Cô dâu xinh đẹp nhất
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Uất Noãn Tâm quay đầu lại, Ngũ Liên ăn mặc giản dị đi đến đây... Áo sơ mi trắng phối hợp với quần jeans, rất giản dị, nhưng vẫn mang phong cách cao quý, giống như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Anh đến rồi, làm cho tầm mắt của tất cả các nhân viên nữ trong cửa hàng đều đổ mắt về phía anh, con mắt tròn lại thành hình trái tim, ánh mắt mê mẩn bám chặt lấy anh.
Trong đầu ảo tưởng, nếu như anh ấy là bạn trai của các cô, thì thế giới này càng đẹp hơn.
Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi bỗng nhiên trở nên khó coi, cố nén tức giận nhìn Ngũ Liên đi đến bên Uất Noãn Tâm, dịu dàng hôn lên má cô. "Xin lỗi em, anh đến muộn rồi!"
"Không sao đâu, em cũng mới đến thôi." Uất Noãn Tâm cũng có chút hãnh diện, anh luôn luôn ở bên cô những lúc cô cần nhất, làm cho cô rất cảm động.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho Noãn Tâm một hôn lễ linh đình nhất, mọi chi tiết đương nhiên phải tự mình chuẩn bị rồi, làm sao có thể để Noãn Tâm của tôi bận rộn một mình chứ. Ngược lại cô, cô đơn lẻ bóng, có chút đáng thương nha."
"Anh...."Nam Cung Vũ Nhi kìm nén tức giận. "Ngũ thiếu, tôi buồn thay anh nha. Với điều kiện của anh, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao phải chịu thiệt cưới một người phụ nữ đã ly hôn. Còn giúp người khác nuôi con, trong lòng anh hông thấy khó chịu sao?"
"Bụng dạ và chỉ số thông minh của những kẻ như cô, đương nhiên khó có thể hiểu được.Nhưng mà, hạnh phúc của bổn thiếu và Noãn Tâm, không cần cô phải hiểu. Cô vẫn nên tìm một nơi chốn cho mình đi, mắc công thấy người ta có cặp có đôi hạnh phúc, còn mình một người cô đơn lẻ bóng càng ngày càng thảm thương. Phụ nữ ba mươi rồi, tức giận không tốt cho làn da đâu."
Xung quanh vang lên tiếng cười thầm.
Uất Noãn Tâm cũng không nhịn cười được. Tên này miệng mồm quá độc rồi, châm chọc nhạo báng đủ kiểu, nói chuyện không bỏ qua cho người ta cũng không có chút áp lực nào,cô có kinh nghiệm rất sâu sắc về chuyện này. Nhưng mà sử dụng với Nam Cung Vũ Nhi, ngược lại cũng cảm thấy rất sảng khoái rất hả giận.
Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi lúc trắng lúc xanh, bỏ lại một câu: "Tôi sẽ chờ xem các người có thể 'hạnh phúc' đến lúc nào." Tức anh ách dậm chân bỏ đi,ngay cả áo cưới cũng không lấy.
Uất Noãn Tâm đấm Ngũ Liên một cái. "Này, anh có cần làm như vậy không? Dù gì cô ta cũng là phụ nữ, cũng phải chừa có người ta chút mặt mũi chứ."
"Em được lợi còn muốn khoe mẽ hả, trong lòng không biết khoái chí biết bao nhiêu nha!" Ngũ Liên châm chọc: "Hơn nữa, anh không cảm thấy cô ta là phụ nữ chút nào, bò cạp độc còn được. Tốt xấu gì em cũng là một luật sư, khả năng hùng biện là bát cơm của em, nên thường xuyên lấy nó ra hăng hái đối phó với anh, được chưa?"
"Em sẽ thường xuyên dịu dàng với anh bằng mọi cách được không?"
"Dịu dàng không thấy đâu, chỉ thấy một con mèo mẹ nhỏ." Cầm lấy nắm đấm mà cô nện đến, kéo cô vào trong lòng, hít lấy mùi thơm của cô, giọng nói dịu dàng đủ để làm tan chảy cả núi băng. "Nhưng mà, anh thích em con mèo mẹ nhỏ này, không cách nào thoát khỏi được!"
Uất Noãn Tâm vừa cảm động vừa xấu hổ, hơi đẩy nhẹ. "Đừng như vậy, có, có người nhìn đó....."
"Cứ để bọn họ nhìn cho đã đi, đừng để ý làm gì, tập trung một chút được không?Ngoan..."
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải ngoan ngoãn coi như khán giả đang vây xem. Hai người ôm nhau thật lâu, Ngũ Liên mới buông cô ta, hỏi: "Áo cưới chọn xong chưa?"
"Vẫn chưa xong!"
"Có phải không ưng ý được cái nào không? Anh bảo nhà thiết kế mau chóng thiết kế lại từ đầu."
"Không cần rắc rối vậy đâu, những chiếc này kiểu dáng đã rất đẹp rồi, em chọn đến hoa cả mắt. Bằng không, anh chọn giúp em đi!"
"Được rồi! Em nghỉ ngơi một lúc đi." Ngũ Liên theo lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, đi một vòng trong cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo cưới cúp ngực, thiết kế đơn giản tự nhiên, không thể diễn tả được phong cách của chiếc áo."
"Em thấy sao nào?"
Uất Noãn Tâm chấp nhận ngay trong vòng một giây. "Vậy lấy cái này đi."
"Nhanh vậy sao?"
"Vâng! Em rất thích phong cách của chiếc áo này, vừa nhìn đã thích rồi."
Nhân viên cũng nói thêm vào. "Cô Uất rất có mắt nhìn, đây là kiểu dáng kinh điển nhất đó! Lựa chọn áo cưới, phải thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Được rồi, em di thử áo cưới đi, anh ở đây đợi em."
Ngũ Liên ngồi bên cửa sổ, bắt chéo hai chân, dáng vẻ thoải mái hài lòng. Các nhân viên nữ trong cửa hàng đều thừa cơ hội này, bưng trà rót nước nịnh bợ đủ mọi cách.
"Ngũ thiếu, mời anh uống nước!"
"Ngũ thiếu, anh nếm thử bánh ngọt này của chúng tôi đi."
"Ngũ thiếu, anh có mệt không?"
..............
Nếu là trước kia, Ngũ Liên chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền phức, sẽ làm cho đám ruồi bọ này cút đi càng xa càng tốt. Nhưng hôm nay tâm trạng của anh tốt đến kỳ lạ, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, rất có kiên nhẫn, ngay cả nhân viên cửa hàng đề nghị chụp hình cũng đồng ý, tâm trạng tốt đến kỳ lạ.
"Cám ơn Ngũ thiếu."
"Cô Uất đẹp thật, cùng với anh đúng là trai tài gái sắc nha!"
"Đúng đó đúng đó, đây chính là do ông trời se duyên mà."
Trong lòng Ngũ Liên cực kỳ thích, nếu như trên người có mang theo thiệp mời, anh nhất định sẽ lấy ra xấp, phát cho mỗi người một cái, còn có thể mang cả gia đình già trẻ lớn bé đến. Hôn lễ này, anh mong muốn có thể mời hết tất cả mọi người trên khắp Đài Loan, để mọi người đều biết Uất Noãn Tâm là vợ anh.
Áo cưới có hơi chật một chút, nhưng rất khoe dáng người, Uất Noãn Tâm thở ra, đứng thẳng người, nhấc váy lên rồi đi ra ngoài, trong mắt nhân viên cửa hàng lướt qua một sự kinh ngạc.
Lúc nãy mặc dù có thể thấy cô rất đẹp, nhưng trang phục vô cùng kín đáo, không ngờ đếnvừa thay một chiếc áo cưới trắng tinh, cả con người đều không giống nhau, đẹp giống y như tiên nữ, bất kể ngôi sao nào ở trước mặt cô, vẻ mặt đều phải biến sắc ảm đạm.
"Cô Uất, cô thật đẹp." Nhân viên thật lòng khen ngợi cô.
"Cám ơn!"
"Ngũ thiếu nhất định không thể chờ được mà muốn gặp cô ngay đó, chúng ta mau ra ngoài thôi."
"Ừ!"Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, không biết anh có thích cô như vậy không nữa.
Lúc Ngũ Liên định gọi điện thoại, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại, cả người đều ngơ ngác, ngay cả âm thanh trong điện thoại cũng không nghe thấy.
Trong mắt, trong lòng, chỉ có một Uất Noãn Tâm với dáng người mặc áo cưới trắng tinh,đẹp không có gì sánh bằng.
Không phải anh không biết cô đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, áo cưới màu trắng phác thảo lên đường cong linh lung trên người cô, cao quý tao nhã, vải lụa buộc tóc màu đen rơi nhẹ xuống, thỉnh thoải bay nhẹ qua đôi lông mày màu xanh cùng đôi ngươi trong sáng long lanh, thuần khiết thanh tao, dường như đó là một thiên sứ đến từ thế giới khác!
Trong đầu ảo tưởng, nếu như anh ấy là bạn trai của các cô, thì thế giới này càng đẹp hơn.
Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi bỗng nhiên trở nên khó coi, cố nén tức giận nhìn Ngũ Liên đi đến bên Uất Noãn Tâm, dịu dàng hôn lên má cô. "Xin lỗi em, anh đến muộn rồi!"
"Không sao đâu, em cũng mới đến thôi." Uất Noãn Tâm cũng có chút hãnh diện, anh luôn luôn ở bên cô những lúc cô cần nhất, làm cho cô rất cảm động.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho Noãn Tâm một hôn lễ linh đình nhất, mọi chi tiết đương nhiên phải tự mình chuẩn bị rồi, làm sao có thể để Noãn Tâm của tôi bận rộn một mình chứ. Ngược lại cô, cô đơn lẻ bóng, có chút đáng thương nha."
"Anh...."Nam Cung Vũ Nhi kìm nén tức giận. "Ngũ thiếu, tôi buồn thay anh nha. Với điều kiện của anh, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao phải chịu thiệt cưới một người phụ nữ đã ly hôn. Còn giúp người khác nuôi con, trong lòng anh hông thấy khó chịu sao?"
"Bụng dạ và chỉ số thông minh của những kẻ như cô, đương nhiên khó có thể hiểu được.Nhưng mà, hạnh phúc của bổn thiếu và Noãn Tâm, không cần cô phải hiểu. Cô vẫn nên tìm một nơi chốn cho mình đi, mắc công thấy người ta có cặp có đôi hạnh phúc, còn mình một người cô đơn lẻ bóng càng ngày càng thảm thương. Phụ nữ ba mươi rồi, tức giận không tốt cho làn da đâu."
Xung quanh vang lên tiếng cười thầm.
Uất Noãn Tâm cũng không nhịn cười được. Tên này miệng mồm quá độc rồi, châm chọc nhạo báng đủ kiểu, nói chuyện không bỏ qua cho người ta cũng không có chút áp lực nào,cô có kinh nghiệm rất sâu sắc về chuyện này. Nhưng mà sử dụng với Nam Cung Vũ Nhi, ngược lại cũng cảm thấy rất sảng khoái rất hả giận.
Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi lúc trắng lúc xanh, bỏ lại một câu: "Tôi sẽ chờ xem các người có thể 'hạnh phúc' đến lúc nào." Tức anh ách dậm chân bỏ đi,ngay cả áo cưới cũng không lấy.
Uất Noãn Tâm đấm Ngũ Liên một cái. "Này, anh có cần làm như vậy không? Dù gì cô ta cũng là phụ nữ, cũng phải chừa có người ta chút mặt mũi chứ."
"Em được lợi còn muốn khoe mẽ hả, trong lòng không biết khoái chí biết bao nhiêu nha!" Ngũ Liên châm chọc: "Hơn nữa, anh không cảm thấy cô ta là phụ nữ chút nào, bò cạp độc còn được. Tốt xấu gì em cũng là một luật sư, khả năng hùng biện là bát cơm của em, nên thường xuyên lấy nó ra hăng hái đối phó với anh, được chưa?"
"Em sẽ thường xuyên dịu dàng với anh bằng mọi cách được không?"
"Dịu dàng không thấy đâu, chỉ thấy một con mèo mẹ nhỏ." Cầm lấy nắm đấm mà cô nện đến, kéo cô vào trong lòng, hít lấy mùi thơm của cô, giọng nói dịu dàng đủ để làm tan chảy cả núi băng. "Nhưng mà, anh thích em con mèo mẹ nhỏ này, không cách nào thoát khỏi được!"
Uất Noãn Tâm vừa cảm động vừa xấu hổ, hơi đẩy nhẹ. "Đừng như vậy, có, có người nhìn đó....."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cứ để bọn họ nhìn cho đã đi, đừng để ý làm gì, tập trung một chút được không?Ngoan..."
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải ngoan ngoãn coi như khán giả đang vây xem. Hai người ôm nhau thật lâu, Ngũ Liên mới buông cô ta, hỏi: "Áo cưới chọn xong chưa?"
"Vẫn chưa xong!"
"Có phải không ưng ý được cái nào không? Anh bảo nhà thiết kế mau chóng thiết kế lại từ đầu."
"Không cần rắc rối vậy đâu, những chiếc này kiểu dáng đã rất đẹp rồi, em chọn đến hoa cả mắt. Bằng không, anh chọn giúp em đi!"
"Được rồi! Em nghỉ ngơi một lúc đi." Ngũ Liên theo lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, đi một vòng trong cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo cưới cúp ngực, thiết kế đơn giản tự nhiên, không thể diễn tả được phong cách của chiếc áo."
"Em thấy sao nào?"
Uất Noãn Tâm chấp nhận ngay trong vòng một giây. "Vậy lấy cái này đi."
"Nhanh vậy sao?"
"Vâng! Em rất thích phong cách của chiếc áo này, vừa nhìn đã thích rồi."
Nhân viên cũng nói thêm vào. "Cô Uất rất có mắt nhìn, đây là kiểu dáng kinh điển nhất đó! Lựa chọn áo cưới, phải thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Được rồi, em di thử áo cưới đi, anh ở đây đợi em."
Ngũ Liên ngồi bên cửa sổ, bắt chéo hai chân, dáng vẻ thoải mái hài lòng. Các nhân viên nữ trong cửa hàng đều thừa cơ hội này, bưng trà rót nước nịnh bợ đủ mọi cách.
"Ngũ thiếu, mời anh uống nước!"
"Ngũ thiếu, anh nếm thử bánh ngọt này của chúng tôi đi."
"Ngũ thiếu, anh có mệt không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
..............
Nếu là trước kia, Ngũ Liên chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền phức, sẽ làm cho đám ruồi bọ này cút đi càng xa càng tốt. Nhưng hôm nay tâm trạng của anh tốt đến kỳ lạ, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, rất có kiên nhẫn, ngay cả nhân viên cửa hàng đề nghị chụp hình cũng đồng ý, tâm trạng tốt đến kỳ lạ.
"Cám ơn Ngũ thiếu."
"Cô Uất đẹp thật, cùng với anh đúng là trai tài gái sắc nha!"
"Đúng đó đúng đó, đây chính là do ông trời se duyên mà."
Trong lòng Ngũ Liên cực kỳ thích, nếu như trên người có mang theo thiệp mời, anh nhất định sẽ lấy ra xấp, phát cho mỗi người một cái, còn có thể mang cả gia đình già trẻ lớn bé đến. Hôn lễ này, anh mong muốn có thể mời hết tất cả mọi người trên khắp Đài Loan, để mọi người đều biết Uất Noãn Tâm là vợ anh.
Áo cưới có hơi chật một chút, nhưng rất khoe dáng người, Uất Noãn Tâm thở ra, đứng thẳng người, nhấc váy lên rồi đi ra ngoài, trong mắt nhân viên cửa hàng lướt qua một sự kinh ngạc.
Lúc nãy mặc dù có thể thấy cô rất đẹp, nhưng trang phục vô cùng kín đáo, không ngờ đếnvừa thay một chiếc áo cưới trắng tinh, cả con người đều không giống nhau, đẹp giống y như tiên nữ, bất kể ngôi sao nào ở trước mặt cô, vẻ mặt đều phải biến sắc ảm đạm.
"Cô Uất, cô thật đẹp." Nhân viên thật lòng khen ngợi cô.
"Cám ơn!"
"Ngũ thiếu nhất định không thể chờ được mà muốn gặp cô ngay đó, chúng ta mau ra ngoài thôi."
"Ừ!"Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, không biết anh có thích cô như vậy không nữa.
Lúc Ngũ Liên định gọi điện thoại, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại, cả người đều ngơ ngác, ngay cả âm thanh trong điện thoại cũng không nghe thấy.
Trong mắt, trong lòng, chỉ có một Uất Noãn Tâm với dáng người mặc áo cưới trắng tinh,đẹp không có gì sánh bằng.
Không phải anh không biết cô đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, áo cưới màu trắng phác thảo lên đường cong linh lung trên người cô, cao quý tao nhã, vải lụa buộc tóc màu đen rơi nhẹ xuống, thỉnh thoải bay nhẹ qua đôi lông mày màu xanh cùng đôi ngươi trong sáng long lanh, thuần khiết thanh tao, dường như đó là một thiên sứ đến từ thế giới khác!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro