Cô chưa từng ở trong lòng anh
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai người họ, cùng bọn họ 'Tham quan chốn cũ', đi qua từng chỗ từng nơi có những hồi ức đẹp đẽ của bọn họ.
Nam Cung Vũ Nhi kéo Nam Cung Nghiêu đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói, cô ta lớn tiếng kể lại những nơi bọn họ đã từng đi qua đã xảy ra chuyện gì hoặc những chuyện vui vẻ hay thú vị.
Uất Noãn Tâm bị bỏ lại phía sau, âm thầm đi theo, lắng nghe. Theo những gì cô ta ấy kể, trước mắt hiện lên một bức tranh, bọn họ đã có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiên vui vẻ.
Nam Cung Nghiêu mặc dù không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quyến luyến trong anh. Những kỷ niệm này với anh mà nói, quý báu vô giá, quý báu đến nỗi khiến cho Uất Noãn Tâm ghen tuông, ganh tỵ!
Cô biết mình ghen tỵ với em dâu là chuyện rất hoang đường, nhưng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, còn chính mình bị đẩy ra ngoài, mãi mãi cũng không cách nào dung nạp vào thế giới của hai người họ. Cảm giác đó, như có một cái chùy đâm vào tim đau đớn.
Cô càng nghĩ càng khó chịu, không chú ý ở dưới chân, không cẩn thận trật mắt cá chân, ngồi ôm chặt mặt cá chân, đau đến nổi không thể đứng dậy.
Nhưng hai người ở trước mặt không hề phát hiện ra cô không đi theo, tiếp tục đi về phía trước, cô cảm thấy chính mình bị vứt bỏ. Rất thất vọng, rất khó chịu.
Nam Cung Nghiêu dường như cảm thấy điều gì đó, dừng bước, quay đầu lại thấy Uất Noãn Tâm đang ngồi xổm trên đất ôm lấy mắt cá chân, định hỏi xem cô làm sao vậy. Nam cung Vũ Nhi lại kéo anh, như không có chuyện gì chỉ về phía trước. "Chúng ta quay đó xem đi!"
"Ưm!" Nam Cung Nghiêu cũng không đứng lại nữa.
...............
Ép buộc vài tiếng đồng hồ, Nam Cung Vũ Nhi cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào Nam Cung Nghiêu ngủ. Khuôn mặt ngây thơ, giống như một đứa trẻ không lo nghĩ, đầu có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
Nam Cung Nghiêu không cảm thấy phiền phức nâng hai má cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, hai người họ giống như đang chìm trong một thế giới riêng. Người ngoài chỉ có thể hâm mộ, không thể có toan tính bước vảo thế giới của bọn họ.
Trong mắt Nam Cung Nghiêu là cưng chiều, gần như cả người Uất Noãn Tâm đều tan biến. Cô có thể nhìn ra, Nam Cung Nghiêu thực sự rất rất cưng chiều Vũ Nhi. Chỉ là không biết tại sao, luôn luôn kiềm chế. Chỉ khi cô ấy ngủ, mới lộ ra ngoài.
Uất Noãn Tâm không muốn đoán giữa hai người họ, đã từng xảy ra chuyện gì, mà hiện tại trở nên như vậy. Cô chỉ là, rất hâm mộ Nam Cung Vũ Nhi, có thể có được sự cưng chiều của Nam Cung Nghiêu. Cô từ trước đến giờ chưa từng hâm mộ bất cứ ai, hâm mộ đến mức lòng mình đau đớn, rất đau rất đau, rất nghẹn ngào!
Con đường này vốn không dài, nhưng với Uất Noãn Tâm mà nói, dường như trải qua sự dày vò cả một thế kỷ, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Cái gì cũng khong muốn đối mặt, chỉ muốn trốn chạy.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Nam Cung Nghiêu luyến tiếc vuốt ve má Nam Cung Vũ Nhi, rất lâu, mới thu lại sự dịu dàng trong mắt, nhẹ nhàng lay cô. "Vũ Nhi, đến nhà rồi, tỉnh đi........."
"Hửm? Nhanh vậy........" Nam Cung Vũ Nhi mở hai mắt ra, lười biếng ngáp một cái. "Em ngủ say mất!"
Uất Noãn Tâm xuống xe trước, không thể không chờ bọn họ.
"Xuống xe đi!"
"Um......Em rất mệt, anh bế xem lên đi........."
Nam Cung Nghiêu liếc nhìn Uất Noãn Tâm, đắn đo. "Xuống đi! Chỉ đi vài bước thôi!"
"Vài bước cũng rất mệt mà.........." Nam Cung Vũ Nhi giang hai cánh tay ra, giống như một đứa trẻ khát vọng người thân ôm, làm nũng không ngại ngùng. "Em không biết, em muốn anh ôm em, em muốn......."
Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải ôm theo kiểu công chúa, ôm cô ta từ trong xe ra, đi thẳng vào trong biệt thự. Nam Cung Vũ Nhi ôm lấy cổ anh, nở nụ cười ngọt nào về phía Uất Noãn Tâm.
Trong chớp mắt, làm cho Uất Noãn Tâm có cảm giác cô ta đang cố ý khoe khoang. Ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này, bọn họ là anh em, cũng không phải người tình, không cần thiết phải khoe khoang với cô!
Mắt cá chân rất đau, cô khập khiễng đi theo hai người họ, đi rất chậm, đợi đến khi cô bước vào phòng khách, Nam Cung Nghiêu đã ôm Nam Cung Vũ Nhi biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang.
Không khỏi lắc đầu tự giễu, cô không phải đang tự rước lấy nhục sao? Bọn họ vốn không hề để ý đến sự tồn tại của cô, cô lại đắn đo nhiều như vậy, còn đợi bọn họ, kết quả...........
Ha, Uất Noãn Tâm, mày chính là kẻ đầu óc ngu si mà!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu nghĩ đến Uất Noãn Tâm chịu tổn thương, buông Nam Cung Vũ Nhi ra, liền muốn đi tìm cô. Nhưng cô ta nhíu lấy anh, chu miệng lên. "Hôm nay ngủ với em, có được không? Chúng ta đã rất lâu rồi không ngủ với nhau........"
"Nghỉ ngơi sớm đi, anh phải ra ngoài!"
"Ngủ với em đi............. lúc còn nhỏ, anh mỗi ngày đầu ngủ với em, bây giờ lại..........."
"Vũ Nhi." Nam Cung Nghiêu thở dài, hiếm khi nói lời sâu sắc. "Em đã lớn rồi, tất cả đã không còn giống lúc nhỏ nữa."
"Có cái gì không giống, em vẫn là em!" Nam Cung Vũ Nhi bướng bỉnh ngẩng cao đầu, phản đối.
"Anh không biết phải giải thích với em như thế nào, tóm lại............"
"Tóm lại anh đang trốn tránh em!" Nam Cung Vũ Nhi không muốn nhẫn nhịn nữa, tâm trạcg kích động hỏi. "Tại sao hả? Em rốt cuộc đã làm gì cái gì, mà anh đối xữ với em như vậy! Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn ân cần hỏi hang, chăm sóc em như ngày trước, luôn cố ý trốn tránh, còn đưa em ra nước ngoài, không cho em quay về!"
"Nếu như em làm sai, anh hãy nói cho em biết, em sẽ sửa, xin anh đừng trốn tránh em nữa, em rất đau khổ!"
"..........." Nam Cung Nghiêu sửng sờ, trong lòng đau đớn.
Thì ra, cô biết hết mọi thứ!
Cũng đúng, sự trốn tránh của anh rõ ràng đến vậy, cô làm sao không biết chứ! Chỉ có anh là lừa mình dối người, bịt tay trộm chuông mà thôi! Anh không thể giải thích, chỉ có thể nhỏ giọng nói. "Xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với cô, nhưng, "em không muốn nghe lời xin lỗi! Nếu như anh thực sự cảm thấy có lỗi với em, vậy thì đừng trốn tránh xem nữa. Nếu như giữa chúng ta thực sự có vấn đề, nói cho em biết, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, được không?"
Nam Cung Nghiêu im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi!"
Đối với anh như vậy, Nam Cung Vũ Nhi vô cùng bất lực. Không thể không đè nén cảm xúc của mình một lần nữa, không ép anh nữa, khiến anh chán ghét chính mình. "Được, không nói chuyện này nữa." Cô lại nở nụ cười: "Tối nay ngủ với em đi, làm ơn đi........ em ngủ một mình không được! Xin anh đó!"
Chương 153: Cô chưa từng ở trong lòng anh
Nam Cung Vũ Nhi phát ra ánh sáng tấn công, đáng thương nhìn Nam Cung Nghiêu. Nhưng sau khi anh do dự, vẫn quyết định rời khỏi, cô ta vội vàng đổi điều kiện khác. "Anh không ngủ với em cũng được, nhưng mà phải đồng ý với em một chuyện. Từ chức Hướng Vi, để em làm trợ lý của anh."
"Hướng Vi đã theo anh tám năm rồi, mọi thứ đều rất tốt, anh không nghĩ ra lý nào để từ chức cô ấy."
"Em chính là lý do đó!"
"Em có thể đùa giỡn ở nhà, nhưng ở công ty, tuyệt đối không được!"
"Em không đùa giỡn! Ngành em học đại học và nghiên cứu sinh là tài chính và pháp luật, mỗi năm nghỉ hè em đều đi đến mười công ty mạnh nhất thế giới làm việc, đều làm rất tốt, anh có thể xem những đánh giá của các sếp về em. Em đảm bảo, tuyệt đối so với Hướng Vi còn tốt hơn."
"Anh ra ngoài, em nghỉ đi!" Nam Cung Nghiêu đẩy tay cô ta ra, đầu không hề quay lại mà bước đi.
"Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu......... Anh đứng lại! Anh........... khốn khiếp!" Nam Cung Vũ Nhi cầu lấy gối quăng qua, nhưng cửa đã đóng trước một bước, tức đến nổi đầu tóc dựng lên. "Cái gì chứ, yêu cầu nhỏ xíu như vậy cũng không đồng ý, không tốt với em chút nào hết!"
Nếu như anh cho rằng em sẽ từ bỏ, thì hãy chống mắt lên mà xem. Nam Cung Vũ Nhi này muốn cái gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ không có được!
Nam Cung Nghiêu đứng trước cửa phòng Uất Noãn Tâm, do dự rất lâu, cuối cùng cũng không có dũng cảm gõ cửa.
Hôm nay, hôm nay chỉ lo chăm sóc Vũ Nhi, cô nhất định rất tức giận. Cho dù cô hận anh, trong lòng mắng anh mấy trăm lần, cũng là anh đáng đời, là anh sai! Nhưng mà, anh cũng có sự bất đắc dĩ của anh. Vũ Nhi rất quan trọng với anh, anh không thể bỏ mặc không lo, đành phải để cô chịu uất ức.
Anh ở trong lòng nói tiếng xin lỗi, âm thầm rời khỏi.
Nghe thấy tiếng bước đã xa của anh, Uất Noãn Tâm ôm một chút hy vọng, cũng đã hoàn toàn đổ nát. Cô vẫn đợi anh gõ cửa, đoán xem anh sẽ nói gì với mình, nhưng....... anh đi rồi. Nếu như anh có chút quan tâm đến cô, cũng sẽ không bỏ đi một mạch như vậy.
Sự dịu dàng ở Paris chẳng qua chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn, cô chưa từng thực sự đi vào tim anh.
Tối hôm sau, Nam Cung Nghiêu tan ca về nhà, Hà quản gia vội vàng chạy đến nói: "Đại thiếu gian, tam tiểu thư cả ngày hôm nay không chịu ăn cơm."
Con nha đầu này, lại nổi giận? Nam Cung Nghiêu nhíu mày, bảo Hà quản gia chuẩn bị cơm nước, tự mình mang lên phòng cô ta.
Nam Cung Vũ Nhi nằm ở trên giường, quay lưng với anh, bộ dạng tức giận.
Anh nhỏ giọng. "Dậy ăn cơm đi!"
"Em không ăn!" Giọng của Nam Cung Vũ Nhi nghẹn ngào truyền đến. "Anh không đồng ý với em chuyện trợ lý, em sẽ không ăn cơm! Tuyệt thực chống đối!"
"Đừng có giờ thói trẻ con nữa!" Giọng nói của Nam Cung Nghiêu có chút nghiêm khắc. "Ngồi dậy ăn cơm!"
"Em không gây sự! Em rất nghiêm túc! Em có cái gì không bằng Hướng Vi chứ, tại sao anh cần cô ta không cần em hả?"
"Đây không phải là vấn đề ai hơn ai."
"Vậy vấn đề là gì, anh nói đi! Anh nói đi!"
Nam Cung Nghiêu nghe cô hỏi vài tiếng như vậy, trong lòng rất khó chịu, buông chén cơm xuống đi ra ngoài.
Nam Cung Vũ Nhi nhảy xuống giường, tức giận đá thật mạnh. "Đồ khốn......đồ khốn khiếp........"
Một ngày lại trôi qua, Uất Noãn Tâm và Nam Cung Nghiêu hiếm khi ngồi ăm cơm tối với nhau. Lông mày anh nhíu lại mặt nhăn nhó không nói chuyện, cô cũng im lặng cúi đầu ăn cơm, không dám tạo ra một chút tiếng động. Trong lòng hiểu rõ, tâm trạng của anh không tốt, bởi vì Nam Cung Vũ Nhi. Chỉ có cô ấy, mới có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Còn mình, vẫn nên ít chọc đến anh thì hơn.
Hà quản gia bưng cơm xuống. "Thiếu gia, tam tiểu thư vẫn không chịu ăn cơm."
Tay Nam Cung Nghiêu nắm chặt đôi đũa. "Tôi biết rồi! Chuẩn bị một phần mới, tôi bưng lên đó!"
Rõ ràng biết mình có thể tự chuốc phiền phức, nhưng Uất Noãn âm vẫn nhỏ giọng hỏi: "Có cần em giúp không?"
"Không cần đâu! Ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi đi!" Nam Cung Nghiêu đứng dậy đi vào bếp.
Uất Noãn Tâm vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn anh đi vào bếp mang cơm tối lên phòng Nam Cung Vũ Nhi, không được mấy phút mặt lại đen thui bước ra ngoài, đóng sầm cửa phòng mình lại.
"Choang......." Một tiếng động lớn vang lên, nguyên cả biệt thư như bị chấn động một lúc.
Cô nghĩ ngợi, đi đến cửa phòng của Nam Cung Vũ Nhi, gõ cửa.
"Em nói nếu anh không đồng ý với em, em sẽ không ăn cơm!"
"........... Là tôi!"
"Noãn Tâm? Vào đây đi!"
Cô đẩy cửa bước vào, Nam Cung Vũ Nhi ra dấu bảo cô khóa cửa lại, lén lút hỏi: "Bên ngoài không có người chứ!"
"Ưm!"
"Vậy thì tốt!" Nam Cung Vũ Nhi lấy một thanh chocolate ở dưới gối ra, cho cô một nửa. "Cô ăn không?"
"Không cần..... cô......... không phải tuyệt thực chống đối sao?"
"Tôi đâu có ngu ngốc đến vậy, mấy ngày không ăn cơm, không phải sẽ đói chết người sao?"
Uất Noãn Tâm hơi yên tâm, đồng thời vì hành động của cô cảm thấy thất vọng. "Anh hai cô rất lo lắng cho cô."
"Không phải anh hai, mà là đồ Nam Cung Nghiêu khốn nạn! Tôi chính là muốn để anh ta lo lắng, ai bảo anh ta không đồng ý đuổi Hướng Vi."
"Hướng trợ lý làm ở công ty đã nhiều năm rồi, anh ấy quyết giữ cô ấy lại, hẳn có lý do của anh ấy!"
"Tôi mặc kệ, tóm lại một ngày anh ta không đồng ý, tôi sẽ chống đối anh ta đến cùng!" Nam Cung Vũ Nhi vừa nói vừa cắm một miếng chocolate thật lớn. "Chúng ta là bạn bè tốt, cô đừng có bán đứng tôi!"
"Ưm! Tôi biết! Cô đừng làm khó anh ấy quá, anh ấy rất lo cho cô."
Nam Cung Vũ Nhi mếu miệng. "Anh ta nếu lo cho tôi, thì đã đồng ý rồi. Được rồi, không nói chuyện gì nữa, tôi biết phải làm gì!"
"Vũ Nhi!" Tiếng của Nam Cung Nghiêu ở ngoài cửa truyền vào.
"Mời vào!"
Uất Noãn Tâm sợ anh ghét cô nhiều chuyện, đứng dậy." Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước nha."
"Khoan đi!" Nam Cung Vũ Nhi nhíu cô lại, nói với Nam Cung Nghiêu. "Anh xem Noãn Tâm tốt biết mấy, còn mang chocolate cho em. Anh thật ngu ngốc, rõ ràng biết ăn không thích ăn cơm, mỗi ngày còn mang những thứ đó lên."
Nam Cung Vũ Nhi kéo Nam Cung Nghiêu đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói, cô ta lớn tiếng kể lại những nơi bọn họ đã từng đi qua đã xảy ra chuyện gì hoặc những chuyện vui vẻ hay thú vị.
Uất Noãn Tâm bị bỏ lại phía sau, âm thầm đi theo, lắng nghe. Theo những gì cô ta ấy kể, trước mắt hiện lên một bức tranh, bọn họ đã có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiên vui vẻ.
Nam Cung Nghiêu mặc dù không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quyến luyến trong anh. Những kỷ niệm này với anh mà nói, quý báu vô giá, quý báu đến nỗi khiến cho Uất Noãn Tâm ghen tuông, ganh tỵ!
Cô biết mình ghen tỵ với em dâu là chuyện rất hoang đường, nhưng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, còn chính mình bị đẩy ra ngoài, mãi mãi cũng không cách nào dung nạp vào thế giới của hai người họ. Cảm giác đó, như có một cái chùy đâm vào tim đau đớn.
Cô càng nghĩ càng khó chịu, không chú ý ở dưới chân, không cẩn thận trật mắt cá chân, ngồi ôm chặt mặt cá chân, đau đến nổi không thể đứng dậy.
Nhưng hai người ở trước mặt không hề phát hiện ra cô không đi theo, tiếp tục đi về phía trước, cô cảm thấy chính mình bị vứt bỏ. Rất thất vọng, rất khó chịu.
Nam Cung Nghiêu dường như cảm thấy điều gì đó, dừng bước, quay đầu lại thấy Uất Noãn Tâm đang ngồi xổm trên đất ôm lấy mắt cá chân, định hỏi xem cô làm sao vậy. Nam cung Vũ Nhi lại kéo anh, như không có chuyện gì chỉ về phía trước. "Chúng ta quay đó xem đi!"
"Ưm!" Nam Cung Nghiêu cũng không đứng lại nữa.
...............
Ép buộc vài tiếng đồng hồ, Nam Cung Vũ Nhi cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào Nam Cung Nghiêu ngủ. Khuôn mặt ngây thơ, giống như một đứa trẻ không lo nghĩ, đầu có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
Nam Cung Nghiêu không cảm thấy phiền phức nâng hai má cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, hai người họ giống như đang chìm trong một thế giới riêng. Người ngoài chỉ có thể hâm mộ, không thể có toan tính bước vảo thế giới của bọn họ.
Trong mắt Nam Cung Nghiêu là cưng chiều, gần như cả người Uất Noãn Tâm đều tan biến. Cô có thể nhìn ra, Nam Cung Nghiêu thực sự rất rất cưng chiều Vũ Nhi. Chỉ là không biết tại sao, luôn luôn kiềm chế. Chỉ khi cô ấy ngủ, mới lộ ra ngoài.
Uất Noãn Tâm không muốn đoán giữa hai người họ, đã từng xảy ra chuyện gì, mà hiện tại trở nên như vậy. Cô chỉ là, rất hâm mộ Nam Cung Vũ Nhi, có thể có được sự cưng chiều của Nam Cung Nghiêu. Cô từ trước đến giờ chưa từng hâm mộ bất cứ ai, hâm mộ đến mức lòng mình đau đớn, rất đau rất đau, rất nghẹn ngào!
Con đường này vốn không dài, nhưng với Uất Noãn Tâm mà nói, dường như trải qua sự dày vò cả một thế kỷ, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Cái gì cũng khong muốn đối mặt, chỉ muốn trốn chạy.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Nam Cung Nghiêu luyến tiếc vuốt ve má Nam Cung Vũ Nhi, rất lâu, mới thu lại sự dịu dàng trong mắt, nhẹ nhàng lay cô. "Vũ Nhi, đến nhà rồi, tỉnh đi........."
"Hửm? Nhanh vậy........" Nam Cung Vũ Nhi mở hai mắt ra, lười biếng ngáp một cái. "Em ngủ say mất!"
Uất Noãn Tâm xuống xe trước, không thể không chờ bọn họ.
"Xuống xe đi!"
"Um......Em rất mệt, anh bế xem lên đi........."
Nam Cung Nghiêu liếc nhìn Uất Noãn Tâm, đắn đo. "Xuống đi! Chỉ đi vài bước thôi!"
"Vài bước cũng rất mệt mà.........." Nam Cung Vũ Nhi giang hai cánh tay ra, giống như một đứa trẻ khát vọng người thân ôm, làm nũng không ngại ngùng. "Em không biết, em muốn anh ôm em, em muốn......."
Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải ôm theo kiểu công chúa, ôm cô ta từ trong xe ra, đi thẳng vào trong biệt thự. Nam Cung Vũ Nhi ôm lấy cổ anh, nở nụ cười ngọt nào về phía Uất Noãn Tâm.
Trong chớp mắt, làm cho Uất Noãn Tâm có cảm giác cô ta đang cố ý khoe khoang. Ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này, bọn họ là anh em, cũng không phải người tình, không cần thiết phải khoe khoang với cô!
Mắt cá chân rất đau, cô khập khiễng đi theo hai người họ, đi rất chậm, đợi đến khi cô bước vào phòng khách, Nam Cung Nghiêu đã ôm Nam Cung Vũ Nhi biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang.
Không khỏi lắc đầu tự giễu, cô không phải đang tự rước lấy nhục sao? Bọn họ vốn không hề để ý đến sự tồn tại của cô, cô lại đắn đo nhiều như vậy, còn đợi bọn họ, kết quả...........
Ha, Uất Noãn Tâm, mày chính là kẻ đầu óc ngu si mà!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu nghĩ đến Uất Noãn Tâm chịu tổn thương, buông Nam Cung Vũ Nhi ra, liền muốn đi tìm cô. Nhưng cô ta nhíu lấy anh, chu miệng lên. "Hôm nay ngủ với em, có được không? Chúng ta đã rất lâu rồi không ngủ với nhau........"
"Nghỉ ngơi sớm đi, anh phải ra ngoài!"
"Ngủ với em đi............. lúc còn nhỏ, anh mỗi ngày đầu ngủ với em, bây giờ lại..........."
"Vũ Nhi." Nam Cung Nghiêu thở dài, hiếm khi nói lời sâu sắc. "Em đã lớn rồi, tất cả đã không còn giống lúc nhỏ nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có cái gì không giống, em vẫn là em!" Nam Cung Vũ Nhi bướng bỉnh ngẩng cao đầu, phản đối.
"Anh không biết phải giải thích với em như thế nào, tóm lại............"
"Tóm lại anh đang trốn tránh em!" Nam Cung Vũ Nhi không muốn nhẫn nhịn nữa, tâm trạcg kích động hỏi. "Tại sao hả? Em rốt cuộc đã làm gì cái gì, mà anh đối xữ với em như vậy! Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn ân cần hỏi hang, chăm sóc em như ngày trước, luôn cố ý trốn tránh, còn đưa em ra nước ngoài, không cho em quay về!"
"Nếu như em làm sai, anh hãy nói cho em biết, em sẽ sửa, xin anh đừng trốn tránh em nữa, em rất đau khổ!"
"..........." Nam Cung Nghiêu sửng sờ, trong lòng đau đớn.
Thì ra, cô biết hết mọi thứ!
Cũng đúng, sự trốn tránh của anh rõ ràng đến vậy, cô làm sao không biết chứ! Chỉ có anh là lừa mình dối người, bịt tay trộm chuông mà thôi! Anh không thể giải thích, chỉ có thể nhỏ giọng nói. "Xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với cô, nhưng, "em không muốn nghe lời xin lỗi! Nếu như anh thực sự cảm thấy có lỗi với em, vậy thì đừng trốn tránh xem nữa. Nếu như giữa chúng ta thực sự có vấn đề, nói cho em biết, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, được không?"
Nam Cung Nghiêu im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi!"
Đối với anh như vậy, Nam Cung Vũ Nhi vô cùng bất lực. Không thể không đè nén cảm xúc của mình một lần nữa, không ép anh nữa, khiến anh chán ghét chính mình. "Được, không nói chuyện này nữa." Cô lại nở nụ cười: "Tối nay ngủ với em đi, làm ơn đi........ em ngủ một mình không được! Xin anh đó!"
Chương 153: Cô chưa từng ở trong lòng anh
Nam Cung Vũ Nhi phát ra ánh sáng tấn công, đáng thương nhìn Nam Cung Nghiêu. Nhưng sau khi anh do dự, vẫn quyết định rời khỏi, cô ta vội vàng đổi điều kiện khác. "Anh không ngủ với em cũng được, nhưng mà phải đồng ý với em một chuyện. Từ chức Hướng Vi, để em làm trợ lý của anh."
"Hướng Vi đã theo anh tám năm rồi, mọi thứ đều rất tốt, anh không nghĩ ra lý nào để từ chức cô ấy."
"Em chính là lý do đó!"
"Em có thể đùa giỡn ở nhà, nhưng ở công ty, tuyệt đối không được!"
"Em không đùa giỡn! Ngành em học đại học và nghiên cứu sinh là tài chính và pháp luật, mỗi năm nghỉ hè em đều đi đến mười công ty mạnh nhất thế giới làm việc, đều làm rất tốt, anh có thể xem những đánh giá của các sếp về em. Em đảm bảo, tuyệt đối so với Hướng Vi còn tốt hơn."
"Anh ra ngoài, em nghỉ đi!" Nam Cung Nghiêu đẩy tay cô ta ra, đầu không hề quay lại mà bước đi.
"Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu......... Anh đứng lại! Anh........... khốn khiếp!" Nam Cung Vũ Nhi cầu lấy gối quăng qua, nhưng cửa đã đóng trước một bước, tức đến nổi đầu tóc dựng lên. "Cái gì chứ, yêu cầu nhỏ xíu như vậy cũng không đồng ý, không tốt với em chút nào hết!"
Nếu như anh cho rằng em sẽ từ bỏ, thì hãy chống mắt lên mà xem. Nam Cung Vũ Nhi này muốn cái gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ không có được!
Nam Cung Nghiêu đứng trước cửa phòng Uất Noãn Tâm, do dự rất lâu, cuối cùng cũng không có dũng cảm gõ cửa.
Hôm nay, hôm nay chỉ lo chăm sóc Vũ Nhi, cô nhất định rất tức giận. Cho dù cô hận anh, trong lòng mắng anh mấy trăm lần, cũng là anh đáng đời, là anh sai! Nhưng mà, anh cũng có sự bất đắc dĩ của anh. Vũ Nhi rất quan trọng với anh, anh không thể bỏ mặc không lo, đành phải để cô chịu uất ức.
Anh ở trong lòng nói tiếng xin lỗi, âm thầm rời khỏi.
Nghe thấy tiếng bước đã xa của anh, Uất Noãn Tâm ôm một chút hy vọng, cũng đã hoàn toàn đổ nát. Cô vẫn đợi anh gõ cửa, đoán xem anh sẽ nói gì với mình, nhưng....... anh đi rồi. Nếu như anh có chút quan tâm đến cô, cũng sẽ không bỏ đi một mạch như vậy.
Sự dịu dàng ở Paris chẳng qua chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn, cô chưa từng thực sự đi vào tim anh.
Tối hôm sau, Nam Cung Nghiêu tan ca về nhà, Hà quản gia vội vàng chạy đến nói: "Đại thiếu gian, tam tiểu thư cả ngày hôm nay không chịu ăn cơm."
Con nha đầu này, lại nổi giận? Nam Cung Nghiêu nhíu mày, bảo Hà quản gia chuẩn bị cơm nước, tự mình mang lên phòng cô ta.
Nam Cung Vũ Nhi nằm ở trên giường, quay lưng với anh, bộ dạng tức giận.
Anh nhỏ giọng. "Dậy ăn cơm đi!"
"Em không ăn!" Giọng của Nam Cung Vũ Nhi nghẹn ngào truyền đến. "Anh không đồng ý với em chuyện trợ lý, em sẽ không ăn cơm! Tuyệt thực chống đối!"
"Đừng có giờ thói trẻ con nữa!" Giọng nói của Nam Cung Nghiêu có chút nghiêm khắc. "Ngồi dậy ăn cơm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không gây sự! Em rất nghiêm túc! Em có cái gì không bằng Hướng Vi chứ, tại sao anh cần cô ta không cần em hả?"
"Đây không phải là vấn đề ai hơn ai."
"Vậy vấn đề là gì, anh nói đi! Anh nói đi!"
Nam Cung Nghiêu nghe cô hỏi vài tiếng như vậy, trong lòng rất khó chịu, buông chén cơm xuống đi ra ngoài.
Nam Cung Vũ Nhi nhảy xuống giường, tức giận đá thật mạnh. "Đồ khốn......đồ khốn khiếp........"
Một ngày lại trôi qua, Uất Noãn Tâm và Nam Cung Nghiêu hiếm khi ngồi ăm cơm tối với nhau. Lông mày anh nhíu lại mặt nhăn nhó không nói chuyện, cô cũng im lặng cúi đầu ăn cơm, không dám tạo ra một chút tiếng động. Trong lòng hiểu rõ, tâm trạng của anh không tốt, bởi vì Nam Cung Vũ Nhi. Chỉ có cô ấy, mới có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Còn mình, vẫn nên ít chọc đến anh thì hơn.
Hà quản gia bưng cơm xuống. "Thiếu gia, tam tiểu thư vẫn không chịu ăn cơm."
Tay Nam Cung Nghiêu nắm chặt đôi đũa. "Tôi biết rồi! Chuẩn bị một phần mới, tôi bưng lên đó!"
Rõ ràng biết mình có thể tự chuốc phiền phức, nhưng Uất Noãn âm vẫn nhỏ giọng hỏi: "Có cần em giúp không?"
"Không cần đâu! Ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi đi!" Nam Cung Nghiêu đứng dậy đi vào bếp.
Uất Noãn Tâm vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn anh đi vào bếp mang cơm tối lên phòng Nam Cung Vũ Nhi, không được mấy phút mặt lại đen thui bước ra ngoài, đóng sầm cửa phòng mình lại.
"Choang......." Một tiếng động lớn vang lên, nguyên cả biệt thư như bị chấn động một lúc.
Cô nghĩ ngợi, đi đến cửa phòng của Nam Cung Vũ Nhi, gõ cửa.
"Em nói nếu anh không đồng ý với em, em sẽ không ăn cơm!"
"........... Là tôi!"
"Noãn Tâm? Vào đây đi!"
Cô đẩy cửa bước vào, Nam Cung Vũ Nhi ra dấu bảo cô khóa cửa lại, lén lút hỏi: "Bên ngoài không có người chứ!"
"Ưm!"
"Vậy thì tốt!" Nam Cung Vũ Nhi lấy một thanh chocolate ở dưới gối ra, cho cô một nửa. "Cô ăn không?"
"Không cần..... cô......... không phải tuyệt thực chống đối sao?"
"Tôi đâu có ngu ngốc đến vậy, mấy ngày không ăn cơm, không phải sẽ đói chết người sao?"
Uất Noãn Tâm hơi yên tâm, đồng thời vì hành động của cô cảm thấy thất vọng. "Anh hai cô rất lo lắng cho cô."
"Không phải anh hai, mà là đồ Nam Cung Nghiêu khốn nạn! Tôi chính là muốn để anh ta lo lắng, ai bảo anh ta không đồng ý đuổi Hướng Vi."
"Hướng trợ lý làm ở công ty đã nhiều năm rồi, anh ấy quyết giữ cô ấy lại, hẳn có lý do của anh ấy!"
"Tôi mặc kệ, tóm lại một ngày anh ta không đồng ý, tôi sẽ chống đối anh ta đến cùng!" Nam Cung Vũ Nhi vừa nói vừa cắm một miếng chocolate thật lớn. "Chúng ta là bạn bè tốt, cô đừng có bán đứng tôi!"
"Ưm! Tôi biết! Cô đừng làm khó anh ấy quá, anh ấy rất lo cho cô."
Nam Cung Vũ Nhi mếu miệng. "Anh ta nếu lo cho tôi, thì đã đồng ý rồi. Được rồi, không nói chuyện gì nữa, tôi biết phải làm gì!"
"Vũ Nhi!" Tiếng của Nam Cung Nghiêu ở ngoài cửa truyền vào.
"Mời vào!"
Uất Noãn Tâm sợ anh ghét cô nhiều chuyện, đứng dậy." Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước nha."
"Khoan đi!" Nam Cung Vũ Nhi nhíu cô lại, nói với Nam Cung Nghiêu. "Anh xem Noãn Tâm tốt biết mấy, còn mang chocolate cho em. Anh thật ngu ngốc, rõ ràng biết ăn không thích ăn cơm, mỗi ngày còn mang những thứ đó lên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro