Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Cô không ghen tuông?

Thượng Quan Miễu Miễu

2024-11-14 21:55:58

“Tôi là thương nhân, mọi thứ đều đòi hỏi lợi ích lớn nhất. Hơn nữ, ‘thiên nga chi tâm’ là bản thân tôi tặng cho cô ấy, không liên quan đến công ty.”

“……….”

“Xem ra, cô đối với việc này rất có ý kiến? Đồ mà bản thân mình thích bị một người con gái khác chiếm giữ, có cảm giác gì? Rất khó chịu sao?”

“Không có! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thứ đó sẽ thuộc về tôi.”

“Cô thật đạo đức giả. Nếu như không cảm thấy thích, đã không nhìn trừng trừng TV lâu đến vậy, còn chủ động yêu cầu cho cô xem. Không phải cô ngộ nhận tôi sẽ tặng cho cô chứ? Kết quả lại để cô rất thất vọng?”

Uất Noãn Tâm bị anh nói trúng tim đen, tức giận, chết vẫn còn cứng miệng. “Không có!”

“Tôi từng nói, cô diễn xuất vẫn chưa đủ tốt đâu! Muốn diễn ở trước mặt tôi, tốt như đừng để lộ ra bất cứ dấu vết nào!”

“Được! Tôi thừa nhận tôi có một chút không vui, nhưng đó là vì tôi thích thiết kế của ‘thiên nga chi tâm’, không liên quan gì đến giá trị của nó, cũng chẳng liên quan đến anh.”

“Nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác ngoại tình ngay trước mặt, một chút cảm giác cô cũng không có sao?”

“Anh từng nói, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tại sao tôi phải ghen tuông chứ?” Trong mắt của Uất Noãn Tâm không có chút bất mãn nào, ngược lại còn nở nụ cười hỏi ngược lại anh. “Lần trước anh nói, anh đối với chuyện ‘ngoại tình’ của tôi và Lương Cảnh Đường nhắm một mắt mở một mắt, làm tròn trách nhiệm người chồng, tôi nên cảm kích anh. Bây giờ tôi cũng như vậy, không phải anh cũng nên cảm kích tôi sao?”

Bởi vì cô to gan dám khiêu khích anh, Nam Cung Nghiêu cảm thấy không vui, xoang mũi phả ra một tiếng hừ khinh bỉ. “Cô không nhắm một mắt mở một mắt, còn làm được gì chứ? Cô có thể làm gì nào?”

Anh thừa nhận, anh cố ý ngoại tình với Hạ Nghiên Chi, kích thích cô, mục đích muốn xem phản ứng của cô, nhưng người phụ nữ chết tiệt này, một chút phản ứng cũng không có, ngay cả một chút không hài lòng cũng không nhìn thấy! Cô cứ vậy không thèm để ý đến sao? Nói sao thì, anh cũng là chồng cô mà!

Anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại so đo như vậy, tóm lại anh khó chịu khi cô ở cùng với Lương Cảnh Đường, cô cũng nên như vậy, chứ không phải chết tiệt không có chút phản ứng nào! Giống như anh với cô chẳng qua là người xa lại, không gây cho tâm trạng của cô có bất kỳ dao động nào.

Nhưng anh không biết, khi Uất Noãn Tâm nói ra những lời này, cũng có một cơn tức giận. Mặc kệ anh đối với tình cũ khó quên hay như thế nào, nhìn thấy anh cùng người con gái khác liếc mắt đưa tình, trong lòng cô rất chua xót, co lại, ánh mắt đau đớn như bị kim đâm vào. Có thể giống như những gì anh nói, cô có thể làm gì chứ? Ngoài trừ nhắm một mắt mở một mắt ra, cô còn có thể làm gì sao?

Trong lòng anh, vốn không hề có cô. Bất luận cô có khó chịu đến đâu, thậm chí làm ầm lên, cũng không thể làm thay đổi bất kỳ sự thật nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cố đèn nèn sự kiêu ngạo lại, không còn sức lực để tranh cải, cười khổ. “………..Đúng vậy, tôi cái gì cũng không làm được!”

Cô chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh mà thôi!

Thời tiết giữa trưa của mùa hạ thay đổi thất thường, lúc rời khỏi studio, trời đã có chút âm u. Chưa được hai mươi phút, bây giờ đã đổ mưa to nổi gió lớn, như dây roi, sét đánh quật từng đợt lên cửa sổ xe. Thế giới ngoài cửa xe ‘núi chuyển đất rung’, ‘âm u đáng sợ’.

Uất Noãn Tâm vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nói chuyện, Nam Cung Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô đột nhiên kêu lên một câu. “Dừng xem….”

Tiếng kêu quá gấp gáp, làm cho lái xe đạp phanh thật mạnh. Nam Cung Nghiêu bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã mạnh về phía trước, tức giận nhíu mày. “Cô đang làm cái quải gì vậy hả?”

“Có dù không?” Cô vội vàng hỏi.

Nam Cung Nghiêu đưa đại một cây cho cô, chưa kịp hỏi cô muốn làm gì, cô đã bung dù xuống xe. Xuyên qua làn mưa, anh mơ hồ nhìn thấy cô cầm một cái dù đưa cho một bà cụ đang che bìa các tông trên đường, rồi giúp bà ấy đi đến trước cửa ngân hàng tránh mưa, cả người của chính mình bị ướt nhẹp.

Trong đáylòng có một sợi dây thần kinh mềm mại bị xúc động.

Nhưng khi cô ướt như chuột lột ngồi trong xe, anh làm mặt lạnh quăng cho cô một cái khăn. Nói lời trái với lòng mình. “Đừng có ở trước mặt tôi giả vờ lương thiện, chiêu này của cô vô dụng, ngược lại làm cho tôi cảm thấy cô càng dối trá thêm.”

“Tôi làm vậy phải để cho anh xem, tôi vì chính sự lương thiện của bản thân làm vậy! Anh có thể xem như chưa thấy gì!”

Nam Cung Nghiêu căng khuôn mặt lạnh lùng ra, bảo tài xế lái xe.

………………..

Về đến công ty tiếp tục để cho máy lạnh phả vào, quần áo cũng khô, nhưng khí lạnh đã xâm nhập vào trong cơ thể của Uất Noãn Tâm, lạnh đến mức bất thình lình rùng mình. Tiếp theo đó càng cảm thấy lạnh hơn, liên tục hắt hơi. Đồng nghiệp ở xung quanh nhận thức được điều này, ai cũng cho cô thuốc. Cô từ nhà về sinh đi ra, trên bàn có thêm một ly sữa nóng, còn đè một tờ giấy ở phía dưới, dặn cô phải uống. Ở góc còn vẽ một cái mặt cười dịu dàng, vừa nhìn là biết chỉ có Lương Cảnh Đường mới quan tâm như vậy, làm cho tim của cô có chút ấm áp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không được bao lâu, Hướng Vi cũng đến, mang một cái bình giữ nhiệt đặt trên bàn cô, bỏ đi không nói tiếng nào.

Cô mở ra xem thử, là thuốc nước trị cảm cúm.

Nam Cung Nghiêu giống như loại người sẽ làm những việc này sao? Bên trong không bỏ độc chứ!

Cô cố ý ‘bóp méo’ ý tốt của anh, nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn có chút cảm động.

Sữa nóng và thuốc cảm cúm, cô nên chọn cái nào?

…………..

Mặc dù trong lòng có trăm ngàn cái không muốn, Uất Noãn Tâm vẫn phải thức cả ngày lẫn đêm chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện, cắm đầu tìm lỗ hổng của đối phương. Năm ngày sau, phiên tòa mở vụ kiện. Bồi thẩm đoàn đã đến đông đủ, Hạ Nghiên Chi ngồi ở ghế bị cáo, đang bận chơi trò chơi trên Ipad, tâm trạng rất tốt.

Nam Cung Nghiêu ngồi ở ghế nghe xử, gật đầu coi như chào hỏi với cô.

Uất Noãn Tâm đã thay xong quần áo luật sư, nhưng do dự không muốn bước vào. Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý cần thiết, nhưng cô vẫn không có cách nào ép buộc bản thân làm chuyện trái lương tâm. Hô hấp khó khăn, dũng khí không đủ.

Lúc này, có người ở phía sau đánh cô một cái. Cô hoảng sợ, chưa hoàn hồn đã quay đầu lại, là Lương Cảnh Đường. “Anh đứng ở đằng sau người ta làm gì chứ, còn mặc cả áo luật sư?” Cô trêu chọc. “Không phải anh là luật sư biện hộ của đối phương chứ?”

“Không phải vậy! Vụ kiện này, anh đến thay cho em!”

Uất Noãn Tâm ngây ngốc, đầu nhất thời không tiêu hóa được chuyện này. “Anh đến thay em sao? Tại sao chứ?”

“Anh biết em không muốn, muốn giúp em!”

“Nhưng mà, anh càng có nguyên tắc hơn em. Vụ kiện trái lương tâm này, anh càng không muốn đánh! Không được, em không thể để anh làm như vậy.”

Cô vội vàng đi lên pháp đình, bị Lương Cảnh Đường kéo lại, mỉm cười như gió xuân. “Là anh cam tâm tình nguyên mà! So với nguyên tắc, anh càng muốn bảo vệ em hơn!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Số ký tự: 0