Dám tán gái hả?
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Anh dám uy hiếp cô sao? Uất Noãn Tâm cô đây giống người dễ bị uy hiếp lắm sao? Không thèm quen tâm trả lời, "cũng đâu có ai cầu xin anh ở lại! Tự anh bám díu thôi......... bãi công là tốt nhất, mỗi ngày thấy anh đi ra đi vào phiền muốn chết, nhìn cũng chướng mắt!"
"Em ác quá đi! Ỷ anh yêu em, không nỡ rời xa em, thì em bắt nạt anh!"
Trong lòng Uất Noãn Tâm ngọt như đường, càng trở nên kiêu ngạo hơn, "anh kiếm đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy chứ, mau đi rửa chén rồi quét dọn đi!"
Đi được vài bước, lại ngừng lại, đột nhiên nghe được một câu. "Anh làm tốt, nói không chừng sẽ được thăng chức!"
Hai mắt Nam Cung Nghiêu sáng lên, "ông xã sao?"
"Nằm mơ đi! Là làm osin cả đời!"
"Cho nên em định ở bên anh cả đời sao?"
"Tôi đâu có nói vậy, chỉ là cảm thấy trong nhà có một người giúp việc cũng là chuyện không tệ. Nếu sau khi tôi gả cho người khác, anh vẫn muốn như vậy, điều đó cũng tốt thôi!"
Anh biết rõ cô đang nói đùa, cố ý chọc mình, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn tắt hẳn nụ cười trên miệng, nghiêm túc nói với cô. "Nếu như em ôm cái ý nghĩ đó thì anh khuyên em nên sớm vứt nó đi. Cả đời này, em chỉ có thể gả cho anh. Người đàn ông nào muốn nhúng chàm em, anh sẽ không khách sao đâu!"
Trong chớp mắt lại nở nụ cười tươi rói vô cùng dịu dàng, "ngủ trưa thật ngon đi, cục cưng!"
Trong lòng Uất Noãn Tâm có hơi sợ hãi. Vẫn may cô đã sớm nhận ra, cả đời này chạy không thoát khỏi anh, nếu không, cô lại làm liên lụy những người đàn ông khác rồi. Cùng một sai lầm, cô nhất định không tái phạm lần hai.
...............
Có 'người giúp việc hai mươi bốn giờ ở trong nhà' Nam Cung Nghiêu rồi, Uất Noãn Tâm không cần phải tốn thời gian chăm sóc Uất Thiên Hạo, nên cô có càng nhiều thời gian để làm những việc mình thích. Chưa đến hai ngày, thì cô đã nhận được lời mời làm một thị trấn nhỏ làm luật sư, cho nên cô cũng cảm thấy vui mừng về sự xuất hiện của Nam Cung Nghiêu.
Mỗi ngày cô bận rộn công việc của mình, mọi việc trong nhà như giặt giũ cơm nước đưa đón Uất Thiên Hạo đi học đều do Nam Cung Nghiêu làm.
Cô cứ tưởng một tổng tài như anh, làm chưa được hai ngày sẽ bãi công, nhưng không ngờ đã một tuần rồi, vẫn không thấy anh có nửa câu oán thán, người lại còn vô cùng thích thú. Xử lý mọi chuyện gọn gàn ngăn nắp, ngay cả cô cũng cảm thấy tự tị về mình.
Uất Noãn Tâm tất nhiên cũng có chút dao động, không lẽ osin này đổi tính thật rồi sao? Nhưng cô nghĩ lại, mới có một tuần thôi, không thể chứng minh được gì, nhất định không thể dễ dàng tin anh như vậy.
Vì công việc quá nhiều, Uất Noãn Tâm không có thời gian dự họp phụ huynh, nên kêu Nam Cung Nghiêu đi. Đến khi nghỉ trưa, mới gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.
Anh từ từ mở miệng, "cô giáo đang đứng ở trước mắt, em có muốn tự mình hỏi cô ấy không?
"Đã mười hai giờ rưỡi rồi, cuộc họp còn chưa kết thức sao?"
"Kết thúc rồi, bọn anh đang ăn cơm trưa."
"Những phụ huynh khác cũng ở đó sao?"
"Không có! Chỉ có hai người bọn anh thôi."
Nghĩ đến cô giáo trẻ đẹp, lúc trước còn rất mê mẫn anh, hai người độc thân ở chung với nhau, Uất Noãn Tâm đột nhiên có chút bực bội. "Sao lại mời cô giáo ăn cơm vậy?"
"Không phải em kêu anh đi tìm hiểu rõ tình hình của bé Thiên, rồi báo cáo với em sao?"
"........." Nhưng cô đâu có nói mời riêng cô giáo ăn cơm chứ! Rõ ràng lấy việc công làm chuyện riêng mà.
"Vậy hai người từ từ an đi, ăn xong về sớm một chút, bé Thiên đang ở nhà một mình đó!"
Cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng ê ẩm. Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Không thể nào! Cô đâu phải người phụ nữ dễ dàng nổi cơn ghen như vậy, hơn nữa cô với Nam Cung Nghiêu có quan hệ gì chứ, anh thích tán gái đó là chuyện của anh, liên quan gì đến cô!
Nhưng cô càng nghĩ như vậy, càng thấy ngột ngạt, có buổi chiều không có cách nào tập trung vào công việc, nên tan ca trước một tiếng, chuẩn bị tìm Nam Cung Nghiêu 'tính sổ'. Cuối cùng vừa về nhà, không thấy người đâu.
Lúc trước mỗi lần cô đẩy cửa ra, đều nhìn thấy anh nhiệt tình đón tiếp, còn bây giờ trong phòng khách trống rỗng, cô lại có chút không quen, cảm thấy thết vọng.
"Ma ma, ma ma về rồi!" Bé Thiên chạy ra khỏi phòng, "một mình bé Thiên ở nhà buồn quá trời!"
"Anh ta đâu?"
"Pa pa nói buổi tối phải ăn cơm cùng cô giáo, không về, kêu chúng ta gọi đồ ăn ở ngoài, bé Thiên còn chép số điện thoại lại nữa này."
Uất Noãn Tâm có chút tức giận. Buổi trưa ăn rồi thì thôi, buổi tối còn ăn, có gì đáng ăn chứ! Cô giáo kia có gì mà hấp dẫn anh vậy hả? Đồ quỷ háo sắc! Tức giận gọi điện thoại cho anh, vừa mở miệng.
"Chờ một chút, bọn anh còn chưa nói chuyện xong."
Anh không biết đã nói điều gì, mà bên trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ cười "ha ha ha", có thể tưởng tượng đến nụ cười tươi rói của cô ta.
"Được rồi, em nói đi!"
Anh dám để cô đợi sao? Quá đáng!" "..............Về nhà mau!"
"Bọn anh vừa gọi món, còn chưa mang lên!"
"Tôi và bé Thiên còn chưa ăn cơm đo!"
"Không phải đã cho số gọi đồ ăn ngoài rồi sao?"
Xem anh nói gì kìa, tự nhiên đến cỡ nào. Anh và cô giáo xinh đẹp ở ngoài ăn cơm, để mẹ con cô gọi đồ ăn ngoài sao? Có lầm không vậy? Dựa vào cái gì chứ!
"Nam Cung Nghiêu, anh thật quá đáng. Anh là người giúp việc, làm cơm là bổn phận của anh, tôi không cho phép anh tán gái!"
"Chúng ta có quan hệ gì chứ? Anh tán gái cần em cho phép sao?"
Một câu nói, làm Uất Noãn Tâm tức tới mặt mày đen thui.
Dường như anh biết cô tức giận, vội nói. "Đùa với em thôi mà! Anh bây giờ đang thực hiện nghĩa vụ làm ba, hiểu thêm về tình hình của con trai thôi."
"Bé Thiên học ở đó còn chưa đến một tháng, chuyện gì mà nói tới mấy tiếng chưa xong, cần phải nói đến bây giờ sao?"
"Cô giáo giới thiệu một quán ăn rất ngon, nói chỗ nào rất nổi tiếng, dẫn anh đến đó thử."
"Cho nên anh thừa nhận anh đang tán gái sao?"
"Anh không có nói vậy, đây là em nói mà!"
"Đồ khốn, anh muốn ăn thì ăn cho đã đi!" Bây giờ Uất Noãn Tâm đang tức sôi máu, một chữ cũng không muốn nói với anh. "Đi thôi bé Thiên, ma ma dẫn con ra ngoài ăn cơm!"
Nói thì hay lắm, vì cô mà chạy từ Đài Loan đến hà Lan, không thể không có cô, điều gì cũng bằng lòng làm vì cô. Vừa chớp mắt, lại đi dụ dỗ người phụ nữ khác, còn là cô giáo của con trai, không biết mất mặt mà! Lời của đàn ông, quả nhiên không thể tin. Cô là heo mới để cho anh làm xao động!"
"Tút tút tút........."
Nam Cung Nghiêu thanh lịch cúp điện thoại lại, miệng cong lên, nở một nụ cười.
Cô nhóc này, bây giờ nhất định rất tức nhỉ? Còn anh lại rất vui. Cô càng tức, càng chứng tỏ cô quan tâm anh, giống như cô lợi dụng Henry để chọc tức anh vậy. Thỉnh thoảng kích thích cô, rất có ích để cho cô nhận ra trái tim mình, đừng chạy trốn nữa!
Uất Noãn Tâm tức anh ách dẫn bé Thiên đi ăn cơm, đang tìm chỗ ngồi, bé Thiên đột nhiên vui vẻ hét lên, "ma ma, pa pa và cô giáo ở bên kia!"
Ánh mắt của của cô giống như cây đinh, trừng mắt. Một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện vui vẻ, đó không phải là Nam Cung Nghiêu và cô giáo Amy sao? Người ngoài vô, còn tưởng hai người mới là một cặp tình nhân mặn nồng! Rõ ràng mượn cớ đi tán gái mà.
Nam Cung Nghiêu nhìn thấy hai mẹ con, vội vàng đi đến. "Trùng hợp vậy, mẹ con em cũng đến đây ăn cơm sao?"
Uất Noãn Tâm ngoài mặt nở nụ cười trong lòng thì tức tối, lạnh nhạt trả lời. "Chẳng qua chỉ là một nhà hàng bình thường thôi, sao tôi không biết nó nổi tiếng đến vậy ta." Mục đích của Amy không phải giới thiệu nhà hàng, mà là muốn quyến rũ anh! Đi trêu đùa ong bướm ở khắp nơi, thật đáng ghét!
"Pa pa................." Bé Thiên chạy nhanh đến ôm chân anh, vô cùng thân thiết.
"Bé Thiên, chúng ta đi, không quấy rầy bọn họ nữa..........."
"Nhưng bé Thiên muốn ăn cơm với pa pa."
Nhìn thấy con ôm anh chặt vậy, Uất noãn Tâm càng tức hơn, quay đầu muốn bỏ đi một mình, lại bị Nam Cung Nghiêu giữa lại. "Nếu đến đây rồi, thì cùng ăn đi! Vừa hay em có thể biết thêm chuyện của bé Thiên."
"Tôi sợ tôi sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai người nha!"
".............. Đó là cô giáo của bé Thiên!"
Anh còn biết sao? Vậy sao còn thân thiết đến thế hả?
Trong lúc tức giận Uất Noãn Tâm nghĩ lại, cô mới là mẹ của bé Thiên, tại sao cô phải bỏ đi, để cho cô giáo kia có cơ hội giở trò. Nghĩ như vậy, cô đẩy tay Nam Cung Nghiêu ra, đi thẳng vào nhà hàng.
"Ấy, cô Uất, bé Thiên, trùng hợp vậy?"
"Ừ!" Uất Noãn Tâm bỗng nhiên thấy không vui, nhưng vẫn cười chào lại, không muốn mất phong độ ở trước mặt người khác, tỏ ra là một người phụ nữ hay ghen tuông.
"Tôi cảm thấy nhà hàng này rất ngon, nên giới thiệu anh Nam Cung đến, cô không ngại chứ?"
"Tất nhiên không rồi!" Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh ấy đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, tôi trước giờ không can thiệp vào."
Nhưng chuyện dụ dỗ cô giáo của con trai cũng làm được, chứng tỏ anh không phải là người lớn mà. Trong đầu anh chứa bã đậu sao? Hay là chưa phát triển hoàn chỉnh hả?
"Em ác quá đi! Ỷ anh yêu em, không nỡ rời xa em, thì em bắt nạt anh!"
Trong lòng Uất Noãn Tâm ngọt như đường, càng trở nên kiêu ngạo hơn, "anh kiếm đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy chứ, mau đi rửa chén rồi quét dọn đi!"
Đi được vài bước, lại ngừng lại, đột nhiên nghe được một câu. "Anh làm tốt, nói không chừng sẽ được thăng chức!"
Hai mắt Nam Cung Nghiêu sáng lên, "ông xã sao?"
"Nằm mơ đi! Là làm osin cả đời!"
"Cho nên em định ở bên anh cả đời sao?"
"Tôi đâu có nói vậy, chỉ là cảm thấy trong nhà có một người giúp việc cũng là chuyện không tệ. Nếu sau khi tôi gả cho người khác, anh vẫn muốn như vậy, điều đó cũng tốt thôi!"
Anh biết rõ cô đang nói đùa, cố ý chọc mình, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn tắt hẳn nụ cười trên miệng, nghiêm túc nói với cô. "Nếu như em ôm cái ý nghĩ đó thì anh khuyên em nên sớm vứt nó đi. Cả đời này, em chỉ có thể gả cho anh. Người đàn ông nào muốn nhúng chàm em, anh sẽ không khách sao đâu!"
Trong chớp mắt lại nở nụ cười tươi rói vô cùng dịu dàng, "ngủ trưa thật ngon đi, cục cưng!"
Trong lòng Uất Noãn Tâm có hơi sợ hãi. Vẫn may cô đã sớm nhận ra, cả đời này chạy không thoát khỏi anh, nếu không, cô lại làm liên lụy những người đàn ông khác rồi. Cùng một sai lầm, cô nhất định không tái phạm lần hai.
...............
Có 'người giúp việc hai mươi bốn giờ ở trong nhà' Nam Cung Nghiêu rồi, Uất Noãn Tâm không cần phải tốn thời gian chăm sóc Uất Thiên Hạo, nên cô có càng nhiều thời gian để làm những việc mình thích. Chưa đến hai ngày, thì cô đã nhận được lời mời làm một thị trấn nhỏ làm luật sư, cho nên cô cũng cảm thấy vui mừng về sự xuất hiện của Nam Cung Nghiêu.
Mỗi ngày cô bận rộn công việc của mình, mọi việc trong nhà như giặt giũ cơm nước đưa đón Uất Thiên Hạo đi học đều do Nam Cung Nghiêu làm.
Cô cứ tưởng một tổng tài như anh, làm chưa được hai ngày sẽ bãi công, nhưng không ngờ đã một tuần rồi, vẫn không thấy anh có nửa câu oán thán, người lại còn vô cùng thích thú. Xử lý mọi chuyện gọn gàn ngăn nắp, ngay cả cô cũng cảm thấy tự tị về mình.
Uất Noãn Tâm tất nhiên cũng có chút dao động, không lẽ osin này đổi tính thật rồi sao? Nhưng cô nghĩ lại, mới có một tuần thôi, không thể chứng minh được gì, nhất định không thể dễ dàng tin anh như vậy.
Vì công việc quá nhiều, Uất Noãn Tâm không có thời gian dự họp phụ huynh, nên kêu Nam Cung Nghiêu đi. Đến khi nghỉ trưa, mới gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.
Anh từ từ mở miệng, "cô giáo đang đứng ở trước mắt, em có muốn tự mình hỏi cô ấy không?
"Đã mười hai giờ rưỡi rồi, cuộc họp còn chưa kết thức sao?"
"Kết thúc rồi, bọn anh đang ăn cơm trưa."
"Những phụ huynh khác cũng ở đó sao?"
"Không có! Chỉ có hai người bọn anh thôi."
Nghĩ đến cô giáo trẻ đẹp, lúc trước còn rất mê mẫn anh, hai người độc thân ở chung với nhau, Uất Noãn Tâm đột nhiên có chút bực bội. "Sao lại mời cô giáo ăn cơm vậy?"
"Không phải em kêu anh đi tìm hiểu rõ tình hình của bé Thiên, rồi báo cáo với em sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"........." Nhưng cô đâu có nói mời riêng cô giáo ăn cơm chứ! Rõ ràng lấy việc công làm chuyện riêng mà.
"Vậy hai người từ từ an đi, ăn xong về sớm một chút, bé Thiên đang ở nhà một mình đó!"
Cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng ê ẩm. Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Không thể nào! Cô đâu phải người phụ nữ dễ dàng nổi cơn ghen như vậy, hơn nữa cô với Nam Cung Nghiêu có quan hệ gì chứ, anh thích tán gái đó là chuyện của anh, liên quan gì đến cô!
Nhưng cô càng nghĩ như vậy, càng thấy ngột ngạt, có buổi chiều không có cách nào tập trung vào công việc, nên tan ca trước một tiếng, chuẩn bị tìm Nam Cung Nghiêu 'tính sổ'. Cuối cùng vừa về nhà, không thấy người đâu.
Lúc trước mỗi lần cô đẩy cửa ra, đều nhìn thấy anh nhiệt tình đón tiếp, còn bây giờ trong phòng khách trống rỗng, cô lại có chút không quen, cảm thấy thết vọng.
"Ma ma, ma ma về rồi!" Bé Thiên chạy ra khỏi phòng, "một mình bé Thiên ở nhà buồn quá trời!"
"Anh ta đâu?"
"Pa pa nói buổi tối phải ăn cơm cùng cô giáo, không về, kêu chúng ta gọi đồ ăn ở ngoài, bé Thiên còn chép số điện thoại lại nữa này."
Uất Noãn Tâm có chút tức giận. Buổi trưa ăn rồi thì thôi, buổi tối còn ăn, có gì đáng ăn chứ! Cô giáo kia có gì mà hấp dẫn anh vậy hả? Đồ quỷ háo sắc! Tức giận gọi điện thoại cho anh, vừa mở miệng.
"Chờ một chút, bọn anh còn chưa nói chuyện xong."
Anh không biết đã nói điều gì, mà bên trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ cười "ha ha ha", có thể tưởng tượng đến nụ cười tươi rói của cô ta.
"Được rồi, em nói đi!"
Anh dám để cô đợi sao? Quá đáng!" "..............Về nhà mau!"
"Bọn anh vừa gọi món, còn chưa mang lên!"
"Tôi và bé Thiên còn chưa ăn cơm đo!"
"Không phải đã cho số gọi đồ ăn ngoài rồi sao?"
Xem anh nói gì kìa, tự nhiên đến cỡ nào. Anh và cô giáo xinh đẹp ở ngoài ăn cơm, để mẹ con cô gọi đồ ăn ngoài sao? Có lầm không vậy? Dựa vào cái gì chứ!
"Nam Cung Nghiêu, anh thật quá đáng. Anh là người giúp việc, làm cơm là bổn phận của anh, tôi không cho phép anh tán gái!"
"Chúng ta có quan hệ gì chứ? Anh tán gái cần em cho phép sao?"
Một câu nói, làm Uất Noãn Tâm tức tới mặt mày đen thui.
Dường như anh biết cô tức giận, vội nói. "Đùa với em thôi mà! Anh bây giờ đang thực hiện nghĩa vụ làm ba, hiểu thêm về tình hình của con trai thôi."
"Bé Thiên học ở đó còn chưa đến một tháng, chuyện gì mà nói tới mấy tiếng chưa xong, cần phải nói đến bây giờ sao?"
"Cô giáo giới thiệu một quán ăn rất ngon, nói chỗ nào rất nổi tiếng, dẫn anh đến đó thử."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho nên anh thừa nhận anh đang tán gái sao?"
"Anh không có nói vậy, đây là em nói mà!"
"Đồ khốn, anh muốn ăn thì ăn cho đã đi!" Bây giờ Uất Noãn Tâm đang tức sôi máu, một chữ cũng không muốn nói với anh. "Đi thôi bé Thiên, ma ma dẫn con ra ngoài ăn cơm!"
Nói thì hay lắm, vì cô mà chạy từ Đài Loan đến hà Lan, không thể không có cô, điều gì cũng bằng lòng làm vì cô. Vừa chớp mắt, lại đi dụ dỗ người phụ nữ khác, còn là cô giáo của con trai, không biết mất mặt mà! Lời của đàn ông, quả nhiên không thể tin. Cô là heo mới để cho anh làm xao động!"
"Tút tút tút........."
Nam Cung Nghiêu thanh lịch cúp điện thoại lại, miệng cong lên, nở một nụ cười.
Cô nhóc này, bây giờ nhất định rất tức nhỉ? Còn anh lại rất vui. Cô càng tức, càng chứng tỏ cô quan tâm anh, giống như cô lợi dụng Henry để chọc tức anh vậy. Thỉnh thoảng kích thích cô, rất có ích để cho cô nhận ra trái tim mình, đừng chạy trốn nữa!
Uất Noãn Tâm tức anh ách dẫn bé Thiên đi ăn cơm, đang tìm chỗ ngồi, bé Thiên đột nhiên vui vẻ hét lên, "ma ma, pa pa và cô giáo ở bên kia!"
Ánh mắt của của cô giống như cây đinh, trừng mắt. Một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện vui vẻ, đó không phải là Nam Cung Nghiêu và cô giáo Amy sao? Người ngoài vô, còn tưởng hai người mới là một cặp tình nhân mặn nồng! Rõ ràng mượn cớ đi tán gái mà.
Nam Cung Nghiêu nhìn thấy hai mẹ con, vội vàng đi đến. "Trùng hợp vậy, mẹ con em cũng đến đây ăn cơm sao?"
Uất Noãn Tâm ngoài mặt nở nụ cười trong lòng thì tức tối, lạnh nhạt trả lời. "Chẳng qua chỉ là một nhà hàng bình thường thôi, sao tôi không biết nó nổi tiếng đến vậy ta." Mục đích của Amy không phải giới thiệu nhà hàng, mà là muốn quyến rũ anh! Đi trêu đùa ong bướm ở khắp nơi, thật đáng ghét!
"Pa pa................." Bé Thiên chạy nhanh đến ôm chân anh, vô cùng thân thiết.
"Bé Thiên, chúng ta đi, không quấy rầy bọn họ nữa..........."
"Nhưng bé Thiên muốn ăn cơm với pa pa."
Nhìn thấy con ôm anh chặt vậy, Uất noãn Tâm càng tức hơn, quay đầu muốn bỏ đi một mình, lại bị Nam Cung Nghiêu giữa lại. "Nếu đến đây rồi, thì cùng ăn đi! Vừa hay em có thể biết thêm chuyện của bé Thiên."
"Tôi sợ tôi sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai người nha!"
".............. Đó là cô giáo của bé Thiên!"
Anh còn biết sao? Vậy sao còn thân thiết đến thế hả?
Trong lúc tức giận Uất Noãn Tâm nghĩ lại, cô mới là mẹ của bé Thiên, tại sao cô phải bỏ đi, để cho cô giáo kia có cơ hội giở trò. Nghĩ như vậy, cô đẩy tay Nam Cung Nghiêu ra, đi thẳng vào nhà hàng.
"Ấy, cô Uất, bé Thiên, trùng hợp vậy?"
"Ừ!" Uất Noãn Tâm bỗng nhiên thấy không vui, nhưng vẫn cười chào lại, không muốn mất phong độ ở trước mặt người khác, tỏ ra là một người phụ nữ hay ghen tuông.
"Tôi cảm thấy nhà hàng này rất ngon, nên giới thiệu anh Nam Cung đến, cô không ngại chứ?"
"Tất nhiên không rồi!" Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh ấy đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, tôi trước giờ không can thiệp vào."
Nhưng chuyện dụ dỗ cô giáo của con trai cũng làm được, chứng tỏ anh không phải là người lớn mà. Trong đầu anh chứa bã đậu sao? Hay là chưa phát triển hoàn chỉnh hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro