Cầu xin anh (1)
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Nam Cung Nghiêu mang thuốc bổ đến
cho Nam Cung Thiếu Khiêm, anh coi như không nhìn thấy cô, đi ngang qua.
Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: “Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anh ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại.”
“Là em ấy nói, hay cô nói?”
“Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vội vàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?”
“Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm gián đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!” Nói xong câu đó, Uất Noãn Tâm liền bỏ đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quan hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình là một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của cô.
……………..
Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô. Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.
Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất Noãn Tâm, lập tức nổi giận đùng đùng với cô. “Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như không phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba cũng đâu tranh cử thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuột chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!”
“Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!”
“Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổng tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào. Hai người đùng đẩy nhau. “Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!” “Cút….”
Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy đến. “Ở trong bệnh viện cãi nhau
gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vào đi!”
“Mẹ………..làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chết đó!”
Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh Lung không lay chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng hái như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏ giọng gọi: “Ba!”
“Con đến rồi….” Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. “Ba còn tưởng con hận ba, không muốn đến nhìn ba lần cuối!”
“Ba sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xa nữa!” Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. “Con nhất định coi thường ba, cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lại hy sinh con, rất ích kỷ….nhưng mà…..đã dấn thân vào quan trường, ba cũng không còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi ba rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắng các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình này thôi!”
“Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Nam Cung Nghiêu. Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anh ta đi….”
“Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa….” Sự cầu xin đau khổ của ba, giống như từng cây kim đâm vào tim cô.
“Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con phải không? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con…..” Uất Kiến Hùng kích động giật kim truyền dịch ra, đòi đứng dậy.
“Ba, ba đừng như vậy.” Uất Noãn Tâm không khuyên được ông, vội vàng gọi Lâm Khiết Hồng, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Uất Kiến Hùng mệt đến mồ hôi đầm đìa, nước mắt dầm dề.
Lâm Khiết Hồng cũng rơi vài giọt nước mắt. “Tiểu Noãn, ông ấy dù gì cũng là ba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?”
Uất Noãn Tâm cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để lại một câu “chăm sóc ba thật tốt”, mở cửa xông ra ngoài.
Cô vừa đi, Lâm Khiết Hồng lập tức đuổi theo.
Uất Kiến Hùng kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại. “Không cần đi, nó nhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng, không nhẫn tâm nhìn tôi như vậy đâu.”
Lâm Khiết Hồng quở trách nói: “Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục kế này! Không hổ là người hoạt động torng giới chính trị, diễn xuất quá đạt, ngay cả con gái mình cũng bị ông lừa!”
Uất Kiến Hùng khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui “hừ” một tiếng. Nếu không phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của chính mình. Ông đối với mẹ của Uất Noãn Tâm, là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm thấy ông, ông đã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này. Nhưng ông trời trêu người, Nam Cung Nghiêu nhìn trúng con bé, ông đành phải làm vậy. Hy vọng mẹ con bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.
………………..
Uất Noãn Tâm không có mục đích đi trên đường suốt một ngày, vẫn không thể trốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa phòng của Nam Cung Nghiêu rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại không thể không thúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. “Là tôi!”
Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Nam Cung Nghiêu đang vui đầu vào công việc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn. “Anh đang bận sao?”
Anh mặc kệ cô.
“Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn nói.”
“Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi.” Mí mắt của Nam Cung Nghiêu vẫn cụp xuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.
Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục nhã cô đây mà! Trong lòng Uất Noãn Tâm cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây? Buông bỏ thái độ nói: “Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi đồng ý, xin anh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử.”
Nam Cung Nghiêu vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời, mới nói một câu cho có lệ. “Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu lại, nó vẫn đợi cô sao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ đạo lý ‘tìm trăng dưới nước’ chứ!
Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: “Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anh ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại.”
“Là em ấy nói, hay cô nói?”
“Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vội vàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?”
“Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm gián đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!” Nói xong câu đó, Uất Noãn Tâm liền bỏ đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quan hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình là một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của cô.
……………..
Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô. Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.
Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất Noãn Tâm, lập tức nổi giận đùng đùng với cô. “Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như không phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba cũng đâu tranh cử thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuột chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!”
“Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!”
“Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổng tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào. Hai người đùng đẩy nhau. “Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!” “Cút….”
Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy đến. “Ở trong bệnh viện cãi nhau
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vào đi!”
“Mẹ………..làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chết đó!”
Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh Lung không lay chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng hái như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏ giọng gọi: “Ba!”
“Con đến rồi….” Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. “Ba còn tưởng con hận ba, không muốn đến nhìn ba lần cuối!”
“Ba sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xa nữa!” Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. “Con nhất định coi thường ba, cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lại hy sinh con, rất ích kỷ….nhưng mà…..đã dấn thân vào quan trường, ba cũng không còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi ba rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắng các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình này thôi!”
“Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Nam Cung Nghiêu. Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anh ta đi….”
“Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa….” Sự cầu xin đau khổ của ba, giống như từng cây kim đâm vào tim cô.
“Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con phải không? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con…..” Uất Kiến Hùng kích động giật kim truyền dịch ra, đòi đứng dậy.
“Ba, ba đừng như vậy.” Uất Noãn Tâm không khuyên được ông, vội vàng gọi Lâm Khiết Hồng, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Uất Kiến Hùng mệt đến mồ hôi đầm đìa, nước mắt dầm dề.
Lâm Khiết Hồng cũng rơi vài giọt nước mắt. “Tiểu Noãn, ông ấy dù gì cũng là ba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uất Noãn Tâm cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để lại một câu “chăm sóc ba thật tốt”, mở cửa xông ra ngoài.
Cô vừa đi, Lâm Khiết Hồng lập tức đuổi theo.
Uất Kiến Hùng kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại. “Không cần đi, nó nhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng, không nhẫn tâm nhìn tôi như vậy đâu.”
Lâm Khiết Hồng quở trách nói: “Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục kế này! Không hổ là người hoạt động torng giới chính trị, diễn xuất quá đạt, ngay cả con gái mình cũng bị ông lừa!”
Uất Kiến Hùng khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui “hừ” một tiếng. Nếu không phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của chính mình. Ông đối với mẹ của Uất Noãn Tâm, là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm thấy ông, ông đã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này. Nhưng ông trời trêu người, Nam Cung Nghiêu nhìn trúng con bé, ông đành phải làm vậy. Hy vọng mẹ con bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.
………………..
Uất Noãn Tâm không có mục đích đi trên đường suốt một ngày, vẫn không thể trốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa phòng của Nam Cung Nghiêu rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại không thể không thúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. “Là tôi!”
Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Nam Cung Nghiêu đang vui đầu vào công việc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn. “Anh đang bận sao?”
Anh mặc kệ cô.
“Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn nói.”
“Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi.” Mí mắt của Nam Cung Nghiêu vẫn cụp xuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.
Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục nhã cô đây mà! Trong lòng Uất Noãn Tâm cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây? Buông bỏ thái độ nói: “Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi đồng ý, xin anh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử.”
Nam Cung Nghiêu vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời, mới nói một câu cho có lệ. “Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu lại, nó vẫn đợi cô sao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ đạo lý ‘tìm trăng dưới nước’ chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro