghiêu ôm cô chặt hơn chút nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng, kiềm không được hôm lên tóc cô. Một nụ hôn dịu dàng, đã đủ nói lên rất nhiều điều.
Có những kỷ niệm đẹp này, hơn nữa còn có cô. Mấy ngày nay mang đến niềm vui cho anh, còn nhiều hơn so với mấy năm cộng lại. Chỉ là, cô không biết, anh cũng không cách nào nói cho cô biết.
“Ngủ đi!”
Điều gì cũng không cần nghĩ nữa, cũng không cần phiền não về điều gì. Anh chỉ hy vọng lồng ngực của chính mình, có thể khiến cô yên tâm mơ một giấc mơ đẹp.
………………
Đêm đó, hai người ngủ rất ngon.
Uất Noãn Tâm bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, ánh sáng mặt trời quá sáng, cô chỉ theo bản năng tránh khỏi, quay đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Nam Cung Nghiêu, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn quen khuôn mặt lạnh lùng của anh,giờ nhìn khuôn mặt dịu dàng như vậy ngược lại cảm thấy không quen.
Trước giờ không hề biết, anh cũng có lúc thả lỏng như vậy.
Lúc ngủ say mỉm cười, hai đôi lông mày đẹp cũng hơi nhè nhẹ gợn lên, cái mũi cao thẳng, phác thảo ra từng đường nhét trên khuôn mặt, sắc bén, lạnh lùng. Chóp mũi hẹp, hơi ôm lại, đây là sự cao quý của dòng dõi quý tộc.
Da thịt có màu đồng nhạt, rất gợi cảm rất có chất nam tính. Đẹp mắt đến một mức độ nhất định, thực sự ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn tả hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm đã được nhìn thấy một bức tranh sống sinh động, thực sự rất kích thích con tim nha!
Cô tự nhận mình không phải nữ sắc, nhưng cũng rất xúc động muốn nhào đến.
Đừng khỉnh bỉ cô quá xấu xa, chỉ là sức hấp dẫn quá lớn, cô chịu đựng không nổi.
Ơ…….
Nếu như, hôn trộm một chút, chắc cũng không tính là chiếm tiện nghi của anh đâu!
Anh lúc nào cũng trắng trợn, dùng hàng loạt các loại cám dỗ cưỡng ép hôn cô nhiều lần, cô lấy lại công đạo, cũng không quá đáng!
Uất Noãn Tâm vì ‘ham muốn’ của chính mình tìm cái cớ, tâm lý đã chuẩn bị xong, cẩn thận nghiêng người qua, hôn nhanh lên khuôn mặt anh.
Hôn trộm thành công………..
Nhưng mà…………..hình như vẫn chưa thỏa mãn……….
Đường cong trên bờ môi của anh rất đẹp, hơi mở ra trước mặt cô, đang dụ dỗ cô sao? Ưm! Nhất định đang dụ dỗ cô!
Vậy thì cô chấp nhận sự dụ dỗ này được rồi!
Cô lại bò qua đó, nhắm mắt lại, cố gắng chu miệng dài ra đặt lên.
MUA~
MUA~
MUA~
Ủa? Sao hôn không được nhỉ?
Vẫn hôn không được?
Đôi môi thơm của anh đâu? Đôi môi thơm đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro