Cô thật phiền phức
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Nam Cung Vũ Nhi đổi một bộ mặt tươi cười. "Mau vào đây, mau vào đây, tôi không biết sắp xếp hành lý nhất đó. Nam Cung Nghiêu, anh ra ngoài trước đi, đừng cản trở phụ nữ bọn em trò chuyện." Nói vậy, cô ngượng ngùng nhón chân đến cổ của anh, hôn lên khuôn mặt của anh. "Ngủ ngon!"
Nam Cung Nghiêu có chút không tự nhiên nhìn Uất Noãn Tâm, cô có chút bối rối. Hai người họ là anh em, một cái hôn chúc ngủ ngon cũng rất bình thường, nhưng nói không hiểu tại sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Uất Noãn Tâm vừa giúp thu dọn hành lý, vừa trả lời của hỏi của Nam Cung Vũ Nhi.
"Cô và Nam Cung Nghiêu, kết hôn khi nào vậy?"
"Khoảng ba tháng trước."
"Sao anh ấy lại cưới cô?"
"......"
"Sao vậy? Cách hỏi của tôi không đúng sao? Ngại quá, con người tôi là như vậy, thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Tôi rất hiểu Nam Cung Nghiêu, anh ấy là người theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên cuộc hôn nhân này, nhất định là có mục đích. Hôn nhân thương mại sao?"
"Có thể coi là như vậy...."
"Vậy cô có bối cảnh như thế nào?"
"Cha, cha tôi là thị trưởng."
Cô ấy kéo dài tiếng 'ô', bày ra biểu tình 'như vậy tôi đã hiểu', không khỏi làm cho Uất Noãn Tâm cảm thấy có chút bối rối. Cho dù là sự thật, cô cũng không muốn người khác biết sự chua sót sau cuộc hôn nhân này, điều đó đồng nghĩa với việc phơi bày ra vết sẹo của cô. Cô cố gắng không tiếp tục để ý những thứ đó, mỉm cười. "Cô và Nam Cung Nghiêu..... tình cảm rất tốt sao?"
"Tất nhiên rồi! Tôi và anh ba đều do anh ấy một tay nuôi lớn. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng, luôn bày ra dáng vẻ khiến người khác chán ghét của anh ấy, thực ra anh ấy rất dịu dàng và chu đáo, đặc biệt là lúc còn nhỏ....."
Cô ấy chìm trong những hồi ức đẹp đẽ ấm áp, luồng sáng lưu luyến trong mắt cô ấy làm cho Uất Noãn Tâm bị cuốn hút, không khỏi ngưỡng mộ. Cùng nhau trải qua khó khăn và thử thách, còn có một dòng thời gian dài như vậy làm nền tảng. Tình cảm của bọn họ, nhất định rất sâu rất sau, cô mãi mãi cũng không thể đuổi kịp.
Nam Cung Vũ Nhi lắc đầu. "Vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, thì kìm không được thất thần rồi."
"Vì sao cô gọi Thiếu Khiêm là anh ba, còn Nam Cung Nghiêu lại gọi thẳng tên anh ấy?"
"Từ nhỏ đến lớn, đều gọi như vậy mà, cũng quen rồi." Nam Cung Vũ Nhi nói một câu cho qua, nhưng trong lòng rất rõ, chính mình có một khát vọng mãnh liệt, trở thành vợ của Nam Cung Nghiêu. Mặc dù không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn che chở bảo vệ cô giống như trước, thậm chí còn cố ý tránh xa cô. Nhưng cô tin, cô tuyệt đối có năng lực, làm cho bọn họ quay lại như trước.
Mấy năm nay, cô theo sự sắp xếp của anh, luôn học tập ở nước ngoài. Một mặt không muốn tạo áp lực cho anh, mặt khác không ngừng nâng cao năng lực của chính mình, để có thể ở trong trạng thái càng mạnh mẽ càng tự tin càng tốt đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh. Chuẩn bị lâu như vậy, cô bây giờ, không thể đợi nổi rồi.
Cô vốn không hề coi Uất Noãn Tâm là đối thủ, cũng không muốn tổn thương cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy trở thành chướng ngại của cô, vậy thì, cô cũng không tiếc bất cứ giá nào, loại trừ tất cả chướng ngại.
Hy vọng chuyện này sẽ không phát triển đến bước đó.
"Ồ.....thì ra là vậy....." Uất Noãn Tâm có thể cảm thấy cô ấy không muốn trả lời câu hỏi này, nên cô cũng không hỏi tiếp. "Đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, vậy tôi ra ngoài trước nha."
"Đợi đã, cô giúp tôi nhìn xem bộ đồ công sở này như thế nào?" Nam Cung Vũ Nhi ở trước người ra dáng vài động tác.
"Rất hợp với cô! Cô muốn ứng tuyển sao?"
"Đúng đó! Tôi định ứng tuyển chức trợ lý tổng tài, cô thấy sao?"
"Nhưng mà......... công ty đã có trợ lý Hướng rồi, cô ấy theo Nam Cung Nghiêu rất nhiều năm rồi."
"Thế thì sao chứ?" Nam Cung Vũ Nhi hỏi ngược lại một câu, tràn đầy tự tin mà nói: "Thời gian ngắn hay dài, vốn không phải là vấn đề, mọi thứ đều phải dựa vào năng lực."
Uất Noãn Tâm ý thức được, cô ấy giống như đang nói với bản thân cô ấy, tính cách không nhu nhược, ngược lại vô cùng mạnh mẽ.Thứ gì một khi đã xác định, thì quyết không bỏ qua.
Cô vốn không xác định được, tính cách như vậy, là tốt hay xấu!
Từ trong phòng Nam Cung Vũ Nhi bước ra, Uất Noãn Tâm ngần ngại đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng vẫn đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu. Anh đứng ở trên sân thượng hút thuốc, ở phía trước người còn có một ly rượu mạnh, tâm trạng buồn bã.
Cô nhẹ nhàng đi qua đó. "Hút nhiều thuốc, không tốt...." Lời vừa nói ra, mới ý thức được bản thân không nên quản anh, nhưng anh dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục nhả khói thuốc tiếp. Cô cố gắng thể hiện tâm trạng vui vẻ. "Không ngờ rằng cô ấy là em gái anh, thật trùng hợp......"
Nam Cung Nghiêu vẫn không nói chuyện, ngửa đầu uống ngụm rượu.
"Anh hẳn là...... rất vui vẻ?"
"Không cần cố gắng đoán suy nghĩ của người khác, rất ngu xuẩn."
"Ờ...... Xin lỗi." Cô nhìn ngón chân, khóe mắt có hơi ươn ướt.
Nam Cung Nghiêu thở dài. Thực ra, anh cũng không muốn đối xữ với cô như vậy, cũng biết cô quan tâm anh. Nhưng Nam Cung Vũ Nhi vừa xuất hiện, mọi ổn định, bình thường của anh đều bị xáo trộn. Không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với cô ấy, cho nên trong lòng đặc biệt khó chịu. Còn với Uất Noãn Tâm, cũng thiếu đi sự kiên nhẫn, vừa mở miệng liền cảm thấy khó chịu.
"Em trở về phòng ngủ đi, tôi muốn ở đây một mình."
"Vậy.......em trở về trước........ anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng uống nhiều như vậy......"
"Cô thật phiền phức, nói xong chưa! Cút...." Nam Cung Nghhiêu chịu không nổi gào lên một câu. Cũng không phải nhắm vào cô, nhưng với Uất Noãn Tâm lại là một tổn thương cực lớn. Cô cái gì cũng không nói, chạy nhanh về phòng. Bụm mặt, khóc òa.
Những kỷ niệm hạnh phúc ngọt ngào ở Paris đó, giống như chỉ là một giấc mộng, không thực đến như vậy, sự thật chỉ có sự gào thét giận dữ và sự thiếu kiên nhẫn của anh. Cô không biết rốt cuộc là làm sao, anh phải dùng thái độ đó đối xữ với cô.
Không lẽ cô chỉ là một món đồ chơi thôi sao? Lúc tâm trạng của anh tốt, mang cô đi du dịch một chuyến, ngẫu nhiên chơi đùa một chút. Còn lúc tâm trạng bực bội. thì gầm rú gào thét với cô, bảo cô cút sao?
Anh coi cô là gì chứ?
Rơi nước mắt lấy điện thoại ra, không ngừng tua đi tua lại đoạn video anh cứu cô, muốn tìm một sự an ủi. Tự thôi miên chính mình, anh vẫn còn quan tâm đến cô, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua thử thách sống chết.
Chỉ là, không nén được sự đau đớn trong lòng, cũng vì bản thân cảm thấy bi ai!
Nam Cung Nghiêu có chút không tự nhiên nhìn Uất Noãn Tâm, cô có chút bối rối. Hai người họ là anh em, một cái hôn chúc ngủ ngon cũng rất bình thường, nhưng nói không hiểu tại sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Uất Noãn Tâm vừa giúp thu dọn hành lý, vừa trả lời của hỏi của Nam Cung Vũ Nhi.
"Cô và Nam Cung Nghiêu, kết hôn khi nào vậy?"
"Khoảng ba tháng trước."
"Sao anh ấy lại cưới cô?"
"......"
"Sao vậy? Cách hỏi của tôi không đúng sao? Ngại quá, con người tôi là như vậy, thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Tôi rất hiểu Nam Cung Nghiêu, anh ấy là người theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên cuộc hôn nhân này, nhất định là có mục đích. Hôn nhân thương mại sao?"
"Có thể coi là như vậy...."
"Vậy cô có bối cảnh như thế nào?"
"Cha, cha tôi là thị trưởng."
Cô ấy kéo dài tiếng 'ô', bày ra biểu tình 'như vậy tôi đã hiểu', không khỏi làm cho Uất Noãn Tâm cảm thấy có chút bối rối. Cho dù là sự thật, cô cũng không muốn người khác biết sự chua sót sau cuộc hôn nhân này, điều đó đồng nghĩa với việc phơi bày ra vết sẹo của cô. Cô cố gắng không tiếp tục để ý những thứ đó, mỉm cười. "Cô và Nam Cung Nghiêu..... tình cảm rất tốt sao?"
"Tất nhiên rồi! Tôi và anh ba đều do anh ấy một tay nuôi lớn. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng, luôn bày ra dáng vẻ khiến người khác chán ghét của anh ấy, thực ra anh ấy rất dịu dàng và chu đáo, đặc biệt là lúc còn nhỏ....."
Cô ấy chìm trong những hồi ức đẹp đẽ ấm áp, luồng sáng lưu luyến trong mắt cô ấy làm cho Uất Noãn Tâm bị cuốn hút, không khỏi ngưỡng mộ. Cùng nhau trải qua khó khăn và thử thách, còn có một dòng thời gian dài như vậy làm nền tảng. Tình cảm của bọn họ, nhất định rất sâu rất sau, cô mãi mãi cũng không thể đuổi kịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Cung Vũ Nhi lắc đầu. "Vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, thì kìm không được thất thần rồi."
"Vì sao cô gọi Thiếu Khiêm là anh ba, còn Nam Cung Nghiêu lại gọi thẳng tên anh ấy?"
"Từ nhỏ đến lớn, đều gọi như vậy mà, cũng quen rồi." Nam Cung Vũ Nhi nói một câu cho qua, nhưng trong lòng rất rõ, chính mình có một khát vọng mãnh liệt, trở thành vợ của Nam Cung Nghiêu. Mặc dù không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn che chở bảo vệ cô giống như trước, thậm chí còn cố ý tránh xa cô. Nhưng cô tin, cô tuyệt đối có năng lực, làm cho bọn họ quay lại như trước.
Mấy năm nay, cô theo sự sắp xếp của anh, luôn học tập ở nước ngoài. Một mặt không muốn tạo áp lực cho anh, mặt khác không ngừng nâng cao năng lực của chính mình, để có thể ở trong trạng thái càng mạnh mẽ càng tự tin càng tốt đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh. Chuẩn bị lâu như vậy, cô bây giờ, không thể đợi nổi rồi.
Cô vốn không hề coi Uất Noãn Tâm là đối thủ, cũng không muốn tổn thương cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy trở thành chướng ngại của cô, vậy thì, cô cũng không tiếc bất cứ giá nào, loại trừ tất cả chướng ngại.
Hy vọng chuyện này sẽ không phát triển đến bước đó.
"Ồ.....thì ra là vậy....." Uất Noãn Tâm có thể cảm thấy cô ấy không muốn trả lời câu hỏi này, nên cô cũng không hỏi tiếp. "Đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, vậy tôi ra ngoài trước nha."
"Đợi đã, cô giúp tôi nhìn xem bộ đồ công sở này như thế nào?" Nam Cung Vũ Nhi ở trước người ra dáng vài động tác.
"Rất hợp với cô! Cô muốn ứng tuyển sao?"
"Đúng đó! Tôi định ứng tuyển chức trợ lý tổng tài, cô thấy sao?"
"Nhưng mà......... công ty đã có trợ lý Hướng rồi, cô ấy theo Nam Cung Nghiêu rất nhiều năm rồi."
"Thế thì sao chứ?" Nam Cung Vũ Nhi hỏi ngược lại một câu, tràn đầy tự tin mà nói: "Thời gian ngắn hay dài, vốn không phải là vấn đề, mọi thứ đều phải dựa vào năng lực."
Uất Noãn Tâm ý thức được, cô ấy giống như đang nói với bản thân cô ấy, tính cách không nhu nhược, ngược lại vô cùng mạnh mẽ.Thứ gì một khi đã xác định, thì quyết không bỏ qua.
Cô vốn không xác định được, tính cách như vậy, là tốt hay xấu!
Từ trong phòng Nam Cung Vũ Nhi bước ra, Uất Noãn Tâm ngần ngại đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng vẫn đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu. Anh đứng ở trên sân thượng hút thuốc, ở phía trước người còn có một ly rượu mạnh, tâm trạng buồn bã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhẹ nhàng đi qua đó. "Hút nhiều thuốc, không tốt...." Lời vừa nói ra, mới ý thức được bản thân không nên quản anh, nhưng anh dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục nhả khói thuốc tiếp. Cô cố gắng thể hiện tâm trạng vui vẻ. "Không ngờ rằng cô ấy là em gái anh, thật trùng hợp......"
Nam Cung Nghiêu vẫn không nói chuyện, ngửa đầu uống ngụm rượu.
"Anh hẳn là...... rất vui vẻ?"
"Không cần cố gắng đoán suy nghĩ của người khác, rất ngu xuẩn."
"Ờ...... Xin lỗi." Cô nhìn ngón chân, khóe mắt có hơi ươn ướt.
Nam Cung Nghiêu thở dài. Thực ra, anh cũng không muốn đối xữ với cô như vậy, cũng biết cô quan tâm anh. Nhưng Nam Cung Vũ Nhi vừa xuất hiện, mọi ổn định, bình thường của anh đều bị xáo trộn. Không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với cô ấy, cho nên trong lòng đặc biệt khó chịu. Còn với Uất Noãn Tâm, cũng thiếu đi sự kiên nhẫn, vừa mở miệng liền cảm thấy khó chịu.
"Em trở về phòng ngủ đi, tôi muốn ở đây một mình."
"Vậy.......em trở về trước........ anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng uống nhiều như vậy......"
"Cô thật phiền phức, nói xong chưa! Cút...." Nam Cung Nghhiêu chịu không nổi gào lên một câu. Cũng không phải nhắm vào cô, nhưng với Uất Noãn Tâm lại là một tổn thương cực lớn. Cô cái gì cũng không nói, chạy nhanh về phòng. Bụm mặt, khóc òa.
Những kỷ niệm hạnh phúc ngọt ngào ở Paris đó, giống như chỉ là một giấc mộng, không thực đến như vậy, sự thật chỉ có sự gào thét giận dữ và sự thiếu kiên nhẫn của anh. Cô không biết rốt cuộc là làm sao, anh phải dùng thái độ đó đối xữ với cô.
Không lẽ cô chỉ là một món đồ chơi thôi sao? Lúc tâm trạng của anh tốt, mang cô đi du dịch một chuyến, ngẫu nhiên chơi đùa một chút. Còn lúc tâm trạng bực bội. thì gầm rú gào thét với cô, bảo cô cút sao?
Anh coi cô là gì chứ?
Rơi nước mắt lấy điện thoại ra, không ngừng tua đi tua lại đoạn video anh cứu cô, muốn tìm một sự an ủi. Tự thôi miên chính mình, anh vẫn còn quan tâm đến cô, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua thử thách sống chết.
Chỉ là, không nén được sự đau đớn trong lòng, cũng vì bản thân cảm thấy bi ai!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro