Ngũ Liên gây án (3)
Thượng Quan Miễu Miễu
2024-11-14 21:55:58
Nhìn thấy Lương Cảnh Đường từ đầu đến cuối trên mặt đều nở nụ cười, nhưng lại
không làm bất kỳ đồng tác nào biểu hiện sự đồng ý, Lâm Bái không đoán ra được
anh đang nghĩ gì, tiếp tục nói: “Lão thái gia còn thừa nhận, chuyện năm đó, là
ông có hơi quá một chút. Cậu làm như vậy, ông ấy có thể hiểu được. Nhưng ông hy
vọng cậu không vì chuyện đã qua mà…”
“Ông cho rằng tôi vẫn còn ghi hận trong lòng những chuyện đó, cố ý muốn làm cho Ngũ Liên suy sụp sao?” Lương Cảnh Đường giống như đang nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng thú vị, mỉm cười. “Phiền ông chuyển lời của tôi đến ông ấy, tôi tiếp nhận vụ án này, bởi vì đây chính là thiên chức của một người luật sư! Không phải nhằm vào bất cứ ai, càng không phải nhằm vào ân oán của thế hệ trước.”
Lâm Bái sững người một hồi. “Nếu đã như vậy, lão thái gia cũng hy vọng cậu không nhúng tay vào! Nói trắng ra, nếu như cậu không phải cháu ngoại của ông ấy, thì ông ấy đã ra động thủ từ sớm…”
“Diệt khẩu? Quả nhiên là tác phong của ông ấy!”
“Xem tình hình này biểu thiếu gia không định suy nghị lại.”
“Ưm! Ông ấy rất rõ tính khí của tôi, nguyên tắc làm người của tôi từ trước đến giờ không thay đổi!”
“Nếu đã như vậy, tôi trở về phục mệnh đây!” Lâm Bái cũng không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, cúi đầu xuống chào, rồi quay lưng với sắc mặt đen thui bước ra ngoài.
Lương Cảnh Đường tiễn ông ra cửa xong, đi đến phòng khách. “Hồ sơ em đã xem hết chưa?”
“Ưm! Em tìm ra một số manh mối quan trọng, có lẽ có thể bắt đầu từ chổ này!” Uất Noãn Tâm trả lời, nghĩ một hồi, hỏi: “Người lúc nãy, có phải do Ngũ Liên phái đến không?”
“Ưm! Cho dù là người của anh ta, làm sao em biết được chứ?”
“Có thể coi đây là một loại nhạy cảm của luật sư!” Uất Noãn Tâm không khỏi lo lắng: “Ông ta có phải đã uy hiếp anh không? Sẽ đối với anh bất lợi sao?”
“Cũng không đến nổi gây bất lợi.” Lương Cảnh Đường trả lời một cách bình thản, còn thản nhiên tự mình đi pha trà. “Có muốn uống không?”
Uất Noãn Tâm cũng không biết anh thật sự thản nhiên hay đang giả vờ, nhìn dáng vẻ của anh giống như không có chuyện gì, nhưng Ngũ Liên không phải là một kẻ lương thiện. Nếu sự tàn nhẫn trong người anh ta mà trỗi dậy, ngay cả chuyện giết người diệt khẩu cũng có thể làm ra. “Em cảm thấy…hay là anh mướn thêm hai vệ sĩ đi thôi!”
“Luật sư mướn vệ sĩ sao? Chuyện này thật là mới mẻ nha!”
“Em không đùa với anh! Anh nhận vụ án này, đồng nghĩa với việc đối đầu với Ngũ Liên, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Nghe ra, em rất hiểu rõ con người cậu ta!”
“Không có! Những người đó không phải đều như vậy sao?” Uất Noãn Tâm nói một câu cho qua. “Anh không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị của em sao! Trên đường về nhà cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải kiểm tra ở bên dưới xe có bom, còn có….phanh xe, bọn họ có thể động vào phanh xe ở bàn đạp đó! Còn có bình xăng…”
“Ông cho rằng tôi vẫn còn ghi hận trong lòng những chuyện đó, cố ý muốn làm cho Ngũ Liên suy sụp sao?” Lương Cảnh Đường giống như đang nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng thú vị, mỉm cười. “Phiền ông chuyển lời của tôi đến ông ấy, tôi tiếp nhận vụ án này, bởi vì đây chính là thiên chức của một người luật sư! Không phải nhằm vào bất cứ ai, càng không phải nhằm vào ân oán của thế hệ trước.”
Lâm Bái sững người một hồi. “Nếu đã như vậy, lão thái gia cũng hy vọng cậu không nhúng tay vào! Nói trắng ra, nếu như cậu không phải cháu ngoại của ông ấy, thì ông ấy đã ra động thủ từ sớm…”
“Diệt khẩu? Quả nhiên là tác phong của ông ấy!”
“Xem tình hình này biểu thiếu gia không định suy nghị lại.”
“Ưm! Ông ấy rất rõ tính khí của tôi, nguyên tắc làm người của tôi từ trước đến giờ không thay đổi!”
“Nếu đã như vậy, tôi trở về phục mệnh đây!” Lâm Bái cũng không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, cúi đầu xuống chào, rồi quay lưng với sắc mặt đen thui bước ra ngoài.
Lương Cảnh Đường tiễn ông ra cửa xong, đi đến phòng khách. “Hồ sơ em đã xem hết chưa?”
“Ưm! Em tìm ra một số manh mối quan trọng, có lẽ có thể bắt đầu từ chổ này!” Uất Noãn Tâm trả lời, nghĩ một hồi, hỏi: “Người lúc nãy, có phải do Ngũ Liên phái đến không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ưm! Cho dù là người của anh ta, làm sao em biết được chứ?”
“Có thể coi đây là một loại nhạy cảm của luật sư!” Uất Noãn Tâm không khỏi lo lắng: “Ông ta có phải đã uy hiếp anh không? Sẽ đối với anh bất lợi sao?”
“Cũng không đến nổi gây bất lợi.” Lương Cảnh Đường trả lời một cách bình thản, còn thản nhiên tự mình đi pha trà. “Có muốn uống không?”
Uất Noãn Tâm cũng không biết anh thật sự thản nhiên hay đang giả vờ, nhìn dáng vẻ của anh giống như không có chuyện gì, nhưng Ngũ Liên không phải là một kẻ lương thiện. Nếu sự tàn nhẫn trong người anh ta mà trỗi dậy, ngay cả chuyện giết người diệt khẩu cũng có thể làm ra. “Em cảm thấy…hay là anh mướn thêm hai vệ sĩ đi thôi!”
“Luật sư mướn vệ sĩ sao? Chuyện này thật là mới mẻ nha!”
“Em không đùa với anh! Anh nhận vụ án này, đồng nghĩa với việc đối đầu với Ngũ Liên, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Nghe ra, em rất hiểu rõ con người cậu ta!”
“Không có! Những người đó không phải đều như vậy sao?” Uất Noãn Tâm nói một câu cho qua. “Anh không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị của em sao! Trên đường về nhà cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải kiểm tra ở bên dưới xe có bom, còn có….phanh xe, bọn họ có thể động vào phanh xe ở bàn đạp đó! Còn có bình xăng…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro