Không mặc quần áo
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Uất Noãn Tâm chỉ nhất thời tùy tiện cảm thán một câu, ai biết được người lạnh lùng như Nam Cung Nghêu lại có chút hứng thú. “Em nói xem!”
“Hở…..đại khái là câu chuyện một cô gái lấy một người đàn ông già rất hấp dẫn rất nhiều tiền!”
“Nghe có vẻ rất giống tình huống của chúng ta nhỉ.”
“Phí Vân Phàm đã là một ông chú hơn bốn mươi tuổi rồi, được chưa? Anh so với anh ta trẻ hơn rất nhiều!”
Nam Cung Nghiêu cũng không tiếp tục bình luận về vấn đề này. “Tôi xuống dưới trước, em thu xếp xong thì xuống ăn cơm!”
“Ờ….” Uất Noãn Tâm chớp chớp mắt, có chút kỳ lạ.
Nam Cung Nghiêu nhắc nhở cô ăn cơm sao? Cô không nghe lầm chứ? Sao cứ cảm thấy cả đoạn đường đến Paris, ngoài chế giễu châm chọc cô không thay đổi, thái độ anh đối xữ cô hình như có chút thay đổi thì phải?
…………..
Vừa rồi không có thời gian thưởng thức, liền chạy thẳng lên lâu, xuống dưới đại sảnh mới phát hiện, cổ thành so với lúc cô nhìn thấy trên tạp chí càng đồ sộ hơn, trên vách tường có treo rất nhiều bức chân dung của tướng sĩ đảm nhiệm các trận chiến, vô cùng có cảm giác lịch sử. Ở giữa mái vòm lớn, có treo chùm đèn pha lê hình thiên nga, mỗi một viên pha lê trong suốt, tự nhiên có giá trị liên thành.
Đầu bếp nổi tiếng mang lên thức ăn đặc sắc của nước Anh, thịt cừu nướng, thịt bò và các loại đồ ăn Tây, còn cho thêm chanh và cành ô liu, mùi vị có hơi đắng, Uất Noãn Tâm ăn không quen, lông mày nhíu lại.
Anh nhìn đã hiểu rõ. “Không thích, tôi bảo đầu bếp làm món Đài Loan nha.”
“Không, không cần đâu, quá lãng phí rồi. Thực ra cũng không tệ…..” Để cho có sức thuyết phục hơn, Uất Noãn Tâm cố nén ăn vài miếng, kết quả chính mình nôn hết tất cả ra ngoài. Thực sự chịu không nổi mùi vị kia, vẻ mặt đau khổ. “Em vẫn nên đổi món cơm ráng trứng thì hay hơn!”
Nam Cung Nghiêu bĩu môi cười. Không vui về cô, rõ ràng ăn không được còn cố gắng chống chọi, vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
“Đúng rồi, lần này không phải đến đây bàn việc hợp tác chứ? Tại sao tôi không nhìn thấy tài liệu? Nếu như ngày mai băt đầu, tôi muốn nhanh chóng làm quen một chút.”
“Không cần gấp!” Nam Cung Nghiêu nhàn nhã cắt miếng thịt cừu, cho thấy rất quen với mùi vị độc đáo này.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Uất Noãn Tâm có chút thắc mắc. Anh không phải là người cuồng công việc sao? Anh không gấp, cô ngược lại sao phải nôn nóng chứ? Thôi đi, ông chủ không gấp, một người làm công như cô để ý cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên mở rộng lòng đón nhận thật tốt ‘ngày nghỉ Paris’ thôi.
Sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng, người giúp việc hỏi Uất Noãn Tâm có cần gì không, cô trả lời đại muốn đi tắm rửa, sau đó nằm úp lên giường. Chưa đến mười phút, người giúp việc nói nước đã chuẩn bị xong, mời cô tắm rửa. Cô ba lần bốn lượt cảm ơn, bảo cô ấy ra ngoài. Bước vào phòng tắm, kinh ngạc đến ngây ngốc! Cả bồn tắm lớn, đều là sữa bò.
Sữa bò nha! Không phải nước! Không phải đang đốt tiền sao?
Đau lòng một lúc, mới ngồi vào bồn tắm, quả thật là một cái bể bơi mê người, tất cả tràn ngập sữa bò.
Ngâm rất lâu, không nỡ đứng dậy, tự mãn ngửi một chút, thơm thật!
Lúc này mới nhớ ra quên mang quần áo vào nhà tắm, định nói nhưng người giúp việc không ở đây, chắc hẳn không sao, nên thản nhiên đi ra ngoài.
Ai biết được Nam Cung Nghiêu ở trong phòng!
Cô sững người vài giây, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, như một con thỏ nhỏ thét lên chạy loạn, tay chân luống cuống không biết nên che ở trên hay che ở dưới. “Anh anh anh anh anh………anh tại sao lại vào đây hả?”
“Đây là nhà tôi, tại sao không được vào chứ?” Trên mặt anh không có một chút xấu hổ nào, hai tay bỏ vào trong túi quần, bình thản ung dung nhìn cô.
“Tôi tôi tôi……anh quay người lại!”
“Không muốn!”
Uất Noãn Tâm phát điên. “Anh không quay người lại, làm sao tôi mặc quần áo chứ?”
Anh nhún vai. “Đó là chuyện của em.”
“Anh sắc lang!”
“Là bản thân em quên mang quần áo.” Anh nhắc nhở cô một cách khách quen. “Hơn nữa, em xem tôi giống như đang trỗi dậy sắc tâm lắm sao? Dáng vóc của em, vẫn không thể lọt vào mắt tôi.”
Mặt của Nam Cung Nghiêu vô cùng ngạo mạn rất không thèm để ý cực kỳ bình tĩnh vô cùng khinh bỉ, trong lòng lại nổi sóng to gió lớn. Cơ thể của người phụ nữ, quả thật anh nhìn thấy rất nhiều, dáng người cho dù đẹp đến cỡ nào, cũng không động lòng, nhưng cảnh xuân ngay trước mắt, lúc này lại làm cho tim anh đảo loạn.
Cô giống như một con thỏ bị hoảng hốt, giương nanh múa vuốt, mặt bởi vì sốt ruột mà đỏ ửng, cực kỳ đáng yêu. Mái tóc ướt sũng còn vươn lại trên mặt, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt tươi trẻ thoát tục, mềm mại nhỏ nhắn và đơn thuần như vậy, mang chút tính trẻ con.
Còn cơ thể của cô, hoàn toàn mang dáng vóc trưởng thành đầy nữ tính cực kỳ hoàn mỹ. Vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, đôi mông đẹp tuyệt vời, chỉ che một nửa nơi đẩy đà như đôi thỏ đang chơi đùa, run rẩy, hấp dẫn anh.
Đường nét non nớt lại thành thạo tổ hợp lại, khiến cho đáy mắt của anh một mảng nóng rực, anh đang cố khống chế ngọn lửa dục vọng đó.
Uất Noãn Tâm cúi đầu quét mắt, vừa tức vừa giận. “Vóc dáng của tôi kém đến vậy sao? Làm sao cũng không lọt vào mắt anh.”
Anh tà ác không ý tốt cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Em đang ám chỉ tôi, hy vọng tôi nổi sắc tâm sao?”
“Tôi không có!” Chỉ là, tốt xấu gì cô cũng là con gái, khi người đàn ông nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân lại không có chút hứng thú nào, ít nhiều cũng có chút đả kích.
“Nghe vào lại không giống…..”
Anh từ lúc nào có tài hùng biện vậy chứ? Bản sao của Ngũ Liên sao?
Đấu võ mồm, Uất Noãn Tâm trước giờ không chiếm được thế thượng phong, đã vậy còn thua rất thảm hại, cho nên cô quyết định nhún nhường. Bày ra bộ mặt đánh thương. “Anh ra ngoài đi, tôi thực sự cần phải mặc quần áo!”
Nhưng chiêu này với Nam Cung Nghiêu mà nói một chút cũng không dùng được. Anh trả lời rất thản nhiên. “Em thay đi!” Không hề có một chút ý lẩn tránh nào!
“Anh ở đây tôi làm sao thay chứ!!!”
“Sợ gì chứ, cũng không phải chưa thấy qua!”
Uất Noãn Tâm sợ anh nói câu này nhất, và quả nhiên anh đã nói, thật đau đầu. “Không lẽ anh không cảm thấy như vậy rất
囧
rất xấu hổ sao?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ. “Không cảm thấy!”
“…………..” Bất lực. Đành cẩn thận che chắn bộ phận quan trọng trên người, từ bước từng bước một đi đến giường, ngồi xổm xuống dựa vào giường che khuất cơ thể, vươn một tay ra lấy quần áo.
“Hở…..đại khái là câu chuyện một cô gái lấy một người đàn ông già rất hấp dẫn rất nhiều tiền!”
“Nghe có vẻ rất giống tình huống của chúng ta nhỉ.”
“Phí Vân Phàm đã là một ông chú hơn bốn mươi tuổi rồi, được chưa? Anh so với anh ta trẻ hơn rất nhiều!”
Nam Cung Nghiêu cũng không tiếp tục bình luận về vấn đề này. “Tôi xuống dưới trước, em thu xếp xong thì xuống ăn cơm!”
“Ờ….” Uất Noãn Tâm chớp chớp mắt, có chút kỳ lạ.
Nam Cung Nghiêu nhắc nhở cô ăn cơm sao? Cô không nghe lầm chứ? Sao cứ cảm thấy cả đoạn đường đến Paris, ngoài chế giễu châm chọc cô không thay đổi, thái độ anh đối xữ cô hình như có chút thay đổi thì phải?
…………..
Vừa rồi không có thời gian thưởng thức, liền chạy thẳng lên lâu, xuống dưới đại sảnh mới phát hiện, cổ thành so với lúc cô nhìn thấy trên tạp chí càng đồ sộ hơn, trên vách tường có treo rất nhiều bức chân dung của tướng sĩ đảm nhiệm các trận chiến, vô cùng có cảm giác lịch sử. Ở giữa mái vòm lớn, có treo chùm đèn pha lê hình thiên nga, mỗi một viên pha lê trong suốt, tự nhiên có giá trị liên thành.
Đầu bếp nổi tiếng mang lên thức ăn đặc sắc của nước Anh, thịt cừu nướng, thịt bò và các loại đồ ăn Tây, còn cho thêm chanh và cành ô liu, mùi vị có hơi đắng, Uất Noãn Tâm ăn không quen, lông mày nhíu lại.
Anh nhìn đã hiểu rõ. “Không thích, tôi bảo đầu bếp làm món Đài Loan nha.”
“Không, không cần đâu, quá lãng phí rồi. Thực ra cũng không tệ…..” Để cho có sức thuyết phục hơn, Uất Noãn Tâm cố nén ăn vài miếng, kết quả chính mình nôn hết tất cả ra ngoài. Thực sự chịu không nổi mùi vị kia, vẻ mặt đau khổ. “Em vẫn nên đổi món cơm ráng trứng thì hay hơn!”
Nam Cung Nghiêu bĩu môi cười. Không vui về cô, rõ ràng ăn không được còn cố gắng chống chọi, vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
“Đúng rồi, lần này không phải đến đây bàn việc hợp tác chứ? Tại sao tôi không nhìn thấy tài liệu? Nếu như ngày mai băt đầu, tôi muốn nhanh chóng làm quen một chút.”
“Không cần gấp!” Nam Cung Nghiêu nhàn nhã cắt miếng thịt cừu, cho thấy rất quen với mùi vị độc đáo này.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uất Noãn Tâm có chút thắc mắc. Anh không phải là người cuồng công việc sao? Anh không gấp, cô ngược lại sao phải nôn nóng chứ? Thôi đi, ông chủ không gấp, một người làm công như cô để ý cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên mở rộng lòng đón nhận thật tốt ‘ngày nghỉ Paris’ thôi.
Sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng, người giúp việc hỏi Uất Noãn Tâm có cần gì không, cô trả lời đại muốn đi tắm rửa, sau đó nằm úp lên giường. Chưa đến mười phút, người giúp việc nói nước đã chuẩn bị xong, mời cô tắm rửa. Cô ba lần bốn lượt cảm ơn, bảo cô ấy ra ngoài. Bước vào phòng tắm, kinh ngạc đến ngây ngốc! Cả bồn tắm lớn, đều là sữa bò.
Sữa bò nha! Không phải nước! Không phải đang đốt tiền sao?
Đau lòng một lúc, mới ngồi vào bồn tắm, quả thật là một cái bể bơi mê người, tất cả tràn ngập sữa bò.
Ngâm rất lâu, không nỡ đứng dậy, tự mãn ngửi một chút, thơm thật!
Lúc này mới nhớ ra quên mang quần áo vào nhà tắm, định nói nhưng người giúp việc không ở đây, chắc hẳn không sao, nên thản nhiên đi ra ngoài.
Ai biết được Nam Cung Nghiêu ở trong phòng!
Cô sững người vài giây, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, như một con thỏ nhỏ thét lên chạy loạn, tay chân luống cuống không biết nên che ở trên hay che ở dưới. “Anh anh anh anh anh………anh tại sao lại vào đây hả?”
“Đây là nhà tôi, tại sao không được vào chứ?” Trên mặt anh không có một chút xấu hổ nào, hai tay bỏ vào trong túi quần, bình thản ung dung nhìn cô.
“Tôi tôi tôi……anh quay người lại!”
“Không muốn!”
Uất Noãn Tâm phát điên. “Anh không quay người lại, làm sao tôi mặc quần áo chứ?”
Anh nhún vai. “Đó là chuyện của em.”
“Anh sắc lang!”
“Là bản thân em quên mang quần áo.” Anh nhắc nhở cô một cách khách quen. “Hơn nữa, em xem tôi giống như đang trỗi dậy sắc tâm lắm sao? Dáng vóc của em, vẫn không thể lọt vào mắt tôi.”
Mặt của Nam Cung Nghiêu vô cùng ngạo mạn rất không thèm để ý cực kỳ bình tĩnh vô cùng khinh bỉ, trong lòng lại nổi sóng to gió lớn. Cơ thể của người phụ nữ, quả thật anh nhìn thấy rất nhiều, dáng người cho dù đẹp đến cỡ nào, cũng không động lòng, nhưng cảnh xuân ngay trước mắt, lúc này lại làm cho tim anh đảo loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giống như một con thỏ bị hoảng hốt, giương nanh múa vuốt, mặt bởi vì sốt ruột mà đỏ ửng, cực kỳ đáng yêu. Mái tóc ướt sũng còn vươn lại trên mặt, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt tươi trẻ thoát tục, mềm mại nhỏ nhắn và đơn thuần như vậy, mang chút tính trẻ con.
Còn cơ thể của cô, hoàn toàn mang dáng vóc trưởng thành đầy nữ tính cực kỳ hoàn mỹ. Vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, đôi mông đẹp tuyệt vời, chỉ che một nửa nơi đẩy đà như đôi thỏ đang chơi đùa, run rẩy, hấp dẫn anh.
Đường nét non nớt lại thành thạo tổ hợp lại, khiến cho đáy mắt của anh một mảng nóng rực, anh đang cố khống chế ngọn lửa dục vọng đó.
Uất Noãn Tâm cúi đầu quét mắt, vừa tức vừa giận. “Vóc dáng của tôi kém đến vậy sao? Làm sao cũng không lọt vào mắt anh.”
Anh tà ác không ý tốt cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Em đang ám chỉ tôi, hy vọng tôi nổi sắc tâm sao?”
“Tôi không có!” Chỉ là, tốt xấu gì cô cũng là con gái, khi người đàn ông nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân lại không có chút hứng thú nào, ít nhiều cũng có chút đả kích.
“Nghe vào lại không giống…..”
Anh từ lúc nào có tài hùng biện vậy chứ? Bản sao của Ngũ Liên sao?
Đấu võ mồm, Uất Noãn Tâm trước giờ không chiếm được thế thượng phong, đã vậy còn thua rất thảm hại, cho nên cô quyết định nhún nhường. Bày ra bộ mặt đánh thương. “Anh ra ngoài đi, tôi thực sự cần phải mặc quần áo!”
Nhưng chiêu này với Nam Cung Nghiêu mà nói một chút cũng không dùng được. Anh trả lời rất thản nhiên. “Em thay đi!” Không hề có một chút ý lẩn tránh nào!
“Anh ở đây tôi làm sao thay chứ!!!”
“Sợ gì chứ, cũng không phải chưa thấy qua!”
Uất Noãn Tâm sợ anh nói câu này nhất, và quả nhiên anh đã nói, thật đau đầu. “Không lẽ anh không cảm thấy như vậy rất
囧
rất xấu hổ sao?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ. “Không cảm thấy!”
“…………..” Bất lực. Đành cẩn thận che chắn bộ phận quan trọng trên người, từ bước từng bước một đi đến giường, ngồi xổm xuống dựa vào giường che khuất cơ thể, vươn một tay ra lấy quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro